Nghỉ giữa giờ, Châu Vân Hiền mang theo một chồng bài thi trở lại văn phòng.
Vừa vặn nghe được nhóm thầy cô số học đang cùng nhau thảo luận câu cuối kia.
Thầy giáo ban phổ thông nào đó rất vui vẻ: “Cuối cùng lớp tôi cũng có học sinh làm được một chút.”
“Lớp thầy Tần hẳn là có nhiều học sinh làm được nhỉ?”
Lớp thầy Tần là ban thí nghiệm, lúc này khiêm tốn nói: “Cũng chỉ có mấy đứa làm ra.”
Mấy thầy cô ban quốc tế không có chút nào quan tâm.
Trong lòng bọn họ, ban quốc tế ban căn bản không có khả năng có người làm được.
Châu lão sư gương mặt như nhặt được bảo bối, thưởng thức nhìn tờ đề thuộc về Thích Du, hoàn mỹ giống như đáp án tiêu chuẩn.
Châu lão sư: “Thầy Tần à, học sinh lớp ông làm được theo mấy cách?”
Thầy Tần ngoài ý muốn nhìn về phía Châu lão sư: “Loại câu hỏi khó thế này, có thể làm được một cách đã tốt rồi.”
“Chẳng lẽ còn có cách giải khác?”
Thầy Châu mang trên mặt nụ cười thần bí: “Lớp của tôi có học sinh giải được theo ba cách.”
Toàn bộ tổ toán lớp mười một: “...”
Hắn nói là ban quốc tế sao?
Mấy đứa học bình thường lớp mười một ban quốc tế??
Mấy phút sau, một đống thầy giáo vây quanh bàn làm việc của thầy Châu, nhìn bài thi nằm trong tay hắn.
Thầy Tần xem xong tràn đầy giật mình: “Đây thật là trình độ của học sinh cấp ba sao?”
Không trách thầy Tần nói như vậy, chủ yếu là cách giải của Thích Du dùng đến những công thức vượt ra khỏi chương trình học cấp ba.
Thậm chí có thể trực tiếp đi tham gia cuộc thi Olympic.
Nhưng, tại Lăng thành chưa từng có thầy cô giáo nào nghe nói qua người học sinh này.
Thầy Tần nghĩ, loại trình độ này, chỉ sợ cũng chỉ có Tạ Cảnh ban bọn họ có thể so sánh.
Đáng tiếc, đứa học sinh này xưa nay không làm bài tập... Hắn từng nói, mấy cái đề thế này làm chỉ có lãng phí thời gian.
Lúc này.
Thầy giáo ban phổ thông nào đó đưa ra chất vấn: “Cái bài thi này, thật sự là em ấy tự mình giải sao?.”
Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bầu không khí dần dần khẩn trương lên.
Châu lão sư cau mày, hắn mặc dù tính tình không tốt, nhưng sẽ không tùy tiện hoài nghi bất kỳ một học sinh nào.
Nhất là hắn tận mắt thấy Thích Du đem quá trình giải bài phức tạp viết trên bảng đen, rõ ràng tất cả đều thông hiểu.
Nhưng khi người có chất vấn, mình nói như thế nào bọn họ đều sẽ không tin.
Chẳng bằng dùng sự thật nói chuyện.
Thầy Châu liền nghiêm mặt: “Cuối tuần chính là thi tháng, là em ấy hay không thì lúc đó sẽ biết.”
*
Ban quốc tế.
Thích Du sau giờ học liền bị các bạn nhiệt tình vây quanh.
Mọi người đối với bạn học vừa có thực lực lại xinh đẹp rất có hảo cảm.
Nhất là Thích Du nhìn qua cũng không phải cô gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, không thể làm quen được.
“Bạn học Thích, cậu thật lợi hại, câu khó như vậy mà làm được.”
“Bạn học Thích, da cậu thật trắng, có thể nói cho tớ biết cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da gì được không?”
“Bạn học Thích...”
“Thích Du, cậu có bạn trai chưa?”
Lúc đầu không khí náo nhiệt, một giọng nói trầm thấp dễ nghe của nam sinh làm đứng im vài giây.
Sau một lát, náo nhiệt hơn.
“Lâm Bắc Tông, khá lắm, vấn đề này hỏi rất tuyệt.”
“Bạn học Thích, trả lời một chút đi.”
“Bạn học Thích, nếu không có bạn trai, cậu nhìn chúng tớ xem thế nào, hay là suy nghĩ một chút?”
Mọi người ồn ào.
Không có người chú ý tới, Từ Mạn Oanh cầm bình giữ nhiệt, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Sở Điềm lải nhải bên tai cô: “Lâm Bắc Tông không phải thích cậu sao, làm sao hiện tại chạy tới theo đuổi Thích Du rồi?”
“Những nam sinh này đều là kẻ ngu sao, thế mà thích Thích Du, loại nữ sinh ra vẻ dối trá này chứ.”
Mà người trong cuộc Thích Du khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, cô xem như đã nhìn ra, ban này học sinh mặc dù trí thông minh không cao, nhưng trình độ hóng chuyện thì chắc chắn phải đứng nhất.
Tiết cuối là tiết Vật lý.
Cô hững hờ đảo qua sách vật lý, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, trả lời: “Không có, trong lúc học cao trung, tôi không có ý định yêu đương.”
Lâm Bắc Tông là tiểu bá vương rất nổi tiếng của ban quốc tế, cũng không cảm thấy xấu hổ, giễu cợt nói: “Bạn học Thích dáng dấp xinh đẹp như vậy, không nói yêu đương thật sự là quá lãng phí tài nguyên nha!”
Thích Du hướng về phía Lâm Bắc Tông nói chuyện, lễ phép nở nụ cười, “Yêu đương còn chẳng vui bằng làm bài.”
Nói xong, tùy ý giơ sách vật lý trong tay lên.
Yêu đương còn chẳng vui bằng làm bài.
Câu nói này làm cho rất nhiều nam sinh ngo ngoe muốn theo đuổi Thích Du tạm thời không dám động.
Ngược lại Lâm Bắc Tông nhìn Thích Du cười.
Mọi người nhìn cách Thích Du nói chuyện, hoàn toàn không nghi ngờ trong lời nói của cô thật thật giả giả.
Xem ra, bạn học mới đúng là không quá muốn nóichuyện yêu đương.
Chỉ là, Thích Du không nghĩ tới, lời này của mình đánh mặt đến nhanh như vậy.
Thời gian dùng cơm trưa, Thích Thần tự mình đến đón Thích Du cùng nhau đi nhà ăn.
Anh em hai người ngồi đối diện nhau.
Thích Thần nhìn em gái nhà mình quá mảnh mai, thành thạo đem xương sườn bỏ vào bát cho cô: “Ăn nhiều một chút, nhìn em hơi gầy.”
Bỗng thấy bả vai Thích Du đột nhiên cứng đờ, đôi mắt buông xuống ——
Thích Thần nhìn nét mặt của cô, nghĩ em mình chắc là cảm động.
Còn có chút đắc chí.
Haha, em gái cảm nhận được sự ấm áp đến từ hắn.
Nhưng không biết.
Lúc đó là bởi vì hệ thống ngu ngốc kia trong đầu tuyên bố nhiệm vụ mới.
Hệ thống ngu ngốc: 【 Ting —— chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ mới: Bắt được tình yêu của đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Mời kí chủ vì bạch nguyệt quang đưa bữa sáng tình yêu, cũng tự tay đút cho hắn ăn, thâm tình chậm rãi tỏ tình: Chàng trai à, ăn cơm tôi làm liền là người của tôi. 】
Thích Du mi dài run rẩy, ánh mắt bình tĩnh tràn lên một tầng gợn sóng, mỗi chữ mỗi câu: “Tao có thể làm cmm đó.”