“Quý Dữ.” Tạ Vũ Tinh ngước mắt, gật đầu với Quý Dữ.
Ngữ khí và biểu tình của hắn đều nhàn nhạt, lộ ra ngăn cách, chào xong một cái thì không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục viết viết vẽ vẽ, giống như Quý Dữ chỉ là một người xa lạ.
Mày Quý Dữ vừa động, trong lòng có chút kinh ngạc.
Từ lần trước bọn họ gặp nhau ở bệnh viện, đã qua gần một tháng, coi như bị thương nặng đi nữa, dưỡng một tháng cũng nên khôi phục tinh thần, nhưng Tạ Vũ Tinh thoạt nhìn so lần trước gặp mặt còn không xong hơn, giống như gió thổi qua liền ngã xuống.
“Ai? Đó là vị trí của tôi a.” Tống Trình ở một bên sửng sốt.
Hắn đi qua, vỗ bàn Tạ Vũ Tinh, đợi người ngẩng đầu liền hỏi, “Hắc, bạn học, là giáo viên sắp chỗ cho cậu sao, hay là cậu tự ngồi? Chỗ này vốn là vị trí của tôi.”
Tạ Vũ Tinh ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Là giáo viên sắp.”
“A? Được rồi.”
Tống Trình ở trong lòng chửi thầm vài câu, quay đầu buông tay với Quý Dữ, “Được rồi, chúng ta từ ngồi cùng bàn biến thành ngồi trước sau.”
Quý Dữ “Ừm” một tiếng: “Không có việc gì.”
Hắn nghĩ nghĩ, trở lại vị trí ngồi, lấy điện thoại thông tri cho Hạ Trụ.
【Quý Dữ: Học sinh chuyển tới lớp tôi là Tạ Vũ Tinh, hắn ngồi bên cạnh tôi.】
Gửi cái tin đó hai lần, hắn lại bổ sung——
【Quý Dữ: Trạng thái không tốt lắm, người thực suy yếu. Một mình tôi có thể chấp năm người như hắn. Anh không cần phải vội qua đây, có việc tôi call anh.】
Gửi xong, Quý Dữ buông điện thoại, đánh giá bạn cùng bàn mới bên cạnh.
Gương mặt này quen thuộc như vậy, lại xa lạ như vậy.
Cảm xúc phức tạp đan chéo ở trong lòng, qua một lúc lâu, hắn vẫn không nhịn xuống được hỏi: “Vì cái gì cậu lại tới lớp chúng tôi?”
Tạ Vũ Tinh không nhìn hắn, vừa viết vừa nói: “Tôi là Omega, vốn dĩ nên ở trong lớp Omega.”
“Đừng làm như cậu nghe không hiểu ý tôi.”
Sắc mặt Quý Dữ hơi trầm xuống, “Lớp Omega nhiều như vậy, cậu sao lại cố tình vào lớp tôi?”
Tạ Vũ Tinh buông bút, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Quý Dữ: “Cậu đang hoài nghi tôi sao?”
“Đúng vậy.” Quý Dữ không chút nào che dấu.
Tạ Vũ Tinh cười cười, bỗng nhiên mở miệng giải thích: “Giáo viên các cậu cảm thấy quan hệ giữa tôi và cậu rất tốt, cho rằng tôi qua bên đây có thể dung nhập càng nhanh, hơn nữa thành tích cậu cao, có thể giúp tôi một phen, cho nên liền sắp xếp cho tôi tới đây.”
Nói xong, hắn lại thoải mái, “Bằng không cậu cho rằng tôi cố ý đến đây hại cậu sao? Tôi đâu ngốc tới vậy, hại người còn quang minh chính đại mà lắc lư trước mặt người ta.”
Quý Dữ liếc hắn một cái, nói: “Tốt nhất nên như vậy.”
Tạ Vũ Tinh giơ lên khóe môi, suy yếu mà cười cười.
Quý Dữ lần không ra ý tứ của hắn, cũng không thích hợp nói chuyện với hắn, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế xuống, tiếp tục lên lớp.
Thời gian buổi chiều thoáng qua, trong lúc đó Quý Dữ không chủ động nói gì với Tạ Vũ Tinh, Tạ Vũ Tinh cũng không nói với hắn lời nào, hết giờ học liền thu dọn đồ đạc, không hề quay đầu lại.
Hai người bọn họ ngoại trừ mới gặp mặt nói chuyện với nhau hai câu, thì sau đó không giao tiếp nữa.
“Anh nói có kỳ quái hay không?” Tan học, Quý Dữ ngồi xuống xe liền cùng Hạ Trụ nói tới việc này.
“Mấu chốt ở đây là việc chuyển lớp, còn là chuyển tới lớp tôi, hơn nữa vừa nhìn lướt qua là biết vết thương của hắn chưa hồi phục, cả tiết học buổi chiều đều gục xuống bàn ngủ. Kéo thân thể như vậy cố chấp đi học, không phải quá tự ngược sao.”
“Thật sự rất kỳ quái, cậu chú ý cẩn thận.”
Hạ Trụ đem quả táo tách xong đưa cho Quý Dữ, “Tôi vừa thấy tin nhắn cậu gửi, liền gọi điện thoại cho Lương thúc. Hắn nói Tạ Vũ Tinh không ở bên trong được bao lâu, hắn cũng không chịu khai bất cứ cái gì, căn bản hỏi không được, trước tuần đã được người tiện tay kéo ra ngoài.”
“Tiết Túng sao?”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không phải. Không xác định là ai, có thể là Tiết Túng, cũng có thể là Quý Viễn Sinh.”
Quý Dữ hoang mang nói: “Quý Viễn Sinh?”
Hắn gặm một miếng táo, “Hẳn là không thể đi? Trừ phi hắn choáng váng. Chúng ta đều biết Tạ Vũ Tinh có vấn đề, hắn còn trắng trợn đẩy người tới trước mặt, vậy nước cờ như Tạ Vũ Tinh còn có ích lợi gì?”
“Mặc kệ thế nào, cẩn thận vẫn hơn.”
Nói, Hạ Trụ đột nhiên duỗi tay sờ sờ bụng Quý Dữ, “Đừng quên trong bụng cậu còn có một đứa nhỏ. Bằng không trực tiếp ở nhà dưỡng thai đi, chờ sinh xong lại về trường học.”
“Vậy thì tôi buồn bực chết mất.”
Đại khái là trong khoảng thời gian này quá an nhàn, lại có người che chở, cho nên dù nhìn thấy Tạ Vũ Tinh, Quý Dữ cũng không có cảm giác nguy cơ gì đặc biệt. Hắn hồi tưởng bộ dạng Tạ Vũ Tinh lúc đi học, lại nói, “Nhắc tới, tôi cảm thấy hắn không đúng chỗ nào đó.”
“Cái gì không đúng?”
“Hắn đặc biệt tang thương, nói chuyện cũng hữu khí vô lực, thì…… trông như không còn gì vui vẻ trên đời vậy.”
Đây là ấn tượng đầu tiên hôm nay Tạ Vũ Tinh cho hắn.
Lần trước gặp mặt khi hắn đang bị thương nặng, trong mắt vẫn còn chứa ánh sáng, ngữ khí nói chuyện cũng có dao động cùng phập phồng, hoặc đắc ý hoặc oán hận, tóm lại là có lực, nhưng lần này, hắn giống như khí cầu bị xả hết hơi, cả người mất đi sức sống, ảm đạm không ánh sáng.
Hạ Trụ cũng không đem Tạ Vũ Tinh để ở trong lòng, hắn nói: “Không cần phải xen vào chuyện của hắn, ngày mai tôi tìm người giúp cậu chuyển lớp.”
“Có được không?”
“Thử coi sao, không được vẫn nên thử.”
Nói xong Hạ Trụ nhìn Quý Dữ, khóe mắt mỉm cười, “Đừng nói bọn họ, đầu óc nghĩ đến không mệt sao? Còn không bằng cậu suy xét vấn đề của mình.”
“Vấn đề của tôi?”
Hạ Trụ gật gật đầu.
Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, trong mắt tràn ngập hoang mang.
Hắn hiện tại chủ yếu có hai cái vấn đề, một học tập, hai là con cái, học tập hoàn toàn không có vấn đề, Tiểu Vũ Trụ cùng đứa nhỏ trong bụng đều rất ngoan, còn có thể có chuyện gì?
Thấy Quý Dữ thật sự nghĩ không thông, Hạ Trụ vươn tay nhấn nhẹ lên vòng cổ của hắn.
Hắn thì thầm: “Tám mươi bảy phần trăm.”
Quý Dữ chấn động, thoáng chốc phản ứng kịp——
Kỳ phát tình của hắn sắp tới rồi!
Hắn giật mình, thanh âm có chút do dự: “Tôi đây……có thể đánh thuốc ức chế không?”
Môi mỏng Hạ Trụ nhẹ nhấp, cầm tay Quý Dữ.
Đôi mắt hơi rũ, đồng tử tối màu tựa như một cái hồ sâu thẳm: “Có tôi ở đây, cậu không cần dùng thuốc ức chế, thứ đồ đó dùng nhiều không tốt, huống hồ thể chất cậu đặc thù, còn mang thai, có thể không cần thì đừng dùng.”
“Nhưng mà……”
Bàn tay nắm cổ tay Quý Dữ lại bỏ thêm hai phần lực đạo, Hạ Trụ trầm giọng nói: “Tôi là bạn trai cậu, yêu cầu sinh lý vốn là tôi thay cậu giải quyết. Nếu không……”
“Ừm?”
“Tôi sẽ cảm thấy thật mất mặt.”
Hạ Trụ trừng mắt nhìn, “Rất tổn thương tự tôn.”
Quý Dữ có thể hiểu suy nghĩ của Hạ Trụ, nhưng hắn vẫn có chút rối rắm.
Không, là rất rối rắm.
Mỗi cái Omega đều sẽ có kỳ phát tình, hơn nữa tương đương thường xuyên, thậm chí một tháng có thể tới hơn hai lần ba lần.
Hắn đã tìm thông tin về cái này, cho nên biết kỳ phát tình thông thường kéo dài ba ngày.
Tiến vào giai đoạn này Omega sẽ mất đi lý trí, cực độ khát vọng Alpha, khát vọng tình dục, khát vọng khoang sinh sản bị rót đầy. Cho dù hắn xem chính là một quyển sách phi thường nghiêm túc đứng đắn phổ cập khoa học, nhưng một chương miêu tả về kỳ phát tình của Omega kia, cũng làm hắn cảm thấy vượt ngoài quy mô, hệt như đang đọc sách dành cho trẻ con vậy.
Trong sách dùng “Giống như ăn **” để hình dung kỳ phát tình của Omega.
Mà trong thời kỳ này không chỉ riêng Omega tiến vào đầm lầy hoang ái, O còn có thể phân bố chất dẫn dụ, câu dẫn A, làm Alpha cũng mất đi lý trí, biến thành một mãnh thú không biết tiết chế, một máy đóng cọc không có cảm tình.
Nói đến cái từ máy đóng cọc này, Quý Dữ đúng là mở rộng tầm mắt, hắn không nghĩ tới máy đóng cọc là cái đồ vật đứng đắn gì, vậy mà cũng có thể dùng để hình dung phương diện năng lực của Alpha?
Bất quá hình dung như vậy, thật ra đã giúp hắn hiểu nội dung vô cùng rõ ràng.
Tuy không tự mình trải qua kỳ phát tình, nhưng hắn gặp qua máy đóng cọc a, kia lực độ, kia tần suất…… Lại kết hợp biểu hiện ngày thường của Hạ Trụ, chỉ thoáng não bổ một hồi, hình ảnh kỳ phát tình liền che trời lấp đất mà hiện ra trong đầu.
Quý Dữ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hình ảnh kia chỉ có thể dùng hai chữ tới hình dung ——
Tàn nhẫn.
“Sao mặt lại đỏ vậy?”
Gò má chợt lạnh, Quý Dữ tức khắc từ trong suy nghĩ hoàn hồn, phản xạ có điều kiện mà nắm lấy bàn tay bên gò má mình.
Hắn ngước mắt, đối mặt với hai mắt vui vẻ tràn đầy của Hạ Trụ.
“Suy nghĩ cái gì?” Hạ Trụ lại hỏi, trong mắt nhiều thêm một tia hài hước.
Mặt Quý Dữ nóng lên, dời tầm mắt: “…… Khụ, không có gì.”
Hạ Trụ cười nói: “Suy nghĩ tới kỳ phát tình?”
Quý Dữ nhìn ra ngoài của kính: “Không a, tôi chỉ phát ngốc một chút.”
“Phát ngốc vì cái gì lại mặt đỏ?”
Yết hầu Quý Dữ giật giật, sau một lúc lâu phun ra: “……Không liên quan tới anh.”
Lạy ông tôi ở bụi này.
Hạ Trụ câu môi, cười duỗi tay khoác vai Quý Dữ.
Lòng bàn tay xẹt qua vị trí tuyến thể, mang theo một trận tê ngứa nhỏ vụn.
Tới gần kỳ phát tình Omega tuyệt không chịu nổi trêu chọc, huống chi là tuyến thể mẫn cảm. Quý Dữ rụt rụt cổ, lỗ tai đều mau thiêu cháy.
“Đừng sờ loạn.”
Hắn vỗ rớt tay Hạ Trụ, lẩm bẩm nói, “Chớ để kỳ phát tình đến trước thời hạn.”
Hạ Trụ ngẩn người, tiếp theo cong môi, cười tới không thể ngừng được.
—
Ngày hôm sau, Quý Dữ không có thuận lợi chuyển lớp.
Chuyển lớp trong thời gian cao tam mặc kệ là đối với người chuyển lớp, hay là đối với trường học và giáo viên, đều là chuyện càng thận trọng được thì phải thận trọng, nếu không quá cần thiết, trường học sẽ không đồng ý học sinh đang đi học vô cùng tốt, bỗng nhiên chuyển lớp.
Cho nên đơn xin chuyển lớp của Quý Dữ là giao lên rồi, nhưng trường học không lập tức phê chuẩn, còn để giáo viên tới khai thông, làm tư tưởng công tác cho hắn.
Lần này ngược lại Quý Dữ không quá để ý, bởi trong lòng hắn đang treo một chuyện khác.
Giữa trưa vừa tan tiết, Quý Dữ lôi kéo Tống Trình cùng nhau đi ăn cơm.
Hắn cố ý tìm vị trí trong góc, ngồi vào bàn còn đem cặp đặt lên trên, dùng để ngăn trở ánh mắt chung quanh.
Thấy tư thế này, Tống Trình không nhịn được hỏi: “Chuyện gì mà thần bí như vậy?”
Quý Dữ hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Tống Trình hiểu ý, cúi người xích lại.
Quý Dữ đè thấp âm thanh nói: “Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cậu.”
“Cứ việc hỏi, biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm!”
“Xuỵt —— nhỏ giọng!”
Quý Dữ liếm liếm môi, thanh âm ép tới càng thấp, “Cậu thành niên, đúng không?”
“Đương nhiên a.”
“Vậy cậu khẳng định đã trải qua kỳ phát tình đúng không?”
Tống Trình chinh lăng một lát, thần sắc mạc danh mà nhìn Quý Dữ: “…… Nói cứ như cậu không trải qua ấy.”
Mặt Quý Dữ không đổi sắc: “Tôi tiêm thuốc ức chế.”
“Nga nga, đã hiểu đã hiểu.”
Tống Trình hiểu rõ, “Cho nên đâu? Cậu muốn hỏi cái gì?”
Quý Dữ cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai chú ý bọn họ, hắn mới cúi đầu, thanh âm thấp tới cực điểm: “Cái kia, thời điểm trong kỳ phát tình, là bên tiếp nhận, cậu…… có cảm giác gì?”
Ánh mắt Tống Trình sáng lên: “Cậu muốn hỏi cái này thì tôi không cần phải suy tư a!”
Hắn hướng Quý Dữ nháy nháy mắt, “Như thế nào, cậu cùng Hạ Trụ, ân ân ân?”
Quý Dữ sờ sờ cổ: “Sách, cậu cứ nói thẳng đi, cái cảm giác gì?”.
Tống Trình nghĩ nghĩ, nói: “Đau, cũng vui sướng nữa.”
“Còn gì không?”
Hắn lại hỏi, “Có đề xuất linh tinh gì đó không?”
Vấn đề này vừa ra, biểu tình Tống Trình càng xuất sắc.
Hắn tấm tắc hai tiếng, dùng khẩu khí người từng trải: “Sáng kiến sao, tôi đương nhiên là có.”
Quý Dữ kẹp đùi gà đặt qua mâm Tống Trình: “Tài xế già*, cầu chỉ bảo.”
(*thuật ngữ mạng, chỉ người có kinh nghiệm lão làng trong một lĩnh vực nào đó – baidu)
Tống Trình cầm đùi gà cắn một cái, vừa lòng gật gật đầu: “Tôi đề xuất, chính là ngàn vạn lần đừng dùng tư thế quá phức tạp, sảng khoái thì sảng khoái, nhưng không kéo dài được a, đem thể lực tiêu hao quá mức không nói, eo còn chịu không nổi, tốt nhất chính là nằm, dù sao nhất định phải có thứ gì đó để dựa vào, tiết kiệm sức lực, bằng không sau đó người khóc là cậu.”
Quý Dữ gật gật đầu, tựa như một học sinh hiếu học: “Mời ngài tiếp tục.”
Tống Trình uống một ngụm canh, lại từ từ mở miệng: “Dù sao thì chiếu theo kinh nghiệm của tôi, Omega trong đoạn thời gian này nhất định phải học được cách lười biếng —— tư thế đơn giản nhất, kéo dài hưởng thụ. Ba ngày đó, chậm, chậm, tới ~”