Quý Chu Chu nhìn nội dung tin nhắn một lúc không nói nên lời, vị này không phải buông thả giống mình sao, tại sao mới có mấy ngày đã đến khâu đọc kịch bản rồi. Cô suy nghĩ một chút gửi lại ba chữ: Tôi biết rồi, sau đó thở dài một hơi.
Khởi quay sớm một chút cũng được, có “Bảng hiệu chữ vàng” Diệp Khuynh này ở đây, cộng với cô có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, bộ phim này cơ bản là ổn. Khoản thanh toán cuối cùng chắc sẽ sớm hơn thời gian phát sóng của phim truyền hình, đến lúc đó lấy tiền đến thành phố khác thuê nhà trước, sau đó viết thêm một bộ phim truyền hình trong khi chờ phim truyền hình phát sóng là được.
Chỉ là lần sau, để giữ bí mật thân phận, cần phải hợp tác với những đạo diễn khác ngoài Diệp Khuynh rồi. Dựa theo tuyến thời gian qua một khoảng thời gian nữa, Cố Quyện Thư sẽ bị ép đến phá sản nhỉ.
Cô cũng muốn dứt khoát nói cho Cố Quyện Thư biết, kêu Cố Quyện Thư khuyên chú đừng hợp tác với Thẩm Dã nữa, nhưng hôm nay trải qua cuộc gặp mặt với Thẩm Dã, cô hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu so sánh cốt truyện thành một thứ gì đó có ý thức tự chủ, thì hiện tại sự can thiệp của cô vào thế giới này đã khiến cho nó bất mãn.
Vì vậy nam chính đột nhiên có ký ức không nên có, để đưa thế giới này trở lại quỹ đạo một lần nữa, cho dù cô phá hỏng sự hợp tác lần này, thì Thẩm Dã vẫn có thể tìm được những người hợp tác khác, chung quy sẽ không phải ai cũng nhìn mặt mũi Cố Quyện Thư, bỏ lợi ích không muốn cũng phải ép chết Thẩm Dã chứ.
Mà quan trọng nhất chính là, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, một khi khiến cho Thẩm Dã biết Cố Quyện Thư hết lần này đến lần khác quấy nhiễu anh ta, như vậy sự ghen ghét của anh ta đối với Cố Quyện Thư sẽ dần dần hóa thành thù hận, chờ đến lúc cốt truyện giúp anh ta đạt tới đỉnh cao, sợ rằng Cố Quyện Thư cũng xong rồi.
Mà bây giờ cô không làm, ít nhất sẽ không khiến cho Cố Quyện Thư thù hận. Lần này không có cái chết của nguyên nữ chính cản trở, thù hận giữa Thẩm Dã và Cố Quyện Thư cũng không quá lớn, chắc là sẽ không nhất định đưa anh vào chỗ chết đâu nhỉ? Cho nên mới nói, chuyện cô rời đi bất luận đối với cô hay là đối với Cố Quyện Thư, dường như đều là chuyện tốt.
“Ăn táo không?” Giọng nói của Cố Quyện Thư chặn đứng suy nghĩ của cô.
Quý Chu Chu vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy tay trái anh cầm con dao, tay phải cầm một quả táo còn ướt, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô. Quả táo đỏ tươi không ngừng nhỏ nước, rơi xuống sàn nhà tạo thành một dấu chấm, giống như quả táo đang đổ máu vậy.
... Đại ca, cầu xin anh có chút ý thức của hung thủ giết người đi, có thể đừng luôn lúc ẩn lúc hiện trước mặt nạn nhân được không?
“Ăn không?” Hung thủ giết người không hề ý thức được.
Quý Chu Chu giật giật: “Không ăn.”
“À, tôi ăn.” Hung thủ giết người nói xong thì đưa cả quả táo và con dao đến tay cô.
Quý Chu Chu liếc anh một cái không nói gì, thấy hai chân anh chụm lại, hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng tắp như học sinh tiểu học, chờ mình gọt táo cho anh ăn. Trong lòng cô hiện ra một nghi ngờ lần nữa, cái tên này, thật sự có thể xuống tay giết người?
“Nhanh lên một chút.” Cố Quyện Thư chậm rãi thúc giục.
Quý Chu Chu đành phải từ bỏ suy nghĩ, cúi đầu giúp anh gọt táo, ai kêu cô biết rõ tình cảnh của bản thân, cho nên bây giờ phải dụ dỗ vị này đây. Cố Quyện Thư thấy cô nghe lời như vậy, hơi dừng một chút.
Tay cô xinh xắn mềm mại nhưng lại hết sức linh hoạt, chẳng mấy chốc một quả táo đã được gọt xong.
“Nè, ăn đi.” Quý Chu Chu đưa cho anh.
Cố Quyện Thư nhận lấy quả táo cắn một miếng, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô. Quý Chu Chu chớp mắt mấy cái: “Sao thế?”
“Muốn uống sữa chua.”
“...... Cho nên?”
Cố Quyện Thư cắn quả táo thêm một miếng: “Chắc ở phòng bếp có.”
“Anh muốn tôi chạy vặt(*)?” Quý Chu Chu nheo mắt, sau khi thấy anh gật đầu thì trong lòng mắng thầm một tiếng, nhưng vẫn đứng lên: “Chờ một lát, tôi lập tức trở về.”
(*) Chạy vặt: chạy việc vặt, làm sai vặt.
Cánh cửa sau lưng cô đóng lại, đôi mắt của Cố Quyện Thư sâu hơn, gặm quả táo lấy di động ra, mở diễn đàn Mẫu Anh mà mình mới vừa thoát không bao lâu, dùng tài khoản mới đăng một bài viết lên: Bạn gái đột nhiên đối xử thật tốt với tôi, một chút cũng không từ chối là có ý gì?
Phía dưới rất nhanh có người trả lời: Chúc mừng bạn, bạn bị cắm sừng rồi. Cô ta áy náy trong lòng nên bù đắp cho bạn đó.
Cố Quyện Thư: “...”
Chất lượng của cái diễn đàn Mẫu Anh này không đồng đều, vẫn là không nên chơi, Cố Quyện Thư dứt khoát gỡ cài đặt. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỉ là gỡ APP rồi, cái từ “Cắm sừng” kia lại khắc trong đầu, mặc dù anh tin tưởng nhân phẩm của Quý Chu Chu, nhưng cử chỉ của cô thật sự quá kỳ lạ.
Anh quyết định thẳng thắn hỏi một chút.
Quý Chu Chu cầm hai hộp sữa chua trở về, thì nhìn thấy anh như có vẻ trầm ngâm, dừng lại một chút rồi đưa một hộp sữa cho anh. Cố Quyện Thư ngưng suy nghĩ, chầm chậm nhìn về phía sữa chua trong tay cô, nhưng lại không mở miệng nói chuyện. Quý Chu Chu do dự một chút, đưa hộp sữa chua khác qua.
Cố Quyện Thư: “...” Cho tới giờ phút này, rốt cuộc anh đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
“Hai hộp cũng không đủ?” Quý Chu Chu trừng to đôi mắt, mới ăn xong cơm trưa, anh là heo sao?
Cố Quyện Thư không nhận sữa chua, mà hỏi: “Có phải em đã hạ độc?”
“... Cái gì?”
“Từ lúc bắt đầu đi câu cá, em đã không đúng, có phải em làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi không?” Đôi mắt của Cố Quyện Thư hơi nheo lại, tuy là không phải chủ ý của anh, nhưng khí tràng quanh người anh vẫn thấp xuống.
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, sau đó hơi dở khóc dở cười, bản thân muốn đối tốt với anh một chút, không ngờ lại trở thành lý do khiến anh nghi ngờ. Cho nên hành động trước kia của cô là đúng, ngược lại bây giờ hướng đi này là sai?
“Tôi chính là muốn đối tốt với anh một chút, nếu như anh không muốn, vậy thì thôi.” Quý Chu Chu đặt sữa chua của anh lên bàn, dùng ống hút cắm xuống uống một hớp.
Cố Quyện Thư không bị lừa được: “Vì sao phải đối tốt với tôi?”
“Bởi vì nhìn thấy Thẩm Dã a.” Giả vờ không thấy được biểu cảm không vui của Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu cảm khái một tiếng: “Nghĩ đến trước kia tôi đối xử với tên cặn bã đó đều tốt như vậy, nhưng lại luôn tranh luận với Cố tiên sinh đẹp trai, khí chất còn dễ thương như anh, nên trong lòng tôi áy náy, vì vậy muốn đối tốt với anh một chút.”
Lỗ tai của Cố Quyện Thư nóng lên, giọng nói dịu xuống: “Không cần, giống như trước kia là được.”
“Nhưng nếu tôi vẫn giống như trước đây, ngộ nhỡ một ngày nào đó đắc tội anh thì làm thế nào?” Quý Chu Chu nghiêm túc nhìn anh.
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, còn muốn nghiêm túc hơn cô: “Mỗi ngày em đều đang đắc tội tôi, tôi có làm gì em chưa?”
... Nói cũng phải, nhưng điều cô muốn hỏi không phải thế này: “Cố tiên sinh, anh là kiểu người thù mới hận cũ tích góp lại một đống, đến ranh giới cuối cùng thì trả thù, hay là kiểu người không mang thù, nhưng lần nào đó chọc tới anh thì anh sẽ tức giận?”
“Em hy vọng tôi thuộc kiểu nào?”
“Đương nhiên là kiểu thứ hai!” Dù sao cô sẽ không đụng vào ranh giới cuối cùng của anh, cho nên đối với cô mà nói, kiểu thứ hai tốt hơn kiểu thứ nhất nhiều.
Cố Quyện Thư “Ờ” một tiếng: “Vậy kiểu thứ hai.”
Quý Chu Chu cười cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy.” Nói xong lấy sữa chua của mình uống sạch, đứng dậy nhìn thấy quả táo trong tay anh chỉ cắn hai miếng liền dừng lại, lập tức cầm lấy quả táo trong tay anh đi.
Nếu Cố tiên sinh thích cách thức sống chung của cô như trước kia, vậy thì cô không thay đổi, đỡ phải làm anh sinh nghi.
“Không ăn tiếp sẽ bị oxy hoá, tôi giúp anh giải quyết nhé, anh uống sữa chua.” Quý Chu Chu nói xong cắn một miếng lớn, từ từ đi về phía cạnh giường, chờ khi đến cạnh giường thì chỉ còn lại cái hột, bị cô ném chính xác vào thùng rác.
Cố Quyện Thư thấy cô nằm xuống, chân mày khẽ nhúc nhích: “Em làm gì?”
“Sô pha nhà chú không thoải mái, tôi muốn ngủ trên giường một lát.” Quý Chu Chu đắp kín chăn mát(*), chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
(*) Chăn mát: dùng cho mùa hè.
Cố Quyện Thư trầm mặc một lát: “Nằm xích qua một bên, chừa một chỗ trống cho tôi.”
“Anh cũng ngủ trên giường rồi, đến lượt ngủ sô pha.” Quý Chu Chu từ chối, bây giờ cũng không phải là lúc quá lạnh đến nổi không có cách nào như ban đêm, cô không muốn chung chăn với gối anh.
Cố Quyện Thư dừng một chút, nghĩ lại có phải mình ăn quá no rồi không, lúc cô quyết định đối tốt với mình một chút thì từ chối lời đề nghị này, để cho cô ăn táo của mình lại còn ngủ giường của mình.
“Em chừa cho tôi một chỗ trống nhỏ, nửa mét là được.” Khi tới buổi trưa, anh cũng mệt mỏi.
Quý Chu Chu đối mặt với anh ba giây, đột nhiên nằm xuống hình chữ đại (大), nhắm mắt lại giật giật hai cái, miệng lẩm bẩm: “Tôi ăn quả táo độc, bây giờ sắp bất tỉnh, trước khi bạch mã hoàng tử đến không thể tỉnh...”
Cố Quyện Thư: “......”
Anh đứng ở cạnh giường một phút, nhưng Quý Chu Chu cũng không có dấu hiệu mở mắt, mà lông mi của cô run rẩy, cho thấy cô vẫn chưa ngủ.
Cố Quyện Thư gọi cô một lần nữa, sau khi thấy giả chết đến tận cùng, thì trầm mặc một lát cúi người xuống, in một nụ hôn lên môi cô.
Trong nháy mắt bốn cánh môi chạm nhau, Quý Chu Chu chợt mở mắt ra, nhìn thấy mi mắt của Cố Quyện Thư gần ngay trước mắt ngẩn người phút chốc. Cố Quyện Thư hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên khi bị bắt gặp, hôn xong liền ung dung đứng thẳng, nhìn cô từ trên cao xuống: “Đã hôn xong, công chúa tỉnh dậy, có thể đi ngủ sô pha rồi.”
Quý Chu Chu im lặng một lúc, cảm giác vô ngữ càng ập vào trong lòng hơn: “... Đại ca, câu chuyện anh nói là “Công chúa ngủ trong rừng” đó hả?”
“...?”
“Công chúa ngủ trong rừng là bị kim đâm, người ăn quả táo độc là Công chúa Bạch Tuyết, mặc dù hai người này đều là Công chúa, nhưng cốt truyện hoàn toàn khác nhau, Ok?” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu không thể nhịn được nữa: “Câu chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng có thể nhầm lẫn, anh đã đọc truyện cổ tích chưa?”
Cố Quyện Thư nhìn biểu cảm tức giận của cô, nghiêm túc hỏi: “Vậy làm thế nào để Công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại?”
“Quả táo vướng cổ họng của Công chúa Bạch Tuyết, bị ngã một cái mới tỉnh lại.” Quý Chu Chu cố gắng làm phổ cập khoa học.
Cố Quyện Thư gật gật đầu, tiếp theo ánh mắt dừng ở trên người cô. Quý Chu Chu giật mình một cái, nhanh chóng dịch sang phía bên cạnh: “Cho anh, cho anh, cho anh. Đại ca mời ngủ, không cần phải bạo lực gia đình.”
Cố Quyện Thư hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Quý Chu Chu cho anh một ánh mắt nghi ngờ, còn tưởng là anh tức giận. Lúc cô đang cân nhắc có cần dỗ anh trở về hay không, thì Cố Quyện Thư chầm chậm nói: “Ngủ đi, hôm nay thức dậy sớm như vậy, chắc là ngủ không ngon hả?”
Quý Chu Chu ngây người, sau khi nhìn thấy anh nhắm mắt lại và nằm xuống, trong lòng hơi xúc động. Người đàn ông này thỉnh thoảng cũng khá tốt, chờ anh phá sản, mình nên giúp anh nhiều hơn một chút.
“Mau ngủ, em chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau đến lượt tôi.”
“...” Cẩu đàn ông, một tháng 3000 không thể nhiều hơn.
(Ý Chu Chu chỉ giúp đỡ 1 tháng 3000, không cho thêm.)
Quý Chu Chu cuộn cuộn chăn, quả thật hôm nay cô dậy quá sớm, cả buổi sáng vừa lo lắng hoảng sợ vừa vội vàng đi câu cá, thật sự mệt mỏi, lúc này nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Có phải đã ngủ nửa tiếng hay chưa, Quý Chu Chu không rõ ràng lắm, chẳng qua đợi đến khi cô mở mắt ra, đã là lúc hoàng hôn. Cô ngồi dậy dụi mắt, nhìn thấy Cố Quyện Thư đang thu xếp đồ đạc, sau một lúc lâu mới ngơ ngác hỏi: “Làm gì vậy?”