Ngoài miệng nói chỉ ôm một chút, tới tay lại không chịu buông ra.
Tiểu Vũ Trụ ngậm núm vú cao su, tay nhỏ tò mò mà nắm huân chương trước ngực Hạ Hùng, Hạ Hùng cũng không ngăn cản, giống như không phát hiện tiếp tục nói chuyện với hai người bọn họ.
Bất quá chưa nói được bao lâu, Hạ Hùng liền phải rời đi.
Hắn vốn là có việc trong người, trở về bất quá vì tiện đường thôi.
Đứng lên, hắn cuối cùng nói: “Vậy cứ thế này đi, các ngươi lại nghỉ ngơi hai ngày, hảo hảo dưỡng thương. Chuyện khác không cần các ngươi nhọc lòng, ta tới xử lý.”
“Ân!”
Ai ân?
Ba người đang đứng đồng loạt quay đầu nhìn trong lòng ngực Hạ Hùng ——
Tiểu Vũ Trụ vui tươi hớn hở mà dùng sức gật đầu.
Nhịn nửa ngày, biểu tình nghiêm túc của Hạ Hùng vẫn xuất hiện một cái khe nứt.
Khóe mắt hắn giật giật, thấp thấp khụ một tiếng, bàn tay to làm bộ tùy ý mà ở trên đầu Tiểu Vũ Trụ xoa xoa một phen.
“Cứ vậy đi.”
Hạ Hùng nhìn Hạ Trụ nói, “Lúc ta không ở đây, chuyện trong nhà liền giao cho con, con……” Tầm mắt nhanh chóng xẹt qua người Quý Dữ, ngữ khí hắn trầm xuống hai phần “Làm việc nhất định phải có chừng mực.”
Hạ Trụ nghe lời gật đầu: “Con biết.”
“Biết thì tốt.” Dứt lời, Hạ Hùng xoay người rời đi.
Hắn tự nhiên mà đem Tiểu Vũ Trụ ôm lên đầu vai, không biết là thuận tay, hay là cố ý.
Quý Dữ gấp gáp vươn tay, phát ra một tiếng ngắn ngủi “Ai”.
Hạ Hùng lúc này mới dừng bước, đem Tiểu Vũ Trụ trả lại cho Quý Dữ, cũng nghiêm trang mà dặn dò nói: “Chăm sóc nó cho tốt.” Nói xong, ánh mắt lại tạm dừng hai giây trên người Tiểu Vũ Trụ, mới xoay người rời đi.
Tiểu Vũ Trụ tới trong lòng ngực Quý Dữ vẫn ngóng ngóng mà nhìn Hạ Hùng, hai cánh tay nhỏ duỗi a duỗi, thẳng đến khi bóng dáng đều nhìn không thấy nữa, mới nao nao cái miệng nhỏ, bò trở về trên vai Quý Dữ.
“Haiz.” Nó thở dài thở đến mức càng ngày càng thuần thục.
Quý Dữ vỗ vỗ mông nhỏ của nó: “Thích gia gia vậy sao?”
Tiểu Vũ Trụ hì hì cười, đem mặt chôn vào ngực Quý Dữ.
Quý Dữ nhìn đến vui vẻ, quay đầu nói với Hạ Trụ: “Dáng vẻ nịnh nọt vừa rồi của nó anh có thấy không?”
Hạ Trụ cũng cảm thấy buồn cười, duỗi tay gãi gãi lòng bàn chân Tiểu Vũ Trụ: “Muốn cho gia gia đồng ý ngươi thả đuôi ra có phải hay không?”
Chân Tiểu Vũ Trụ co rụt lại, mặt chôn đến càng sâu.
Tay nhỏ nắm chặt áo Quý Dữ, trong miệng ân a ân, bộ dáng chột dạ khi bí mật nhỏ bị phát hiện.
Quý Dữ cảm thấy buồn cười, lại có điểm bất đắc dĩ.
Tiểu Vũ Trụ rõ ràng kìm nén không được, nó đã không thỏa mãn với thời gian tự do buổi tối, mà là mọi lúc đều muốn thả đuôi ra ngoài.
Nhiều lắm hai ngày, bọn họ phải trở về đi học.
Nếu Hạ Hùng đã trở lại, như vậy Hạ Trụ liền không có khả năng xin nghỉ dài hạn, vẫn luôn ở nhà nhìn Tiểu Vũ Trụ, càng không thể ngăn những người khác tiếp xúc nó, cho nên cái đuôi có bị phát hiện hay không…… Còn phải xem Tiểu Vũ Trụ.
“Quên đi, dọn đồ cái đã.”
Chuyện tương lai hắn tính không nổi, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, cùng lắm thì đến lúc đó trực tiếp thẳng thắn với Hạ Hùng.
Quý Dữ đem Tiểu Vũ Trụ đặt trên giường, duỗi tay gỡ vòng phòng hộ.
“Phải về cách vách?”
“Không nghe ba anh nói sao, chú ý đúng mực, tôi cảm thấy nói rất đúng.”
Hạ Trụ trầm mặt, đi lên trước nói: “Cùng nhau dọn.”
Quý Dữ tùy tay đem hắn đẩy ra: “Tranh với tôi làm gì, thu mấy món đồ chơi bên kia kìa.” Ngữ khí hắn tự nhiên mà giao việc cho Hạ Trụ.
Hạ Trụ cười cười, cũng xắn tay áo lên: “Được.”
Qua lại vài lần, bọn họ mới đem đồ trong phòng dọn xong.
Chờ đến khi dọn lại căn phòng ban đầu Quý Dữ ở sạch sẽ, thì đã hơn năm giờ chiều. Sau khi Tiểu Vũ Trụ uống sữa được Quý Dữ dỗ ngủ rồi, hắn đem nó bỏ vào giường nhỏ, sau đó hai người xuống lầu ăn cơm chiều.
Mới đến dưới lầu, liền gặp Hạ Kiều tan học trở về, bước đi vội vàng, hơi thở hơi suyễn, vừa nhìn liền biết chạy vội về nhà.
“Ba đã trở lại? Người đâu rồi?” Hạ Kiều hỏi.
Hạ Trụ: “Ông ấy còn có việc, lại về quân bộ rồi.”
Hạ Kiều gục xuống thả lỏng vai: “Được rồi.”
Cô lại nhìn về phía hai người, ánh mắt đối diện với Quý Dữ khi vẫn có chút mất tự nhiên “Khi nào hai người đi học lại?”
Hạ Trụ nói: “Hai ngày nữa.”
“Nga.”
Hạ Kiều gật gật đầu, “Em lên lầu.”
“Không ăn cơm chiều?”
Hạ Kiều đã cộp cộp cộp chạy lên lầu: “Em giảm béo!”
Quý Dữ quay đầu lại, nhìn về phía cầu thang: “Tiểu Vũ Trụ là con ruột của anh có muốn nói cô ấy biết không?”
Hạ Trụ ngồi xuống bàn ăn: “Không vội, chờ một chút. Nó mà biết khẳng định vừa rảnh rỗi liền đi tìm Tiểu Vũ Trụ, cái đuôi càng dễ dàng bị phát hiện.”
Quý Dữ tưởng tượng cũng đúng: “Vậy được.”
—
Đêm đó, ba người chính thức phân phòng.
Tắm rửa cho Tiểu Vũ Trụ xong, Quý Dữ đem nó đặt trên giường.
Lúc hắn đang pha sữa bột, Tiểu Vũ Trụ nhanh chóng ở trên giường tìm được một trí uống sữa tốt nhất, ngoan ngoãn nằm, chờ bình sữa đưa đến bên miệng, nó lại duỗi người ra hai tay ôm lấy, ùng ục ùng ục uống đến vui sướng.
“Đinh!”
Di động vang lên một tiếng, biểu hiện có thông báo mới.
Quý Dữ tùy tay cầm lấy nhìn.
【Hạ Trụ: Tiểu Vũ Trụ ngủ rồi sao?】
【Quý Dữ: Đang uống sữa, nhanh ngủ thôi.】
【Hạ Trụ: Đuôi nó thế nào?】
Quý Dữ nhìn đuôi Tiểu Vũ Trụ, mỹ tư tư mà phải lắc lắc trái vẫy vẫy.
【Quý Dữ: Không có vấn đề gì.】
Hạ Trụ không hồi âm, Quý Dữ cũng không nghĩ nhiều, hắn đem điện thoại để qua một bên, tiếp tục làm bài tập.
Ngày mai lại nghỉ ngơi một ngày, bọn họ phải trở về đi học, hắn đã mười ngày rồi không thấy sách cũng không có làm bài tập, cho nên muốn thừa dịp còn chưa có nhập học, trước tiên làm một tờ bài tập tìm cảm xúc.
Viết một nửa, điện thoại lại vang lên một tiếng.
Quý Dữ không để ý tới, muốn giải xong đề lại xem.
Trên giường Tiểu Vũ Trụ đẩy bình sữa đi, giọng nói non nớt hô lên: “Đinh đinh ——”
Quý Dữ cười: “Ta biết, đợi lát nữa xem.”
“Nga ngô.” Tiểu Vũ Trụ lại hàm hồ ngậm núm vú cao su, tiếp tục chổng vó mà ôm bình sữa uống.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Tiểu Vũ Trụ lại buông bình sữa, như tích cực mà nhắc nhở Quý Dữ: “Đinh đinh!”
Quý Dữ bất đắc dĩ buông bút: “Đã biết đã biết, ta xem ngay.”
Vẫn là tin nhắn đến từ Hạ Trụ.
【Hạ Trụ: Cậu có nóng không?】
Quý Dữ: “?”
Nắng gắt cuối thu vừa đi, thời tiết nhanh chóng mà hạ xuống rất nhiều, mặt trời cũng không chói chang nắng gắt nữa, độ ấm cũng rơi chậm lại, trời thanh khí sảng, gió phất phơ, chỉ cần mở cửa sổ, trong phòng liền rất thoải mái.
【Quý Dữ: Tôi không nóng, tôi rất tốt.】
Hạ Trụ lại không hồi đáp.
Quý Dữ nhìn khung thoại nhướng mi, tình huống gì đây?
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy có thể là Hạ Trụ sợ bọn họ ở không quen, cho nên mới nói bóng nói gió mà gửi tin nhắn hỏi họ thế nào.
Vì thế hắn lại hồi âm ——
【Phòng này rất không tồi. Chúng ta lập tức liền ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp.】
Hồi xong, hắn một lần nữa đem lực chú ý tập trung tới trên bài tập.
Nhưng mà không qua bao lâu, lại có âm thanh vang lên, bất quá không phải điện thoại, mà là cửa.
Đầu tiên là then cửa giật giật, tiếp theo đó là tiếng đập cửa.
Tiếng đập cửa thực nhẹ thực nhẹ, bén nhọn lại nhỏ vụn, như dùng mấy cái đầu ngón tay đồng thời gõ cửa.
Dùng đầu ngón tay gõ cửa?
Lén lút…… Ngẫm lại đều không khỏi có chút sợ hãi.
Quý Dữ lặng lẽ buông bút, may mắn mình có khóa cửa.
Tiếp theo hắn nhìn bốn phía, xách lên một cái tiểu ghế vuông, thả nhẹ bước chân, đi đến mép giường, bế Tiểu Vũ Trụ lên, đem nó bỏ vào tủ quần áo, sau đó mới không tiếng động mà đi tới cửa.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng kia lại vang lên.
Sống lưng Quý Dữ trong chớp mắt tê dại.
Này mẹ nó ai a? Có biết đây là địa bàn nhà ai không hả? Lén lút muốn như thế nào? Trộm trẻ con a?
“Đinh!”
Thao!
Quý Dữ giật mình, nhanh chóng tắt âm thanh.
…… Từ từ, hử?
Hắn giơ điện thoại, biểu tình thoáng chốc trở nên một lời khó nói hết. Chỉ thấy trên màn hình viết ——
【Hạ Trụ: Là tôi, mở cửa.】
Quý Dữ trực tiếp gọi voicechat qua.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, mới hai tiếng tức khắc có người nghe.
Đầu bên kia điện thoại đè thấp giọng nói: “Quý Dữ, là tôi, mở cửa.”
Xác thật là giọng Hạ Trụ.
Quý Dữ chửi nhỏ: “Anh có bệnh hả? Sao không đàng hoàng gõ cửa? Như trộm vậy a.”
Nói hắn ra mở cửa.
Nhưng mà cửa còn chưa mở ra hết, thân ảnh bên ngoài đã nhanh chóng nhảy vào.
Quý Dữ sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn Hạ Trụ tay chân nhẹ nhàng mà đem cửa đóng lại, trong lúc đó một tiếng động cũng chưa phát ra.
Hắn buồn bực: “Rốt cuộc anh đang làm gì?”
“Ba tôi đã trở lại.” Hạ Trụ nói.
Quý Dữ: “……”
Hắn buồn cười “Ông ấy về thì về, như thế nào, ông ấy về thì anh không được gõ cửa luôn hả?”
“Không muốn để ông ấy nghe thấy.”
Hạ Trụ vẫn đè thấp giọng, trong mắt lại cười nói “Không cảm thấy kích thích sao?”
“Kích thích cái đầu, tôi còn tưởng có trộm.”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong, trước mặt Hạ Trụ ôm Tiểu Vũ Trụ từ trong tủ quần áo ra.
Đỉnh đầu Tiểu Vũ Trụ có cái quần cụt hồng, tay ôm bình sữa nhỏ, một đôi mắt to ngơ ngác mà đối diện Hạ Trụ.
Hạ Trụ trầm mặt: “……”
Sau một lúc lâu, hắn bật cười “Bị dọa rồi sao?”
“Rốt cuộc làm gì vậy? Có việc gì mau nói.”
Hạ Trụ quơ quơ áo ngủ và thuốc mỡ trong tay, ngữ khí đứng đắn: “Liền tới đây tắm rửa một cái, nhân tiện đổi thuốc, một mình tôi không tiện.”
“Chỉ cái này?”
Quý Dữ tiếp nhận thuốc mỡ nhìn, có chút cấm ngữ, “Anh cứ quang minh chính đại mà vào, bị nhìn thấy thì có thể như thế nào?” Nói xong đẩy Hạ Trụ vào phòng tắm, “Đi đi, nhanh tắm rửa, tắm xong tôi giúp anh thoa thuốc.”
“Cậu không giúp tôi?” Hạ Trụ nắm lấy cổ tay Quý Dữ.
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “Còn muốn tôi giúp? Đừng cho là tôi không biết năng lực hồi phục của Alpha rất mạnh, hơn nữa vết thương của anh đều là trên da thịt, phục hồi càng mau.”
“Động tác lớn vẫn sẽ đau.”
Tay nắm cổ tay Quý Dữ lại bỏ thêm hai phần sức mạnh, Hạ Trụ rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm, trong giọng nói mang theo điểm khẩn cầu, “Giúp tôi.”
Giúp tắm rửa là giúp.
Giúp thoa thuốc mỡ cũng là giúp.
Hai người lại nói tiếp đều là chuyện đứng đắn, vốn không nên trộn lẫn một tia kiều diễm? Kiều diễm, nhưng cố tình người giúp lại là Quý Dữ, được giúp là Hạ Trụ, địa điểm lại là nhà tắm ẩm ướt oi bức.
Phản ứng hoá học như đoán trước được mà phát sinh.
Sương mù mông lung, tiếng nước tí tách.
Hai tay Quý Dữ giao nhau dán trên tường, cái trán đè vào cánh tay.
Hắn nhắm mắt lại, tóc đen bị sương mù làm ẩm ướt dán lên làn da trắng nõn.
Hơi thở một tiếng nhẹ, một tiếng nặng, tràn ngập ái muội, trong phòng tắm phong bế quanh quẩn.
“Nhanh lên một chút.” Hắn nhắm hai mắt thúc giục.
“Trên người có phải thoải mái hơn rất nhiều không?” Alpha ôm lấy hắn khàn giọng hỏi lại.
Quý Dữ mím môi, không rên một tiếng.
Không có được câu trả lời, Alpha cúi người truy vấn: “Có phải hay không?”
Sau cổ bị hơi thở, có chút ngứa.
Quý Dữ rụt rụt cổ, vẫn không đáp, lại không nghĩ tới, nháy mắt, hai cánh môi mềm mại dán lên tuyến thể sau cổ hắn.
Quý Dữ chấn động, trở tay muốn đẩy người phía sau.
“Không được!” Hắn lạnh giọng nói.
Giọng Hạ Trụ khàn khàn: “Tôi biết.”
Hắn nhíu mày: “Vậy anh còn……?”
“Lúc nãy là bản năng cắn tuyến thể của Alpha trong tình huống này.”
Hạ Trụ cười nhẹ “Đừng lo lắng, tôi khống chế được.”
Quý Dữ xuy nói: “Anh chỉ hôn một chút, không cắn, phải không?”
Không chờ Hạ Trụ trả lời, khuỷu tay hắn đã dùng sức, thụi một cái lên ngực Hạ Trụ “Lăn đi, đầu cách cổ tôi xa một chút.”
“Tê, thật bạo lực.”
……
……
Không sai biệt lắm mười mốt giờ, hai người mới từ trong phòng tắm đi ra.
Tiểu Vũ Trụ đã ngủ, nó nghiêng người, ngủ đến khuôn mặt hồng hồng. Từ ngày bọn họ nằm viện bắt đầu, cái đuôi của nó liền ngoan hơn rất nhiều, chỉ cần nắm quần áo Hạ Trụ là có thể thỏa mãn.
Quý Dữ ngáp một cái, ra khỏi phòng tắm liền lên giường.
Hắn nằm sấp, tứ chi mở ra, nhưng giống như nghĩ tới cái gì bỗng nhiên trở mình, đem góc chăn đặt trên bụng.
Hạ Trụ chậm hơn hắn đã ra tới, đi ngang qua Tiểu Vũ Trụ thì thở dài.
Tiếng thở dài này vừa vặn bị Quý Dữ nghe được, hắn ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên nhớ tới những tin nhắn Hạ Trụ gửi lúc nãy, hắn chắc là muốn tìm lý do qua đây ngủ cùng bọn họ.
Hoặc là nói…… Lại đây ‘ngủ’ hắn.
Càng nghĩ càng khó chịu, Quý Dữ tức giận nói: “Này, đứng ở kia làm gì? Tắm rửa sạch sẽ thoa thuốc, anh có thể đi rồi.”
Hạ Trụ cười: “Dùng xong liền ném?”
Một cái bóng đen từ bên cạnh bay qua tới, Hạ Trụ phản ứng nhanh chóng bắt lấy.
Là gối ôm.
Quý Dữ ngồi dậy: “Được tiện nghi còn khoe mẽ? Còn có, vừa rồi nói gì nói lại tôi nghe?”
Hạ Trụ đi đến mép giường ngồi xuống, động tác tự nhiên mà lên giường.
Quý Dữ: “?”
Quý Dữ: “Về phòng anh đi!”
Hạ Trụ: “Tôi ngủ ở đây, trông cậu.”
“Tôi cần anh trông?”
Hạ Trụ gần sát lỗ tai hắn: “Cùng tôi ở cạnh có phải thoải mái hơn hay không?”
Lỗ tai Quý Dữ nhanh chóng nóng lên.
Hắn quay đầu đi, dứt khoát nhắm mắt.
Bác sĩ nói không sai, hắn xác thật phi thường yêu cầu tin tức tố của Hạ Trụ.
Từ lần trước tới nay, thân thể hắn liền khôi phục bình thường, lại không có cảm giác cơ khát gì, cũng không có gì không thoải mái, nhưng mà…… Cũng không giống như bây giờ, thỏa mãn ấm áp lại dễ chịu.
Dục vọng vô hạn, ăn xong là biết mùi.
Cảm thụ càng tốt, những việc sinh hoạt thường ngày trước đó, liền không khỏi có vẻ nhạt nhẽo vô vị.
Quý Dữ trở mình: “Muốn ở lại thì im lặng, bằng không tôi đi nói cho ba anh nửa đêm nửa hôm anh tiến vào phòng Omega, ý đồ gây rối!”
“Còn mách lẻo?” Hạ Trụ cười cười, duỗi tay tắt đèn.
Phòng ngủ lâm vào yên tĩnh, tiếng hít thở của bé con cùng người lớn hết đợt này đến đợt khác vang lên bên tai.
Qua hồi lâu, Hạ Trụ vẫn không ngủ.
Hắn nghiêng người, mở điện thoại, chỉnh độ sáng thấp nhất, lại đem âm thanh tắt đi.
Lúc sau, hắn lướt tới một cái video.
Đưa mắt nhìn tiêu đề, hắn do dự một cái, vẫn là thanh toán tiền.
Vừa mở ra, trong hình liền xuất hiện một thanh niên cả người dơ dấy.
Hắn ôm tay phải biến dị, bị đập đến xuất huyết vặn vẹo, hoảng loạn vô thố giống như ruồi bọ không đầu chạy trốn, phía sau là một đám người cầm gậy đuổi theo.
Bọn họ truy đuổi hắn, trêu chọc hắn.
Dùng đá đập hắn, dùng gậy đánh hắn.
Video có hơn một phút, cuối cùng thanh niên kia bị đánh ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp mà hộc máu kết thúc.
Hạ Trụ ngưng trọng mà rời khỏi video, tiếp tục lướt.
Lại một cái video bị hắn click mở.
Cái này video thực ngắn, chỉ có mười lăm giây, nhưng tiêu đề lại cũng đủ thu hút ——【Tư vị nữ quái thai……】
Bên trong là một cô gái nửa người dưới biến dị bị ấn trên mặt đất, gã đàn ông đeo dây xích vàng đè ở trên người cô, hình ảnh khó coi.
Toàn bộ hành động trong video lay động mơ hồ, thoạt nhìn là quay lén.
Càng lướt, mày Hạ Trụ nhăn đến càng chặt.
Tình huống này hiển nhiên không đúng lắm, trước đó là hình ảnh, hiện tại cư nhiên đã nhảy ra video, hơn nữa người biến dị rõ ràng càng ngày càng nhiều, người nhìn thấy bọn họ cũng càng ngày càng nhiều.
Cho nên trên mạng không nên an tĩnh như vậy mới đúng……
Lúc này, sau gáy bỗng nhiên thổi qua một trận gió ấm áp, Hạ Trụ sửng sốt, ấn tắt điện thoại.
Hắn đợi một lát, người phía sau lại không phát ra động tĩnh gì.
Thân thể chợt thả lỏng, nghĩ nghĩ hắn buông điện thoại, quay người lại đem người ôm vào lòng ngực.
Phòng ngủ lần thứ hai an tĩnh.
Nhưng mà dưới chăn, một bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.