Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Laure
“Đúng rồi Nhất Nhất, cậu có chấp nhận lời mời chụp ảnh ngoại cảnh võng hồng vào tuần trước không? Sáng nay trợ lý của cô ấy liên lạc với tôi.” Lâm Song Song đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, thản nhiên nói, “Quan Bác vẫn chưa công bố lịch trình tiếp theo của con trai, chú Ngưu bên kia cũng không có tin tức, cậu có thời gian không?”
Hứa Nhất Nặc lục lại trong trí nhớ, nhưng vẫn không có kết quả: “Võng hồng nào?”
“Lâm Mộc, có thể coi là một trong những blogger hàng đầu trong giới trang điểm, cô ấy được tạp chí thời trang gọi là xu hướng thời trang của năm nay.”
“Ừ...”
Nhớ lại, nguyên chủ chủ ý hợp tác và làm việc với các tạp chí thời trang, thỉnh thoảng hợp tác các blog nổi tiếng cùng võng hồng.
Nguyên chủ có thể nhận được một khoản tiền kha khá, võng hồng có lợi dụng mánh khóe để lăng xê “hợp tác với nhiếp ảnh gia thời gian nổi tiếng”, đôi bên cùng có lợi.
Hứa Nhất Nặc sau khi nghe thấy cái tên này, khẽ nhíu mày lại, theo phản ứng cơ thể có lẽ không muốn nhận công việc này, vì thế cô trả lời hời hợt: “Hình như người kia muốn đi chụp ảnh ở Hàng Châu, quá xa, phải ở lại đó mấy ngày.”
Lâm Song Song không thèm để ý đến: “Cứ coi như đi du lịch đi, lần trước con trai đến Hàng Châu quay phim cậu lúc đó bận không đi theo được, đây là cơ hội tốt để đi du lịch.”
Hứa Nhất Nặc trả lời mơ hồ: “Tôi bận việc khác. Này, không sao đâu, bỏ qua việc này đi, có cơ hội tốt hơn đang chờ phía trước.”
Lâm Song Song - phụ tá đắc lực chuyển điện thoại sang tay phải, có chút do dự. Ấn tượng của cô ấy về Lâm Mộc không hề tệ, là một người rất nổi tiếng trên mạng, đang muốn tiến vào showbiz, có thể có những cơ hội hợp tác trong tương lai.
“Công việc gì? Nhất Nhất, cậu phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”
“Fansite của con trai cậu, đừng có quên công việc của tôi.”
“Á á?!?! Con trai có lịch trình mới? Ở đâu vậy?”
“Vẫn chưa có tin tức, nhưng điều này không quan trọng, sứ mệnh của một fansite phải luôn sẵn sàng chuẩn bị.”
Hứa Nhất Nặc không cảm thấy có lỗi khi nói dối, quả nhiên Lâm Song Song vừa nghe xong liền im lặng, không thể để công việc bóp chết niềm hứng thú, nếu không lúc trước bọn cô đã không chọn làm nghề này.
Hai người im lặng, đạt được thỏa thuận. Hứa Nhất Nặc nghĩ đã xử lý xong chuyện này, cầm cafe lên chuẩn bị uống, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu.
“Không phải chị đã thoát fan rồi sao?”
“............”
Một ngụm cà phê mắc kẹt ở trong cổ họng, khiến cho khóe mắt đỏ ửng lên.
Lâm Song Song ngạc nhiên: “Sao cậu lại thoát fan vậy?!”
Triệu Diệc Tinh im lặng nghe hai người bọn cô trò chuyện, cố để tay lên bàn, lông mi dài cong vút không che được cặp mắt sáng như sao, nở nụ cười đáng yêu hồn nhiên, im lặng nghe các nàng nói chuyện phiếm, dùng bàn tay miễn cưỡng chạm lấy: “Trong phòng của Nhất Nặc treo một bức ảnh của anh rất đẹp trai. Đúng rồi, giống hệt bức hình của chị Song Song, chị ấy nói thoát fan để bảo toàn mạng sống. “
Lâm Song Song: “??!! “
Hứa Nhất Nặc: “......”
Nà ní... ai hiểu nỗi đau này!
Đúng lúc nhân viên phục vụ bê món tráng miệng lên, Hứa Nhất Nặc nhận lấy, kéo chủ đề: “Cái gì mà thoát fan hay không thoát fan, cậu nhóc còn nhỏ không thể hiểu ý nghĩa của từ thoát fan, chỉ là hiểu lầm thôi. À, cho hỏi, bánh pudding matcha của quán các bạn tùy chỉnh hương vị không? “
Nhân viên phục vụ: “Có thể, chúng tôi điều chỉnh nồng matcha lên cấp 5, cấp càng cao càng đắng, ngoài ra bánh pudding...”
Hứa Nhất Nặc: “Vậy làm phiền cho cậu nhóc này một bánh pudding matcha cấp 5, không đường.”
Nhân viên phục vụ: “Hả? À vâng. “
Triệu Diệc Tinh: “......”
Nụ cười ngây thơ ấm áp chợt đông cứng lại, thấy nhân viên phục mang theo thực đơn rời đi. Triệu Diệc Tinh cân nhắc có nên ngay lập tức chấm dứt cuộc sống xa nhà hay không, điện thoại để trong túi anh khẽ rung lên, anh cúi đầu xuống nhìn thử.
“Em muốn đi ra đằng kia chơi.” Triệu Diệc Tinh chỉ vào nhà cây ở phía đối diện, có một chú mèo lông xám lười biếng nằm phơi nắng
Hứa Nhất Nặc nhìn theo hướng tay anh chỉ, đứng ở trong quán cafe cũng có thể cảm nhận độ dễ thương mèo lông xám, muốn bế nó lên cưng nựng.
“Nơi đó rất xa, đứng chỗ này nhìn là được rồi.”
Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, liền từ chối
Mặc dù quán cafe vắng khách, ngồi ở trên ghế có thể quan sát tình hình ở cửa hàng đối diện, nhưng vẫn nên trông chừng một đứa trẻ cẩn thận.
Nhỡ trong lúc cô không để ý, đứa trẻ đi lạc. Ngày hôm sau, cha mẹ và cảnh sát đến tìm cô, lúc đó cô biết giải thích như thế nào.
Triệu Diệc Tinh: “Ở đây em không nhìn thấy được. Em hứa sau khi chơi mèo xong sẽ ngay lập tức quay về.”
Hứa Nhất Nặc vẫn lắc đầu: “Chị không yên tâm, Chiêu Chiêu nghe lời.”
Điện thoại vẫn đang rung, nhịp tim Triệu Diệc Tinh đập thình thịch, dùng giọng nói ngọt xớt ngay bản thân anh còn nổi da gà: “Nhất Nặc, ngay bên kia thôi, chị vẫn ở đây quan sát em được mà, không sao đâu.”
Hứa Nhất Nặc vẫn còn đang do dự, trái tim Lâm Song Song Song mềm nhũn, chuẩn bị sẵn sàng cầm điện thoại lên để dẫn cậu nhóc đi xem mèo lông xám, nhân tiện chụp mấy trang phục hóa trang đang thịnh hành.
“Được, để tớ đi cùng với cậu nhóc. Nhất Nhất, cậu ngồi chờ ở đây một lúc.”
“Không cần đâu, em chỉ đi một lúc rồi về thôi.”
Triệu Diệc Tinh nhân lúc hai người chưa kịp phản ứng, liền nhảy xuống ghế sofa chạy đi. Tuy rằng cánh tay đôi chân nhỏ bé, trong chớp mắt chạy đến chỗ mèo lông xám, giống như một chú chó corgi.
“Cậu dọa cậu nhóc sở rồi kìa, bọn nhóc đều sợ khổ, cho dù có bị ốm cậu không nên cấm đoán cậu nhóc ăn, cứ để cậu nhóc ăn thoải mái” Lâm Song Song quay về chỗ,
cắn một viên macaron, “Thôi quên đi, hiện tại không có ai ở, dù bị nhìn thấy cũng không sao.”
Hứa Nhất Nặc nhìn bóng dáng nhỏ bé đang quay lưng về phía cô, có hơi lo lắng. Cậu nhóc này từ trước đến nay vẫn luôn rụt rè ngoan ngoãn, đột nhiên gây sự, hay do sinh bệnh nên tính cách trở nên nóng nảy.
“Này, Nhất Nhất.” Lâm Song Song lắc lắc điện thoại ở trước mặt cô, lôi kéo sự chú ý của cô: “Hiếm khi mới rảnh rỗi đi ra ngoài chơi, sắp mốc eo rồi. Chụp thêm vài tấm ảnh đi, nếu không thật có lỗi nơi sang chảnh này.”
Hứa Nhất Nặc bật cười, tiến lại gần chụp ảnh chung với Lâm Song Song, trên màn hình hiện lên hai khuôn mặt tràn đầy năng lượng, liên tục thay đổi background và góc độ chụp, cho đến nụ cười trở đơ cứng hai người mới từ bỏ.
Mở app chỉnh sửa ảnh điện thoại thành thục chỉnh sửa ảnh, đăng lên blog hàng nay. Hứa Nhất Nặc quay lại trang chủ nhận thông báo trang web giải trí mà cô đang theo dõi, tiện tay mở ra xem.
“Á á á á?!?” Lâm Song Song đi trước một bước hét toáng lên: “Quan Tuyên vừa đăng bài? Nhất Nhất...”
“Tớ nhìn thấy rồi.” Hứa Nhất Nặc bị tấm ảnh bên dưới thu hút sự chú ý, một lúc sau mới cẩn thận đọc bài thông báo, “Đóng vai nam chính trong bộ phim cổ trang, quả đúng là một tin sốt dẻo. Nhà sản xuất lớn cùng nền tảng phát sóng nổi tiếng lại chiếu vào giờ vàng, không biết cốt truyện như thế nào?”
Lâm Song Song mừng đến rơi lệ: “Mấy chuyện này không quan trọng, chỉ cần liếm nhan là đủ rồi.”
Hứa Nhất Nặc bật cười nói: “Đúng, tớ không cần phải photoshop cho anh ấy mặc đồ cổ trang nữa. Biên kịch nổi tiếng Lý Nam đã thiết kế riêng nam chính... Thẩm Tư Chiêu?”
Ngập ngừng khẽ chớp mắt, Hứa Nhất Nặc nhìn lại tên nam chính thêm một lần nữa.
Lâm Song Song: “Tên rất hay! Tớ có thể tưởng tượng được tạo hình thoát tục lạnh lùng.”
Hứa Nhất Nặc quay đầu nhìn bóng dáng đang ngắm mèo qua nhà cây.
“............”
Không thể nào.
Ngoại trừ lúc trước để lộ một vài tin đồn, rất ít khi công bố tài nguyên mới, tổ chế tác cùng nền tảng phát sóng, cũng đã biết tên nam chính, ngay cả lựa chọn nhân vật nữ chính được giấu kín chuẩn bị công bố. Hai người trò chuyện một lúc về độ nổi tiếng bộ phim, bàn lợi nhuận bộ phim mang đến, các tài nguyên khác như thời trang...
“Thời gian quay phim khoảng tầm ba tháng, hiện tại đang tiến hành quảng bá tuyên truyền, nếu quá trình diễn ra thuận lợi chắc cuối năm phim sẽ chiếu.” Lâm Song Song lại bắt đầu tưởng tượng, “Có lẽ ngày mai tôi đến công ty hỏi chị Kỳ.”
Hứa Nhất Nặc không nhanh không chậm: “Tháng 9 năm ngoài anh ấy đã đến Gstar.”
“Ừ.”
“Bộ phim này sau khi quay xong, độ nổi tiếng anh ấy ngày càng tăng. Liệu, liệu mở màn bìa khai niên?”
“......Ừ, chắc không đâu”
“Tự tin lên nào, loại bỏ những điều không may mắn.”
“............”
Lâm Song Song cúi đầu, đột nhiên cảm thấy bị mất tinh thần. Hứa Nhất Nặc ngồi đối diện, giống như ảo giác quay trở lại trước kia, khi nhân viên cấp dưới báo cáo bị cấp trên phát hiện, không thể che giấu sự thất vọng và buồn bã.
Lâm Song Song vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp nguyên chủ, vì thần tượng mới bước chân nghề này, trong lúc tuyệt vọng, tình yêu dành cho thần tượng giống như ánh sáng chỉ đường cho cô ấy, cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để tiếp cận gần hơn với ánh mặt trời.
Hứa Nhất Nặc đưa tay xoa đầu Lâm Song Song, nắm tay cô ấy, mỉm cười nói: “Sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”
Lâm Song Song bĩu môi: “Tôi chỉ trách con trai tôi quá ưu tú, còn tôi quá vô dụng, không thể đuổi kịp con đường thăng tiến của anh ấy.”
Hứa Nhất Nặc: “Chỉ riêng niềm đam mê dành sự nghiệp, cậu đã xuất sắc hơn nhiều đồng nghiệp của mình rồi. Cậu vì con trai của cậu phấn đấu trở nên tốt hơn, thiết kế chủ đề và chi tiết cho tờ báo tuần này, cậu đưa ra rất nhiều ý tưởng mới lạ.”
Lâm Song Song từ trước đến này chưa từng nhận lời khích lệ chân thành như vậy, đôi mắt lóe sáng lên: “Lão đại, tôi thực sự có đuổi kịp con trai của tôi sao?”
“Chắc chắn là được, chỉ cần sống lâu bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được.”
“............?”
Lúc này, một cái đầu nhỏ đột nhiên thò ra, Hứa Nhất Nặc lúc này mới để ý không biết cậu nhóc quay về từ lúc nào, có thể bởi vì quả nhỏ, chỉ cần lơ là không để ý lại biến mất.
“Chiêu Chiêu về rồi à.” Hứa Nhất Nặc xoa xoa đầu anh, liếc nhìn căn nhà cây, “Chơi với mèo vui không, nó có cào em không?”
Triệu Diệc Tinh hừ nhẹ một tiếng: “Không. “
Hứa Nhất Nặc kiểm tra cẩn thận một lượt xem dấu vết bị mèo cào không, cánh tay mềm mại như búp măng, cô nhịn liền nhéo nhẹ một cái.
“Cậu nhóc thật là đáng yêu.”
“............”
Lâm Song Song đã lấy lại tinh thần, cũng muốn sờ thử, Triệu Diệc Tinh thu tay lại, bày ra phong thái lạnh lùng kiêu ngạo. Hứa Nhất Nặc vội đẩy Lâm Song Song ra xa, kéo cô ấy quay trở lại ghế sofa, tiếp tục buôn chuyện.
Sau khi Hứa Nhất Nặc khuyên bảo, Lâm Song Song không còn buồn nữa, đám mây mù dần bị ánh mắt trời xua tan đi, trong lòng rất thoải mái và vui vẻ.
Lúc này Lâm Song Song nhận được điện thoại của công ty, dù không muốn, nhưng cũng phải quay về sắp xếp hỗ trợ buổi chụp hình.
“Công việc của cậu đang làm khi nào bắt đầu?” Trước khi rời đi, Lâm Song Song quay lại hỏi.
Hứa Nhất Nặc mở điện thoại ra xem: “Vào thứ 4 tuần sau, chụp ảnh phong cách.”
Lâm Song Song giơ ngón tay cái lên: “Cơ hội tốt, cố lên! Lát nữa tớ từ chối Lâm Mộc, khi nào tớ rảnh lại hẹn cậu đi chơi sau.”
Đến cũng đến rồi, giá đồ ăn và đồ uống ở đây quả thực rất đắt, tuy nhiên vẫn nằm phơi nắng. Sau khi Lâm Song Song rời đi, Hứa Nhất Nặc thả lỏng cơ thể, cơ thể chìm trong ánh nắng, nghiêng người nằm trên ghế, trên khuôn mặt viết lên hai chữ “thoải mái“.
Triệu Diệc Tinh cắn ống hút một lúc, đột nhiên hỏi: “Nhất Nặc, công việc của chị là nhiếp ảnh, là chụp ảnh phong cách sao?”
Hứa Nhất Nặc đang xem phiên chứng khoán, thả nhiên trả lời: “Ừm, chụp ảnh theo chủ đề mà mình am hiểu, hoặc là các nhiếp ảnh gia nổi tiếng tạm thời bận việc, sẽ tìm chị để hợp tác.”
Im lặng một lúc, Hứa Nhất Nặc cảm giác có điều gì không ổn, ngồi dậy, vẻ mặt nghi ngờ.
“Chiêu Chiêu, em có biết thế nào phong cách không?”