Editor: MaryZoe
“Tôi, tôi cũng không biết a.” Quý Dữ giơ ngón tay, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Hắn ngồi dậy, muốn vào phòng tắm, “Tôi đi xem một chút.”
Hạ Trụ vội vàng đỡ hắn: “Bụng có đau hay không?”
“Hình như cũng tạm được đi?”
“Tạm được?”
Hạ Trụ cũng bối rối, “Tạm được là đau hay không đau?”
“…… Có chút trướng trướng, ai đừng nóng vội, tôi nhìn một cái sẽ biết.”
Quý Dữ lao vào phòng tắm, mở toàn bộ đèn trong phòng lên.
Tay phóng tới lưng quần, hắn vừa muốn cởi quần liền cảm giác được một làn hơi nóng men theo chân đi xuống, lần này cảm giác so với vừa rồi càng rõ ràng hơn nhiều, quần trực tiếp ướt một mảnh, mùi tanh nhàn nhạt bay vào chóp mũi.
Quý Dữ: “……”
Hắn dứt khoát mà quay đầu, nói, “Tôi cảm thấy anh có thể gọi bác sĩ tới rồi.”
Hạ Trụ trừng mắt: “Thật sự muốn sinh?!”
“A.” Quý Dữ sững sờ gật đầu.
Hạ Trụ nháy mắt mấy cái, tiếp theo cầm lấy điện thoại cứ một cuộc lại một cuộc liên hoàn Call.
Lúc này đã qua 0 giờ, thời gian bước vào ngày 1 tháng 1 năm 2020. Ngoài phòng màn trời đen như mực, thỉnh thoảng có pháo hoa rực rỡ nổ ra trên không trung.
Ngày này vừa lúc là ngày lành Nguyên Đán, ngoại trừ một ít cương vị tất yếu, những người khác đều nghỉ ngơi về nhà. Hơn nữa trước đó Quý Dữ không có chút dấu hiệu muốn sinh nào, tính tính thời gian lại chỉ mang thai hơn ba tháng, cho nên Hạ Trụ tự nhiên nghĩ là chưa tới lúc.
“Bác sĩ Lâm, ngài hiện tại ở đâu? Phiền ngài nhanh tới đây một chuyến, Quý Dữ sắp sinh rồi!”
“A lô, bác sĩ Tống, Quý Dữ sắp sinh!…… Ngài về quê?! Thất lễ, ngài xem xem có thể mua được vé không? Máy bay Cao Thiết đều được, tôi sẽ thanh toán! Xin ngài! Làm phiền rồi!”
“Y tá Khâu, chào ngài, quấy rầy giấc ngủ của ngài thật sự ngại quá, nhưng mà Quý Dữ hắn sắp sinh……”
Quý Dữ ôm bụng ngồi trên bồn cầu, nhìn nam nhân trước mặt gấp đến độ xoay vòng vòng, khóe miệng không nhịn được giơ lên.
Hắn thật muốn nói cho Hạ Trụ biết, chuyện sinh con từ lúc bắt đầu tới khi đứa bé sinh ra thật sự rất lâu, hơn nữa hắn còn là Omega nam, khoang sinh sản mở khá chậm, dù như thế nào cũng phải tới ban ngày mới có thể sinh, cho nên không cần sốt ruột, có thể ngồi xuống chậm rãi bố trí, còn kịp.
Nhưng mà……
Hắn vẫn không nói cái gì, không rên một tiếng, một tay chống cằm, một cái tay khác ôm bụng, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Trụ.
Chờ Hạ Trụ gọi xong một đợt điện thoại, thời điểm nghiêng đầu qua nhìn vào ánh mắt Quý Dữ còn sửng sốt một chút: “Còn cười được? Có đau hay không?”
Quý Dữ nói: “Tạm được, có thể nhịn.”
Hắn nghĩ nghĩ, nói, “Không phải rất đau, cũng không phải luôn luôn đau, tới từng trận từng trận, lúc đau đại khái không khác gì lúc đau dạ dày nhẹ, hiện tại tôi không đau lắm.”
Hạ Trụ ra một thân mồ hôi, nghe vậy gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn nắm điện thoại, lại muốn đi xác nhận đồ vật trong phòng sinh một lần, lại muốn ở đây nhìn Quý Dữ, rối rắm hồi lâu hắn phun ra một câu: “Em còn sức lực không?”
“A?” Quý Dữ ngẩn người.
Hạ Trụ đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Tôi đi vào phòng ba lấy một khối nhân sâm cho em cầm nhé?”
Quý Dữ đình trệ, tiếp theo bật cười, mới cười một tiếng cơn đau lại bị gọi tới, hắn tê tê hít khí, vừa đau vừa muốn cười: “Anh đừng khiến tôi cười mà, vốn dĩ không có đau. Được rồi, anh ngồi đi, tôi không sao, còn khỏe, sức lực cũng có, ngồi xuống ngồi xuống.”
Hạ Trụ lúc này mới ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, sống lưng hắn thẳng băng, hai tay khoát lên đầu gối, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Quý Dữ, thỉnh thoảng dò hỏi ——
“Có lạnh không? Muốn chỉnh điều hòa cao lên một chút không?”
“Thấy nóng sao? Tôi mở cửa sổ hít thở nhiều không khí hơn nhé?”
“Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Muốn uống chút canh gà hay không? Có thể gọi người nấu. Nấu một cái đi, hiện tại không uống đợi lát nữa nói không chừng sẽ muốn uống.”
Lải nhải nửa ngày, ánh mắt hắn tới cùng vẫn dừng trên dáng ngồi của Quý Dữ ——
“Bằng không đừng ngồi ở đấy? Lỡ như dùng sức một cái, sinh ở bồn cầu……”
“Đừng đừng đừng!” Quý Dữ nghe không nổi nữa.
Hắn bị tức tới nở nụ cười, “Anh có thể suy nghĩ chút chuyện tốt không a?”
Hạ Trụ liếm liếm môi: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Quý Dữ giơ lên tay: “Được rồi, đừng nói nữa, vậy anh tìm giùm tôi một chỗ có thể ngồi xổm đi.”
“Nếu không nằm vào bồn tắm đi?”
“Lâu như vậy tôi cũng sẽ khô a.”
Nói hồi lâu, cuối cùng Quý Dữ vẫn vọt vào tắm nước ấm, sau đó về nằm lên giường.
Trên giường trải đệm thật dày, cho dù bị làm bẩn cũng không có việc gì, hơn nữa đau đau một hồi cơn buồn ngủ của hắn lại dâng lên, ngáp hai cái dần dần nhắm mắt lại, ngủ rồi.
Ngủ rồi!
Hạ Trụ: “……”
Hắn nhìn khuôn mặt Quý Dữ lúc ngủ, lại nhìn bụng hắn, nhịn một chút vẫn là đưa tay vén áo ngủ của Quý Dữ lên, dùng lòng bàn tay nhẹ điểm lên bụng hắn hai cái.
“Ra hay không ra đây?”
Hắn kề sát vào bụng Quý Dữ, nhỏ giọng hỏi, “Ân? Rốt cuộc ra hay không ra?”
Trên bụng gồ gồ.
Hạ Trụ sửng sốt, vội vã hỏi lại: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Trên bụng giống như đáp lại mà gồ lên.
Hạ Trụ khắc chế cảm xúc kích động, nhẹ giọng nhẹ chân mà ra cửa, sau đó tìm cái góc, che miệng đè nặng âm thanh, lại xác nhận với những nhân viên y tế thêm một lần.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, bác sĩ đầu tiên chạy tới nhà Hạ Trụ.
Rạng sáng ba giờ, một y tá đuổi tới đây.
……
Bốn giờ năm mươi phút, tất cả nhân viên y tế đều đến đông đủ.
Nhưng Quý Dữ còn đang ngủ.
Lúc bác sĩ tới đơn giản làm kiểm tra cho Quý Dữ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì Hạ Trụ sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trong phòng cho khách.
Phòng sinh, bác sĩ, y tá, hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Quý Dữ bắt đầu.
—
Quý Dữ ngủ một giấc tới 8 giờ 30 sáng, khi mở mắt ra sắc trời bên ngoài đã sáng lên.
Hắn là bị đau tỉnh.
Lần này đau càng không giống như cơn đau lúc nửa đêm, cấp bậc đau đớn tăng cao gấp bội, làm cái người coi như là có thể nhịn đau như hắn đều nhịn không được không ngừng hừ hừ, sắc mặt trắng bệch, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn mới hừ một tiếng, Hạ Trụ ngồi ở một bên chợp mắt lập tức mở mắt ra.
Thấy tình hình như vậy, Hạ Trụ hỏi hai câu rồi không do dự nữa, trực tiếp bế Quý Dữ lên chạy vào phòng sinh, nước bên trong bồn tắm lớn tuần hoàn lưu động với nhiệt độ ổn định.
Mới đặt người vào, đuôi mắt Hạ Trụ liền thấy được có một luồng tơ máu cực nhỏ xông lên mặt nước.
“Tôi đi kêu bọn họ!” Hắn nói.
Quý Dữ nhíu mi gật đầu, cong chân vòng đầu gối, tìm một tư thế hơi thoải mái.
Dòng nước ấm áp mang đi một chút đau đớn, hắn cuối cùng thở dài ra một hơi, lau mồ hôi rồi cúi đầu, nhìn bụng mình dưới nước.
Cũng không khẩn trương, cũng không hoảng hốt, hắn cảm thấy mình còn rất bình tĩnh, chỉ là……
Chỉ là có chút hoảng hốt, cảm thấy không thể tin tưởng được.
—— hắn cư nhiên mang thai.
—— hắn cư nhiên lập tức sắp sinh con.
—— Hai chuyện này cư nhiên đều đã chân thật xảy ra!
Quý Dữ không thể tin mà nhìn bụng mình, phủ lòng bàn tay lên trên, sau đó nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ, trừ dòng nước lưu động, trong lòng bàn tay thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh nhỏ mà có lực, như là bé cưng trong bụng đang chào hỏi hắn.
Hắn cư nhiên thật sự sắp làm ba ba.
Hoặc là nói, làm mẹ.
Quý Dữ ngẩn ra, sau một lúc lâu không giải thích được mà cười khúc khích, vui vẻ.
Hắn một tay nâng má, trên mặt khôi phục một chút huyết sắc, trong mắt cũng nhiều thêm vài phần ý cười.
Hắn bỗng nhiên có chút gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy đứa nhỏ này.
Đợi được bác sĩ tiến vào, Quý Dữ phối hợp giang hai tay, tùy ý để bác sĩ cởi sạch quần áo của mình, sau đó chộp tay lên thành bồn tắm, ngẩng đầu lên, nghe bác sĩ nói, điều chỉnh hô hấp và tần suất dùng sức.
Có thể là dưới nước sinh sản thật sự giảm bớt được đau đớn, lại có thể nhờ tiểu bảo bối này quá mức tri kỉ, luyến tiếc mẹ nó chịu khổ, cho nên Quý Dữ 8 giờ rưỡi sáng tiến vào phòng sinh, tới 10 giờ thì hoàn thành quá trình sinh sản, không cảm thụ bao nhiêu đau đớn, đoàn tử liền thuận lợi mà tuột ra khỏi bụng hắn.
Trong nháy mắt đứa nhỏ ra ngoài, cả người Quý Dữ đều thoải mái.
Giống như cục đá lớn đè trong lòng bị dời đi, hắn từ sợi tóc trên đầu xuống tới ngón chân, toàn thân trên dưới đều cảm thấy sảng khoái lâng lâng như trên mây.
“Tôi còn có thể sinh thêm một đứa nữa!” Hai mắt Quý Dữ tỏa sáng, hắn nắm chặt tay, cảm thấy trên người mình lại tràn ngập sức lực.
Vừa định hỏi Quý Dữ thế nào – Hạ Trụ: “……” Được rồi, không cần hỏi, hắn thật sự rất ổn.
Vì thế hắn lại nói, “Quý Dữ, em mau nhìn Tiểu Tinh Hà.”
Quý Dữ lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, Tiểu Tinh Hà đang được bác sĩ nhẹ nhàng nâng trên tay.
Cả người Tiểu Tinh Hà trắng phau phau, nằm trong tay bác sĩ, thoạt nhìn chỉ mềm mại nho nhỏ một khối như vậy, nó nhắm hai mắt, hai cánh tay nhỏ đan chéo nắm trước ngực, khóc hai tiếng liền lải nhải cái miệng nhỏ, đầu cọ cọ tay bác sĩ, thoạt nhìn như đang buồn ngủ.
“Ôi……” Quý Dữ buông tiếng thở dài.
Không thể tin được, vẫn là không thể tin được.
Hắn cư nhiên sinh ra một đứa bé!
“Thật sự là tôi sinh sao……”
Hạ Trụ cười: “Đương nhiên là em sinh.”
Miệng Quý Dữ giật giật, cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng “Ôi” để biểu đạt tâm tình không thể tin được lúc bấy giờ của hắn.
“Năm cân ba lượng(2,5 kg 3 lạng).”
Bác sĩ lấy thiết bị sau cổ Tiểu Tinh Hà ra, cười nói với Quý Dữ, “Chúc mừng, là một bảo bảo Omega nam.”
“Đúng là bị Tiểu Vũ Trụ đoán trúng rồi.”
Quý Dữ bật cười, cẩn thận từng tí mà vươn một ngón tay, chọc chọc nắm tay siết chặt như tinh bột kia, sau đó, tay nhỏ non nớt mới sinh mở ra, cầm lấy ngón trỏ của hắn.
Quý Dữ ngơ ngẩn, không tự chủ được mà nín thở.
Nhìn tay nhỏ nắm chặt ngón tay mình, có một loại rung động và kích động khó mà hình dung nảy lên trong óc, trong một khắc lan tràn ra khắp người, chớp mắt đó, hốc mắt Quý Dữ đỏ lên, lại cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.
Thiên tính của huyết mạch tương liên làm hắn dâng trào bao dung và yêu thương vô hạn đối với đứa nhỏ này, mà Tiểu Tinh Hà như tiểu quả giáng sinh, lại làm cảm xúc không thể miêu tả, thậm chí có chút mờ mịt của hắn kia, toàn bộ cảm giác rời rạc đều biến mất.
Hắn rốt cuộc ở trong thế giới to lớn xa lạ này, bén rễ.
Cuối cùng thế giới này, cũng có giá trị ràng buộc chân chính với hắn.
Quý Dữ thật cẩn thận mà tiếp nhận Tiểu Tinh Hà từ trong tay bác sĩ, tiếp theo rũ mắt xuống, đôi đồng tử đen láy yên lặng nhìn nắm tuyết trắng tinh trong lòng ngực, sau đó nhẹ nhàng mà hô hấp, nhẹ nhàng mà nói chuyện, sợ dọa đến tiểu thiên sứ ——
“Ta sẽ vĩnh viễn yêu con.”
“Vĩnh viễn bảo vệ con.”
“Nhất định dùng hết khả năng mình có, cho con hết thảy những điều tốt nhất.”
Hắn nghiêm túc, gằn từng chữ một mà nói.
“Vậy Tiểu Vũ Trụ đâu?” Hạ Trụ bỗng nhiên toát ra một câu.
Trong mắt Quý Dữ đã tích được nước mắt, nghe vậy ngẩng đầu, thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào và oán giận: “Con mẹ nó…… Anh có thể câm miệng đừng phá hư bầu không khí được không? Tôi còn đang cảm động đây……”
Lời mới vừa nói xong, nước mắt liền từ hốc mắt phiếm hồng lăn xuống.
Hắn hầm hừ mà lau sạch nước mắt: “Bầu không khí biến mất tiêu.”
Hạ Trụ ngồi dưới đất cười, lại ôm lấy đầu Quý Dữ và mí mắt hắn hôn lên từng cái: “Sao mà đáng yêu như vậy, a?”
“Anh lăn xa một chút.” Quý Dữ đẩy mặt Hạ Trụ.
Đẩy đầu Hạ Trụ ra, Quý Dữ đang muốn nói chuyện, mí mắt thoáng liếc qua lại thấy được Hạ Kiều đứng ở cửa, mà tay cô, đang ôm Tiểu Vũ Trụ mặt đồ khủng long liền thể.
Tiểu Vũ Trụ đã khóc thành con mèo hoa nhỏ, miệng nó đều mím chặt xuống, nước mắt còn đang đổ ào đổ ào, lại không khóc ra tiếng, vừa nhìn liền càng thêm ủy khuất, càng thêm đáng thương.
Tâm Quý Dữ mềm đến không thể mềm hơn, gấp gáp vẫy tay với Tiểu Vũ Trụ: “Tới tới tới, ba ba ôm một cái.”
Hạ Kiều không tiện đi vào, vì thế Hạ Trụ đi qua ôm lấy Tiểu Vũ Trụ.
Quý Dữ tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng cũng không đủ sức ôm cả hai, Tiểu Vũ Trụ đành phải để Hạ Trụ ôm, còn hắn duỗi tay dài ôm lấy đầu Tiểu Vũ Trụ.
“Kỉ Hu…… Ma……” Tiểu Vũ Trụ ôm tay, nhưng vẫn tủi thân.
Lời vừa mới nãy, nó nghe được tất cả a.
Quý Dữ nhanh chóng ngửa đầu hôn hôn trán Tiểu Vũ Trụ, nghiêm túc mà nhìn nó nói: “Không khóc nga, ba cũng vĩnh viễn yêu Tiểu Vũ Trụ, em trai có thì Tiểu Vũ Trụ khẳng định cũng có, hai đứa đều là đại bảo bối của ba.”
“Bé ngoan, không khóc, nhìn em trai được không?”
Quý Dữ hơi dùng lực, nâng Tiểu Tinh Hà lên, sau đó đưa nắm tay của Tiểu Tinh Hà đến bên tay Tiểu Vũ Trụ, để nó nắm lấy, cuối cùng nâng mắt, nghiêm túc mà nhìn Tiểu Vũ Trụ nói, “Về sau em trai cũng sẽ yêu con nga.”
Editor: *chấm nước mắt* *phun pháo hoa* Chào mừng Tiểu Tinh Hà ra đời a~