Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 61: Chương 61




Buổi tối, hai người đổi thành một phòng đơn.

Vết thương Hạ Trụ ở trên lưng, một bàn tay lại gắn kim châm, chỉ có thể nằm sấp ngủ, rất không tiện, Quý Dữ thoải mái hơn nhiều, hắn ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, ngày hôm sau thức dậy, đầu không thấy choáng váng nữa.

“Anh tiếp tục ngủ đi, tôi ra ngoài mua bữa sáng, thuận tiện đi bộ một chút.”

Quý Dữ mở cửa sổ, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ vào sáng sớm.

Hạ Trụ cả đêm không ngủ được, hắn nhắm hai mắt, thần sắc mệt mỏi: “Đừng ra ngoài bệnh viện.”

“Tôi biết.”

Quý Dữ lại đi nhìn Tiểu Vũ Trụ, nó đã tỉnh, tròng mắt như quả nho nhanh lẹ chuyển động “Dậy rồi cũng không gọi một tiếng, hử?” Hắn duỗi tay gãi gãi cằm nhỏ thịt thịt.

Tiểu Vũ Trụ cắn ngón tay, cong mắt hướng hắn cười.

Quý Dữ dứt khoát bế nó lên, cùng nhau đi xuống lầu.

Ra bệnh viện Quý Dữ mới phát hiện đây là tổng bệnh viện quân khu của Long Thành, ngoài cửa thế mà có binh lính tuần tra.

Hắn yên tâm, đi tới cửa bệnh viện mua hai phần mì, lại đóng gói hai hộp bánh bao gạch cua, xách về phòng bệnh.

Đi vào, phòng bệnh không có ai.

Quý Dữ nhìn về phía buồng vệ sinh, gõ gõ cửa: “Hạ Trụ?”

“Tôi ở đây.”

Quý Dữ nga một tiếng, đi vào phòng: “Cơm sáng mua về rồi đây, rửa mặt xong lại đây ăn.”

“Cậu vào đây, giúp tôi một cái.”

“Đợi tôi chút, tôi pha sữa cho Tiểu Vũ Trụ đã.”

Chỉ cần mỗi lần mang con ra cửa, Quý Dữ liền đem túi mommy theo. Cái túi này vốn dĩ nằm trên xe, hắn còn tưởng không lấy lại được, không nghĩ tới buổi tối được người trả về.

Đem bình sữa pha xong nhét vào miệng Tiểu Vũ Trụ, Quý Dữ ôm nó đi đến cửa buồng vệ sinh.

Không đợi hắn gõ cửa, cửa liền mở ra từ bên trong.

Ánh mắt đối diện với người bên trong, Quý Dữ sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng xoay người đem Tiểu Vũ Trụ thả lại trên giường.

Hắn đem vòng bảo hộ hai bên giường đều kéo lên, lại ở mép giường vây quanh mấy cái ghế, dặn Tiểu Vũ Trụ không được bò loạn, một lần nữa trở lại cửa nhà vệ sinh.

“Mới sáng sớm anh làm gì vậy?”

Hạ Trụ đưa lưng về phía Quý Dữ, nghe vậy nghiêng thân, có chút bất đắc dĩ mà quơ quơ vòi sen trong tay: “Tắm rửa một cái, trên người quá bẩn, hôi.”

Quý Dữ: “……”

“Anh không biết vết thương của anh không thể dính nước sao?” Nói hắn giơ ngón tay cái lên “Anh thật là đại ca, tôi kính anh là một đại trượng phu.”

Hạ Trụ cười nhẹ: “Tôi còn không có ngốc đến mức xối nước lên miệng vết thương.”

“Vậy muốn tôi giúp anh cái gì?”

Hạ Trụ đem khăn lông đưa cho hắn: “Giúp tôi chà nửa người dưới một chút, tôi không tiện khom lưng, miệng vết thương trên lưng sẽ nứt.”

Nửa người dưới? Quý Dữ do dự trong nháy mắt.

Hắn sờ sờ mũi, tiếp nhận khăn lông: “…… Nga.” Tiếp theo ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng tập trung chằm chằm vào chân Hạ Trụ.

Đây là một đôi chân tràn ngập hương vị nam nhân, thẳng tắp cân xứng, cơ bắp rắn chắc.

Sờ lên có chút độ cứng, chỉ nhìn đã có thể tưởng tượng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh.

Hắn cúi đầu, rũ mắt.

Có thể là khoảng cách thân cận quá, cho nên cho dù Hạ Trụ đã tắm rồi, cảm giác tin tức tố Alpha vẫn như cũ tràn ngập xung quanh, nó trộn lẫn với chút mùi sữa tắm, rõ ràng lại kiêu ngạo quanh quẩn bên chóp mũi hắn, ngo ngoe rục rịch mà tản ra ở xoang mũi.

Quý Dữ giật giật.

“Đùi cũng chà một chút.” Hạ Trụ bỗng nhiên nói.

“Đùi anh còn sát không đến được sao?” Tay tự nhiên rủ xuống đều có thể với được tới đùi mà.

Quý Dữ lặng lẽ chửi thầm, quan sát bốn phía “Anh ngồi lên thành bồn tắm vẫn có thể với tới được đó, căn bản không cần tôi giúp.”

“Tôi muốn cậu giúp tôi.”

Hạ Trụ trả lời rất nhanh, mới nói xong, hắn liền chú ý tới đôi tai ửng đỏ của Quý Dữ.

Quý Dữ giật giật môi, phun ra một âm chứa đầy thuận theo cùng thẹn thùng “Nga”.

Hạ Trụ không khỏi nhướng mày.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như mình tìm được phương pháp giao lưu chính xác với Quý Dữ rồi.

Quý Dữ nhấp môi, nhanh chóng mà lau sạch nửa người dưới của Hạ Trụ.

Lau xong hắn đứng lên, đỏ mặt đem khăn lông ném vào bồn rửa mặt: “Được rồi? Còn chuyện gì không? Không có việc gì tôi liền……”

“Còn muốn mặc quần áo, tôi có một tay mặc không tiện.” Hạ Trụ lại nói.

Quý Dữ dời mắt: “Quần áo ở đâu?”

“Trên giá.”

Cũng may là mùa hè, quần áo ít, tính cả quần lót chỉ có ba thứ cần mặc.

“Nhấc chân.” Quý Dữ nửa ngồi xổm, đem quần lót căng ra.

Chờ hai chân Hạ Trụ đều đặt vào, hắn không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp đem quần lót nhấc tới tối cao, cũng không nhìn mặc vào có ngay ngắn không, duỗi tay lại đi lấy quần dài.

Hạ Trụ đột nhiên lên tiếng: “Từ từ.”

“Làm sao?”

“Giúp tôi chỉnh vị trí một chút.”

Đều là đàn ông, Quý Dữ đương nhiên hiểu rõ Hạ Trụ nói cái gì.

Hắn thấp giọng ho khan, chậm rì rì mà giương mắt, quả nhiên, gia hỏa kiêu ngạo ương ngạnh kia không có ngoan ngoãn mà nằm ở vị trí nó nên nằm, ở sát mép quần ló đầu ra.

Nó chủ nhân khàn giọng thúc giục: “Nhanh lên một chút, siết như vậy sẽ có phản ứng.”

“Đã biết, đừng thúc giục!”

Cái trán Quý Dữ sầm ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nâng tay, câu lấy bên cạnh kéo ra “Không phải anh còn một tay sao? Tự mình chỉnh a.”

Vừa dứt lời, một bàn tay khớp xương rõ ràng liền duỗi đến Quý Dữ trước mắt.

Bàn tay tuy rằng không nghiêm trọng tới phải treo lên, nhưng mu bàn tay, đốt ngón tay đều rải rác các vết trầy không đồng đều, còn có hai cái móng tay nổi tím, bên trong đều là máu bầm.

Hạ Trụ nhẹ giọng nói: “Đau.”

Quý Dữ nhất thời lặng ngắt, lập tức vươn một cái tay khác chỉnh vị trí cho hắn.

Cũng không phải chưa thấy qua, thậm chí hai ngày trước mới cùng nó thâm nhập tiếp xúc xong.

Nhưng xấu hổ, nhưng ngượng a.

Chờ cất vào xong, trên mặt, cần cổ Quý Dữ lần thứ hai thiêu đốt.

Hắn nhanh như chớp mà rửa tay, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nhà vệ sinh.

Hạ Trụ dựa vào khung cửa, nhìn Quý Dữ, khóe môi chậm rãi gợi lên.

Ăn xong cơm sáng, Quý Dữ chủ động thu thập đồ vật.

Hắn nói: “Anh lại chợp mắt một hồi, Tiểu Vũ Trụ ở đây chơi, tôi ra ngoài tùy tiện dạo một chút, lập tức quay lại.”

Dứt lời, Quý Dữ xách hộp rỗng ra ngoài phòng bệnh.

Đóng cửa lại, hắn dựa lưng vào tường, thật dài mà than thở.

Quý Dữ chung quy cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Hành vi tối qua của mình rất khác người, hôm nay cư nhiên lại giúp đỡ người lau mình, còn mặc quần áo, chỉnh đệ đệ cho người ta, Nếu là trước đây, cho dù một giờ sau liền xuất viện, hắn cũng thà rằng lãng phí tiền kêu y tá tới chăm sóc, tuyệt đối không tự mình ra trận.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn rốt cuộc đưa ra một cái kết luận ——

Này đại khái chính là sức mạnh của người yêu đi? Vậy thì năng lực làm người yêu của mình quá mức mạnh mẽ, Hạ Trụ kiếm lời!

“Quý Dữ?”

Lúc hắn miên man suy nghĩ, cách đó không xa vang lên một thanh âm quen thuộc.

Quý Dữ ngước mắt nhìn, mày theo bản năng nhăn lại.

Tạ Vũ Tinh?

Hai người đều mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng thần sắc Tạ Vũ Tinh rõ ràng khó coi hơn nhiều.

Màu môi hắn trắng bệch, trước mắt tím đen, một bên khóe miệng có vết thương màu đỏ sậm đã kết vảy, chung quanh cũng xanh xanh một mảng, giống như bị người đánh, từ cổ áo hơi mở ra còn có thể thấy được dấu vết băng vải kín đáo.

Tạ Vũ Tinh lại nói: “Cậu bị bệnh?”

Quý Dữ hỏi lại: “Cậu thì sao, như nào mà chật vật thế này? Tiết Túng không che chở cho cậu?”

Tạ Vũ Tinh xả môi cười cười, hắn nghiêng nghiêng đầu về phòng bệnh của mình, ý bảo: “Vào tâm sự?”

Lại nói, “Bên trong không có ai, y tá lập tức qua đây thay nước biển cho tôi, cho nên tôi không tiện qua chỗ cậu.”

Giọng nói rơi xuống, một y tá xuất hiện ở cuối hành lang.

Cô bước nhanh đến trước mặt Tạ Vũ Tinh, thúc giục hắn đi vào trong nằm.

Tạ Vũ Tinh hướng Quý Dữ cười cười: “Tôi ở bên trong chờ cậu.”

Quý Dữ: “Tôi có nói sẽ đi qua hử?”

Tạ Vũ Tinh vẫn cười: “Tùy cậu a.”

Nói xong, hắn xoay người vào phòng bệnh, biến mất khỏi tầm nhìn của Quý Dữ.

Quý Dữ đứng ở cửa trầm tư một lát, cũng trở về phòng bệnh.

Hắn đi vào liền đối Hạ Trụ nói: “Tôi nhìn thấy Tạ Vũ Tinh, hắn nằm viện, ở lệch đối diện chúng ta một chút.”

“Tiết Túng đâu?” Hạ Trụ hỏi.

Quý Dữ trả lời: “Không thấy. Tạ Vũ Tinh thoạt nhìn bị thương rất nặng, như là bị người đánh.”

Hắn lại khó hiểu mà nhíu mày, “Hắn không phải có Tiết Túng che chở sao, như thế nào còn bị thương thành như vậy, chẳng lẽ Quý Viễn Sinh đã trở lại? Tai nạn xe của chúng ta hôm qua là Quý Viễn Sinh làm?”

“Hắn nói cái gì?”

“Chưa nói gì cả, chỉ mời tôi qua đó nói chuyện phiếm.”

Quý Dữ bổ sung “Bất quá hắn giống như có thứ muốn nói tôi nghe. Muốn đi không?”

Hạ Trụ suy nghĩ trong chớp mắt: “Đi. Chúng ta cùng đi.”



Quý Dữ gõ cửa tiến vào, phòng bệnh to như vậy chỉ có mình Tạ Vũ Tinh nằm trên giường.

Hắn cúi đầu, trong tay cầm cặp mắt kính.

Tay không truyền nước biển kia vuốt ve gọng kính, động tác nhẹ nhàng dịu dàng giống như âu yếm tình nhân của mình.

Thấy bọn họ tiến vào, Tạ Vũ Tinh phụt cười: “Cậu cho rằng trong phòng tôi có bẫy sao?”

Quý Dữ không có gì tức giận với hắn, hắn ôm Tiểu Vũ Trụ ở trên ghế ngồi xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng vô nghĩa, có việc nói thẳng, vừa lúc tôi cũng có chút sự tình muốn hỏi cậu.”

Ánh mắt Tạ Vũ Tinh dừng trên người Tiểu Vũ Trụ: “Đã lớn tới vậy a.”

Than xong, lại nói, “Hai người hỏi đi.”

“Tiết Túng đâu?” Hạ Trụ hỏi.

Tạ Vũ Tinh ngữ khí nhàn nhạt: “Bồi Quý Hằng.”

Quý Dữ ngẩn người, tiếp lời: “Thương thế của cậu……”

“Quý Hằng nả một phát súng vào tôi, gãy xương quai xanh.”

Ngữ khí Tạ Vũ Tinh nhẹ bỗng, tựa hồ không thèm để ý “Quan hệ của tôi với Tiết Túng bị hắn phát hiện, thế thôi.”

Quý Dữ: “……”

Hắn cùng Hạ Trụ nhìn nhau, một bước tiến cả hai đều không ngờ tới.

Dựa theo vài lần Quý Hằng gửi tin nhắn cho mình mà nói, quan hệ giữa Tiết Túng cùng Tạ Vũ Tinh không phải mới xảy ra gần đây, hẳn là có một đoạn thời gian rất dài, từ trước bọn họ vẫn luôn che dấu vô cùng hoàn mỹ, như thế nào đột nhiên liền bại lộ?

“Hai người thì sao?” Tạ Vũ Tinh hướng bọn họ nâng nâng cằm.

Giọng hắn tự nhiên, biểu tình tùy ý, tựa hồ thật sự ở cùng bạn bè nói chuyện phiếm “Sao đều bị thương?”

Quý Dữ nói: “Tai nạn xe cộ.”

Nói xong hắn nhìn chằm chằm Tạ Vũ Tinh, quan sát đến vẻ mặt của hắn.

Tạ Vũ Tinh gật gật đầu, thoạt nhìn cũng không mấy kinh ngạc.

“Trong dự đoán.” Hắn nói.

Hạ Trụ mở miệng nói: “Cậu biết là ai?”

Tạ Vũ Tinh chưa nói biết cũng chưa nói không biết, hắn nói chuyện của mình: “Quý Viễn Sinh bây giờ chắc chắn đã bị lật, vậy thì tài sản của hắn liền đều rơi lên đầu Văn Ngữ Vi cùng Quý Hằng.”

Hắn nhìn về phía Quý Dữ, “Cậu hiển nhiên không có. Bất quá Giang Nhã Yên có di sản, chỗ đó khẳng định là để lại cho cậu, cậu chỉ cần đi xử lý thủ tục kế thừa di sản là được.”

Quý Dữ nhướng mi: “Cho nên?”

“Nếu Tiết Túng cùng Quý Hằng kết hôn, vậy phần của Quý Hằng chẳng khác nào là của hắn, Quý thị phải sớm muốn sẽ thay chủ, đổi thành họ Tiết, nhưng mà……”

Tạ Vũ Tinh bỗng nhiên câu môi, tươi cười càng lúc càng lớn, “Giữa Quý Hằng và Tiết Túng có khe nứt, hôn lễ bọn họ kéo dài vô thời hạn.”

Nói đến này, trong mắt Tạ Vũ Tinh lộ ra một tia vừa lòng.

Ngón tay hắn từng nhịp mà vỗ gọng kính trong tay, trên mặt tươi cười sáng lạn đến cực điểm, nhưng kết hợp với gương mặt tái nhợt bệnh trạng, lại có vẻ thâm sâu.

Quý Dữ đánh giá người trước mắt, trong mắt tràn ngập xa lạ.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt. Tạ Vũ Tinh kia nhiệt tình, giọng nói to lớn lại vang dội. Hắn luôn là nguyên khí tràn đầy mà ở bên tai hắn thịch thịch thịch đột nhiên nói chuyện, mỗi ngày đón hắn tan học, chờ hắn đi học, vui vui sướng sướng mà nói với hắn chuyện bái quái trong trường.

Một người sao có thể ngụy trang đến tốt như vậy?

Lúc này, Hạ Trụ bỗng nhiên mở miệng nói: “Cho nên, kế hoạch ban đầu phải là Tiết Túng cùng Quý Hằng kết hôn, sau đó nghiên cứu của Quý Viễn Sinh bị bại lộ, hắn bị phán án tử hình, tiếp theo di sản phân cách, Tiết Túng thuận lợi tiếp nhận gia nghiệp Quý thị. Hiện tại quá hiển nhiên, sự tình xuất hiện biến cố, Quý Hằng không nhất định sẽ cùng Tiết Túng kết hôn, cho nên Tiết Túng cần nhúng tay vào những thứ khác.”

Hắn dừng dừng, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn Tạ Vũ Tinh, “Bởi vậy, mới có vụ tai nạn hôm qua. Tôi đoán, di sản của Giang Nhã Yên nhất định có cổ phần Quý thị.”

Tạ Vũ Tinh cười cười, không nói chuyện.

Quý Dữ cũng thực mau nhấm nuốt lời Hạ Trụ nói, hắn nghĩ nghĩ, không khỏi nhíu mày: “Cậu không phải thực thích Tiết Túng sao? Vì cái gì muốn hãm hại hắn?”

Tiết Túng là người suy nghĩ chu toàn lại giỏi ẩn nhẫn.

Hắn có thể làm người dưới trướng Quý Viễn Sinh ngủ đông nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không khiến kế hoạch tùy tiện xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn.

Nhưng cố tình, sự tình liên tiếp mà xuất hiện vấn đề.

Đầu tiên là thực nghiệm của Quý Viễn Sinh bị đưa ra ánh sáng, tiếp theo lại là hôn lễ Tiết Túng cùng Quý Hằng lùi lại vô hạn, đây lại là hai thứ ngoài ý muốn trí mạng nhất, tất cả đều liên quan tới Tạ Vũ Tinh.

Hắn ở điển lễ khai trương SA hiện thân, cùng ngày Quý Viễn Sinh liền bay qua Châu Phi.

Tiết Túng trù tính thương nghiệp đế quốc thật lâu, phút chốc tất cả trở thành ảo ảnh.

Quý Dữ vẫn luôn không đem chuyện của Tạ Vũ Tinh để trong lòng, cho rằng hắn chỉ là một con chó săn, một tiểu nhân sống ở nơi tối tăm ghê tởm.

Nghe Quý Viễn Sinh nói, cũng nghe Tiết Túng nói, hắn chỉ như ngọn cỏ ven đường.

Nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt thực đáng sợ.

Tạ Vũ Tinh cong môi, cười như hoài niệm, tràn ngập ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, nhưng lời nói lại làm người ta không rét mà run ——

“Làm sao tôi có thể để hai người đó kết hôn chứ?”

Âm thanh hắn thực nhẹ, ngữ khí cũng nhàn nhạt, lại tràn ngập lạnh lẽo.

Quý Dữ trầm mặc một lát, tâm nói không hổ là Quý Viễn Sinh nuôi lớn, một khuôn mẫu khắc ra hết sức biến thái.

Bất quá……

Hắn nghĩ như thế nào, làm cái gì, hãm hại ai đều không sao cả.

Quý Dữ chậm rãi vén tay áo: “Cậu nói xong chưa?”

Tạ Vũ Tinh nhìn động tác của hắn, trong mắt có chút khó hiểu: “Nói xong.”

Quý Dữ: “Đến phiên tôi hỏi cậu.”

Hắn đem hai bên tay áo đều vén tới khuỷu tay “Cơ thể cậu còn chịu nổi một trận đòn không nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.