Mười giờ tối.
Tầng hai biệt thự Thích gia.
Thiếu nữ mặc váy ngủ màu trắng, tóc tai bù xù, đi chân trần đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng bớt ửng hồng đi mấy phần.
Thích Du thở một hơi dài nhẹ nhõm, để cho đầu óc mình sạch sẽ một chút.
Ánh sao thuần khiết như thế, đầu óc của tiểu tiên nữ sao có thể bẩn được!!!
Không phải chỉ là 'thuốc thúc tình' thôi à.
Cũng không phải bảo cô cho Tạ Cảnh uống.
Chỉ là ―― Thích Du rất xoắn xuýt.
Chẳng lẽ Tạ Cảnh thật sự lãnh cảm?
Hệ thống thề son sắt: 【 Sau khi thăng cấp, hệ thống chín mươi phần trăm sẽ không có chuyện xảy ra sai lầm, trải qua thống kê số liệu lớn, Tạ Cảnh không bị hào quang nữ chính Mary Sue ảnh hưởng, nguyên nhân chủ yếu đến từ bản thân hắn bị lãnh cảm. 】
【 Nếu không thì vì sao lại xuất hiện loại đạo cụ này. 】
Thích Du nghe hệ thống giải thích, điều này cũng đúng.
Thế nhưng là... so với hệ thống, Thích Du càng tin tưởng cảm giác của mình hơn.
Tạ Cảnh bình thường thấy cô, không phải muốn ôm thì là muốn nắm tay, nơi nào giống với dáng vẻ lãnh cảm.
Hệ thống: 【 Kí chủ đại nhân, coi như Tạ Cảnh không có lãnh cảm, những vật này đối với cô vẫn phát huy được tác dụng. 】
【 Không cần dùng trên người mình, cũng có thể dùng trên người khác. 】
【 Còn có phương thuốc giúp cô đẹp lên, con gái không phải ai cũng muốn mình xinh đẹp đến mức cực hạn à. 】
Cuối cùng hệ thống một chùy định nhãn: 【 Tóm lại, phần thưởng lần này rất hữu dụng! Kí chủ đừng ghét bỏ. 】
Thích Du nhẹ cười một tiếng.
Khó trách chó hệ thống kích động chào hàng nãy giờ, thì ra là sợ cô ghét bỏ.
Nói thật.
Thích Du chỉ là mặt ngoài ghét bỏ, nhưng dù sao có cũng tốt hơn là không.
Tất cả đều là ngụy trang cho chó hệ thống nhìn.
Thích Du cố nén ý cười, mặt không thay đổi đáp lời: “Được thôi.”
“Lần sau ban thưởng cái gì đó bình thường một chút.”
Hệ thống sợ Thích Du vung tay không làm, lập tức đáp ứng: 【 Sẽ sẽ. 】
Nó bổ sung một câu: 【 Mặc dù nhiệm vụ phản công cao trào hàng ngày đều sẽ có phần thưởng, nhưng phần thưởng tốt nhất vẫn là lúc hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến công lược bạch nguyệt quang, cho nên kí chủ đại nhân nghìn vạn lần không thể thư giãn. 】
【 Công lược bạch nguyệt quang là quan trọng nhất. 】
Nhiệm vụ hàng ngày: Thăng cấp, phản công, đánh quái.
Nhiệm vụ chính tuyến: Công lược bạch nguyệt quang.
Thích Du tổng kết một chút nhiệm vụ của mình.
Cảm giác dường như cũng không phải rất khó.
Trước khi ngủ, Thích Du luôn cảm giác mình quên chuyện gì đó.
Mãi đến ngày hôm sau.
Cô bước vào ban quốc tế, nhìn chỗ ngồi của Từ Mạn Oanh trống rỗng một tháng, nay lại có người ngồi, mới phản ứng được.
A, quên hỏi Từ Mạn Oanh bị hủy dung đến mức độ nào.
Chó hệ thống nói nhiệm vụ đã hoàn thành, như vậy là xác định Từ Mạn Oanh và Thôi Diệc Trạch bị cô hại thảm hơn so trong sách.
Bằng không thì căn bản không tính là phản công thành công.
Từ Mạn Oanh đeo khẩu trang, so với người lúc nào cũng ôn nhu trước đây, bây giờ lại an tĩnh giống như người tàng hình.
Hệ thống trong đầu của cô giải thích: 【 Nữ chính trải qua sự việc lần này, về sau, tâm tình chuyển biến, hối hận mình đã quá thiện lương, bây giờ cô ta muốn mình trở nên mạnh mẽ, đao thương bất nhập, tâm chí kiên định. 】
Thích Du nghe hệ thống nói nhảm nhiều như vậy, nhàn nhàn trả lời: 【 Nói tóm lại chính là muốn hắc hóa chứ sao. 】
Dù sao cũng là nữ chính sảng văn, sau khi trải qua khó khăn, chắc chắn sẽ cường đại hơn một chút.
Nếu không thì tương lai làm sao có thể được nhiều người đàn ông ưu ái như vậy.
Chỉ là trong sách nữ chính không hề bị hủy dung, lúc cô ta hắc hóa lần thứ nhất là bởi vì thế lực Thích gia quá cường đại, sau khi Thôi Diệc Trạch và cô ta hợp tác hủy hoại mặt của Thích Du, bị Thích gia uy hiếp, để Thôi Diệc Trạch đi ra nước ngoài.
May mắn cô ta có anh trai trúc mã hỗ trợ, mới không bị Thích gia bức ép nghỉ học.
Nhưng trải qua lần này, mối tình đầu đi xa, làm cho cô ta thấy rõ thế yếu của mình, thúc đẩy tâm tình chuyển biến.
Hệ thống rất có thành ý khích lệ: 【 Vẫn là kí chủ thông minh. 】
Thích Du không còn phản ứng gì với cái hệ thống ngu xuẩn này.
Qua mấy ngày chính là thi giữa kỳ, lần này cô nhất định phải thi được max điểm!
Thi tháng lần trước thế mà ném đi nhiều điểm như vậy, thật sự là quá mất mặt.
Cô đã trải qua kiếp sống thi cử có điểm số thấp nhất.
Thích Du ngồi xuống.
Diệp Lạc Ti liền lại gần: “Bạn ngồi cùng bàn, Từ Mạn Oanh đi học rồi.”
Thích Du lấy ra quyển đề thi toán mà hệ thống ban thưởng, vừa lật sách vừa hững hờ trả lời: “Thế nào?”
Diệp Lạc Ti đã quen với thái độ này của Thích Du, vẫn rất nhiệt tình: “Hình như mặt của cậu ta có vấn đề, lần trước chúng ta đều nhìn thấy vuốt sói cào rách miệng của cậu ta.”
“Ha ha ha, chỗ tớ còn có một tin tức bí mật, cậu muốn biết không?”
“Tin tức gì?”
Thích Du nhìn dáng vẻ thần bí của Diệp Lạc Ti, ngược lại có chút hào hứng.
Diệp Lạc Ti không có thừa nước đục thả câu, hắn thấp giọng: “Nghe nói Từ Mạn Oanh và người kia của Tịch gia là thanh mai trúc mã.”
“Người kia vì muốn chăm sóc cậu ta mà xin nghỉ một tháng, phía trên đang bàn tán chuyện này.”
Nghĩ đến thân phận của Tịch Sính, đoán chừng không thấp.
Thấp sẽ không xứng với nữ chính vạn người mê.
Thích Du như có điều suy nghĩ: “...”
Diệp Lạc Ti còn chưa nói đến trọng điểm, hắn tiếp tục nói: “Trọng điểm là, Tịch Sính cảm thấy mình mà còn đi huấn luyện thì sẽ không thể bảo vệ được tiểu thanh mai nên sống chết đều muốn xin nghỉ.”
“Cmn...”
Còn có chuyện này.
Thích Du rốt cuộc cũng có phản ứng: “Người lý trí như thế mà sau khi yêu đương vẫn mất não à.”
Quyển sách này cho nữ chính có vầng sáng thực sự là... quá lấp lánh.
Trước đó trong tiểu thuyết, bởi vì Từ Mạn Oanh không hề bị vuốt sói làm tổn thương mặt, cho nên Tịch Sính cũng không xin nghỉ, ngược lại càng ngày càng lên cao.
Bây giờ kịch bản thật sự là hoàn toàn sai lệch.
Thích Du có chút nhức đầu.
Nếu Tịch Sính không nghỉ, Thích Du cảm thấy khả năng mình và hắn ta chính diện đối đầu tương đối thấp.
Giờ thì tốt rồi...
Vì chăm sóc cho tiểu thanh mai, người ta trực tiếp nghỉ việc.
Quá trâu bò.
Thích Du bội phục kiểu yêu đương này.
Diệp Lạc Ti thấy Thích Du hồi lâu không nói lời nào: “Tiểu Du Du, cậu không có gì muốn nói sao?”
Thích Du: “Nói cái gì nữa, chúc họ hạnh phúc thôi.”
Diệp Lạc Ti:...
-
Ngày hôm sau, Thích Du vẫn không nhìn thấy Từ Mạn Oanh tháo khẩu trang xuống.
Giữa trưa tan học, cô trực tiếp xuống nhà ăn.
Mạnh Hạ Thần nói chính mắt trông thấy Từ Mạn Oanh ngồi trên một chiếc xe việt dã màu đen.
Chiếc xe kia giới hạn toàn cầu, số lượng có hạn, không phải nhà Từ Mạn Oanh có thể mua được.
So với những bạn học khác trong ban quốc tế, gia đình Từ Mạn Oanh thật sự có chút không so được.
Có thể mua được dạng xe này, tối thiểu phải là hào môn thượng lưu ở Lăng thành.
Thích Du không muốn nghe bát quái này, chủ yếu là cô biết người này là Tịch Sính, một chút cảm giác kinh hỉ cũng không có.
Mãi đến khi... Thích Du đến nhà ăn.
Lại lần nữa cảm nhận được sự chỉ trỏ đến từ các bạn học.
“Thì ra Thích thần ngầu như vậy.”
“Đúng đúng, không nghĩ tới thế mà có thể cùng lớp với Thích thần.”
“Muốn chụp ảnh chung với Thích thần quá.”
“Không dám đi.”
“Thích thần mặc váy giống tiên nữ thật.”
Lần đầu tiên nghe được có người bảo tiên nữ và mãnh nữ là một.
Nhưng khi bọn họ nhìn Thích Du, lại cảm thấy... cũng không có gì lạ.
Thích Du xinh đẹp giống tiểu tiên nữ, nhưng khi đánh nhau lại cảm thấy siêu ngầu.
Nhất là... lúc Thích Du đơn độc đối mặt với sói.
Thích Du ngồi ở nhà ăn.
Bị Thích Thần ngồi đối diện nhìn đi nhìn lại.
Anh em hai người ở trong trường chỉ giao lưu với nhau được tại bữa cơm trưa này.
Bởi vậy phần lớn thời gian Thích Du đều ăn chung với Thích Thần.
Thích Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái mình.
“Hôm nay mắt anh không tốt?”
Thích Du xem xét hắn một chút.
Bị em gái ghét bỏ, Thích Thần bỗng nhiên cười, đưa tay bóp mặt con nhóc này một cái: “Chính là cảm thấy em gái anh vì sao lợi hại như vậy.”
Thích Du bị bóp đến tê cả mặt: “...”
Xong rồi, đầu óc anh mình có vấn đề.
Ánh mắt nhìn Thích Thần giống hệt như nhìn kẻ ngu.
Thích Thần không ngại, trong đầu hắn chỉ có bài viết trên Weibo, là do một du khách đi Úy Hạc Sơn chính mắt trông thấy mà viết.
Bài đăng đó viết rõ rõ ràng ràng em gái nhà mình khi đối mặt với con sói hung ác như vậy mà vẫn ung dung không vội, cứu mười mấy du khách.
Sau đó lại viết cô bỏ tiền mời luật sư vì lấy lại công đạo cho những du khách vô tội.
Tiền bồi thường của Thôi gia một đồng cô cũng không cầm, tất cả đều đưa cho du khách.
Thích Thần nói không nên lời với cách hành văn của vị du khách kia, nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ.
Em gái là thần tiên hạ phàm, cứu vớt tất cả mọi người.
Thích Du thấy ánh mắt Thích Thần nhìn mình càng ngày càng sáng, rất khó chịu...
Đưa tay muốn sờ trán anh trai, xem hắn có phải là phát sốt không.
Lúc này.
Bên cạnh có bạn học bỗng nhiên đứng dậy: “Thích thần, cậu siêu giỏi!!!”
Lời này giống như thọc đúng ổ gà.
Nhà ăn vốn đang an tĩnh, lập tức nổ tung. “A a a, Thích thần, cậu ngầu quá!!!”
Thích Du: “???”
Rất mờ mịt.
Cô đến cùng là giỏi chỗ nào.
Hoàn toàn không nghĩ tới, là bởi vì trang web toà án đem bản án Thôi Diệc Trạch mưu hại bạn học công khai lên mạng.
Vừa giữa trưa, chiếm cứ top hotsearch.
Lúc đầu học sinh trường Thừa Hoa cũng không biết chuyện này.
Ngay cả mọi người trong ban quốc tế cũng không biết Thôi Diệc Trạch mưu sát Thích Du, chỉ cho là ngoài ý muốn xuất hiện sói.
Thôi Diệc Trạch và Từ Mạn Oanh tương đối không may, Thích Du giá trị võ lực giá trị cao, vận khí tốt, mới may mắn thoát khỏi.
Ai biết sau khi vụ kiện kết thúc, sẽ bị công khai ra xem như vụ án điển hình cảnh cáo mọi người.
Thích Du không nghĩ tới chuyện này.
Đây quả thực là đưa Thôi Diệc Trạch và Thôi gia vào chỗ chết.
Thôi Diệc Trạch bị trục xuất ra nước ngoài thì thôi, công ty chính của Thôi gia còn ở trong nước đấy.
Lần này tốt rồi, hoàn toàn xong đời.
Thích Du đối mặt với những ánh mắt cung cung kính kính chẳng khác nào nhìn lãnh đạo... nhanh chóng chạy về phòng học.
Má ơi, quá được hoan nghênh cũng có chút đáng sợ.
Bỗng nhiên cảm giác được anh hai nhà mình bình thường mạnh mẽ cỡ nào, đối mặt với nhiều ánh mắt sáng lấp lánh kia mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh, thậm chí còn rất vui sướng khi bị người khác vây xem.
Trong phòng học.
Thích Du mở điện thoại ra nhìn một chút.
Quả nhiên, trong mấy cái app, bài viết học sinh quý tộc cấp ba mưu sát bạn học đã lên hot search.
Nhưng đứng đầu chính là ―― nữ sinh bị mưu sát có giá trị võ lực kinh người
―― Nữ sinh bị mưu sát một chân đạp bay sói.
―― Nữ sinh bị mưu sát quá mạnh!
Rất khó có được, một tin tức xã hội mà khiến cho mọi người chạy theo xem giống như tin hot giới giải trí.
Phía dưới một đám người đang bình luận 666, đẹp trai đẹp trai đẹp trai, lạnh lùng, ngầu.
Không biết còn tưởng rằng là idol nào đó.
Có một video Thích Du đạp bay sói được đăng kèm, video không quá mờ, cho nên gương mặt của Thích Du bị lộ là không thể nghi ngờ.
Tạ Cảnh cách cô gần nhất cũng bị quay.
Có người trong nhóm du khách ở phía dưới nói: Cái đôi tiểu tình lữ này có lá gan rất lớn, sói vọt tới mí mắt bọn họ rồi mà còn có thể ân ái nữa!!
Ảnh chụp ảnh chụp. jpg
Trên tấm ảnh, thiếu niên tuấn mỹ khẽ vuốt tóc của thiếu nữ, mà cách bọn họ không đến ba mét chính là con sói hung ác mắt xanh lục.
Nếu như đây là không phải chuyện ngoài ý muốn, còn tưởng rằng là đang quay phim nữa.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của hai người, nhưng
―― Má ơi, nữ sinh này thật sự rất đẹp, tiểu tỷ tỷ tôi biết yêu rồi.
―― Muốn nhảy dây trên lông mi của tiểu tỷ tỷ.
―― Không, tôi muốn nằm trên đôi chân dài của tiểu tỷ tỷ.
―― Hu hu hu, bạn trai của tiểu tỷ tỷ bạn trai cũng rất đẹp, quả nhiên người có body ngon nên thành một đôi với soái ca.
―― không được, cảm giác thần Cupid bắn trúng trái tim nhỏ của tôi rồi.
―― A a a a a đây là Thích thần của trường chúng ta!!
―― Bắt được lầu trên, một phút ta muốn tất cả thông tin của vị tỷ tỷ này!!!
―― Thật xin lỗi, không thể nói được.
Học sinh trường Thừa Hoa rất chú ý bảo vệ thông tin đời tư, có học sinh biết mình nói sai, không cần người khác nói, đã tự xóa bình luận.
―― A a a a a, vì sao lại xóa!!!
―― Thật vất vả mới nhìn thấy có người biết tiểu tỷ tỷ.
―― Thích thần, vị tiểu thư này là nhân vật trâu bò gì sao?
――...
Trâu hay không trâu thì bọn họ không biết, nhưng rất nhanh bọn họ liền biết, bối cảnh của tiểu tỷ tỷ rất mạnh mẽ.
Không đến nửa giờ.
Mọi tin tức liên quan tới tiểu tỷ tỷ đạp sói cứu người, toàn bộ đều biến mất trên internet.
Rất nhanh, đến cả video và ảnh chụp cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thích Du vừa lướt thấy có bình luận khen mình.
Nhìn xem, mọi người trên mạng vẫn có thẩm mỹ.
Không có thẩm mỹ quả nhiên chỉ có fan của anh hai mình thôi.
Thích Du mặc dù không thích bị người vây xem, nhưng nếu trên mạng được khen xinh thì cô vẫn rất vui.
Ai biết, thứ khiến cô thấy sảng khoái lại không còn.
Biến mất?
Ai làm!
Ai vậy, không muốn để cho người khác khen cô??
Thích Du cũng học qua công nghệ thông tin, học qua kỹ thuật hack, đương nhiên biết, không có khả năng là do bên quản trị của các app xoá hot search.
Rõ ràng là có người hack mà.
Thích Du vừa nghĩ tới người ghen ghét khuôn mặt và dáng người của mình, hơn nữa còn có kỹ thuật cao như vậy, chính là... Tạ Cảnh.
Thích Du híp mắt, trực tiếp quay lại wechat gửi tin nhắn.
Là tiểu tiên nữ chứ không phải chú cá nhỏ: “Tạ Cảnh, có phải là cậu xoá hết bình luận khen tôi trên mạng đúng không?”
“Có phải là do trên mạng không có ai khen cậu nên cậu tức hả?”
“Hừ hừ, bị tôi đoán được rồi.”
Thấy Tạ Cảnh không trả lời, Thích Du càng chắc chắn Tạ Cảnh chính là ghen ghét mình được hoan nghênh hơn.
Đúng thế, trước khi cô đến, toàn trường chỉ có một cái Cảnh thần.
Bây giờ cô tới, không đơn giản chỉ có nhân khí đánh bại Tạ Cảnh, rất nhanh về thành tích cũng sẽ đánh bại hắn, Tạ Cảnh có cảm giác nguy cơ cũng rất bình thường.
Thích Du lại nhắn: “Nhân khí và học tập đều thua tôi, không mất mặt.”
Mấy phút sau.
Thích Du nhìn thấy Tạ Cảnh chậm rãi trả lời mấy chữ: “Sáng mai là thi giữa kỳ, chuẩn bị cẩn thận.”