Cố Quyện Thư không nghĩ nhiều, bước vào phòng nước, sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm, không vui mở miệng: "Rửa cái tay thôi mà, đến mức lâu như vậy à?"
Quý Chu Chu nghe được giọng nói của anh dừng một chút, quay đầu lại tức giận liếc anh một cái: "Đến mức ha, quá đến mức đó."
Giờ phút này trên người Cố Quyện Thư mang theo chút hơi ẩm, vừa nhìn đã biết anh tắm xong mới ra đây. Quý Chu Chu nhướng mày: "Anh ra đây làm gì?"
"Tôi chỉ tắm một chút, trong phòng đã không có ai. Em nói xem tôi ra đây làm gì?" Anh vào nhà vệ sinh thì nghe thấy cô đi ra ngoài, vì thế trực tiếp dội nước lạnh rồi vội vả ra đây tìm người. Tuy Cố Quyện Thư kiềm chế, biểu cảm vẫn hơi u ám nhưng cảm xúc tiêu cực rất nhanh đã biến mất.
Quý Chu Chu ghét bỏ liếc anh một cái: "Lúc này lại quên mất bản thân bị thương? Tôi cũng đã nói với anh, trước lúc vết thương của anh chưa lành, tôi sẽ không đi."
"Vậy sao khi vết thương lành rồi thì đi?" Cố Quyện Thư lập tức hỏi.
Quý Chu Chu nhàn nhã nhìn anh: "Anh để tôi đi sao?"
Ngày thường anh là người làm cái gì cũng một bộ dáng lười biếng, ngay cả cười cũng lười cười một cái, vậy mà lúc này bỗng nhiên nở nụ cười, còn là nụ cười phát ra từ nội tâm không chút gánh nặng nào, lập tức đánh trúng Quý Chu Chu.
"Em nhìn gì đó?" Cố Quyện Thư chầm chậm hỏi.
Quý Chu Chu cảm khái: "Nhìn anh đẹp mắt, ngoại hình đẹp trai như vậy, không bị đánh một trận thì tiếc thật."
"..."
Cố Quyện Thư từ chối nói chuyện tiếp với cô, chờ cô rửa tay xong rồi cùng nhau đi về phòng bệnh. Sau khi bọn họ biến mất, Thẩm Dã mới bước ra từ trong bóng tối với bộ dáng hung ác nham hiểm.
Lúc anh ta kêu người tới, chỉ kêu nhìn chằm chằm Quý Chu Chu, cho nên biết dạ dày của cô không khoẻ phải nằm viện nhưng không nghĩ rằng Cố Quyện Thư cũng ở đây. Vì vậy Cố Quyện Thư vẫn trước anh ta một bước tìm thấy cô sao? Thẩm Dã run rẩy phun một ngụm nước bọt, cảm giác tức giận trong lòng dường như muốn bao phủ cả người anh ta.
Vì sao, Chu Chu đã rời đi, vì sao Cố Quyện Thư không chịu buông tha cô? Vì sao nhất định phải giữ cô không bỏ, Quý Chu Chu là của anh ta!
"Anh là người ở phòng bệnh nào? Đứng đây làm gì?"
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của một người phụ nữ, sự phiền muộn trong đáy mắt Thẩm Dã chợt lóe lên, điềm đạm quay đầu lại xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi tới thăm bạn."
Người phụ nữ nhìn thấy mặt anh ta sửng sốt một chút, tiếp đó ánh mắt dừng trên quần áo và đồng hồ giá trị xa xỉ của anh ta, biểu cảm càng có chút choáng váng kích động. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẩm Dã sống hai đời, sao có thể nhìn không ra ánh mắt này, đáy mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét, nhưng thấy cô ta mặc đồng phục y tá, trên mặt lập tức mỉm cười.
"Cô là y tá ở đây?"
"Đúng vậy. Chào, chào anh." Thấy Thẩm Dã chủ động bắt chuyện với mình, y tá nhỏ hơi kích động.
Thẩm Dã khẽ cười một tiếng: "Cô có thể giúp tôi một việc không?"
"Được, được. Anh lạc đường à? Bạn anh nằm ở đâu, tôi có thể dẫn anh đến." Y tá nhỏ hơi kích động.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dã phai nhạt chút, sau một lúc lâu khẽ buông tiếng thở dài: "Có lẽ bọn họ không muốn gặp tôi lắm, tôi chỉ là muốn biết tình hình gần đây của bọn họ một chút, cô có thể giúp tôi không?"
"Dĩ nhiên!" Y tá nhỏ vừa rồi còn đắm chìm trong sự đau lòng khi người đàn ông mình để ý thế mà là một tên biến thái, lúc này gặp được người đàn ông có điều kiện gần giống như người đàn ông trước đó, hiển nhiên không chịu buông tha, còn đạo đức nghề nghiệp, đã bị cô ta bỏ quên ở chỗ xa hơn 800 dặm.
Thẩm Dã mỉm cười gật đầu, y tá nhỏ nhìn xung quanh một vòng, cười mở miệng: "Anh lại đây với tôi."
"Được."
Anh ta đi theo y tá nhỏ tới trước cửa Trạm Y tá, y tá nhỏ đi vào cầm mấy quyển sổ ra, ân cần hỏi: "Bạn anh tên gì, ở đây là toàn bộ tư liệu nhập viện gần đây nhất, tôi có thể giúp anh tìm."
"Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu." Sau khi Thẩm Dã nói ra hai cái tên này, thì rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của y tá nhỏ biến đổi, anh ta bất động thanh sắc hỏi: "Sao vậy?"
"... Không sao, đúng lúc là bệnh nhân tôi phụ trách, tôi chỉ là cảm giác hơi quá trùng hợp mà thôi." Y tá nhỏ miễn cưỡng cười cười.
Thẩm Dã khẽ cười: "Có chuyện gì cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi cũng không sao."
Y tá nhỏ liếc Thẩm Dã một cái muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói nên lời, chỉ là dừng một chút sau nói bóng nói gió: "Sao anh quen biết bọn họ?" Bạn của biến thái chắc không phải biến thái chứ, vậy mệnh của cô ta cũng khổ quá rồi.
"Trong lúc vô tình quen biết, chỉ là bởi vì có chút chuyện không tiện nói, tư tưởng của tôi và bọn họ không hợp, nên đường ai nấy đi." Bản lĩnh nói lời khách sáo của cô ta ở trong mắt Thẩm Dã vẫn chưa đủ tầm, anh ta mơ hồ đoán được cô ta có mâu thuẫn gì đó với bọn họ cho nên theo ý của cô ta mà nói: "Lần này đến cũng chỉ muốn lén nhìn bọn họ, phiền cô giúp tôi giữ bí mật."
"Không thành vấn đề." Vừa nghe thấy tư tưởng của anh ta và bọn họ không hợp, y tá nhỏ đã nghĩ tới phương diện tình cảm, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Dã: "Khi nào bọn họ xuất viện?"
"Ngày mốt, trên người Cố Quyện Thư có thương tích nhưng bệnh trạng cũng rất nhẹ, còn Quý Chu Chu kia càng không sao, chỉ là ăn đồ hư rồi đau bụng, cần truyền mấy bình dịch mà thôi. Thật sự không biết tại sao cô ta muốn nằm viện, quả thực là lãng phí tài nguyên công cộng." Mặc dù không ý kiến với Cố Quyện Thư, nhưng không có nghĩa cô ta không ý kiến với Quý Chu Chu.
Thẩm Dã nghe ra cô ta kinh thường Quý Chu Chu, ánh mắt lạnh lùng: "Bị bệnh tất nhiên phải nằm viện, sao có thể coi là lãng phí tài nguyên công cộng?"
Y tá nhỏ sửng sốt, bị giọng điệu đột nhiên thay đổi của Thẩm Dã dọa sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, vừa ngẩng đầu lại thấy Thẩm Dã nở nụ cười dịu dàng, giống như cảm giác vừa rồi bị uy hiếp chỉ là ảo giác của cô ta.
"Hai người bọn họ, vẫn luôn ở bên nhau à?" Thẩm Dã hỏi.
Y tá nhỏ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Vẫn luôn dính bên nhau."
"Cô y tá, có thể giúp tôi một việc không?" Trong đêm tối, ngũ quan của Thẩm Dã bị chiếu đến càng thêm lập thể, đôi mắt giống như có ma lực mê hoặc lòng người, làm y tá nhỏ không tự giác gật gật đầu.
*****
Ban đêm của mùa hè luôn rất ngắn, lúc 5 giờ sáng trời đã sáng. Không biết là buổi tối ngủ quá nhiều, hay là bức màn của phòng bệnh ngăn cách ánh sáng không tốt mà Quý Chu Chu hiếm khi dậy từ rất sớm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hôm qua truyền mấy bình dịch, lại nghỉ ngơi cả đêm, sinh lực của cô khôi phục rất khá, hiện tại đã ổn rồi.
Lại đi nhìn Quyện Thư, còn đang ngủ say, khuôn mặt trầm tĩnh giống như thiên sứ, nào có một chút dáng vẻ ngày thường. Quý Chu Chu "Xì" một tiếng, ánh mắt dừng trên cánh tay phải của anh, dừng một chút mới nhận ra được sai sai.
Cố Quyện Thư đúng lúc tỉnh lại, thấy cô nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, lặng lẽ dùng chăn che đậy: "Gì thế?"
"Không phải anh gãy tay rồi sao?" Quý Chu Chu nghi hoặc.
"Vậy tại sao không có thanh nẹp?" Quý Chu Chu khoa tay múa chân hai cái: "Cũng gãy xương, ít nhất có đồ cố định một chút chứ?"
Môi Cố Quyện Thư giật một cái, nửa ngày không nói gì, chờ Quý Chu Chu sắp nghi ngờ thì anh bình tĩnh nói hươu nói vượn: "Bởi vì chỗ gãy là xương sụn, chính là chỗ khớp xương giữa bả vai và cánh tay, chỗ này không có cách nào đặt thanh nẹp, chỉ có thể tự mình chăm sóc thật tốt."
"... Như vậy à." Quý Chu Chu chưa từng viết kịch bản chữa bệnh, cho nên đối với những chuyện này hoàn toàn mù tịt, vốn đang hơi hoài nghi nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cố Quyện Thư, không khỏi tin tưởng cách giải thích của anh.
Một ngày mới bắt đầu từ lời nói dối, Cố Quyện Thư thần thanh khí sảng(*), vừa lúc bữa sáng Chu Trường Quân đặt được đưa đến thì rời giường rửa mặt một cái rồi bắt đầu ăn sáng.
Hai người ăn xong, y tá nhỏ cũng đẩy xe thuốc nhỏ vào, hôm nay rõ ràng cô ta khẩn trương rất nhiều, ngay cả Cố Quyện Thư thích nhìn nhất cũng không nhìn. Quý Chu Chu nhận thấy cô ta không đúng, trong lòng cảm giác hơi vi diệu.
Y tá nhỏ dừng xe lại, nuốt nước miếng xuống đi đến Cố Quyện Thư trước, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nhỏ giọng nói: "Bên ngoài có bạn anh tới tìm."
"Ai?" Cố Quyện Thư nhướng mày.
Y tá nhỏ bị anh nhìn tới mức run lên, giọng nói càng thêm thấp xuống: "Anh ta nói anh ta tên Thẩm Dã."
"Ai?"
"Thẩm Dã." Y tá nhỏ lặp lại một câu, sau khi liếc nhìn Quý Chu Chu thì khẩn trương mở miệng: "Anh ta ở bên ngoài, muốn gặp riêng anh."
Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ, liếc nhìn cô ta một cái sau đó ánh mắt dừng trên người Quý Chu Chu. Quý Chu Chu hỏi: "Cô ta nói gì?"
"Cô ta nói Thẩm Dã ở bên ngoài, anh ta muốn gặp tôi."
Y tá nhỏ: "..." Đã nói giữ bí mật mà?
Quý Chu Chu hơi kinh ngạc: "Anh ta tới gặp anh làm gì?"
"... Không biết, có thể vì em mà tới." Sắc mặt Cố Quyện Thư hơi lạnh, Thẩm Dã bị anh dạy dỗ hai lần nhưng vẫn không biết hối cải, cứ nhớ thương người của anh, xem ra anh còn nhân từ quá rồi.
Quý Chu Chu nhìn vẻ mặt của anh: "Vậy anh muốn đi gặp anh ta sao?"
"Gặp, vì sao không gặp." Cố Quyện Thư cười giễu, đứng dậy đi ra ngoài.
Quý Chu Chu nhíu mày, đang định đi theo thì y tá nhỏ đột nhiên nhét vào tay cô một cái túi giấy, sau đó xoay người chạy đi. Quý Chu Chu sửng sốt, nhìn chằm chằm túi giấy hơi có trọng lượng trong tay một lúc lâu, lặng lẽ đặt túi giấy phía dưới giường đệm, sau đó đi theo ra ngoài.
Cố Quyện Thư ra ngoài cửa sớm hơn 1 phút trước, lạnh mặt nhìn về phía Thẩm Dã: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Nghe nói Chu Chu bị bệnh, tôi muốn đến thăm cô ấy." Thẩm Dã dừng một chút: "Nhưng cảm thấy Cố tiên sinh sẽ không vui cho nên muốn hỏi anh trước rồi nói."
"Không sai, tôi không vui, anh về đi." Cố Quyện Thư nhìn anh ta, cười giễu.
Thẩm Dã đối diện với anh, đôi tay từ từ nắm thành quyền, chờ y tá nhỏ bước ra khỏi phòng, đột nhiên nhụt chí, gật đầu cười khổ: "Nếu Cố tiên sinh kiên trì, vậy tôi không thăm nữa."
Anh ta nói xong xoay người muốn rời đi, Cố Quyện Thư dừng một chút, mở miệng: "Chờ một chút."
Thẩm Dã quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Anh giống như ruồi nhặng vậy, quá phiền người ta." Cố Quyện Thư nói thẳng không cố kỵ: "Tôi muốn nhân lúc còn sớm giải quyết anh, cũng đỡ phải phiền lòng mãi."
Thẩm Dã không ngờ anh sẽ thẳng thắn như thế, nhịn nhẫn vẫn là không để lộ ý nghĩ thật sự, mỉm cười nhìn Cố Quyện Thư: "Vậy Cố tiên sinh muốn làm thế nào?"
Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Không biết anh có từng nghe từ "Cách không(*) ăn vạ"?"
(*) Cách không: hành động được thực hiện trong một khoảng cách không gian nhất định.
"?"
Thẩm Dã nhìn Cố Quyện Thư ngồi xuống đất, vẻ mặt không thể hiểu được, giây tiếp theo đột nhiên Quý Chu Chu xuất hiện trong tầm mắt, anh ta sửng sốt một chút mới hiểu ra, vừa định giải thích thì Quý Chu Chu xông về phía Cố Quyện Thư.
"Anh làm sao vậy?" Quý Chu Chu một mặt khẩn trương, tiếp theo nổi giận đùng đùng nhìn về phía Thẩm Dã.
Một bàn tay Cố Quyện Thư cầm tay cô, dùng bàn tay khác đúng lý hợp tình chỉ vào Thẩm Dã: "Anh ta đánh tôi."