Phòng khách, Hạ Hoài Thụy đang bận chơi game với Tô Hoàn.
Vũ Úc Lan lấy ra dĩa trái cây đã chuẩn bị từ sớm, đặt lên trên bàn phòng khách, cười nói với Hạ Hoài Thụy: “Hoài Thụy, đừng rũ bạn chơi game, chơi nhiều hại mắt.”
“Dạ, con đã biết mommy.”
Hạ Hoài Thụy vẫy vẫy tay: “Người lớn nói chuyện phiếm đi, đứng lo cho tụi nhỏ chúng con.”
Vũ Úc Lan dở khóc dở cười nhìn Hạ Hoài Thụy.
Tô Hoàn rất có lễ phép, nói với Vũ Úc Lan: “Dạ con cảm ơn cô.”
Tô Hoàn còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, giọng bé giống như giọng thiên sứ trên trời, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan cảm giác cô sắp bị sự đáng yêu này giết chết rồi, Tô Hoàn thật là nhà con nhà người khác mà, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại lễ phép. Tuy rằng thoạt nhìn có hơi quái gở, nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn.
Vũ Úc Lan cảm giác lập trường của bản thân thật không kiên định, chỉ nhìn Tô Hoàn thôi, cô cũng muốn duy trì Vũ Úc Đông lấy Tô Tịch Nhược.
Con của hai người chỉ cần có một nửa đáng yêu như Tô Hoàn, cô đã cảm thấy đời này của em trai mình thật sự hoàn mỹ.
Phòng khách bị hai đứa nhỏ chiếm cứ, ba người lớn ngồi ở nhà ăn, Vũ Úc Đông tự động rót nước cho Tô Tịch Nhược.
Vũ Úc Lan đứng ở trước cửa nhà ăn nhìn hai người bọn họ.
Thẳng thắn mà nói, nếu không tính đến chuyện có con riêng, thì Tô Tịch Nhược vô cùng ưu tú.
Làn da trắng, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, khí chất ưu nhã, có loại xinh đẹp đan xen giữa quyến rũ và dịu dàng.
Cử chỉ hào phóng khéo léo, có lễ phép, hiểu tiến lui, cũng xứng đôi với em trai cô. Tuy rằng mang theo một đứa con trai chín tuổi, em trai cô sẽ làm cha dượng người ta, nhưng...
Vũ Úc Lan nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng đáng yêu muốn mạng của Tô Hoàn, thở ra một hơi, tỏ vẻ đầu hàng.
Cô đồng ý chấp nhận ánh mắt của Vũ Úc Đông.
Vũ Úc Lan cũng đi đến bàn ăn ngồi xuống, nói cười với Tô Tịch Nhược: “Nghe Úc Đông nói em sắp đi quay chương trình gameshow, lo lắng không thể chăm sóc Tô Hoàn?”
Tô Tịch Nhược do dự: “Dạ... Nhưng em có thể để Tiểu Hoàn ở chỗ mẹ em.”
“Đừng làm phiền người lớn.”
Vũ Úc Lan nói: “Người lớn nên hưởng thanh nhàn hạnh phúc, để Tô Hoàn đến đây chơi với Hoài Thụy đi. Chị rất thích Tô Hoàn, vô cùng hoan nghênh bé tới nhà. Nói không chừng có mặt bé Hoài Thụy còn có thể ít chơi lại và tập trung vào việc học tập.”
Tô Tịch Nhược lập tức lắc đầu: “Quá làm phiền chị, không tốt, em sẽ bàn chuyện này với Tô Hoàn sau.”
“Không phiền.”
Vũ Úc Đông cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng khuyên: “Chị của anh rất thích trẻ con, vẫn luôn cảm thấy Hoài Thụy có một mình quá cô đơn, em hãy để Tô Hoàn đến chơi chung với Hoài Thụy đi, như vậy lúc em quay ở bên ngoài cũng không cần lo lắng, mà hai đứa nhỏ còn có bạn chơi chung.”
Tô Tịch Nhược cảm thấy có chút buồn cười: “Sao em có cảm giác hai người đều đang cố khuyên nhủ em?”
Sao cô lại có cảm giác trái phải bị tấn công sắp chống đỡ không được?
“Bởi vì tụi chị đều cảm thấy cách làm như vậy là hợp lý nhất.” Vũ Úc Lan mỉm cười nói.
“Nhưng... Như vậy không tốt lắm...”
Tô Tịch Nhược cảm thấy bản thân kẹp ở giữa hai người, gian nan cầu sinh tồn: “Không thể làm phiền chị như vậy, chăm sóc hai bé trai rất mệt.”
“Không sao đâu.”
Vũ Úc Đông lại khuyên tiếp: “Tô Hoàn rất hiểu chuyện, đứn nói tới chăm sóc, nói không chừng chị của anh còn muốn cảm ơn thằng bé vì luyện ra thói quen học tập cho Hoài Thụy.”
Vũ Úc Lan phối hợp gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Tịch Nhược: “... “
Cảm giác nói không lại, đối diện hai cái miệng đầy ly do kia một mình cô đấu không lại, thế đơn lực mỏng, quả thực...
Cuối cùng, cô một mình chiến đấu hăng hái không có kết quả, đành giơ tay chấp nhận đầu hàng, đồng ý lời đề nghị của Vũ Úc Lan.
Thẳng thắn mà nói, Tô Hoàn ở lại nhà bạn học cô không lo lắng, học sinh tiểu học thường xuyên ở lại nhà bạn học qua đêm là chuyện bình thường, nhưng một ở lại ở hơn mười ngày, cô vẫn là có chút băn khoăn.
Nhưng hai người đối diện này, thậm chí bao gồm Hạ Hoài Thụy đều tới khuyên cô, Tô Hoàn lại không phản đối, cô bắt buộc phải gật đầu đồng ý.
Thấy thuyết phục được Tô Tịch Nhược, Vũ Úc Lan đi vào phòng bếp nấu cơm, Tô Tịch Nhược tự giác không thể có sẵn chờ ăn, cũng muốn đi giúp đỡ.
Cô đi ngang qua Vũ Úc Đông, anh duỗi tay giữ cô lại.
Bàn tay người đàn ông to lớn ấm áp cầm lấy tay nhỏ của cô
Vũ Úc Đông màu da hơi thâm, so với làn da trắng nõn của cô càng có sức quyến rũ. Tay hai người nắm ở bên nhau, hình thành thị giác tương phản vô cùng rõ ràng.
Cô ngơ ngẩn.
Vũ Úc Đông lập tức buông tay, nhỏ giọng dịu dàng mà nói: “Xin lỗi, nhất thời sốt ruột.”
Tô Tịch Nhược bị nóng một chút, phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: “Không sao, em muốn đi vào bếp giúp chị.”
“Không cần.”
Vũ Úc Đông mỉm cười, cũng từ ghế trên đứng lên, vô tình kéo gần khoảng cách, anh cúi người nhìn cô: “Những lúc chị anh nấu cơm không thích người khác đặt chân vào bếp, chúng ta ở bên ngoài chờ thì tốt rồi.”
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ toàn thân cô.
Thuộc về hơi thở đàn ông rất có cảm giác áp bức đánh úp lại, tim cô đập có hơi nhanh.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô: “À, ờ, nếu không cần em giúp thì thôi vậy.”
Cô cố ý ngồi lại vị trí cũ, Vũ Úc Đông tới gần cô vài bước, trực tiếp giúp cô kéo ghế ra sau: “Em ngồi đi.”
Anh luôn mỉm cười, nhìn gần thật sự vô cùng gợi cảm.
Tô Tịch Nhược không cốt khí, chống đỡ không được, nhanh chóng quay đầu sang nơi khác.
Vũ Úc Đông cười hỏi: “Sao em không dám nhìn anh, anh nhìn đáng sợ lắm sao?”
Tô Tịch Nhược: “Không phải... Em... Em... Ai nói em không dám nhìn anh.”
Cô vừa nói, chuyển đầu nhìn chằm chằm vào Vũ Úc Đông.
Vũ Úc Đông kéo ghế bên cạnh gần vị trí của cô ngồi xuống, dùng giọng dịu dàng bắt đầu nói chuyện phiếm với cô: “Chán ghét anh sao?”
Bên môi người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười gợi cảm chết người kia.
Tô Tịch Nhược lắc đầu theo bản năng: “Tại sao anh lại hỏi em vấn đề này?”
“Sợ mấy ngày gần đây anh quấy rầy em quá nhiều, làm em cảm thấy phiền.”
Vũ Úc Đông cười cười, nói tiếp: “Em không chán ghét anh là được.”
“Không, không chán ghét.”
Tô Tịch Nhược nói: “Anh giúp em nhiều như vậy, tại sao em lại chán ghét anh kia chứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nói đến nơi đây, hai người đều im lặng.
Không biết tại sao, trận im lặng này cũng không có xấu hổ, ngược lại trong không khí đều nổi lơ lửng hơi thở ái muội.
Như có cái gì đó đang ấp ủ lên men.
Tô Tịch Nhược không được tự nhiên, hơi hơi cúi đầu.
Không biết từ khi nào ngón tay của Vũ Úc Đông đã bò tới gần gương mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua mặt cô, mang theo máy sợi tóc, vuốt ra sau tai cô.
Tô Tịch Nhược chỉ cảm thấy nơi bị ngón tay Vũ Úc Đông vuốt ve qua như là bị bỏng, cô nhanh chóng nhích người ra sau.
Vũ Úc Đông vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi, anh chỉ là thấy có mấy sợi tóc dính trên mặt em nên mới...”
Tô Tịch Nhược nghi ngờ nhìn anh, cảm thấy quái lạ, thật sự là như vậy sao?
Nhưng cô cũng không dám hỏi, nhò giọng trả lời: “Cảm ơn.”
Trên mặt trắng như sứ của cô hiện tại nhiễm một màu đỏ ửng vô cùng rõ ràng.
Vũ Úc Đông nhìn thấy cô phản ứng, mắt sáng rực lên.
Tô Tịch Nhược không chán ghét anh.
Không chỉ có không chán ghét, thậm chí còn bởi vì sự đụng chạm của anh mà đỏ mặt.
Đây còn không phải đại biểu... Anh rất có hy vọng?
Vũ Úc Đông cảm thấy, anh có thể thử nghiệm thông qua chương trình gameshow sắp tới.
Vẫn luôn ở phòng bếp làm phông nền, khổ bức nấu cơm. Vũ Úc Lan: “... “
Mỗi lần đều bị thằng em phá đám, thật ra cô cũng không có tật xấu mỗi lần nấu cơm không thích có người khác đặt chân vào bếp, tất cả chỉ vì thằng nhóc Vũ Úc Đông muốn ở chung một chỗ với người trong lòng nên hố bà chị của nó thôi.
Đúng thật là có vợ quên chị.
***
Năm ngày sau, Tô Tịch Nhược gửi Tô Hoàn đến nhà Vũ Úc Lan.
Tô Hoàn bậm chặt môi nhỏ, trong ánh mắt toàn là không tha, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói vói Tô Tịch Nhược: “Mẹ đi làm đi, không cần lo lắng cho em.”
Tô Tịch Nhược cũng rất luyến tiếc con trai bảo bối, nhưng bất đắc dĩ người lớn phải muốn kiếm tiền, đành ôm Tô Hoàn nói: “Ngoan, mỗi buổi tối mẹ đều gọi video cho con, nhớ rõ bắt máy nha.”
“Dạ.” Tô Hoàn mở to một đôi mắt to đen nhánh, không chớp mắt nhìn Tô Tịch Nhược, bộ dáng nghiêm túc đáng yêu ngây người.
Tô Tịch Nhược hôn vài cái ở trên gương mặt trắng nõn của Tô Hoàn, sau đó mới đưa Tô Hoàn đi vào trong.
Hạ Hoài Thụy đã thức dậy từ sớm, đứng trước cửa chờ Tô Hoàn, vừa thấy bóng dáng đã gấp gáp chờ không nổi mà kéo Tô Hoàn đi vào nhà.
Vũ Úc Lan mỉm cười nhìn Tô Tịch Nhược: “Yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc Tô Hoàn thật tốt.”
“Vậy làm phiền chị rồi.”
Tô Tịch Nhược rời khỏi nhà Vũ Úc Lan, dọc theo đường đi đều không có thấy Vũ Úc Đông, trong lòng tự nhiên có hơi mất mát.
Lúc trước, mỗi lần cô xuất hiện đều có thể nhìn thấy Vũ Úc Đông, anh ấy lúc nào cũng rất tích cực những chuyện liên quan đến cô.
Nhưng không hiểu sao lần này lại không có tới...
Nhưng cô cũng không mất mát bao lâu, bởi vì cô ở chạm mặt Vũ Úc Đông ở sân bay.
Cô khiếp sợ nhìn Vũ Úc Đông hỏi: “Anh cũng đi quay gameshow?”
“Đúng vậy.”
Vũ Úc Đông cười gật đầu: “Anh cũng đi, làm khách quý.”
Tô Tịch Nhược giật mình kinh ngạc.
Cô qua lại nhìn kịch bản.
Tổng cộng sáu người, hai khách quý, một là nữ nghệ sĩ có ít danh tiếng, ba người là minh tinh thành danh.
Tổ hợp còn được, nhưng chính là cái này tổ hợp bên trong có mấy cái cô không thế nào muốn nhìn đến người.
Sáu người, ba nam ba nữ, ba nam tính luôn Vũ Úc Đông thí có nghệ sĩ hạng Khang Gia cùng với... Mộ Mộc Trần.
Ba nữ là cô, Miêu Tiểu Mỹ cùng... Nguyên thư nữ chủ Tống Thời Nhược.
Không ngờ Mộ Mộc Trần và Tống Thời Nhược cùng nhau đến?
Cô nỗ lực nhớ lại tình tiết trong truyện gốc đã bị cô quên không ít.
Tống Thời Nhược và Mộ Mộc Trần... Gặp nhau lần đầu tại chương trình gameshow?
Cô nhớ rõ không phải nha, cô nhớ rõ trong truyện gốc, không có nhắc tới nam nữ chủ tham gia gamshow, cũng không có nói Mộ Mộc Trần và Tống Thời Nhược cùng nhau tham gia một chương trình gameshow.
Dựa theo tình tiết trong truyện gốc, Mộ Mộc Trần và Tống Thời Nhược là quay CF mới quen biết nhau.
Tống Thời Nhược có một gương mặt mối tình đầu của quốc dân, rất thanh thuần xinh đẹp, được chọn làm nữ chính trong một MV CF, hợp tác với Mộ Mộc Trần. Hai người bởi vậy kết duyên, sau đó là một đường yêu đương ngược cặn bã đá văng chướng ngại vật hạnh phúc ở bên nhau.
Nhưng ai tới nói cho cô, tại sao hai người kia lại xuất hiện ở chương trình gameshow này?
Hai người còn... Rất xa lạ?
Cốt truyện rốt cuộc trật chỗ nào.
Cô chỉ là một con bướm nhỏ, có tài đức gì kích động nhiều cánh bướm như vậy, làm cốt truyện hoàn toàn thay đổi.
Cô có chút bị đả kích.
Vũ Úc Đông thấy biểu tình của cô không đúng lắm, như có như không vẫn luôn nhìn Mộ Mộc Trần, trong lòng không vui, đi qua che ở trước mặt cô, dùng cơ thể cao lớn ngăn cản tầm mắt của cô hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Tịch Nhược lắc đầu.
Thôi mặc kệ, cốt truyện nó làm sao đều không liên quan đến cô.
Miễn đừng kéo cô vào là được.
Mấy khách quý đều tập trung ở sân bay, đạo diễn Khổng Khải thực mau cũng tới.
Khổng Khải là một đạo diễn khá bụ bẫm, cười híp mắt hỏi bọn họ: “Mọi người đều đã có mặt, đã chào hỏi lẫn nhau hết chưa?”
Miêu Tiểu Mỹ cười nói: “Đạo diễn, em là đã sớm quen biết hai tiền bối là anh Khang Gia và ảnh đế Mộ Mộc Trần, còn ba người khác... Chúng tôi đều nghe lời dặn trước lúc quay của đạo diễn, không có lén nói chuyện với nhau.”
“Ừ, rất tốt.”
Khổng Khải nói: “Hiện tại đừng hỏi chức vụ nghề nghiệp của ba người còn lại là được, sau khi chúng ta tới nơi, có một trò chơi tên là đoán chức vụ nghề nghiệp, ba người này vô cùng xuất sắc, trong đó có một người, nhất định sẽ làm mọi người choáng váng.”
Tô Tịch Nhược nghe xong Khổng Khải nói, quả thực có chút không thể hiểu được.
Chức vụ nghề nghiệp của ba người bọn họ sao lại được gọi là vô cùng xuất sắc?
Cô là diễn viên quèn mới ra nghề, chỉ là một nhân vật nhỏ bé, phim còn đang quay, trailer còn chưa công bố trên mạng, lấy đâu ra xuất sắc?!
Ngược lại, nữ chủ trong sách, Tống Thời Nhược mới tốt nghiệp từ trường điện ảnh sân khấu, diễn mấy cái MV, xem như nửa xuất sắc, chủ yếu danh tiếng quá nhỏ.
Đến nỗi Vũ Úc Đông, không phải anh chỉ là nhân viên nhỏ trong công ty giải trí Vũ Dã hay sao?
Thân phận như ba người bọn họ, cũng được gọi là vô cùng xuất sắc sao?
Đến tột cùng là ai trong bọn họ có nghề nghiệp chức vụ có thể làm mọi người choáng váng?
Tô Tịch Nhược thật sự nghĩ không ra.
Ba minh tinh kia nghe Khổng Khải nói xong, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ.
Khổng Khải cười tủm tỉm vỗ tay, ý bảo bọn họ chuẩn bị hành lý đăng ký.
Lần này tổng cộng là có ba trạm.
Không phân biệt trong ngoài nước, đi đều là một vài nơi ít khách du lịch biết đến, nhưng phải có cảnh đẹp, bề dày lịch sử và thức ăn ngon.
Trạm thứ nhất, là một thị trấn nhỏ nằm ở phía nam, thị trấn có phong cảnh tuyệt đẹp, còn bảo tồn kiến trúc thời cổ, cũng được xem như là một cổ trấn nghệ thuật đầy phong tình.
Sáu người xếp hàng lên máy bay, không biết là nhà đài hào phóng hay là nhà đầu tư hào phóng, sáu người bọn họ đều là ngồi khoang doanh nhân.
Xuống máy bay, ngồi trên xe tổ đạo diễn thuê, sau đó nhanh chóng tới tới trạm thứ nhất, thị trấn nhỏ phía nam.
Thời gian gần tới tháng sáu, nhưng thời tiết phía nam rất nóng bức, đâu đâu cũng là áo ngắn quần sọt.
Sáu người bước chậm rãi trên con đường đá xanh, tổ đạo diễn mang theo bọn họ đi đến khách sạn đã thuê từ trước.
Nhìn từ ngoài vào, khách sạn được xây dựng bằng cây trúc, rất có hơi thở của sân trúc.
Khổng Khải chỉ vào khách sạn nói: “Đây là nơi mọi người sẽ ở trong ba ngày này, tối hôm nay sẽ tiến hành phân đoạn quen biết, đoán chức vụ nghề nghiệp của ba người còn lại. Mọi người đều phải tiến hành tự giới thiệu và chơi trò chơi, còn phải tiến hành rút thăm và phân công công việc ngày mai.”
Khổng Khải một đường nói, camera đi theo bọn họ một đường quay, lựa chọn sử dụng tư liệu sống.
Cơm chiều là mỹ thực đặc sắc của trấn nhỏ, Khổng Khải cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nói: “Ăn đi, đây sẽ là bữa ăn ngon nhất trong ba ngày này của mọi người đó, ráng hưởng thụ đi hen.”
Tô Tịch Nhược: “... “
Bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, sau khi cơm nước xong vở kịch lớn đã tới.
Đạo diễn Khổng Khải lấy ra mấy tấm ảnh, nói: “Tới chọn phòng đi.”
Khổng Khải trực tiếp cầm sáu bức ảnh đặt ở trước mắt bọn họ, sáu bức ảnh kia nói như thế nào đây, đều có đặc điểm.
Ví dụ như nói, trong đó có một tấm ảnh chụp một căn phòng bằng trúc được trang trí rất xa hoa, còn có một tấm chỉ chụp một cái nệm mỏng.
Nhưng những người nào từng quay chương trình gameshow như Tô Tịch Nhược đều biết rõ. Mục đích của đạo diễn chính là vì dốc hết sức lăn lộn bọn họ, thích nhìn bọn họ xấu mặt sử dụng video làm tư liệu sống. Cho nên đừng mơ tưởng tổ tiết mục sẽ nhân từ đối với bọn họ.
Tổ tiết mục mà nhân từ, chính là tàn nhẫn đối với ratings.
Người có kinh nghiệm vẫn luôn cảm thấy mấy tấm ảnh này nhất định có ẩn ý.
Khổng Khải vuốt cằm, cười nhìn bọn họ: “Sao vậy, mọi người đều không chọn phòng sao, hay là nói mọi người muốn tối nay ngủ dưới đất?”
“Không.”
Khang Gia là người đầu tiên cười nói: “Còn không phải là muốn nhìn thử tổ tiết mục tính bày kịch bản gì sao?!.”
“Ồ, vậy thật là ngượng ngùng nha, không có kịch bản.”
Khổng Khải trực tiếp nói: “Thậm chí không có kịch bản quay, muốn chính là con người thật của mọi người.”
Tô Tịch Nhược: “... “
Quay gameshow còn chú ý con người thật, không phải toàn dối trá tươi cười sao?!
Tống Thời Nhược do dự nhìn mấy tấm ảnh chụp trên bàn kia, nhỏ giọng hỏi Mộ Mộc Trần: “Hay là Mộ tiền bối chọn trước đi.”
Tống Thời Nhược dùng gương mặt mối tình đầu quốc dân, hai mắt ẩn tình nhìn Mộ Mộc Trần.
Mộ Mộc Trần không biết vì lý do gì mà, không có phản ứng với chân mệnh nữ chủ của mình, ngược lại nhìn chằm chằm Tô Tịch Nhược: “Ưu tiên quý cô.”
Tô Tịch Nhược: “Hay là chúng ta dựa theo thứ tự đến sân bay đi.”
Cô và Vũ Úc Đông là vị trí thứ ba và thứ tư, đứng giữa tương đối ổn.
Ý kiến này của cô được đến mấy phiếu đồng ý.
Vũ Úc Đông khẳng định là duy trì cô, nói: “Tôi đồng ý, cứ làm như vậy đi.”
Khang Gia nhún vai, cũng không phản đối: “Vậy đi, cũng nên có thứ tự.”
Những người khác sao cũng được, cứ như vậy mà quyết định.