Kiếp trước vì công việc cô phải thường xuyên tăng ca, đã lâu rồi Hứa Nhất Nặc không được thưởng thức bữa cơm gia đình, nhặt được một cậu nhóc mang về nhà không ngờ lại có thể mang đến niềm vui bất ngờ.
Tuy rằng Hứa Nhất Nặc không thừa kế khả năng ngợi ca người khác lưu loát trôi chảy, không chút đỏ mặt tim không đập nhanh. Nhưng cô quả thực có chút kinh hỉ [1] cùng cảm động, đương nhiên cũng có chút xấu hổ.
[1] Kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ
Cô tự an ủi bản thân, có lẽ trẻ con ở thế giới này khác với thế giới trước kia của cô, từ khi sinh ra đã trâu bò như vậy.
Cũng giống trước đây, nếu cấp dưới hoàn thành xuất sắc công việc. Hứa Nhất Nặc chưa bao giờ hứa suông, cô dành món quà thiết thực thay cho lời khen.
Ăn xong món tráng miệng, Hứa Nhất Nặc vừa xem TV, vừa tìm người hỏi xem nên mua quà thế nào.
Bộ phim truyền hình đang tiến vào giai đoạn cao trào nhân vật phản diện đã bị giết, Triệu Diệc Tinh thấy Hứa Nhất Nặc chỉ mãi để tâm vào điện thoại, liền đưa tay quơ quơ trước mặt cô, nhưng bởi vì tay quá ngắn nên anh phải tiến lại gần hơn mới làm được hành động đó.
“Không xem phim à?”
“Hả? Đang xem đây, đợi chị trả lời xong tin nhắn.”
Nguyên chủ giao lưu kết bạn với rất nhiều người, đây chính là điểm tốt của cô gái theo đuổi thần tượng, tỷ muội tốt ở khắp mọi nơi. Hứa Nhất Nặc mở wechat ra xem thử, nam sinh duy nhất chính là Chu Hi.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, cả hai trò chuyện một tin đồn bát quái trong showbiz, có lẽ bởi vì cô không tính là người trong giới showbiz, nên cuộc nói chuyện cả hai không kiêng dè và đối kỵ, ở lâu trong giới showbiz cũng cần có một người bạn để tâm sự.
Tuy nhiên Hứa Nhất Nặc nghiêng về vế trước, tính cách của Chu Hi chính là như vậy.
Một tiếng làm quen, ba tiếng hận không thể gặp nhau sớm hơn, năm tiếng trở thành cặp bạn tri kỷ.
Một người như vậy không có gì ngạc nhiên, còn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp dám bật lại người đại diện. Hứa Nhất Nặc đột nhiên nhớ đến thực tập sinh trước kia của công ty cô, nghé con không sợ hổ, đức cao vọng trọng [2].
[2] Đức cao vọng trọng( 徳高重望) nghĩa là lời ca tụng những người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng.
Một cậu nhóc như vậy đột nhiên muốn kết bạn với cô, cô đương nhiên vui vẻ chấp nhận.
Hứa Nhất Nặc: Hãy nghe lời khuyên của chị, mau sớm chào tạm biệt Trâu Phàm càng sớm càng tốt, cậu là một nhân tài, đừng tương lai của mình bị kìm hãm bởi đoàn đội ngu ngốc đó.
Chu Hi: Yên tâm đi, tôi đã đợi thời cơ rồi, tích góp nhiều tác phẩm và tài nguyên hơn. Điều này còn rác rưởi hơn.
Hứa Nhất Nặc: Không được phép nói bậy!
Chu Hi: Xin lỗi, tôi nhịn lâu lắm, để tôi mắng thêm hai câu nữa.
Hứa Nhất Nặc:......
Chu Hi: Cô tìm tôi vì chuyện gì?
Hứa Nhất Nặc mới nhớ chuyện chính, hỏi anh ta: Mấy cậu nhóc thích được nhận món quà gì? Có thể cho tôi mấy lời khuyên không?
Chu Hi:???
Chu Hi: Tôi không phải là con nít, tôi đã hai mươi. Không cần khách khí như vậy,
không phải ngày lễ gì cô đột nhiên lại tặng cho tôi quà.
Hứa Nhất Nặc không thể chịu đựng thái độ tự cao tự đại, nhanh chóng gửi nhãn dán biểu cảm khinh bỉ.
Hứa Nhất Nặc: Thật đấy, là một cậu nhóc tầm khoảng 5 đến 6 tuổi, rất cá tính và thông minh.
Một lúc sau, Chu Hi mới trả lời cô: Này, cô cứ nói thằng cậu nhóc này là một tên hỗn láo cho nhanh. Bọn trẻ bây giờ không giống chúng ta hồi trước, kim quý khó dỗ dành.
Hồi còn nhỏ tôi thích thu thập Otman.
Hứa Nhất Nặc:......
Hứa Nhất Nặc: Cậu nhóc không phải tên nhóc hỗn láo, rất ngoan ngoãn và thông minh, nên tôi muốn thưởng cho cậu ấy!
“Chị đang nói chuyện phiếm với ai vậy?”
Hứa Nhất Nặc định tiếp tục phản bác, nhưng lại bị một giọng nói ngọt ngào cắt ngang. Vừa quay đầu lại, đôi mắt to tròn tràn ngập sự nghi ngờ.
Giọng nói cậu vừa ngọt ngào đáng yêu, giọng điệu lại rất chững chạc, nhiều khi khiến cô nảy sinh ảo giác. Lúc ở công ty cô đã từng xem một chương trình giải trí của Hàn Quốc, trí nhớ và khả năng ngôn ngữ của đứa trẻ chưa đầy hai tuổi khiến cho khán giả bất ngờ, mỗi lần ở bên cạnh người cha ruột đều hình ảnh người con thiên tài chăm sóc người cha ngu ngốc.
Hình như kiếp trước cậu nhóc đó đã quên uống canh, Hứa Nhất Nặc hoài nghi tên nhóc cũng như vậy.
“Một anh trai nhỏ mà chị mới quen mấy ngày trước.”
Hứa Nhất Nặc bật cười tiện tay xoa đầu cậu nhóc, lưỡng lự mở trang Taobao tìm kiếm
Altman.
Triệu Diệc Tinh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô gái phá vỡ hết nhận thức của fan, thực tế và tưởng tượng khác nhau một trời một vực. Thể nào lúc anh lỡ thích bức ảnh fan chụp, hoặc bức tranh, hay một đoạn video clip ngắn. Fan đều nói rằng mong anh tránh xa cuộc sống của họ.
Triệu Diệc Tinh giơ hai tay lên hỏi: “Bình thường chị đi làm cũng như vậy sao?”
Hứa Nhất Nặc bật cười nói: “Em có vẻ rất tò mò với cuộc sống của người trưởng thành nhỉ.” Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, thu lại nụ cười nghiêm túc hỏi, “Chiêu Chiêu, vừa nãy em mới uống thuốc đúng không? Em cảm thấy thế nào?”
“Em uống hết rồi, cảm thấy...” Triệu Diệc Tinh theo bản năng làm theo hành động của cô, “Có vẻ như đã khỏi hoàn toàn rồi.”
Hứa Nhất Nặc giữ cánh tay lắc qua lắc lại của anh: “Oa, móng vuốt em có thể đánh bay chị, đúng là trẻ con hồi phục nhanh thật đấy, khỏe ghê.”
“............”
Triệu Diệc Tinh mím môi không nói gì, anh không tin mấy gói thuốc cảm kia có thể trị căn bệnh của anh. Lúc này ngoài trừ cơ thể bị teo nhỏ ra, sức lực cũng không khác gì ngày thường.
Anh không rõ mình quá lạc quan hay quá mong đợi, nhưng đây cũng là dấu hiệu chuyển biến tốt.
Hứa Nhất Nặc quyết định tin Chu Hi một lần, thử một lần chưa chết được đâu. Đặt hàng xong, cô đặt điện thoại sang một bên và nói: “Cậu bé, vì chị là người trưởng thành nên sẽ không lừa con nít. Vấn đề vừa nãy em hỏi, chị đi làm đương nhiên không phải như vậy.”
Triệu Diệc Tinh vẻ mặt đúng như dự đoán: “Ồ, vì sao?”
Hứa Nhất Nặc nghiêng đầu, cân nhắc làm sao để giải thích cho cậu nhóc này hiểu: “Giống như lúc Chiêu Chiêu chơi với các bạn ở trường mẫu giáo?”
Không cho đối phương cơ hội lên tiếng, Hứa Nhất Nặc xua tay, lẩm bẩm: “Trẻ con chắc chắn không biết giả tạo. Woo, trường mẫu giáo kia thật là lạnh lẽo.”
Triệu Diệc Tinh: “......”
“Lúc chị đi làm phải đối mặt với rất nhiều người, nhiều hơn bạn học cùng lớp với em.” Hứa Nhất Nặc cân nhắc một lát, kiên nhẫn giải thích, “Bọn họ có những người rất đáng yêu, có những người rất đáng ghét, nhưng vì mục đích kiếm tiền, tạo ra bộ dáng dễ gần để có thể sống hòa đồng với tất cả mọi người. Còn ở nhà thì khác, không có áp lực tiền đè lên vai, muốn làm gì cũng được.”
Đạo lý này đương nhiên Triệu Diệc Tinh biết, đồng ý khẽ gật đầu.
Hứa Nhất Nặc nhớ cảnh tượng vất vả tăng cả chỉ dẫn các cấp dưới, có hơi thất thần. Nhân viên tài chính cũng chỉ là người bình thường trong xã hội, ban ngày tự tin kiêu ngạo, ban đêm thu mình lại. Cô từng có suy nghĩ làm tăng ca thêm vài năm nữa liệu có bị tâm thần phân liệt hay không.
Làm trẻ con thật tuyệt...
Quay đầu lại nhìn cậu nhóc đang ngồi bên cạnh, cặp mắt to sáng vô cùng ngây thơ, Hứa Nhất Nặc khẽ lắc đầu nói: “Nghe không hiểu đúng không, chị rất ngưỡng mộ em.”
Triệu Diệc Tinh khẽ hừ một tiếng: “Em đương nhiên nghe hiểu.”
“Ừ, đúng rồi, chị quên mất em là thiên tài.” Hứa Nhất Nặc gật đầu cho có lệ, ánh mắt nhìn lướt qua TV đang chiếu cảnh quay tận cảnh của nam chính, liền giơ tay lên chỉ, “Ví dụ như anh trai này. Là thần tượng trước kia của chị. Đừng nhìn anh ấy trong buổi phỏng vấn hay chụp hình ở sân bay. Lúc trò chuyện với người hâm mộ dịu dàng lịch sự, thực ra lúc ở một mình cũng lạnh lùng giống như em.”
Dừng lại tầm khoảng hai giây, nghiêm túc khẳng định nói: “Chà, pi, pi.”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Đúng là xui xẻo, nằm yên cũng bị dính đạn?!
Triệu Diệc Tinh lại cảm thấy đau đầu, liền trêu chọc nói: “Cho nên chị hối hận vì đã thích anh ấy?”
“Hả?”
Hứa Nhất Nặc tay chống cằm nhìn về phía TV, trong ký ức của khối thân thể dâng lên một sự ấm áp và thỏa mãn.
Ngoại trừ, kết cục bi thảm của nguyên chủ trong tiểu thuyết, sở thích theo đuổi thần tượng của nguyên chủ không có gì xấu cả. Trước kia, lúc Hứa Nhất Nặc ở công ty, trong giờ cơm trưa, cô thấy cô bé thực tập mới trong công ty đang la hét ầm ĩ vì video âm nhạc, cô không cảm thấy có gì kỳ quặc.
Rất đáng yêu.
“Đương nhiên là không hối hận, em có nhớ dáng vẻ hạnh phúc và yêu đời của chị Song Song chiều nay không? Chính bởi vì anh trai này, chị ấy mới vui vẻ như vậy. Bình thường áp lực công việc của chị ấy rất lớn, thời gian rảnh rỗi đều lên mạng tìm kiếm thông tin của thần tượng. Công việc ở công ty bận rộn như vậy, dù sao cũng cần tìm thứ gì để giúp mình thư giãn.”
Hoặc là nóng nảy với các giao tiếp trong cuộc sống, hoặc xảy ra xích mích với đồng nghiệp, thà cùng hội chị em thân thiết cùng chung chí hướng góp thóc lúa ủng hộ idol, đây chính là cuộc sống của người hiện đại.
Triệu Diệc Tinh giống như không hiểu, khẽ gật đầu, tuy rằng áp lực mỗi người không giống nhau, nhưng áp lực đã trở thành vấn đề chung của xã hội.
“Nếu thấy anh ấy tốt như vậy, tại sao chị lại thoát fan?” Triệu Diệc Tinh nhớ tới câu nói ở trong quán cà phê, ngồi thẳng lưng lên, bộ dạng xin mời cô phát biểu ý kiến, “Em hiểu được ý nghĩa của thoát fan.”
“Hầy, có thể bỏ qua vấn đề này được không?”
“Giả sử như chị thoát fan, không phải sẽ không có niềm vui để giải tỏa áp lực sao?”
Hứa Nhất Nặc trợn tròn mắt lên nhìn, đây đúng là một cậu nhóc đơn thuần! Ông trời vạn tuế, nếu tôi không thể làm được điều này thì làm ơn hãy bỏ qua nó đi.
“Đương nhiên là có.” Hứa Nhất Nặc đặt tay lên vai cậu nhóc, tay còn lại nhéo cặp má phúng phính cậu nhóc, nhìn khuôn mặt bị véo biến thành hình tròn: “Tại chị phải ngồi đây giải thích 10.000 vạn câu hỏi vì sao của em. Bất kỳ sở thích nào mục đích cũng chỉ giết thời gian. Ngồi xuống, xem TV, và đi ngủ đúng giờ, nếu không sau này em biến thành một chú lùn.”
“Em...” hiểu!
Triệu Diệc Tinh xoa mắt, không thể tin được, trợn tròn mắt lên nhìn, nhìn về phía “cựu” fan này.
Lúc mới nhặt anh về nhà, thái độ dịu dàng chu đáo. Sau khi biết anh khỏi bệnh, liền bắt đầu đối xử không khách khí.
Triệu Diệc Tinh càng nghĩ càng buồn bực, mím chặt môi, khoanh hai tay trước ngực, hít thở sâu một hơi.
Mỗi ngày, tôi không muốn biết con người chỉ biết làm nhiệm vụ (1/1)
Hứa Nhất Nặc nhận ra cậu nhóc đang tức giận, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị. Cũng đúng, trẻ con thường nhạy cảm với tất cả mọi thứ.
Suy nghĩ một lúc, Hứa Nhất Nặc cúi đầu xuống ôm lấy cậu nhóc, hôn lên trán: “Không, không. Chiêu Chiêu mới là người đàn ông thông minh nhất trên thế giới, tài năng em khiến cho nhiều người lớn phải khâm phục. Là fan của anh trai này có gì hay, anh ta nào giỏi bằng em, chị quyết định làm fan hâm mộ của em.”
Hơi thở dịu dàng đột nhiên phả vào trán, khiến cặp mắt long lanh của Triệu Diệc Tinh trợn trừng lên nhìn, gò má đỏ ửng lên.
Tự mình đánh bại mình thì có gì hay? Ước gì anh có thể quay lại hình dáng cũ.
*****
Đêm nay, cô ngủ rất ngon, Hứa Nhất Nặc còn mơ thấy những chuyện trước kia, Mina cầm một chồng tài liệu mới được in đưa cho cô, cô vừa định mở tài liệu ra xem, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Có một vài sinh viên hoàn thành cuộc phỏng vấn.
Cô định bảo Mina ra ngoài nhắc nhở bọn họ, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên vỡ thành từng mảnh.
Sau đó, cô tỉnh dậy.
Ánh nắng mặt trời vào sáng sớm xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm cả căn phòng. Hứa Nhất Nặc đưa tay lên để che mắt lại, đang định ngồi dậy, đột nhiên nghe tiếng động lớn, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hứa Nhất Nặc dùng tay chải tóc, đi dép vội vàng bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng trước máy lọc nước.
“Này, để chị làm cho.” Hứa Nhất Nặc giữa cánh tay nhỏ bé đang cố với lấy vòi nước, giúp cậu nhóc rót cốc nước ấm, “Hôm nay em dậy sớm vậy, đã rửa mặt chưa? “
Triệu Diệc Tinh cầm cốc nước lên uống, ngẩng đầu lên nhìn vài sợi tóc vểnh lên trên đầu của Hứa Nhất Nặc, quay mặt sang chỗ khác.
“Vừa mới rửa xong.”
“Uống hết cốc nước, ra ngoài phòng khách xem phim hoạt hình một lúc đi, để chị vào bếp làm bữa sáng.”
Triệu Diệc Tinh đã quen với cơ thể nhỏ bé này, nghe lời chạy ra ngoài phòng khách mở kênh thiếu nhi ra xem, hôm nay đang phát bộ phim “bố đầu to con đầu nhỏ“.
Xem được một lúc, thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Trật tự an ninh của khu dân cư này rất tốt, người lạ muốn bước vào đưa chính minh thử cho bảo vệ xem và chờ ở dưới lầu 1, bảo vệ sẽ gọi điện thoại xác nhận với chủ căn hộ.
Khi biết người đến, Triệu Diệc Tinh có hơi ngạc nhiên, chờ thêm mấy giây vẫn không thấy người trong bếp phản ứng, ngẩng đầu lên gọi: “Nhất định là có người đến.”
“A?”
Hứa Nhất Nặc nghe thấy tiếng động, vẻ mặt cũng có chút ngạc nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, ừ ừ mấy tiếng, lúc quay lại nở nụ cười rạng rỡ.
Triệu Diệc Tinh: “Ai vậy? “
Hứa Nhất Nặc: “Này, chờ chị lấy bánh bao ra đã.”
Triệu Diệc Tinh: “??? “
Hứa Nhất Nặc không đặt hàng chỗ khác, tốc độ giao hàng ở đây rất nhanh. Tối hôm qua vừa đặt hàng, sáng này nhân viên đã giao hàng đến nhà.
Người bán gói quà cẩn thận và đặc biệt làm theo lời dặn của cô, còn kèm theo một tấm thiệp trái tim——
Gửi: Bé Thẩm Tư Chiêu thông minh và tài năng!