Đêm đã khuya, Hạ trạch không một tiếng động phát ra.
Trên màng trời đen nhánh điểm xuyến những ngôi sao chớp tắt, có một con mèo vằn ở trên vách tường nhỏ hẹp ung dung rảo bước.
Nó hé miệng ngáp một cái, con mắt tựa ngọc lưu ly chớp chớp chớp, nghiêng đầu nhìn cửa sổ cách đó không xa.
Trong phòng một mảnh tối tăm, một cánh tay mảnh khảnh từ bóng tối vươn ra, bắt được gối đầu trắng tinh, ngón tay trắng bệch, dùng sức xiết chặt.
Khớp xương xinh đẹp trắng nõn, trên làn da mỏng manh một tầng mồ hôi, ánh lên độ trong suốt.
Nhiệt độ bên trong lên cao, trên cửa sổ mờ mịt nổi lên sương mù.
Máy lọc tin tức tố mạnh mẽ công tác, nhưng vẫn thắng không nổi nguồn gốc tin tức tố không ngừng phát ra, một cổ hương vị kỳ lạ tràn ngập khắp phòng.
“Hừ……”
Một tiếng hừ nhẹ đè nén tràn ra, tựa hồ cố nhịn cái gì.
Bàn tay hữu lực cường ngạnh khác phủ lên, đem bàn tay mảnh khảnh kia bắt vào trong, buộc người nọ đan xen từng ngón với nhau.
“Ổn không?” Thanh âm gợi cảm lại khàn khàn của Alpha vang lên.
Hơi thở cực nóng phun ở bên tai, Quý Dữ chớp động lông mi đã mướt mồ hôi, cắn răng nhẫn nại.
Hắn trộm chồm lên phía trước, thiếu chút nữa đụng phải đầu giường, đúng lúc này một bàn tay rộng lớn đột nhiên vươn ra, bảo vệ cái trán hắn.
Bàn tay nóng bỏng kia hủy diệt hoàn toàn một tia thanh tĩnh cuối cùng của hắn.
Quý Dữ nhắm mắt, đột nhiên nâng môi, hung hăng cắn bàn tay trước mặt.
“Hừ!”
“Ô ô ô……”
Động tĩnh trong phòng nháy mắt biến mất, chỉ nghe được tiếng bé con nằm trên tatami mềm mại khóc.
Trái tim bang bang thẳng nhảy, Quý Dữ cắn môi.
Hạ Trụ cũng không quá tốt, hắn nhíu mi, biểu tình trộn lẫn nhẫn nại cùng thống khổ.
Trên tatami, Tiểu Vũ Trụ khụt khịt hai cái, lại rầm rì khóc, gót chân nhỏ giống như bị kinh động không ngừng đạp đạp.
Cái đuôi quấn vào quần áo bị nó ôm vào ngực, tiểu thân thể co lại, hai mắt nó vẫn nhắm đến gắt gao, chỉ là lông mày cùng cái mũi nhỏ nhíu nhíu, ngủ đến cực không yên ổn.
Đầu ngón tay hồng hồng vươn xuống, ôn nhu mà chụp lên lưng bé con.
Bất quá vỗ hai cái, âm thanh rầm rì liền nhỏ xuống.
Tiểu Vũ Trụ chép chép miệng, lại ngọt ngào mà ngủ.
Nhưng Quý Dữ còn chưa kịp thu hồi tay, cả người đột nhiên xông lên phía trước, chợt mất thăng bằng, giữa hoảng loạn tránh thoát Tiểu Vũ Trụ, tay chống trên tatami.
“Thao!” Hắn quay đầu nhìn người phía sau.
“Thao ngay đây.”
Đầu Quý Dữ chúi xuống, khuôn mặt càng đỏ lên.
Hắn đè giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó anh mau kéo tôi lên!”
“Như vậy cũng rất tiện.”
“Tiện cái quỷ! Kéo lão tử lên!”
Hạ Trụ không những không nghe, ngược lại càng được một tấc muốn tiến một thước.
Nửa người trên của Quý Dữ bị bắt lộ ra, cuối cùng hai tay đều chống trên tatami. Mồ hôi theo cằm nhỏ giọt, hắn không dám động, sợ ép lên Tiểu Vũ Trụ.
“Mẹ nó anh đủ chưa?”
Hạ Trụ hít sâu: “Còn sớm.”
“Đừng có quá phận!” Quý Dữ cắn răng.
Hai cái cánh tay bủn rủn vô cùng, nếu không có Tiểu Vũ Trụ ở đây, hắn thật muốn quất chết Hạ Trụ.
Hạ Trụ đứng trên mặt đất.
Nếu không động tĩnh bọn họ lớn như vậy, cái giường khẳng định sẽ bãi công, Tiểu Vũ Trụ cũng sẽ bị đánh thức.
“Thật sự còn sớm.” Vẻ mặt hắn bằng phẳng, ăn ngay nói thật.
Quý Dữ còn muốn mắng, lại bị động tác Tiểu Vũ Trụ đột ngột xoay người sợ tới mức đem lời nói nuốt trở vào.
Tay hắn nắm chặt thành quyền, môi mím đến thẳng tắp, chỉ có hơi thở nặng nề lại dồn dập, làm bại lộ cảm xúc của hắn.
Kim đồng hồ tí tách đi qua, bên ngoài nổi lên sương mù ban đêm.
Mèo vằn ngồi trên tường đã sớm không thấy tung tích, có thể đã đi bắt chuột, cũng có thể nhìn trúng một con mèo, đi yêu đương rồi, chỉ có sương mù và nhiệt độ bên cửa sổ không chút nào vơi đi.
Mùi hương trong phòng càng đậm.
Bang một tiếng, Quý Dữ nằm trên sàn nhà.
Không bao lâu, nhiệt độ cơ thể nóng tới truyền sang sàn nhà lạnh lẽo.
Tựa như đang thoát lực, môi vô thức mở ra, đôi mắt ngơ ngác mà nhìn trần nhà, biểu tình hoảng hốt lại đắm chìm, mờ mịt lại mê muội, không có bất luận tiêu điểm nào.
Phút chốc, không biết chuyện gì xảy ra, cả người hắn giật lên như đạn bắn.
Nét mặt hoảng sợ thay thế mê mang, suy nghĩ của Quý Dữ đình chỉ, giơ tay dùng sức bám lấy cánh tay Hạ Trụ.
“Cái gì vậy?”
“Đau, đau…… Anh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?!” Chân mày hắn nâng cao, trên mặt tràn ngập hoảng loạn.
Bóng tối làm hắn thấy không rõ tình huống, chỉ có xúc giác nói cho hắn biết, có thứ gì đó đang không ngừng bành trướng, không trải qua sự đồng ý của hắn, thậm chí không thèm dò hỏi một tiếng, liền tự động khuếch trương lãnh địa bên trong, mạnh mẽ làm cho hắn đau đớn, cũng cho hắn khủng hoảng.
“Là thành kết.” Hầu kết Hạ Trụ lăn lộn, lời ít ý nhiều.
Quý Dữ ngây ngẩn cả người: “Cái, cái gì?”
Cái từ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, hắn nhất thời còn nhớ đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng cho dù nhớ tới, kinh sợ của hắn cũng chưa giảm bớt một phân.
Bởi vì càng đau.
Khoái cảm trước mắt toàn bộ biến mất, khẩn trương cùng đau đớn thay thế hết thảy.
“Là thành kết.” Hạ Trụ cúi người, ở bên tai hắn lặp lại một lần.
Đầu óc Quý Dữ ầm ầm nổ tung.
Hắn nhớ! Hắn nhớ rồi!
Trì độn qua đi, hắn mãnh liệt mà giãy giụa, nhưng chút phản kháng này căn bản không thấm vào đâu trong mắt Hạ Trụ, giống như kiến càng rung cây, hoàn toàn vô phương thoát khỏi khống chế.
Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, đuôi mắt một mạt đỏ bừng.
“Dừng lại, dừng lại!”
“Tôi kêu anh dừng lại!” Hắn khàn giọng kêu.
Hạ Trụ cắn chặt răng: “Không kịp nữa.”
“Nhẫn nhịn, ngoan.” Hạ Trụ hôn tai hắn, muốn trấn an hắn,
“Thật nhanh sẽ ổn thôi.”
Quý Dữ cắn chặt răng, trong mắt lộ ra kháng cự.
Đi mẹ nó ABO!
Đi mẹ nó thành kết!
Đi mẹ nó thực nhanh sẽ ổn!
“Nhanh cái đầu anh!”
Quý Dữ cảm thấy mình như bị đóng đinh vậy, trừ bỏ thừa nhận, không có lựa chọn nào khác.
“Con mẹ nó đủ rồi, đủ rồi!”
“Đừng đừng đừng, đau! Đau! Tôi —— Cha anh ——”
“Ông ấy ở nước ngoài.”
“…… Thao ô!”
Tất cả lời mắng ra bị đè xuống dưới môi, biến mất giữa kẻ răng.
Quý Dữ đỏ mắt, lại phát không ra tiếng, chỉ có thể trừng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Hạ Trụ gần trong gang tấc.
Hạ Trụ cũng đang nhìn hắn.
Bọn họ mắt đối với mắt, trừng nhau, cũng là hôn môi.
Lửa trào trên người rơi ngược vào lòng, thiêu đến Quý Dữ khó nhịn.
Tự tôn nam nhân tại một khắc này trở về, hắn bỗng nhiên nhìn Hạ Trụ đặc biệt khó chịu, đặc biệt không phục, vì thế Quý Dữ vươn tay, đột nhiên chế trụ gáy Hạ Trụ, đem hắn dùng sức ấn về phía mình.
—— hắn dùng sức mà hôn trả Hạ Trụ.
Ánh mắt bọn họ khóa chặt trên mặt nhau, không bỏ sót chút biểu tình nào của đối phương khi người kia đạt đỉnh điểm.
—
Ngày hôm sau, Quý Dữ ngủ đến tận chiều mới tỉnh.
Ánh sáng xuyên thấu qua bức màn len lỏi vào trong nhà, bên tai là âm thanh Tiểu Vũ Trụ ê a nói chuyện.
Hắn uể oải mà híp mắt, nghiêng đầu.
Đập vào mắt là bả vai rộng lớn của Hạ Trụ, bên trên có vài vết cào đo đỏ, chỉ nhìn liền biết tình hình chiến đấu kịch liệt. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang bận cái gì.
Quý Dữ chớp chớp mắt, thực mau tỉnh ngộ.
Mặt hắn trong chớp mắt thiêu ra lửa, hắn xoay đầu, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Sống lưng dưới chăn lại lặng lẽ căng thẳng, khe khẽ giãn tay ra.
Nhưng động tác nhỏ như vậy, đều làm hắn đau nhức đến muốn kêu rên.
Hắn nhịn xuống, đôi mắt lại nhịn không đặng, nổi lên một mảnh hơi nước.
“Tỉnh rồi?”
Một tiếng thở đầy mệt mỏi bị Hạ Trụ nhạy bén bắt giữ, hắn chồm người lên, nhìn về phía Quý Dữ.
“A.” Quý Dữ tùy tiện đáp.
Hạ Trụ thấp thấp khụ một tiếng: “Thân thể…… Cảm giác thế nào?”
Quý Dữ không chút khách khí nói: “Câm miệng, đừng hỏi.”
“…… Nga.”
Hạ Trụ sờ sờ mũi, biểu tình khó tránh có chút xấu hổ.
Hắn một tay cầm thước sắt, một tay cầm giẻ lau.
Trên mặt đất loang lổ điểm điểm đều bị cào lên lau khô, xem qua sạch sẽ như mới.
Mùi vị ái muội trong không khí cũng bị máy lọc tin tức tố cuốn bay không còn một mảnh.
Ngoại trừ giường lớn và chăn lộn xộn, quần áo che dấu thân thể, nhìn lướt qua căn phòng căn bản nhìn không ra ngày hôm qua đã xảy ra cái gì.
Hồi lâu, hai người đều không có nói chuyện.
Giữa không gian lúng ta lúng túng, một cánh tay nhỏ mập mạp bỗng nhiên xông ra, lạch cạch một chút đáp trên mép giường, tiếp theo một cái đầu nhỏ run run rẩy rẩy mà dò ra, nhìn thấy người trên giường hai mắt mở to lập tức cong lên.
“Kỉ Hu!”
Nét mặt Quý Dữ có chút mềm, tiếp theo mặt lại đỏ lên.
Hắn nhớ tới chuyện hoang đường tối qua.
Cư nhiên làm trước mặt trẻ con……
Trong đầu nhớ lại quá trình tối qua, hắn giật mình không ngừng tự hỏi.
“Tôi, tôi đi tắm.” Dưới chăn, cái gì hắn cũng chưa mặc, trên người cũng dính nhớp vô cùng.
Hắn không có mặt mũi ôm Tiểu Vũ Trụ, sau khi nói xong sờ sờ đầu nhỏ của nó, ôm chăn từ phía bên kia nhảy xuống giường, bước đi vội vàng mà chạy vào phòng tắm, cửa phanh một cái mà đóng lại, tiếng nước theo sau vang lên.
Tiểu Vũ Trụ khó hiểu mà nhìn về phía phòng tắm: “Ai?”
Lại cất tay nhỏ, nhìn về phía Alpha cao lớn bên cạnh, tiếp theo chỉ chỉ phòng tắm, như đang cùng Hạ Trụ ám chỉ cái gì.
Hạ Trụ nói: “Hắn, khụ, có chút việc, thân thể không quá thoải mái.”
Tiểu Vũ Trụ vểnh cái miệng nhỏ: “Hưu ~” tay còn làm cái động tác xẹt qua giữa không trung.
Hạ Trụ nghĩ nghĩ: “Muốn ta xách ngươi qua đó?”
Ánh mắt Tiểu Vũ Trụ sáng lên, đầu nhỏ cực nhanh mà gật gật.
Chờ Quý Dữ tắm rửa xong ra tới, cửa vừa mở ra liền đối diện một lớn một nhỏ hai cái thân ảnh.
Hai cha con ở cửa phòng tắm xếp hàng ngồi, cùng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt toàn bộ tụ trên người hắn.
Quý Dữ giật mình, khom lưng bế Tiểu Vũ Trụ.
Dời mắt, vòng qua Hạ Trụ.
“Cậu……”
Hạ Trụ mới lên tiếng, đã bị Quý Dữ chặn đứng: “Tôi không có việc gì.”
“Tối hôm qua……”
Quý Dữ nhướng mày, ngữ khí hùng hổ dọa người: “Làm sao, anh còn muốn làm tổng kết báo cáo? Phát biểu cảm tưởng? Đừng dong dong dài dài.”
Hạ Trụ hiếm khi bị chặn miệng tới không có lời gì để nói.
Không cho đề cập cũng không cho hỏi, cùng tối hôm qua coi như không có việc gì phát sinh? Vậy cái quan hệ nửa vời hiện tại của bọn họ tính làm thế nào? Hắn chỉ nghe qua rút điểu vô tình, không nghĩ tới thế nhưng còn có rút cúc vô tình.
Quá đáng a.
Hạ Trụ nổi lên tâm tư ôm cây đợi thỏ, muốn chờ thân thể Quý Dữ lại xao động, tùy thời có thể nói chuyện quan hệ giữa hai người với hắn, nhưng mà mãi cho đến trước khai giảng một ngày, Quý Dữ đều thần thanh khí sảng, một chút không thoải mái cũng chẳng có.
Chạng vạng, Quý Dữ chủ động gọi Hạ Trụ: “Tới tới, chúng ta nói chuyện Tiểu Vũ Trụ.”
Quan hệ hai bên tạm đặt qua một góc, Quý Viễn Sinh cũng có thể mặc kệ tạm quên, nhưng Tiểu Vũ Trụ cần cấp thiết nghĩ ra biện pháp giải quyết.
“Ngày mai đi học lại rồi, Tiểu Vũ Trụ làm sao bây giờ?”
Quý Dữ nghiêm túc mà nhìn Hạ Trụ “Chúng ta đều phải đi học, không mang theo nó được, trừ phi xin nghỉ. Quản gia hay bảo mẫu cũng không có khả năng trông nó, những người khác càng không được, cho nên ——”
“Anh thấy là anh xin nghỉ, hay là tôi xin nghỉ?” Hắn hỏi.
Vốn dĩ Quý Dữ muốn mình xin nghỉ, bất quá ngẫm lại quan hệ của Hạ Trụ cùng Tiểu Vũ Trụ, hắn thầm nghĩ nên làm gì đó để đôi ba con này thân nhau một chút.
Hơn nữa hai ngày này quan hệ giữa Tiểu Vũ Trụ và Hạ Trụ tựa hồ có chút dịu lại.
Hạ Trụ ôm nó, nó cũng không quá ghét bỏ, thậm chí vài lần Quý Dữ từ phòng tắm ra tới đều thấy Hạ Trụ với Tiểu Vũ Trụ cùng nhau ngồi ở cửa chờ mình.
Quý Dữ: “Tôi thấy hai người ở chung không tồi, muốn không…… Không ngừng cố gắng chứ?”
Hạ Trụ không nói một lời, nhìn Quý Dữ hồi lâu mới nói: “Tôi cảm thấy chúng ta ở chung cũng không tồi.”
Quý Dữ: “……”
Ánh mắt Hạ Trụ thẳng tắp: “Tiểu Vũ Trụ khỏe mạnh trưởng thành không rời đi, là chuyện tốt đẹp phụ, tốt đẹp hoàn cảnh gia đình, cho nên tôi cảm thấy chúng ta nên không ngừng cố gắng, tỷ như ——” hắn dừng một chút.
“Tỷ như cái gì?” Quý Dữ có dự cảm không lành.
Hạ Trụ nhẹ cong môi: “Tỷ như…… Xác nhận quan hệ?”
_______________________________________________________________
Editor: tui cười muốn xỉu chời ơi hai anh bang bang nhau hay là vác súng tấu hài dị chời ơi hahahaha *cười bò* Lần đầu toai đọc thịt loại này a, kiểu như là thịt nhưng cũng không giống thịt ý, vì tác giả ngoài mặt mắt ngón tay này nọ chưa có tả bộ phận nào từ cổ xuống một cách rõ ràng hết chơn:v nhưng vẫn mường tượng được (thế mới hay a):)))