Khi máy lọc tin tức tố bị tắc đi, cửa sổ phong bế suốt bốn ngày được mở ra, kỳ phát tình của Quý Dữ, tuyên bố hoàn toàn kết thúc.
Vốn dĩ kỳ phát tình chỉ có ba ngày, nhưng Hạ Trụ lại không thể kiềm chế cắn tuyến thể Quý Dữ, tiến hành ký hiệu hắn một lần nữa, vì vậy thân thể không thể thỏa mãn của Quý Dữ càng cần thêm tin tức tố Alpha, chỉ còn cách bổ sung bằng những cách khác.
Bổ sung a bổ sung, cứng rắn kéo dài thời gian tới một ngày.
Cuối cùng thoát khỏi giữa cơn lốc cơn lốc kỳ phát tình, Quý Dữ cuộn tròn trên ghế dài phát ngốc.
Là hắn nhờ Hạ Trụ ôm hắn tới đây.
Ở trong phòng chẳng phân biệt ngày đêm, hỗn hỗn độn độn mà ngây người bốn ngày, hắn cấp bách muốn nhìn ánh mặt trời, muốn trông thấy trời xanh.
Gió nhẹ hòa quyện với hương hoa xẹt qua chóp mũi, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Không khí trong sạch mới mẻ gột rửa lồng ngực, cuốn đi suy nghĩ hoang mang bên trong, thoải mái lan tràn khắp cơ thể, hắn lười nhác duỗi eo, cảm thấy vô cùng thích ý.
Nhưng rốt cuộc vẫn mệt.
Vẫn mờ mịt.
Hắn nhắm mắt liền có thể nhớ tới bốn ngày này của mình
——
Khi thanh tỉnh thì lười biếng mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ, khi phát tình lại không biết xấu hổ, không biết tiết chế, giống như con cún vẫy đuôi lấy lòng, khát cầu bạch dịch, van xin linh hồn được lấp đầy.
Mất đi bản thân, hoàn toàn trở thành nô lệ.
Hơn nữa, còn bị một người chi phối.
Quý Dữ nhíu mi, trở mình.
Hắn chính là một thằng đàn ông a……
Nhưng mà trải qua bốn ngày đó, hắn căn bản không ra cái dạng đàn ông gì, ngoại trừ tiếp nhận, vẫn là tiếp nhận. Môi, khoang miệng, yết hầu, còn có……
Chỗ nào cũng không được nhàn rỗi, chỗ nào cũng bị lấp đầy.
Quý Dữ lại trở mình.
Mày hắn nhăn thành một đống, cảm xúc phức tạp xoay quanh trong lòng, vứt đi không được, lại nghĩ không thông.
“Quý Dữ.” Theo một tiếng gọi ôn nhu, mâm cherry thơm ngọt được đặt lên bàn trúc bên cạnh ghế dài.
Mắt Quý Dữ giật giật, nhìn người tới.
Hạ Trụ tốt hơn hắn nhiều, chỉ ngủ một ngày liền thanh tỉnh, tại thời điểm hai mắt hắn còn mở không ra, Hạ Trụ đã thu thập xong bừa bộn trong phòng.
Hiện tại cũng giống vậy, hắn bệnh tật mà nằm, Hạ Trụ đã đánh xong một bộ quyền anh quân đội*.
(*Quyền anh quân đội là một hình thức đấm bốc bao gồm đấm, đá, đấu vật, đấu kiếm và đấu súng. Tổng cộng có 3 bộ – baidu)
Mồ hôi dính ướt áo hắn, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện gồ lên, Quý Dữ nhìn tới đỏ con mắt, tầm nhìn lại theo vạt áo đi xuống, dừng bên dưới vạt áo, không nhúc nhích mà tiếp tục nhìn chằm chằm, Quý Dữ có chút tức giận quay đầu đi, nhắm mắt.
Hạ Trụ bất đắc dĩ mà cười cười.
Hắn đi đến ghế dài ngồi xuống, đưa cherry tới trước mắt Quý Dữ: “Ăn một chút gì không, đây?” Hắn rũ mắt, ánh mắt du tẩu trên gương mặt trắng nõn nhiễm hồng, cuối cùng dừng ở cổ áo.
Trải qua kỳ phát tình, yêu thích của hắn với Quý Dữ càng tăng gấp bội.
Cùng với đó, hắn càng thêm nhớ nhung hành vi ký hiệu – cắn tuyến thể, rót tin tức tố của mình vào trong Quý Dữ, thậm chí hình thành chấp niệm đè nén trong lòng.
Quý Dữ không ăn, hắn liền tự mình ăn một cái.
Hương vị ngọt ngào mát mẻ tỏa ra trong khoang miệng, nếm nếm, vẫn là Quý Dữ ngọt hơn một ít.
Quý Dữ không biết Hạ Trụ suy nghĩ những thứ đó, hắn bỗng chốc lại xoay người, nhìn chằm chằm Hạ Trụ nói: “Anh có cảm thấy tôi rất nương pháo* không?”
(*Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không)
“Nương pháo?” Hạ Trụ có chút hoang mang.
“Đúng vậy.”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ, tựa hồ đang đợi hắn giải thích.
Nhưng Quý Dữ không nói gì nữa, hắn rũ mắt, nhớ lại chuyện của mình.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề ở chỗ này ——
Gần đây hắn chưa hề làm qua chút việc gì một người đàn ông hay làm, hình như luôn là chăm con, nằm trên giường, bạch bạch bạch, chăm con, nằm trên giường, bạch bạch bạch……
Còn bị người ta áp, còn mang thai, qua vài tháng còn có khả năng sinh ra một bảo bảo!
Nếu không phải giữa chân còn lúc lắc một miếng thịt, hắn đã hoài nghi suy nghĩ “Hắn là đàn ông”.
Quý Dữ có chút buồn khổ ngồi dậy.
Nên làm thế nào đây?
Nói chung không thể cứ mãi như vậy.
Vừa nghĩ, lại đi qua vài ngày.
Tuy rằng trong lòng hoang mang, nhưng việc Quý Dữ nên làm thường ngày vẫn làm đều đặn, thể lực khôi phục rồi trở về trường học, đi học như thường, nghe giảng, quay về Hạ gia thì làm bài tập, chơi với Tiểu Vũ Trụ.
Ngẫu nhiên sẽ cùng Hạ Trụ tiến hành hoạt động hữu ích cho thể xác và tinh thần, từng bước như vậy, ngày tháng từ từ trôi qua.
Hạ Trụ luôn biết Quý Dữ có tâm sự.
Nhằm vào biến hóa của Omega sau khi trải qua kỳ phát tình, còn có sách chuyên môn riêng biệt mà hắn mua về đọc, cuối cùng quy tất cả những dị thường của Quý Dữ vào chướng ngại nhận thức giới tính.
Dù gì hắn cũng làm mười mấy năm Alpha, một sớm biến thành Omega, cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Điểm này Hạ Trụ hoàn toàn có thể lý giải, vì thế hắn càng dùng thời gian để làm bạn với Quý Dữ, bồi hắn đọc sách, bồi hắn nói chuyện phiếm, bồi hắn làm bất luận cái gì.
Không nghĩ tới còn rất có hiệu quả, Quý Dữ lại dương quang hoạt bát, lại không rối rắm Alpha hay là Omega nữa, cũng không còn có nhắc tới mấy từ “Nương pháo” linh tinh.
Hạ Trụ nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời, trong lòng Quý Dữ cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
—— bởi vì cuối cùng hắn cũng nghĩ ra việc mình nên làm.
Giữa trưa tan học, ăn cơm trưa với Hạ Trụ xong Quý Dữ không trở về phòng học, mà bắt xe rời trường.
Sáng hắn đã tới xin nghỉ với giáo viên, nói là muốn đi bệnh viện kiểm tra, xin nghỉ cực kỳ nhẹ nhàng, ra cửa tự nhiên cũng nhẹ nhàng, bất quá không nghĩ tới mới đi ra ngoài Hạ Trụ liền gọi điện thoại cho hắn.
“Cậu đi ra ngoài?”
Quý Dữ biết có người theo dõi mình, cho nên cũng không gạt hắn: “Ừm.”
“Cậu đi đâu? Sao lại không nói với tôi?”
“Tối nay nói cho anh biết.”
Quý Dữ lại nói, “Dù sao cũng có người đi theo tôi, không có việc gì, nhiều lắm hai ba tiếng tôi sẽ quay lại.”
Hạ Trụ nhíu mày: “Không thể nói với tôi sao?”
Quý Dữ dừng một chút, nhanh chóng nói: “Muốn cho anh một cái kinh hỉ.” Dù sao cũng phải đưa ra lý do, nếu không hắn tin tưởng chỉ cần một giây Hạ Trụ sẽ chạy từ trong trường ra đây.
“Kinh hỉ?” Âm điệu trong điện thoại trở nên có chút chần chờ.
“Đúng.”
“Vậy cậu xuống xe, lên xe La thúc đi, để bọn họ đi với cậu.”
Lại nói, “Chuyện cậu đi đâu, kêu bọn họ đừng nói lại với tôi là được, tôi cũng sẽ không hỏi họ.”
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Hắn xuống xe, ngồi xe vệ sĩ Hạ Hùng chuyên biệt phái tới.
Cúp điện thoại, hắn cũng không che dấu, gọn gàng mà nói với La thúc lái xe: “Chú La, phiền chú chạy đến Tân thế kỷ.”
Tới nơi, sau khi xuống xe Quý Dữ mở bản đồ các cửa hàng trong trung tâm ra, rất nhanh tìm được nơi mình muốn đi.
Đại khái đi mất mười phút, hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng, tiếp theo rảo bước tiến vào.
“Hoan nghênh quý khách.”
“Hoan nghênh quý khách.”
Quý Dữ đi tới trước quầy pha lê, lực chú ý đều bị từng viên kim cương lấp lánh trong ngăn tủ hấp dẫn.
Hắn vừa nhìn vừa hỏi nhân viên đứng quầy: “Chào chị, xin hỏi một chút, trong đây thì chỗ nào là nhẫn cưới? Tôi muốn nhìn một chút.”
Hỏi xong rồi nhân viên chưa kịp trả lời, người bên cạnh ngược lại đã mở miệng.
“Cậu muốn kết hôn?”
Quý Dữ nâng mắt nhìn lại, tức khắc cảm thấy thế giới cũng quá nhỏ.
“Cậu ở đây làm gì?”
Lại là Tạ Vũ Tinh.
Nhìn thấy người hắn mới nhớ tới, hôm nay đi học thật ra chưa hắn tới lớp.
Quý Dữ lại nói: “Cậu xin nghỉ?”
Tạ Vũ Tinh gật gật đầu: “Đúng vậy, xin nghỉ.”
Quý Dữ không dấu vết mà đánh giá Tạ Vũ Tinh.
Hắn mặc áo sơmi trắng, quần dài đen, cả người mảnh khảnh vô lực, sắc mặt cũng khó coi, tái nhợt lại suy yếu, nhưng không hề chán nản như trước đây, trong mắt tựa hồ có chút thần thái.
“Cậu tới đây……”
Hắn dừng một chút, nhìn hộp nhẫn trong tay Tạ Vũ Tinh.
Đó là một cái hộp lục giác xanh biển, chất liệu bao bên ngoài là tơ tằm, bên trong lót lông thiên nga mềm mại cao quý, nhưng chiếc nhẫn vốn phải đặt bên trong lại không thấy bóng dáng.
Không ở trên tay Tạ Vũ Tinh, cũng không ở trên quầy, tay nhân viên càng trống không.
Tạ Vũ Tinh gợi lên khóe môi: “Trả hàng.”
Quý Dữ: “……”
Lúc này, một giọng nữ sâu trong cửa hàng truyền ra: “Tạ tiên sinh, thật ngại quá.”
Nhân viên trẻ tuổi đi tới trước quầy, đưa nhẫn tới trước mặt Tạ Vũ Tinh, “Tôi đã tra xét sổ sách, người mua cái nhẫn này là Hoắc tiên sinh. Bởi vì chiếc nhẫn giá trị hơn trăm vạn, số tiền liên lụy quá lớn, bởi vậy người mua hàng cần phải trình diện mới có thể trả hàng. Xin ngài thông cảm.”
Tạ Vũ Tinh cười trừ: “Còn có loại quy củ này?”
Hắn rũ mắt yên lặng nhìn kim cương bắt mắt, sau một lúc lâu, thô bạo mà nhét nó vào hộp, “Vậy quên đi, không trả nữa.”
Nhân viên mỉm cười nói: “Vâng, cảm ơn ngài thông cảm.”
Tạ Vũ Tinh không đi, hắn trầm mặc một lát liền nhìn Quý Dữ, hỏi: “Cậu thì sao? Muốn kết hôn với Hạ Trụ?”
Quý Dữ: “……” Tạ Vũ Tinh đây là muốn nói chuyện phiếm với hắn?
“Khó nói sao?”
“Không kết hôn, nhìn một cái thôi.” Quý Dữ trả lời đâu ra đấy.
Tạ Vũ Tinh bỗng nhiên cười: “Thật tốt.”
Quý Dữ: “??”
“Tiểu Vũ Trụ có khỏe không?” Hắn lại hỏi.
Quý Dữ cảnh giác: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Thì chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác.”
“Nó rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.” Quý Dữ lạnh lùng đáp.
Tạ Vũ Tinh gật gật đầu, rũ mắt lẩm bẩm mà lặp lại hai lần “Thật tốt”, lại lắc đầu, cũng không nói gặp lại với Quý Dữ, xoay người dùng bóng lưng cô đơn rời khỏi cửa hàng.
Quý Dữ nhướng mi, kỳ quái mà nhìn Tạ Vũ Tinh.
Bỗng chốc, hai mắt hắn ngẩn ra, sắc bén mà thấy được cổ áo Tạ Vũ Tinh lộ ra một khối băng gạc trắng.
Vị trí kia……
Là tuyến thể.
Hắn lại ở cùng Tiết Túng?
Quý Hằng mới cho hắn một viên đạn, thời khắc mấu chốt này hai người bọn họ còn gặp mặt?
Quý Dữ chớp chớp mắt, nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
Vậy dứt khoát không suy nghĩ cũng không cần hiểu.
Hắn quay đầu lại, hỏi nhân viên đứng quầy: “Phiền mang cho tôi xem vài cái nhẫn cưới, ừm…… Mười vạn, không không, dưới năm mươi vạn.”
Nhân viên vươn tay hướng về một quầy khác: “Vâng, mời qua bên này.”
Quả nhiên, giá cả vừa nâng lên, nhẫn tương ứng cũng đẹp hơn rõ ràng.
Vô luận là thiết kế giá đỡ, hay kim cương, thì đều cao cấp hơn quầy nhẫn vừa rồi không chỉ một bậc.
Quý Dữ rũ mắt, nghe nhân viên giới thiệu, quan sát kỹ lưỡng từng viên đá quý lấp lánh bên trong.
Đầu óc và tâm tình dần dần bình tĩnh lại, chấp nhất về giới tính trong lòng cũng chậm rãi biến mất.
Hắn nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, mà nhìn nhẫn trên quầy hàng.
Nhẫn nơi này, mặc kệ là đôi nào, đều tượng trưng cùng một ý nghĩa tương đồng——
Kết hôn.
Quý Dữ nhấp môi, thần sắc trở nên trịnh trọng.
Hôn nhân là chuyện cả đời, vốn là nên thận trọng hết mức có thể, cho dù mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ thấu đáo, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy nhẫn cưới, trong lòng vẫn trở nên nặng trĩu.
Hắn vừa nhìn, vừa để tay lên ngực tự hỏi ——
Hắn thật sự muốn trải qua cả đời với Hạ Trụ sao?
Hắn thật sự muốn vĩnh viễn ở cùng Hạ Trụ sao?
Có phải đã quá sốt ruột không?
Có phải nên chờ một chút nữa không?
“Cho tôi xem đôi này chút, cảm ơn.” Đột nhiên, Quý Dữ đánh gãy lời nhân viên nói, chỉ vào một đôi nhẫn nạm ngọc bích.
Chờ cái gì?
Còn muốn chờ cái gì nữa?
Không có gì phải chờ hết.
Hắn nghĩ.