Bọn họ mặt không biểu tình, Thích Du càng nhàn nhã, tay nhấc gói quà lên: “Cháu là bạn của Tạ Cảnh, tràn đầy tình cảm ấm áp mà đến thăm bệnh.”
Nội tâm: Không, cháu chỉ đến để làm nhiệm vụ thôi.
Tình cảm ấm áp?
Hai vệ sĩ mặt không thay đổi lần đầu nghe được có người tình cảm ấm áp đến thăm thiếu gia nhà bọn họ.
Còn là một cô gái xinh đẹp.
Trên mặt rạn nứt mấy phần.
Hai người liếc nhau, nghĩ đến quản gia phân phó, lắc đầu: “Không cần lừa gạt chúng tôi, tiểu thư mời trở về.”
Chỉ dựa vào túi mứt hoa quả không hề được bọc kĩ càng kia, bọn họ liền biết, đây tuyệt đối không phải là bạn bè có quan hệ thân thiết với thiếu gia.
Dù sao người thân cận đều biết, thiếu gia có bệnh thích sạch sẽ, căn bản không bao giờ đụng đến những thứ như túi quà vặt này.
Tiểu cô nương này không hiểu rõ thiếu gia.
Tình cảm ấm áp gì chứ, có mà đến đưa tiễn thiếu gia đoạn đường cuối cùng thì có...
Vệ sĩ cường thế ngăn cản Thích Du.
Thích Du dựa lưng vào vách tường trắng, đôi mắt nheo lại: 【 Mày nhìn xem, không phải do tao không hoàn thành nhiệm vụ, là không vào được. 】
Hệ thống nếu là có mắt thì đã trợn ngược lên rồi.
Kí chủ không có chút cố gắng nào!
Tận tình khuyên bảo: 【 Kí chủ đại nhân, cô hãy giống như khi làm đề ấy, nghiêm túc lên, nhất định phải đi vào! 】
Trên mặt Thích Du hoàn toàn nhìn không ra chút sức lực nào, rất lười nhác: “Hai vị à, các chú thử đi vào thông báo cho thiếu gia nhà chú được không?”
“Chú mở cửa hỏi một chút đi.”
“Quan hệ của cháu và cậu ấy đã đến mức có thể đút cơm cho nhau ăn được rồi.”
Hai vệ sĩ biểu cảm một lời khó nói hết: “...”
Cô bé này thực sự có can đảm mà nói như vậy.
Nhưng mà nhìn cô nghiêm túc như vậy, nếu bọn họ không nói một tiếng với thiếu gia, sợ là sẽ không chịu rời đi.
Vừa rồi vệ sĩ số một nhìn thấy Thích Du lấy điện thoại di động ra làm đề toán trên app.
Thích Du nhìn hai người mặc một cây màu trắng như tuyết, nhỏ giọng thương lượng vài câu.
Sau đó một người trong đó nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Ánh mắt Thích Du liếc về phía cửa phòng bệnh vừa mở.
Sau mười lăm giây.
Vệ sĩ: “Thiếu gia, có một vị tiểu thư nói là bạn của cậu, cậu muốn gặp không?”
Cửa đúng lúc mở ra một khe hở đủ cho một người đi vào.
Thích Du động tác cực nhanh, trực tiếp chui vào.
Vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh ngay lập tức kịp phản ứng.
Sắc mặt đại biến.
“Cô không thể đi vào!”
Cả người Thích Du trong tầm mắt của thiếu niên.
Thích Du hướng về phía người đang ngồi trên giường bệnh vẫy tay: “Tôi tới thăm cậu ~ “
Ngữ điệu mười phần vui sướng.
Tạ Cảnh đuôi mắt nhẹ nhấc lên, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh ngày đó khi cô rời đi, lỗ tai nhỏ hơi hồng.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn qua đôi tai vừa trắng vừa mềm bị che khuất bởi những sợi tóc đen nhánh rủ xuống rơi trên bả vai cô.
Đáy mắt Tạ Cảnh lướt qua một tia đáng tiếc.
Hai vệ sĩ thấy kinh động đến thiếu gia, dừng một giây, cùng nhau đi tới chỗ Thích Du.
Muốn cưỡng ép mang cô ra ngoài.
Tạ Cảnh nhìn bọn họ một chút, thanh âm lạnh nhạt mở miệng: “Cô ấy ở lại, hai người ra ngoài đi.”
Hai vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.
Xác nhận mình không hề nghe lầm.
Sau đó phản xạ có điều kiện lui ra ngoài, nhìn về thiết bị khử trùng phía ngoài cửa, vệ sĩ số hai lẩm bẩm một câu: “Cô bé đó còn chưa khử trùng mà...”
Lúc đóng cửa, bọn họ phát hiện cô gái chưa khử khuẩn đó đã chạy tới cạnh giường thiếu gia.
Thậm chí còn giơ túi mứt hoa quả lên trước mặt Tạ Cảnh.
???
Móa!
Đến vậy rồi mà thiếu gia còn chẳng bảo bọn họ ném người này ra ngoài à?
Thế mà bọn họ trước khi vào phòng để đưa đồ gì đó đều phải đổi một bộ quần áo mới, đồng thời phải khử trùng toàn thân?
- ---
Thích Du mắt đầy ý cười đi đến bên giường thiếu niên.
Chỉ cần mình cười đủ xinh đẹp đáng yêu thiên chân vô tà, đối phương sẽ không thể không nể mặt mà đuổi mình ra ngoài.
Đâu ai đánh người mặt cười.
Thích Du vận dụng cái nguyên tắc này, vừa đi đến bên giường, vừa cầm quà đưa cho Tạ Cảnh: “Cậu ăn cơm chưa, tôi thuận tiện mang bữa tối tới cho cậu.”
“Cậu chắc là không thích ăn đồ tôi làm, cho nên lần này tôi tự mình đi mua đó.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của thiếu niên, Thích Du tâm tình không tệ.
“Cậu có muốn ăn thử mứt hoa qua trước không?” Thích Du vì làm nhiệm vụ, cái gì cũng liều mạng.
Tạ Cảnh ánh mắt cuối cùng cũng từ mặt cô nhìn sang bên cạnh, chậm rãi chú ý tới đôi tay nhỏ nhắn mịn màng.
Đáy mắt nổi lên một tia lửa.
Không trả lời câu hỏi của cô.
Mấy giây sau, môi mỏng hé mở, nói câu đầu tiên với Thích Du sau khi cô đi vào: “Lại đây ngồi đi.”
Giọng nói lạnh lùng, lúc này mang theo chút khàn khàn, càng từ tính mê hoặc.
Lúc nói chuyện, ngón tay gõ nhẹ mặt giường, ra hiệu cho cô ngồi ở chỗ này.
Thích Du trong lòng nhẹ cười một tiếng.
Thiếu niên này thật sự quá tuyệt.
Dáng dấp tuyệt, thanh âm còn tuyệt hơn!
Lỗ tai mang thai mà người ta hay nói chắc cũng giống thế này, ai có thể cự tuyệt âm thanh như thế.
Thích Du vốn dự định mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, lúc này nghe Tạ Cảnh nói, căn bản không do dự chút nào, ngồi nhanh xuống. Sợ hắn một giây sau hối hận.
Lúc đầy bọn họ vẫn ở khoảng cách an toàn.
Khi Thích Du ngồi xuống, hai người cách nhau rất gần.
Mà Thích Du cũng không hề thẹn thùng, hoàn toàn không có ý định ngồi ở cuối giường, mà ngồi ở chỗ trống gần cánh tay của hắn.
Thích Du sau khi ngồi xuống, tay khẽ vuốt váy đồng phục một chút.
Đợi đến lúc cô ngước mắt lên lần nữa.
Lại phát hiện, thiếu niên không biết từ khi nào, vươn bàn tay đẹp như bạch ngọc ra.
Móng tay rất sạch sẽ, xương ngón tay cân xứng tinh xảo, ngón tay thon dài, một đoạn xương cổ tay lộ ra từ tay áo, không đeo đồ trang sức gì hết, người như hắn, thuần trắng lại sạch sẽ.
Thích Du nhìn đôi tay xinh đẹp nhất này mà giật mình...
Ai ngờ, một giây sau, tay Tạ Cảnh chỉ lướt qua bên cạnh mặt cô.
Giống như là muốn vuốt ve khuôn mặt này.
Đôi mắt Thích Du khẽ run, hô hấp vô thức thả nhẹ.
Không nhịn được mà nhìn bàn tay đang dần tới gần kia.
Một giây sau.
Thích Du cảm nhận được một trận gió nhẹ nhàng ấm ấp mơn trớn, cảm nhận được sợi tóc đang rủ xuống bên tai bị hắn vén lên.
Nghe giọng nói trầm thấp bên tai: “Rất xinh đẹp.”
Tạ Cảnh mắt không chớp nhìn chằm chằm tai nhỏ của Thích Du, lẳng lặng chờ đợi nó nhiễm lên một màu hồng xinh đẹp.