Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai

Chương 22: Chương 22: Lời nói đầy ẩn ý




Có một số việc, Vũ Úc Đông không nghĩ nhắc tới, đặc biệt là chuyện xảy ra năm mười chín tuổi.

Sầm Tân nói xong biết bản thân đã nói sai, lập tức lên tiếng: “Thực xin lỗi.”

Vũ Úc Đông lạnh lùng nói: “Cậu còn có chuyện gì nữa không?”

“À, chỉ là có chút buồn bực về chuyện xảy ra tối hôm qua thôi.”

Sầm Tân tự biết bản thân đuối lý, dứt khoát nói: “Nếu cậu vội thì mình không quấy rầy cậu nữa.”

Vũ Úc Đông treo điện thoại, biểu tình có chút lạnh, gương mặt cuồn cuộn cảm xúc nào đó, biểu cảm nhìn lạnh băng, cuối cùng ép xuống, bắt đầu xăng tay áo xử lý công việc.

Buổi chiều Tô Tịch Nhược có vài cảnh diễn, vẫn luôn ở phim trường.

Mộ Mộc Trần quay xong cảnh này, khoảng cách cảnh sau còn hơn một tiếng nữa, anh trở về phòng nghỉ của riêng mình.

Anh đi ngang qua một phòng nghỉ khác, cửa không đóng, trong lúc vô tình nhìn thấy Vũ Úc Đông đang ngồi ở trong, đang bận gõ bàn phím notebook, hình như là đang làm việc.

Vũ Úc Đông thẳng lưng ngồi ở phòng nghỉ, biểu tình lạnh nhạt, trên tay áo sơmi có cút gài, nhìn là biết đắt tiền, tự nhiên khiến Mộ Mộc Trần cảm thấy đối phương có thần thái của ông chủ lớn.

Nhìn Vũ Úc Đông, anh càng cảm thấy quen thuộc, thật sự là anh từng gặp thần thái này ở nơi nào đó rồi, nhưng anh nghĩ hoài mà không ra.

Anh quay đầu bảo trợ lý đi trước, bản thân bước vào phòng nghỉ được Vũ Úc Đông dùng làm phòng làm việc tạm.

Vũ Úc Đông mắt nhìn thẳng vào màn hình notebook, giống như không phát hiện ra sự có mặt của Mộ Mộc Trần.

Mộ Mộc Trần có chút bất mãn, ra vẻ lạnh băng hỏi Vũ Úc Đông: “Anh thật sự cảm thấy hứng thú đối với Tô Tịch Nhược?”

Vũ Úc Đông bình tĩnh gửi xong email tài liệu, hơi hơi nghiêng người nhìn Mộ Mộc Trần.

Cho dù hiện tại Mộ Mộc Trần lấy tư thế đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Vũ Úc Đông, nhưng Mộ Mộc Trần lại vẫn không có chiếm được chút ưu thế nào.

Bởi vì Vũ Úc Đông chỉ nghiêng người một cái, đã đủ phát ra khí thế nghiền nát Mộ Mộc Trần.

Vũ Úc Đông như cười lạnh, lại như không cười, chỉ nói năm chữ với Mộ Mục Trần: “Liên quan gì đến anh?”

Mộ Mộc Trần có hơi nổi giận, từ nhỏ anh được nuông chiều đến lớn, lại có tật xấu *tự đại tự luyến, nghe mấy chữ này phát ra từ miệng của Vũ Úc Đông cảm thấy vô cùng khó chịu.

*tự đại tự luyến: coi bản thân mình là cái rốn của vũ trụ, cái tôi cao ngất ngưỡng, lại nghĩ ai cũng yêu mình.

“Đừng cho là tôi không nhìn ra tới, anh rất có hứng thú đối với Tô Tịch Nhược.”

Vũ Úc Đông hờ hững nhìn Mộ Mộc Trần, lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Để cha cậu tới nói chuyện với tôi, cậu, không đủ tư cách.”

Mộ Mộc Trần ngẩn người ra, cười lạnh: “Anh có tư cách gì đòi nói chuyện với cha tôi, anh tính thứ gì?”

Vũ Úc Đông không để ý tới Mộ Mộc Trần.

Anh cảm thấy đặt thời gian vào loại người này đều là lãng phí.

Mộ Mộc Trần thấy Vũ Úc Đông không để ý tới mình, càng khó chịu, dứt khoát không quan tâm, nói: “Anh có bết Tô Tịch Nhược từng có ý đồ quyến rũ tôi không?”

Vũ Úc Đông trực tiếp xem Mộ Mộc Trần là không khí.

Thư ký Khâu từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Mộ Mộc Trần đứng ở trong phòng nghỉ, nhất thời lấy không biết tình huống như thế nào, mơ hồ hỏi: “Anh là...”

“Người có đầu óc không bình thường.”

Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói: “Giúp tôi đưa anh ta ra ngoài.”

“Anh...” Mộ Mộc Trần vừa định tức giận mắng người thì nhìn thấy phó đạo diễn Phó Hành từ bên ngoài đi vào.

Anh thân là diễn viên, không thể gây chuyện ở trước mặt phó đạo diễn, nổi giận ở trước mặt mọi người là điều cấm kỵ, đành phải hậm hực rời khỏi.

Phó Hành bước vào, việc đầu tiên chính là đóng cửa.

Mộ Mộc Trần mơ hồ xuyên thấu qua khe cửa còn chưa hoàn toàn đóng lại, nghe được Phó Hành xưng hô với Vũ Úc Đông: “Tổng giám đốc Vũ, không biết ngài còn...”

Tổng giám đốc Vũ?

Hai chữ này anh thấy rất quen, như là đã nghe qua ở nơi nào đó rồi.

Tô Tịch Nhược quay hết buổi trưa, người có chút mỏi mệt.

Tuy rằng buổi tối còn có một hai cảnh nữa, nhưng phó đạo diễn vẫn nhờ người giúp cô tháo trang sức cởi cổ phục.

Rốt cuộc trang phục cảnh buổi tối sẽ mặc bộ khác.

Cô tẩy trang, xoa xoa cổ có chút nhức mỏi, lấy ra di động gửi tin nhắn cho Tô Hoàn: Tiểu Hoàn, hôm nay mẹ đến khuya mới trở về, con ngủ trước đi, không cần chờ mẹ.

Quá vài phút, Tô Hoàn trả lời tin nhắn: Dạ.

Tô Tịch Nhược cũng không hiểu từ “ dạ “ này của Tô Hoàn rốt cuộc là đợi hay là không đợi.

Ngay sau đó, Tô Hoàn lại gửi thêm một tin: Mẹ là con gái, đêm khuya phải cẩn thận.

Tô Tịch Nhược lập tức cảm giác được sự quan tâm đến từ thiên sứ nhỏ nhà mình, đặc biệt là Tô Hoàn còn tri kỷ gọi cô là “Con gái”, điều này làm bà cô già như Tô Tịch Nhược có loại cảm giác được cưng chiều.

Cô mặt mày hớn hở mà nói: Được rồi bảo bối, mẹ đã biết.

Vũ Úc Đông không biết khi nào đi vào phía sau cô, nhò giọng hỏi cô: “Đang cười cái gì vậy?”

“A, hả.”

Tô Tịch Nhược cười nói: “Đang gửi tin nhắn với Tô Hoàn, anh chuẩn bị đi rồi sao?”

“Không phải, chuẩn bị đi ăn cơm tối.” Vũ Úc Đông đứng ở bên gần cô, hơi hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Tô Tịch Nhược nháy mắt đã hiểu, lập tức nói: “A, vậy để em mời anh ăn bữa cơm, nhưng hình như mấy quán ăn gần đoàn phim không có gì ngon, phải lái xe bảy tám cây số...”

Vũ Úc Đông bình tĩnh cắt ngang: “Vậy vừa lúc, anh lái xe tới nha.”

Tô Tịch Nhược: “... Ờ, vậy chúng ta mau đi thôi, em mời.”

Tuy rằng cô cũng không có ý từ chối bữa cơm này, nhưng Vũ Úc Đông mãnh liệt ám chỉ cô như vậy, làm cô không biết nên làm cách nào cho phải.

Vũ Úc Đông dẫn cô đến mảnh đất trống đoàn phim làm bãi đỗ xe, tìm được xe của mình, anh bấm chìa khóa cảm ứng điều khiển từ xa mở xe.

Là xe thể thao Bugatti Veyron màu lam.

Tô Tịch Nhược: Trong nhà có quặng... Thật giàu nha.

Vũ Úc Đông mở cửa ghế phụ giúp cô, sau đó làm động tác quý ông lịch sự mời cô lên xe.

Sau khi lên xe, Vũ Úc Đông khởi động, lái xe ra khỏi bãi đổ, tùy ý hỏi: “Em muốn ăn món gì?”

Tô Tịch Nhược một lời khó nói hết, nhìn động tác xoay vô lăng đẹp không góc chết này của Vũ Úc Đông, một tay lái, một tai chống cằm, hơi hơi nghiêng sườn mặt nói chuyện với cô, cô có cảm giác bay lên lên trời rồi.

Cô cảm thấy ăn lẩu hay ăn món nướng ven đường không phù hợp với thần thái này của Vũ Úc Đông, dứt khoát nói: “Đi ăn buffet đi.”

Buffet có rất nhiều món, từ món Trung đến món Tây đều có, hương vị không biết có ngon hay không.

Chủ yếu là cô cũng không biết khẩu vị của Vũ Úc Đông, có nhiều sự lựa chọn sẽ ổn thỏa hơn.

Cô chọn một nhà hàng buffet được nhiều lượt bình chọn trên App, chỉ vị trí cho Vũ Úc Đông lái xe đến đó.

Lúc lái xe, Vũ Úc Đông thao tác tay lái, làm bộ không chút để ý, hỏi Tô Tịch Nhược: “Em quen Mộ Mộc Trần sao?”

Bề ngoài anh thoạt nhìn không chút để ý, nhưng thật ra ngón tay cầm vô lăng đang căng chặt vì khẩn trương.

“Tại sao anh lại hỏi về điều này?”

Tô Tịch Nhược không muốn nhắc tới cái tên Mộ Mộc Trần này.

Trước nay cô không có hứng thú với những nam chủ tiểu thuyết thời kỳ đầu, toàn một lũ não không có nếp nhăn, chừa Mộ Mục Trần lại cho nữ chủ hưởng thụ đi.

Vũ Úc Đông hơi nhíu mày, không cẩn thận để ý sẽ không phát hiện ra, anh lơ đãng nói: “Hôm nay anh ta tới tìm anh, nói hai ngươi rất quen thuộc.”

Tô Tịch Nhược suýt nữa không màng hình tượng mà phun châu nhả ngọc.

Mộ Mộc Trần thật là thứ mặt dày, không gì sánh nổi.

Nơi nào có thể nhìn ra bọn họ rất quen thuộc.

“Anh ta nói bậy.”

Tô Tịch Nhược lạnh lùng nhàn nhạt mà trả lời: “Em và anh ta không thân, em không thích loại người như anh ta.”

Suýt nữa thì nói thẳng là chán ghét.

Vũ Úc Đông môi hơi cong, nói: “Anh cũng không thích.”

Chỉ cần Tô Tịch Nhược nói không quen, nói không thích, anh sẽ tin. Anh cảm thấy giữa hai người không cần phải làm phức tạp mọi việc lên như vậy, tin tưởng người ngoài nhiều hơn người một nhà là hành động ngu ngốc.

Hai người cùng nhau kết bạn đi vào nhà hàng buffet, sau khi Tô Tịch Nhược hỏi rõ có vị trí ngồi, muốn móc di động ra quẹt mã QR trả tiền vé.

Nhưng Vũ Úc Đông lại đưa di động cho nhân viên thu ngân trước cô một bước.

Tô Tịch Nhược kinh ngạc nói: “Không phải nói là em mời sao?”

“Ờ, anh quên mất.”

Vũ Úc Đông thật tự nhiên mà trả lời: “Xin lỗi, anh không có thói quen để phái nữ trả tiền, không bằng lần sau đi.”

Tô Tịch Nhược: “... “

Lần sau lại lần sau, nhiều lần sau dữ vậy.

Nhưng nhân viên thu ngân đã quẹt mã QR của Vũ Úc Đông tính tiền rồi, cô lại không thể ngăn cản, lần này cũng chỉ có thể như vậy cho qua.

Vào khu buffet, cô nhìn một bàn đầy dĩa món ăn, chọn hai dĩa nhìn ngon mắt nhất, chụp hai bức ảnh gửi cho Tô Hoàn: Cơm tối của mẹ nè.

Một lát sau, Tô Hoàn trở về một chữ: Ồ.

Tô Tịch Nhược thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Cô có thể tưởng tượng được thiên sứ nhỏ nhà cô xụ mặt gõ tin nhắn trả lời.

Cô an ủi: Ngoan, cuối tuần này mẹ sẽ dẫn con đi ăn món khác ngon hơn được không?!

Vũ Úc Đông thấy cô cầm di động cười cười, nụ cười quyến rũ mang theo chút hạnh phúc, mắt to màu nâu nhạt rất sáng, giống như có thể nói.

Anh nhìn đến ngây người, nhỏ giọng hỏi cô: “Em đang cười cái gì vậy?”

“Đang nói chuyện phiếm với Tiểu Hoàn.”

Tô Tịch Nhược cảm thấy tin nhắn của cô và thiên sứ nhỏ nhà cô không có gì không thể cho người khác xem, nên đưa ra cho Vũ Úc Đông coi: “Anh xem, em chụp thức ăn chia cho Tiểu Hoàn xem, anh xem thằng bé phản ứng lại nè, em cảm thấy thật đáng yêu, đùa thằng bé rất vui nha.”

Vũ Úc Đông nhìn thấy Tô Tịch Nhược hạnh phúc chia sẻ hình ảnh đáng yêu của con trai với mình. Rất giống với những người làm ăn chung với anh, lúc nào cũng chia sẻ hình ảnh vợ con trên nhóm.

Anh nhẹ giọng nói: “Thật ra, anh cũng rất muốn có một cậu con trai ngoan ngoãn đáng yêu như

Tiểu Hoàn vậy.”

Tô Tịch Nhược buông di động, chớp chớp mắt nhìn anh.

“Em nói thử xem...”

Vũ Úc Đông có khác ẩn ý mà nhìn Tô Tịch Nhược: “Anh có thể có được một cậu con trai giống như Tô Hoàn không?”

“Ờ...” Trực giác của Tô Tịch Nhược mách bảo không thể trả lời vấn đề này.

“Em đừng hiểu lầm.”

Vũ Úc Đông lập tức biểu đạt lập trường của bản thân: “Thật ra bản thân anh càng thích con gái, nhưng khi nhìn Tô Hoàn, cảm thấy rất thích, vậy thôi.”

Vũ Úc Đông nói dối sắc mặt không thay đổi.

Thân là tổng giám đốc bá đạo thành thục, lúc nói chuyện tuyệt đối không thể mặt đỏ.

Tuy rằng anh và Tô Hoàn không hợp, nhưng là điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh có thể yêu thương Tô Hoàn như con ruột của mình.

Nghe nói có đôi khi cha và con trai giống như kẻ thù truyền kiếp.

Có khả năng cha con ruột đều là giống cái dạng này.

Giống như, anh và cha của mình.

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Vũ Úc Đông hơi có chút ảm đạm.

Tô Tịch Nhược thấy người đàn ông ngồi đối diện mình như đang chìm sâu vào trong suy nghĩ của riêng anh, cảm thấy nói về đề tài “ con trai và cha” với anh thật sự quá nguy hiểm, cười gượng hai tiếng: “À, chúng ta ăn đi anh.”

Sau khi cười xong, Tô Tịch Nhược cảm thấy kỹ thuật diễn của bản thân chưa từng kém như vậy.

Nhưng Vũ Úc Đông cũng không muốn dễ dàng buông tha cô như vậy.

Ngay sau đó lại hỏi tiếp: “Em nói, anh có thể có được cô con gái hay cậu con trai đáng yêu như vậy không?”

“Khẳng định có thể.”

Tô Tịch Nhược nói cho có lệ: “Vũ tiên sinh cao to đẹp trai, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai khẳng định cũng sẽ có được cô công chua hay hoàng tử nhỏ đáng yêu xinh đẹp.”

“Ừm.”

Vũ Úc Đông gật đầu, ngay sau đó lại chậm rì rì nói: “Nhưng anh thực bắt bẻ người sẽ làm mẹ của con anh nha, không phải người anh coi trọng là không được. Nếu là người anh coi trọng, chẳng sợ có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ nỗ lực khắc phục.”

Tô Tịch Nhược cảm giác mồ hôi lạnh sắp nhỏ giọt từ trên trán xuống.

Vũ Úc Đông thật sự là đang tạo không khí ái muội với cô!!!

Lời này vừa nói vừa nhìn cô làm cái gì, giống như là nói cho cô nghe không bằng.

Tác giả có chuyện nói:

Vũ Úc Đông: Thật ra anh là sói đuôi to, ngoài trắng trong đen.

Ad có lời muốn nói:

Cha của Vũ Úc Đông khá tra, là người lạm tình, cha anh vì tình nhân mà làm anh tổn thương.

Anh thề, cho tới khi ông chết anh cũng không về gặp cha mình, anh làm lễ cưới cũng không mời ông. Từ ngày, ông rước tình nhân về nhà, phá hoại đồ vật của mẹ anh, thì anh đã xem như không có cha, và không bao giờ đặt chân về cái nhà đó.

Bởi vì anh thấy ghê tởm.

Dù sau đó cha anh thấy hối hận cũng đã muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.