"Ra ngoài." Cố Quyện Thư nhìn cô một cách sâu thẳm.
Quý Chu Chu không dám nói tào lào nữa, vội vàng gật gật đầu chạy ra ngoài. Lúc chạy đến cửa dừng một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái. Chỉ thấy Cố Quyện Thư nằm liệt trên giường, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm trần nhà, không để ý bộ vị nào đó hào hứng ngẩng cao đầu, xem ra có chút... Đáng thương.
Cố Quyện Thư nhận thấy Quý Chu Chu còn ở đây, chầm chậm nhìn về phía cửa: "Sao em còn chưa đi."
"..." Cô có thể nói hơi đau lòng người đàn ông của mình không?
Quý Chu Chu đối mặt với anh một lát, cam chịu số phận đi tới. Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia sáng: "Chu Chu..."
"Anh nghĩ nhiều rồi, em không phải đến đây lấy thân nuôi sói." Quý Chu Chu đỏ mặt liếc anh một cái, bởi vì quá mức quẫn bách, ngay cả đôi mắt đều phủ lên một lớp thủy quang.
Hầu kết Cố Quyện Thư giật giật, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Quý Chu Chu rũ mắt không nhìn anh, sau khi nhặt chăn từ dưới đất lên rồi đắp vào người anh, lúc này mới ngước mắt đối diện với anh, ra lệnh: "Nhắm mắt lại."
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Quý Chu Chu hít một hơi, cởi giày chui vào ổ chăn, khẩn trương ôm lấy eo anh. Cố Quyện Thư đứng hình, vừa định hỏi cô đang làm gì thế, thì cảm giác được cái tay vừa nhỏ vừa có thịt nắm lấy nơi đó của anh.
Cố Quyện Thư hít một hơi khí lạnh, rõ ràng không ngờ cô sẽ làm như vậy. Không chờ anh mở miệng nói chuyện, thì đã được đưa vào trong niềm vui sướng tột cùng.
Lần đầu tiên Quý Chu Chu giúp người ta làm loại chuyện này, nghĩ là động tay vuốt vài cái mà thôi, dù thời gian có lâu một chút thì có thể mệt đến mức nào chứ, cho nên tuy cô quẫn bách sắp nổ tung, nhưng vẫn căng da đầu giúp đỡ. Có điều trong quá trình này, cô trước sau không cho Cố Quyện Thư mở mắt, bản thân cũng chỉ nghiêng người gối lên cánh tay anh, mà cũng không có nhìn xuống xem, chỉ có một bàn tay sờ soạng trong chăn.
Mới mất 5 phút, tay cô đã mỏi, bất đắc dĩ đổi tay khác, đỏ mặt tiếp tục vuốt. 1 phút, 2 phút, 10 phút trôi qua, mặt Quý Chu Chu đều đỏ đến mệt rồi, mà Cố Quyện Thư lại không có một chút ý định ngừng nghỉ. Rốt cuộc cô từ mặt đỏ biến thành mặt không cảm xúc.
"Ê, anh xong chưa?" Quý Chu Chu cạn lời hỏi.
Cố Quyện Thư vẫn nhắm mắt như cũ lại không nói lời nào, chỉ có thái dương ướt đẫm mồ hôi, nếu không phải mí mắt anh khẽ nhúc nhích, thì Quý Chu Chu còn tưởng anh ngủ rồi: "Nói chuyện!"
Lúc này Cố Quyện Thư mới chầm chậm mở to mắt, sau hồi lâu trả lời: "Khó chịu, làm sao xong." Tuy được cô vuốt ve là chuyện làm cả người anh run rẩy, nhưng cô gái nhỏ giống như hoàn thành nhiệm vụ, vẫn luôn duy trì một động tác, thời gian dài anh thành quen.
Ừm, quen rồi, nghe ra hơi thảm.
"..." Mình tốn nửa ngày đánh lửa đó?! Quý Chu Chu trực tiếp tức cười: "Khó chịu anh không nói sớm, tự mình giải quyết đi."
Cô nói xong thì nổi giận đùng đùng muốn đi nhưng bị Cố Quyện Thư ôm một cái vào lòng, nghe được anh khẽ cười một tiếng trên đỉnh đầu, lồng ngực phát ra rung động như là khiến mặt cô tê rần. Quý Chu Chu nhất thời không còn tính tình gì hết, nhắm ngay ngực anh cắn một cái. Cố Quyện Thư xuýt xoa một tiếng, cô cho rằng cắn đau anh, lúc này mới vội vàng nhả ra.
"Em cũng bận việc nửa ngày rồi, kết quả anh còn chưa hài lòng." Vốn dĩ là chuyện nhỏ, Quý Chu Chu đột nhiên có chút tủi thân nho nhỏ, ngay cả cô cũng cảm thấy cạn lời. Sau đó nghĩ lại một chút, bà đây yêu đương đó, ăn vạ làm nũng thì làm sao, vì thế không gánh nặng tâm lý nữa bắt đầu ầm ĩ.
Cố Quyện Thư hôn trán cô một cái, hồi lâu cũng nói không ra lời nói khen ngợi cô, nghẹn nửa ngày chỉ có một câu: "Hay là anh dạy em?"
"..." Không hề muốn học, cảm ơn.
Nhưng mà không đợi Quý Chu Chu từ chối, Cố Quyện Thư đã bắt lấy tay cô đè lên, dẫn dắt cô di chuyển. Mặc dù Cố Quyện Thư đã dần học cách làm thế nào để trở thành người dân chủ tốt, nhưng mà cái tính bá đạo là khắc vào trong xương cốt, loại thời điểm này không có khả năng cho cô từ chối.
Quý Chu Chu cũng biết vị này có tính khí gì, hừ nhẹ một tiếng ngoan ngoãn dán lên ngực anh, nghe tiếng tim đập kịch liệt của anh, đột nhiên rất có cảm giác thành tựu. Vị Cố tiên sinh này như cái giếng cổ luôn không có gợn sóng, mà giờ đây vì cô mới có những cảm xúc tươi sống.
Quý Chu Chu là học trò giỏi, không cần dạy nhiều đã nắm được kỹ xảo trong đó. Hai người quấn quít trên giường hồi lâu, Cố Quyện Thư cuối cùng tước vũ khí đầu hàng, lười biếng nằm trên giường phát ngốc. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu nhìn tay mình ghét bỏ, không màng sự phản đối của anh đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong bước ra đã thấy được ánh mắt u oán của Cố Quyện Thư.
"Gì thế?" Quý Chu Chu một mặt khó hiểu.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô hồi lâu: "Ha, tra nữ."
"...?"
"Ngủ xong liền chạy." Cố Quyện Thư đối với việc cô không cùng trò chuyện thêm một chút với mình, hiển nhiên canh cánh trong lòng.
"... Anh xác định em thật sự ngủ?" Quý Chu Chu cười như không cười.
Cố Quyện Thư dừng một chút, mặt mày thấm chút kiêu ngạo: "Cũng không tính, nếu không cho dù em muốn rời giường cũng làm không được."
Quý Chu Chu cười không nổi, bởi vì cô biết, dựa theo giả thiết ngôn tình tiêu chuẩn, tên cẩu đàn ông nói thật chính là thật.
Cố Quyện Thư thấy cô chậm chạp không nói lời nào, ngước mắt đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, trầm mặc phút chốc, chầm chậm hỏi: "Anh chỉ đùa một chút, sợ à?"
"..." Không sợ mới là lạ, anh chính là súc vật.
Cố Quyện Thư cong khóe môi lên: "Yên tâm, anh không nỡ. Lại đây."
Quý Chu Chu đứng bất động.
Cố Quyện Thư mới vừa dỡ bỏ lệnh cấm với sự kiện trọng đại trong đời người, lúc này nhẫn nại cực tốt, đợi một lát sau lại vẫy vẫy tay với Quý Chu Chu: "Lại đây."
Quý Chu Chu do dự một chút, lúc này mới chậm chạp đi qua, dáng điệu từ tốn có phần được truyền lại từ người nào đó. Mới vừa đi đến trước mặt Cố Quyện Thư, đã bị anh dùng bàn tay to kéo vào trong lòng ôm, rồi trao đổi một nụ hôn nhẹ nhàng hồi lâu.
Kết thúc nụ hôn, Cố Quyện Thư lại mơ hồ có cảm giác, anh dừng một chút vẫn là buông Quý Chu Chu ra, nhìn khuôn mặt cô bởi vì hô hấp không thuận mà như hoa đào đỏ thẫm, đôi mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước. Anh vuốt lại tóc hơi rối cho cô, thuận tiện nhéo nhéo mặt cô: "Đi ăn sáng đi."
"Em chờ anh." Giọng Quý Chu Chu hơi thấp.
Cố Quyện Thư hôn khóe môi cô một cái: "Được, vậy lấy cho anh một bộ quần áo."
"Ừm." Quý Chu Chu nghe lời rời đi, Cố Quyện Thư xốc lên chăn nhìn người anh em có tinh thần, bất đắc dĩ nằm xuống bình phục tâm tình. Chờ sau khi Quý Chu Chu trở lại, cuối cùng mọi thứ khôi phục bình thường.
"Nè, quần áo, em ra ngoài chờ anh." Quý Chu Chu đưa quần áo tới tay anh, như là phía sau có sói, vội vã rời đi.
Cố Quyện Thư còn không phải sói lớn sao, bây giờ anh chưa mặc gì hết, nếu lúc thay quần áo lại có chút ý nghĩ gì đó thì cô còn sống không?
Cố Quyện Thư bị bộ dáng vội vàng của cô chọc cười, trông thế nào cũng cảm thấy đáng yêu. Chờ sau khi cô đi ra ngoài đóng cửa lại, lúc này mới dời mắt đến quần áo. Ừm, quần lót cũng có, cô gái nhỏ của anh quả nhiên thật tri kỷ.
Quý Chu Chu vốn dĩ định ở cửa chờ anh, nhưng có thể Cố Quyện Thư đi tắm rửa, qua 5 phút còn chưa ra, sáng sớm lăn lộn cô đã đói không chịu nổi, vì thế trong chớp mắt làm phản đến phòng ăn trước. Lúc sắp đến phòng ăn thì gặp được Chu Trường Quân.
"Chào buổi sáng chú Chu,... Chú làm sao vậy, trông tâm tình không tốt lắm?" Quý Chu Chu vốn dĩ chỉ là chào hỏi một câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm âm dương sắp nhỏ giọt của Chu Trường Quân sửng sốt một chút, không hiểu rốt cuộc ông ấy xảy ra chuyện gì.
Chu Trường Quân hít sâu một hơi, cố nặn ra nụ cười: "Không có gì, không có gì. Chu Chu ăn sáng à? Tiên sinh đâu?"
"Dạ đang chuẩn bị đi ăn, Quyện Thư ở trong phòng, lát nữa cũng sẽ đến đây." Quý Chu Chu ngoan ngoãn trả lời, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Chu Trường Quân gật gật đầu: "Cô đi ăn trước đi, tôi có chút việc đi tìm tiên sinh, chờ lát nữa cùng cậu ấy đến đây."
"Vâng." Quý Chu Chu đoán là chuyện công ty, không tiện nói với cô, cho nên tuy trong lòng tò mò nhưng cũng không truy hỏi. Ừm, cùng lắm thì chờ lát nữa kêu Cố Quyện Thư nói cho cô biết.
Quý Chu Chu nghĩ kỹ rồi, một mình một người đến phòng ăn, vừa nhìn đã thấy hôm nay dì phòng bếp làm xíu mại và tào phớ(1), thì chuyện gì cũng quên mất, thật vui vẻ ăn bữa cơm đầu tiên của hôm nay.
Chu Trường Quân chờ Quý Chu Chu đi rồi, mặt lập tức rũ xuống, đi nhanh lên lầu, ở thang lầu gặp Cố Quyện Thư vừa đi xuống.
"Tiên sinh."
Cố Quyện Thư dừng lại, mặt mày phai nhạt một chút: "Chuyện gì?"
Chu Trường Quân lập tức lấy di động, mở ứng dụng mạng xã hội có lượng truy cập lớn nhất ra, trực tiếp bấm vào No.1 hot search. Thấy ảnh chụp Chử Trạm và Quý Chu Chu nhìn nhau cười trên hot search, cùng với miêu tả mờ ám về bọn họ, ánh mắt của Cố Quyện Thư sâu mấy phần: "Ông cảm thấy là thật?"
"Sao có thể! Chu Chu không phải loại người như vậy, Chử tiên sinh cũng là bạn thân lâu năm của ngài, khẳng định là tài khoản marketing ác ý cố tình làm." Chu Trường Quân không chút nghĩ ngợi trả lời, mà sở dĩ ông tức giận như vậy, chỉ là không muốn khiến cho Chu Chu và Chử tiên sinh chịu loại bất bạch chi oan(*) này.
(*) Bất bạch chi oan: oan kêu trời không thấu, nỗi oan không cách nào biện bạch được, khó lòng rửa sạch oan khiên.
Cố Quyện Thư liếc nhìn ông ta một cái, không nói tiếp. Nếu Chu Trường Quân nói ra hai chữ 'Không tin', thì có thể anh sẽ trực tiếp đổi trợ lý. Anh cần nhân viên trung thành, nhưng anh lại không cần nhân viên chỉ trung thành với anh, người mà không có sức phán đoán nào, sớm muộn cũng sẽ gây rắc rối ở chỗ khác.
Chu Trường Quân không biết bản thân thiếu chút nữa bị đuổi việc, còn đang vì Quý Chu Chu tức giận bất bình: "Fans Chử tiên sinh vốn nhiều, đối với chuyện này đều vô cùng phản cảm, hơn nữa account marketing cố tình xuyên tạc, mạng xã hội đều đang mắng chửi Chu Chu, chuyện này cần phải mau chóng giải quyết mới được, bằng không Chu Chu nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng."
"Kêu bộ phận Quan hệ công chúng và bộ phận Pháp luật chuẩn bị một chút, ghi lại tất cả các tài khoản marketing xuyên tạc, trong vòng hôm nay phải kiện bọn họ lên toà án." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Giọng nói của Cố Quyện Thư trở nên vô cùng nhạt nhẽo, giống như chuyện này cũng không có làm anh tức giận: "Còn có, trước kia không ai dám đụng tới Chử Trạm, lần này tuyệt đối không phải phóng viên và người chụp bình thường như vậy, tìm ra người đứng sau."
"Vâng, tiên sinh, vậy tôi đi liền." Chu Trường Quân cất di động vội vàng rời đi.
Ông ta vừa đi, ánh mắt của Cố Quyện Thư lạnh xuống, sau hồi lâu mới kiềm chế cảm xúc bản thân, chậm rãi đi xuống lầu.
Khi sắp đến phòng ăn thì nghe thấy Quý Chu Chu ở bên trong hoạt bát trò chuyện với người giúp việc, ánh mắt của anh hơi sáng lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi vào.
"Quyện Thư, mau đến ăn cơm, hôm nay có rất nhiều món ngon đó." Quý Chu Chu cười tiếp đón.
Cố Quyện Thư chầm chậm đến bên cạnh cô ngồi xuống, liếc nhìn xíu mại bánh kẹp các kiểu trên bàn, khóe miệng ngầm chứa nụ cười. Đây rõ ràng là nhà anh, nhưng khi Chu Chu không có ở đây, bữa sáng của anh tuy cũng là dinh dưỡng cân đối, lại khác xa không bằng khi có cô ở đây. Chứng minh, mấy người trong nhà là thật tình yêu thương cô.
Chu Chu của anh tốt như vậy, lại còn có người bị mù tới trêu chọc, không dạy dỗ một chút không được. Mắt Cố Quyện Thư tối sầm lại, trong miệng bị nhét một viên xíu mại, đại ma vương lập tức thu nhỏ thành chó săn, ẳng ẳng ăn đồ ăn.
"Ngon không?" Quý Chu Chu một mặt mong chờ.
Cố Quyện Thư gật gật đầu, Quý Chu Chu lập tức nở nụ cười, kiêu ngạo giống như đây là cô làm vậy. Tâm tình của anh tốt lên không ít, gắp bánh kẹp lạp xưởng(2) cho cô ăn. Hai người anh đút em em đút anh, chờ khi bữa sáng kết thúc thì căng cứng bụng rồi.
__________
(1) Xíu mại - Tàu phớ:
(2) Bánh kẹp lạp xưởng:
__________
Editor:
Chương sau: Đăng ảnh.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.