Hứa Nhất Nặc đi xuống tàu điện ngầm trước giờ cao điểm buổi tối, giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối đều đáng sợ như nhau.
Cô nhớ còn cậu nhóc ở nhà nên cũng không dám ra ngoài quá lâu. Hôm nay trước khi đi làm cô đã nhờ Lâm Song Song liên hệ với một nhà trẻ tạm thời, nhưng cuối cùng lại bị từ chối.
“ Em có bài tập về nhà phải làm.”
“ Em sẽ đợi chị trở về.”
Hứa Nhất Nặc trong lòng chợt dâng lên tình mẫu tử. Bé con hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể để hắn đến công ty lãng phí thời gian. Hắn còn phải học thật giỏi để đến Thanh Hoa nữa.
Trước khi ra ngoài Hứa Nhất Nặc đã dặn cậu bé nhiều lần phải tránh xa nguồn điện, còn phải gửi tin nhắn báo an toàn với cô nửa tiếng một lần.
Dù đã áp dụng các biện pháp an toàn để bảo vệ đứa nhỏ ở nhà nhưng cô cũng không dám nán lại bên ngoài quá lâu. Chủ đề bất chợt cô nghĩ ra mà đề xuất lên lại được chị Tề thông qua. Cô sẽ không tham gia thảo luận chi tiết về đề án, điều quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng trở về nhà.
Vừa tới cầu thang của tiểu khu, điện thoại cô reo lên.
Hứa Nhất Nặc không thích vừa đi vừa gọi điện thoại, vì vậy cô đành kìm nén sự khẩn trương trong lòng, dừng lại bên đường cạnh cây cột điện, nhấc điện thoại lên, còn lẩm bẩm không biết ai lại gọi điện vào giờ này.
Khoảnh khắc Hứa Nhất Nặc nhìn thấy cuộc gọi đến vô cùng sửng sốt, thậm chí còn do dự không trả lời.
“Xin chào, có phải số điện thoại của cô Hứa Nhất Nặc không?”
Giọng nói trầm ấm của Vu Tư Gia truyền qua ống nghe, cô không biết nên trả lời có hay không.
“Vâng, xin chào Vu tiên sinh.” Hứa Nhất Nặc nhăn mũi di di sỏi dưới chân.
“Bây giờ cô có tiện nói chuyện không? Có một số chuyện chúng ta cần trao đổi?”
“.........”
Cô đã nghe điện thoại lâu như vậy mà Vu Tư Giai còn hỏi bất tiện hay sao? Hứa Nhất Nặc chợt hiểu những gì Chu Hi nói, những người làm nghệ thuật ít nhiều đều khách sáo.
“Không sao đâu, tiên sinh nói đi.” Trong lòng cô tim đập loạn nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười tỏ thái độ lễ phép như một phản xạ.
Giọng điệu Vu Tư Giai nhẹ nhàng hơn: “Những gì cô nói lần trước, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc thêm. Nếu cô vẫn muốn, hãy đến Studio của tôi vào sáng mai.”
Chuyện gì đã xảy ra lần trước!?!?
Mẹ kiếp?!
Hứa Nhất Nặc bị tình huống đột ngột này làm cho ngơ ngác trong giây lát, khi tỉnh táo lại vội vàng gật đầu: “Được, được, cho tôi biết thời gian và địa điểm, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Mười giờ sáng mai, tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ của studio.” Vu Tư Giai dừng một chút, ho hai lần. “Tôi là bạn của Chu Hi, cô cũng gọi tôi là anh Vu đi, đừng gọi là tiên sinh nữa, già muốn chết.”
“...Ahaha, được rồi.”
Hứa Nhất Nặc cúp điện thoại, đi loanh quanh cột điện suy nghĩ mông lung, có vẻ như Chu Hi đã liên lạc với Vu Tư Gia vì cô. Còn rất có hiệu quả nữa, bên đó còn hẹn cô gặp mặt trực tiếp.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, mắt Hứa Nhất Nặc lại sáng lên một chút. Nói thế nào thì đây cũng là chuyện hạnh phúc.
Không hổ là người bạn đầu tiên của cô khi đến thế giới này. Trong giới giải trí mà vẫn có người coi trọng tình bạn như thế. Thế giới này vậy mà vẫn có người để lời nói của cô ở trong lòng, Hứa Nhất Nặc cảm động đến sắp khóc, chạy về nhà khóe mắt vẫn còn ướt.
“Sao vậy?” Triệu Diệc Tinh nghe thấy tiếng mở cửa lo lắng hỏi.
“Không sao, chị đang vui.” Hứa Nhất Nặc sụt sịt, vui vẻ ôm lấy cậu nhóc khi cậu ra đón cô, còn gõ nhẹ vào đầu cậu một cái.
“?????”
Triệu Diệc Tinh bị cô gõ đầu vô cớ, chịu đựng tiếp tục hỏi: “Tại sao chị lại khóc?”
Hứa Nhất Nặc: “Em chưa nghe người ta nói khóc vì quá vui mừng sao?”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Học thật là vô ích, học thật là vô ích.
Nhưng Hứa Nhất Nặc đang hạnh phúc với nụ cười trên môi, thậm chí cô còn đi nhanh như gió, đặt đồ xuống để đi tắm. Cô vừa nhìn điện thoại vừa mong ngóng được kết nối, miệng vẫn tủm tỉm cười.
Triệu Diệc Tinh thấy trên đầu mình có vài vạch đen. Cậu tắt bộ phim truyền hình Hứa Nhất Nặc mới bật cho anh xem, lấy chiếc gối con rùa che lên đầu, lặng lẽ đến gần Hứa Nhất Nặc.
Cậu muốn xem cô gái này đang nói chuyện với ai mà lại cười ngây ngốc như thế.
“Alo, Chu Hi à, cậu tiện nói chuyện không?”
“...”
Mẹ kiếp, sao lại là thằng em này.
Đôi tai Triệu Diệc Tinh vểnh lên để hóng chuyện.
Hứa Nhất Nặc không nhận ra cậu bé đứng sau mình nên vẫn mải mê nói chuyện. Chu Hi biết Vu Tư Giai thay đổi ý kiến, cũng rất mừng cho cô nhưng anh cũng không thể nói chuyện nhiều về công việc.
“Vu ca thực ra là người tốt, hai người hợp tác nhiều sẽ hiểu nhau hơn.”
“Haha, Tiểu Hi Hi là người tốt, tất nhiên bạn bè cậu cũng là người tốt.”
Để bày tỏ lòng biết ơn, Hứa Nhất Nặc liền mua thêm ba hộp đồ uống mà Chu Hi đang làm đại diện thương hiệu, đồng thời cũng chụp ảnh màn hình và đăng lên Weibo. Cô đã nhận được rất nhiều lượt thích từ vòng tròn người hâm mộ của Chu Hi.
“Không biết chị có thể uống hết trước khi chỗ này hết hạn không nữa.”
Sau khi xong việc, Hứa Nhất Nặc giật mình khi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng. Cô quay đầu lại thì bắt gặp Triệu Diệc Tinh đang gác cằm lên ghế sô pha nhìn cô, hai chiếc má bánh bao bị bóp méo.
“Ôi, Chiêu Chiêu làm chị sợ chết mất.” Hứa Nhất Nặc sợ hãi nói nhưng tay lại đưa ra véo má cậu rồi vỗ vỗ ghế sô pha ra hiệu cậu ngồi xuống.
Tâm trạng Triệu Diệc Tinh tốt hơn, ậm ừ hai tiếng, lạch cạch giẫm chân lên dép nhỏ vòng qua rồi nhảy lên sô pha chỗ Hứa Nhất Nặc đang ngồi.
“Chị nghĩ em nhất định là bị bệnh phải không? Sao lại nhảy nhót như thế? Đồ uống thôi mà, nhất định sẽ uống hết. Người anh em này đã giúp chị rất nhiều trong công việc, mua thêm mấy hộp đồ uống ủng hộ anh ấy cũng không sao mà.”
Triệu Diệc Tinh hiểu cuộc điện thoại kia. Vu Tư Giai chịu giúp đỡ là việc tốt, nhưng Chu Hi thu hoạch được lời khen với cả đống đồ mua ủng hộ kia, vậy mà cậu lại chỉ được một cái cốc đầu thôi sao.
Mẹ kiếp cái loại đau khổ gì thế này!
Mặc dù Hứa Nhất Nặc không biết cậu đã tìm Vu Tư Giai nói chuyện nên chẳng thể trách cô ấy, nhưng Triệu Diệc Tinh vẫn tức giận!
“Chiêu Chiêu.”
“......Gì?”
“Chị rất vui vẻ, cảm thấy thế giới này tràn ngập hy vọng.” Hứa Nhất Nặc khẽ mỉm cười, khóe mắt và lông mày đều nhớn lên vui vẻ. “Lại đây ôm tỷ tỷ một cái nào.”
“.........”
Triệu Diệc Tinh ngửi thấy mùi sữa tắm giống mùi trên cơ thể cậu của cô, cố gắng phớt lờ âm thanh điên cuồng trong lòng. Quên đi, cậu là người xuất sắc nhất, cậu là ngôi sao sáng nhất trong làng giải trí, cậu là thần tượng kiểu mẫu được yêu thích nhất.
Đúng là fan cứng, phải như vậy, tha thứ tha thứ đi.
Hứa Nhất Nặc ban đầu không kỳ vọng nhiều nên cũng không quá thất vọng. Đột nhiên nhận được tin vui này, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng và thoải mái. Cô nói với Triệu Diệc Tinh về việc sẽ đi ra ngoài ngày hôm đó. Triệu Diệc Tinh giả vờ ngoan ngoãn, giả giọng trẻ con nói: “Nhất Nặc cứ đi làm đi. Em sẽ ở nhà đợi.”
Hứa Nhất Nặc không biết nói sao: “ Cũng được, nhưng chị không biết sẽ ra ngoài bao lâu. Hay em có muốn đi cùng chị không?”
Triệu Diệc Tinh lắc đầu, cậu vẫn nên ít xuất hiện thì hơn: “Em còn phải làm bài tập về nhà. Nếu xong việc, hãy nói với em nhé.”
Cậu cũng không cần tranh ngôi vị số 1, cậu đã biết trước kết quả.
Hứa Nhất Nặc mỉm cười: “Được rồi, khi gặp Vu ca xong, chị sẽ thông báo cho em đầu tiên.”
*****
Phòng thu của Vu Tư Giai nằm ở trung tâm một con phố tài chính lớn, địa điểm khá đắt đỏ. Hứa Nhất Nặc khá quen thuộc với bầu không khí này. Nhưng cô cũng kinh ngạc không ngờ làm nghệ thuật mà địa điểm lại đậm mùi tiền như thế.
Mãi sau cô mới biết phòng thu chỉ là nơi đàm phán công việc, Vu Tư Giai hầu như không ở đây.
“Để thuận tiện cho đối tác, giao thông thuận tiện.”
Được rồi, tiền với anh ta không là gì cả.
Người trợ lý đón Hứa Nhất Nặc với nụ cười chuẩn mực thương mại, sau đó đưa cô đến phòng tiếp tân.
Trước khi Hứa Nhất Nặc đến đây, cô đã nghĩ rằng studio này giống với studio mà cô hay đến, trên sàn sẽ rải rác những bộ phim đã hoàn thành hoặc thiết bị, nhưng cô không ngờ rằng studio này còn giống như văn phòng tài chính hơn. Cô thấy môi trường khá quen thuộc với mình.
“Anh Vu, chào buổi sáng.”
Vũ Tư Giai ngồi ở một đầu bàn hội nghị, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, một tay cầm cà phê còn một tay cầm máy tính bảng. Khi Hứa Nhất Nặc mở cửa phòng, cô lại bị thất thần giống như lần đầu gặp anh ở quán cà phê.
“Chào buổi sáng, mời ngồi.”
Ngay cả động tác của anh và phương hướng của chiếc ghế cũng giống hệt như ngày hôm đó, lần này Hứa Nhất Nặc đã thả lỏng hơn rất nhiều, gật đầu vui vẻ ngồi xuống.
“Lần trước cô hy vọng tôi có thể dẫn cô đi cùng, chỉ cho cô một chút thủ thuật chụp ảnh. Sau khi trở về tôi ngẫm lại điều đó không phải là không thể. Nhưng mà...” Vu Tư Giai nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn cô, trầm giọng nói: “Có một điều tôi muốn xác nhận với cô.”
Trái tim Hứa Nhất Nặc đập mạnh dưới áp lực tâm lý. Dựa vào kinh nghiệm và sự tập trung của cô khi ngồi bàn đàm phán, anh ta gần như không hề cử động, kể cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
“Anh Vu khách khí rồi, có điều gì anh cứ nói.”
Vào lúc Hứa Nhất Nặc đang chắt lọc những điều có thể xảy ra trong đầu: Tin đồn về mối quan hệ của cô và Triệu Diệc Tinh? Xác định trình độ chụp ảnh của cô? Kiểm tra cô có các mối quan hệ nào đó?
Không khí trong phòng tiếp khách như ngưng đọng lại.
Vu Tư Giai cau mày chậm rãi nói: “Làm sao cô biết Changfu Holdings có tin xấu?”
“......Gì???”
“Ôi tôi khổ quá, có cách nào cứu tôi không?“.
“...”
“Cổ phiếu Gia Bảo đã tăng hai ngày rồi, bây giờ tôi còn mua được không?” “.........”
Hứa Nhất Nặc nhìn dữ liệu giao dịch nhảy múa trên màn hình ipad trước mặt, cảm thấy như mình đang gặp ảo giác. Cô ngẩng đầu lên nhìn Vu Tư Giai đang chẹp chẹp miệng, ảo não nhìn một mảng xanh trước mặt, thở dài một hơi.
Không, anh chàng này không phải là ông chủ trong ngành mà cô ấy ngưỡng mộ!
Hứa Nhất Nặc vỡ mộng chịu đựng sự đau lòng và nói với Vu Tư Giai rằng cô tình cờ chú ý đến các cổ phiếu trong lĩnh vực này và đã thực hiện một vòng đánh giá báo cáo cùng sàng lọc thông tin. Nói chung, Changfu Holdings sẽ có cơ hội phục hồi trong vòng một tuần, dù thua lỗ bao nhiêu thì cũng phải ngăn thất thoát thêm.
Vu Tư Giai nghe cô nói càng kinh ngạc: “Cô thực sự hiểu cái này nha.”
Hứa Nhất Nặc mỉm cười: “ Một chút thôi. Thực ra...”
Vu Tư Gia mỉm cười, so với nụ cười thương mại lúc đầu rõ ràng ấm áp hơn chút. “Thật trùng hợp, đây cũng là sở thích của tôi. Tôi đã từng nghĩ đến việc học chuyên ngành này, nhưng lại không có thời gian. Thật hiếm khi có người cùng ngành có được cùng sở thích. Tôi nghĩ việc học tập hợp tác của chúng ta nên sẽ rất thuận lợi.”
Vậy là anh đồng ý hợp tác với cô vì cần cố vấn tài chính sao?
Hứa Nhất Nặc đột nhiên thấy hình như mình đã lãng phí tiền mua một loạt đồ uống ở nhà rồi.