Editor: MaryZoeÁnh trăng treo cao, màn trời đen nhánh.
Vô số tinh quang điểm xuyết trên bầu trời bao la rộng lớn, Long Thành bộn bề rốt cuộc tiến nhập mê mang.
Ngoài cửa sổ gió bấc rít gào.
Quý Dữ cùng Hạ Trụ trong ổ chăn ấm áp ôm lấy nhau, lặng yên ngủ, bên cạnh bọn họ là một cái giường gỗ em bé, Tiểu Vũ Trụ ở trong giang tay nhỏ, nghiêng đầu hô hô ngủ say, một nhà ba người cùng chờ đợi ngày mai đến.
Nhưng tối nay cũng có người không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Băng qua hành lang trống trải an tĩnh của cục cảnh sát, Tạ Vũ Tinh lẻ loi mà đứng trong ngục.
Xuyên thấu qua từng cái song sắt dựng thẳng lên, ngoại trừ có thể nhìn thấy lối đi nhỏ trước phòng ngục đối diện, cũng chỉ còn lại ánh đèn dây tóc tản ra ánh sáng vô biên, nơi đây không khí trầm lặng, lại chẳng phân biệt được ngày đêm.
“Cảnh sát.” Liếc mắt thấy nơi xa có bóng người thoáng qua, hắn không khỏi hô.
“Gọi cái rắm chứ gọi.”
“Mẹ nó mày không ngủ thì còn người khác muốn ngủ đấy.”
“Ai đó……”
Tạ Vũ Tinh mắt điếc tai ngơ: “Cảnh sát!” Hắn lại hô thanh.
Cảnh sát phụ trách tuần đêm nghe tiếng đã đi tới, hắn nhìn quanh bốn phía, cuối đầu quát hai tiếng, bình ổn tiếng ai oán mới quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vũ Tinh: “Làm sao vậy?”
“Xin hỏi hiện tại mấy giờ rồi?” Tạ Vũ Tinh hỏi.
Đây là lần thứ mười sáu hắn hỏi cái vấn đề này.
Vị cảnh sát trẻ tuổi nhíu mày, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói cho hắn: “Năm giờ bốn lăm.”
Tạ Vũ Tinh ngơ ngác gật đầu, một lát sau lại hỏi: “Hôm nay là ngày hai mươi tám đúng không?”
“Là ngày hai mươi tám.” Cảnh sát trẻ tuổi buông tiếng thở dài.
Đây cũng là lầm thứ mười sáu hắn trả lời vấn đề này.
Hôm nay là hắn trực ban, vốn dĩ tất cả cục cảnh sát ngay ngắn trật tự, nhưng từ bảy giờ hơn tối hôm qua thì bắt đầu, phạm nhân Omega tên là Tạ Vũ Tinh này liền không ngừng dò hỏi thời gian, hơn nữa cách nửa giờ liền phải hỏi một lần, nếu không để ý tới hắn, hắn sẽ lớn tiếng gọi người.
Mặc dù là mới tới, nhưng cảnh sát Tiểu Lâm không phải cái gì cũng không biết.
Trường hợp của Tạ Vũ Tinh không chỉ trong cục không dám coi khinh, bên trên cũng nhìn chằm chằm rất sít sao. Bọn họ cũng mở cuộc trao đổi riêng, đổi chác thông tin, muốn không biết tình huống cũng khó, huống hồ liên quan tới người này đều là tầng lớp nhân vật cao nhất của Long Thành bọn họ, càng khiến người tò mò.
Nếu theo hắn nói, thì Omega kêu Tạ Vũ Tinh này thật là đủ thảm.
Bởi vì yêu một tên tra nam, cho nên một bước sai, từng bước sai, mới có thể rơi xuống loại nông nỗi như hiện tại.
Có lẽ thất thố hôm nay của hắn cũng có quan hệ với tra nam kia.
Dù sao thì kẻ có tiền đã lớn giọng tuyên truyền, Long Thành ai mà không biết ngày hai mươi tám là ngày thành hôn của tra nam cùng với con trai của người đứng đầu giới thương trường – Quý Hằng.
“Ai, cậu đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc cho tốt đi, coi như biết thời gian cũng vô dụng.” Chung quy vẫn là vừa tốt nghiệp, đối với loại phạm nhân khốn khổ vì tình này, cảnh sát Tiểu Lâm khó tránh khỏi sinh ra một chút tình cảm thương xót.
Tạ Vũ Tinh nắm chặt song sắt, đôi mắt không chớp lấy một cái nói: “Vậy là chỉ còn hơn sáu tiếng nữa, bọn họ liền phải tuyên thệ, liền phải trao nhẫn?”
Cảnh sát Tiểu Lâm: “Đúng vậy.”
Tạ Vũ Tinh phảng phất như không nghe được, ngơ ngác mà xoay người, trong miệng không ngừng nỉ non “Hơn sáu tiếng đồng hồ.”.
Cảnh sát Tiểu Lâm nhìn hắn bước đi bất ổn trở lại giường, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, tiếp theo sửa sang lại đồng phục, xoay người muốn tiếp tục tuần tra đêm, thời điểm hắn đã có thể đi được nửa bước, Tạ Vũ Tinh mới ngồi lên giường bỗng nhiên lại kêu hắn.
“Cảnh sát.”
Khuôn mặt Tạ Vũ Tinh tái nhợt, vội vàng chạy đến cửa lao, một cánh tay gầy đến tựa như da bọc xương duỗi ra giữa khe hở của song sắt, “Trước tiên đừng đi, tôi còn có việc muốn nhờ anh.”
Cảnh sát Tiểu Lâm dừng bước chân, nhíu mày nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn ngủ một hồi, chờ đến mười hai giờ trưa, xin hãy đánh thức tôi.”
Giọng Tạ Vũ Tinh hữu khí vô lực, quầng thâm trước mắt làm hắn thoạt nhìn mỏi mệt đến cực điểm, nói xong làm như sợ bị cự tuyệt, lại vội vàng bổ sung, “Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh một cái địa chỉ, đồ ở chỗ đó cũng đủ để anh lập công, cho nên, mười hai giờ xin anh nhất định phải đánh thức tôi, xin anh……”
—
Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Hạ Trụ đúng giờ thức dậy.
Lúc này bầu trời bên ngoài vẫn âm u, ổ chăn ấm áp làm người ta luyến tiếc không nỡ rời khỏi.
Hắn nghiêng đầu, duỗi tay khẽ đẩy đẩy Quý Dữ: “Bảy giờ rưỡi.”
Quý Dữ hừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm rất chặt.
Hạ Trụ cười khẽ, lại giơ tay niết lên cái mũi Quý Dữ.
Lúc này cuối cùng cũng gọi được người dậy, nhưng hắn tỉnh rồi cũng giống như không tỉnh, xuống giường còn không ngừng ngáp, đầu gật gà gật gù, cuối cùng trực tiếp dựa vào trên người Hạ Trụ mơ màng.
Hạ Trụ ôm lấy Quý Dữ, cũng không thúc giục, ôm hắn vào phòng tắm, trực tiếp lấy khăn mặt ngâm nước nóng lau mặt cho Quý Dữ.
“A……” Quý Dữ thống khổ than nhẹ.
Hắn mở mắt ra, ghét bỏ mà nhìn khăn lông trong tay Hạ Trụ, “Bỏng chết.”
Hạ Trụ sửng sốt: “Nóng sao?”
“Nóng.”
“Tôi thêm chút nước lạnh.”
“Không cần, đưa khăn cho tôi là được.”
Quý Dữ ngáp một cái, hai tay chống bồn rửa mặt phát ngốc, sau một lúc lâu, thở dài, “Rời giường thật khó, còn không bằng hôm qua kêu tôi tới đi tiến trình một lần luôn cho xong.”
Hắn nhăn mặt, nghịch khí mà chà sát khăn lông lên mặt.
“Nhẹ một chút.”
Hạ Trụ nhìn qua, “Mặt cậu cũng không phải làm bằng da trâu đâu.”
Quý Dữ lộ ra chút tươi cười: “Biết rồi.”
Chờ đến khi hai người đều rửa mặt xong, còn chưa tới tám giờ.
Đi xuống lầu, Hạ Kiều đã ở trên bàn cơm ăn sáng, cô ngược lại rất hoạt bát, vừa thấy bọn họ xuống lầu lập tức buông đồ trong tay, nói: “Sớm a, Tiểu Vũ Trụ còn ngủ sao?”
Quý Dữ ừ một tiếng, tay chỉ chỉ ra sau: “Còn ngủ.”
“Bây giờ tôi có thể đi nhìn nó không?”
Quý Dữ cười: “Đi đi đi đi.”
Hạ Kiều tức khắc cao hứng: “Hai người lát nữa sẽ ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Vũ Trụ liền nhờ cậu.”
“Tôi biết rồi, giao cho tôi đi, những gì cậu nói với tôi tôi đều nhớ kỹ.”
Nói rồi Hạ Kiều lấy bình sữa trong hộp giữ nhiệt ra, xách váy chạy chậm lên lầu.
Đối với chuyện trông trẻ con này, cô không chỉ không bài xích, còn rất vui vẻ.
Hạ Kiều vừa đi, nhà ăn chỉ còn lại hai người Quý Dữ và Hạ Trụ.
Bọn họ cũng không trì hoãn lâu, ăn xong liền lên lầu thay quần áo, vừa làm tóc vừa xịt nước hoa mà hoàn thành chuẩn bị, cũng chỉ mới tám giờ rưỡi.
Thời gian này vừa đúng lúc, bên ngoài đã sáng lên.
Mặt trời giữa tầng mây ló dạng, tia nắng ấm áp rồi lại không quá chói chang rải khắp mặt đất.
Hôm nay khí trời vậy mà đẹp tới hiếm gặp.
Quý Dữ khoác lên áo vét ngoài, mới bước ra cửa chính liền dừng chân, nói: “Lại bắt đầu.” Hắn hơi ngẩng đầu, vừa nói ra liền có sương trắng từ trong miệng thoát ra.
Chỉ thấy trên bầu trời xa xôi bay một loạt các khí cầu màu đỏ, số lượng ước chừng tám cái, tụ lại ngay trên khoảng không khu vực nhà thờ Shakespeare, dưới mỗi cái khí cầu còn treo biểu ngữ chúc mừng cô dâu chú rễ tân hôn hạnh phúc thật dài làm người ta muốn không chú ý cũng khó.
Hạ Trụ liếc mắt, vỗ vỗ bả vai Quý Dữ: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc này, quản gia bỗng nhiên từ bên ngoài đi tới.
Hắn nói với Hạ Trụ: “Sáng sớm hôm nay xe của thiếu gia Quý gia phái tới liền chờ ở bên ngoài, mặc kệ tôi nói như thế nào cũng không chịu đi, nói là cấp trên của hắn có chỉ thị, cần phải tiếp được người, nếu không sẽ không rời đi.”
Hạ Trụ nhíu mày: “Tôi đã biết, không cần phải xen vào.”
Dứt lời hắn nắm tay Quý Dữ, ngồi vào chiếc xe đã sớm an bài tốt.
Xe rất lớn, bên trong trừ hắn cùng Quý Dữ, còn ngồi bốn người khác.
Bốn người này đều xuất thân từ quân đội, cũng đều là người của Lương thúc, một người đảm đương vị trí tài xế, ba người khác thì tây trang giày da, phụ trách làm vệ sĩ của bọn họ.
Sau khi hai người lên xe, còn đeo tai nghe giấu kín nhỏ không dễ bị phát hiện.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, xe vững vàng mà ra khỏi cửa.
Tài xế đứng chờ bên một chiếc Bingley màu đen thấy xe của họ, lập tức đi tới duỗi tay ra vẻ muốn ngăn cản, trong miệng còn nói cái gì đó.
Hạ Trụ mặt không đổi sắc nói: “Không cần quan tâm, tiếp tục đi.”
Tài xế nói: “Được.” Một chân dẫm ga, tài xế Quý Hằng phái tới liền bị ném lại ở xa xa.
“Ai, đây là có chuyện gì a……” Tài xế người mặc áo đuôi tôm trơ mắt mà nhìn xe rời khỏi tầm nhìn, đứng tại chỗ sầu muộn mà thở dài.
Quản gia đi tới nói: “Bọn họ đều đã đi qua, cậu còn không đi?”
“Đi sao mà đi a, tôi còn chưa có tiếp được người.” Tài xế tháo mắt kính xuống, lau mồ hôi trên đầu.
Hắn thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, là một Beta diện mạo bình thường, lúc này vẻ mặt hắn đau khổ, chau mày, “Thành thật nói với anh nghe, thiếu gia của chúng tôi gần nhất tính tình đặc biệt không tốt, nói muốn tôi tới đón bọn họ, nhất định tôi phải tiếp được người trở về, nếu không liền tính là tôi làm việc không tốt.”
“Khó hầu hạ như vậy sao? Không thể nào.”
Quản gia ngẩn người, “Cậu lái xe theo chân bọn họ đi không phải được rồi sao, đến lúc đó giải thích một chút, ngày đại hỉ thiếu gia các cậu chung quy sẽ không làm khó cậu.”
Tài xế xua xua tay: “Anh không hiểu.”
Hắn muốn nói lại thôi mà chỉ chỉ bên trên, “Gần đây thiếu gia nhà chúng tôi khá buồn bực, tâm tình bất định, tôi kỳ thật……” Có chút thẹn thùng nói, “Cũng không phải rất muốn trở về nhìn mặt hắn.”
Quản gia đánh giá tài xế, cuối cùng hiểu rõ mà nga một tiếng, hắn cũng không nghĩ sẽ đi khó xử người trung niên làm công này, vì thế nói: “Vậy cậu hiện tại định thế nào?”
Tài xế buông tiếng thở dài: “Về cũng không tiện trở về, nơi khác lại không có chỗ đi. Tôi tìm nơi nào đó đậu xe trước, thiếu gia nếu không hỏi tới tôi liền ngồi ngốc trong xe, nếu hỏi…… Vậy nói sau.” Nói xong, lại là một tiếng thở dài pha trộn giữa bất đắc dĩ cùng tang thương phát ra.
Quản gia vỗ vai tài xế: “Chỗ của tôi cũng không tiện mời cậu vào, nếu không như vầy, tôi làm cho cậu một bình nước ấm đi.”
Tài xế cảm kích nói: “Vậy thì thật cám ơn anh.”
“Đừng khách khí, ra làm công đều không dễ dàng.”
Nói là “Bình”, thì thật sự đúng là một bình nước ấm hoàn chỉnh.
Tài xế tiếp nhận rồi liền liên thanh nói cảm ơn, trở lại trong xe nhanh chóng chạy tới nơi cho phép đậu xe tạm thời cách đó không xa.
Chờ nhìn thấy quản gia đi vào nhà, hắn mới bấm cửa kính xuống.
Xác nhận không ai chú ý bên này, tài xế mới nuốt nuốt nước miếng, cả người cứng đờ mà lau mồ hôi.
“Hiện tại còn sớm, chờ một hồi thì tự nhiên chút, lại theo chân bọn họ xin lá trà, hoặc là mượn nhà vệ sinh cũng được.” Một giọng nam rất trầm hơi lộ ra, ngồi ở toa ghế cuối cùng vang lên.
Tài xế run lên một cái, gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
—
Bên phía Quý Dữ và Hạ Trụ hết thảy bình thường, bọn họ tới Quý trạch lập tức có người dẫn họ đi gặp Quý Hằng.
Cũng không có cảnh tượng “Thâm nhập hang hùm” như Quý Dữ nghĩ, Quý Hằng an vị ở trong phòng một bên chơi điện thoại, một bên để mấy chuyên viên trang điểm bôi bôi vẽ vẽ lên mặt hắn. Xung quanh hắn vây đầy người, còn có camera thu lại toàn bộ hành trình.
Tiết Túng không có cha mẹ thân thích, cha mẹ Quý Hằng càng vô pháp tham gia, bởi vậy hôn lễ của tỉnh lược phần gặp mặt gia trưởng, kính trà linh tinh các bước, chỉ chờ giờ lành đến, hai người ngồi xe cưới đi tới giáo đường, hôn lễ có thể lập tức bắt đầu.
Thấy Quý Dữ bọn họ tiến vào, Quý Hằng tươi cười xán lạn: “Tới rồi, hai người ngồi trước đi, người chủ trì vừa vặn có chút việc, phải đợi lát nữa mới có thể trở lại đây.”
Quý Dữ bất động thanh sắc mà liếc mắt đánh giá Quý Hằng một cái, sau đó đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một bao lì xì thật dày, mỉm cười nói: “Tân hôn hạnh phúc.”
Hạ Trụ cũng tiếp lời: “Tân hôn hạnh phúc.”
Quý Hằng tiếp nhận, mặt mũi cong hết lên: “Cảm ơn.”
Lại nói, “Bên tôi đang bề bộn, Tiết Túng cũng vừa lúc có việc, làm phiền hai người chờ một lát.”
Quý Dữ cong cong môi: “Không có việc gì, cậu cứ bận trước đi, chúng tôi đi dạo hoa viên là được.”
“Cũng đúng, vậy hai người tùy ý.” Quý Hằng cười nói.
Vừa rời khỏi phòng, Quý Dữ liền nhịn không được nói với Hạ Trụ: “Có cảm thấy hơi kỳ quái hay không, hắn từ khi nào dễ nói chuyện như vậy.”
Tuy rằng thời gian ở chung với Quý Hằng rất ngắn, nhưng hình tượng ngu xuẩn tự đại của hắn thâm nhập sâu vào tâm, mà hôm nay vừa thấy, Quý Hằng không chỉ mặt mày tươi cười nghênh đón, còn một câu “Làm phiền hai người”, nói chuyện khách khí như vậy, chỗ nào giống lời Quý Hằng sẽ nói?
Hạ Trụ nói: “Dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của hắn.”
Hắn nhìn khắp bốn phía, chú ý người tới tới đi đi chung quanh, người hầu Quý gia phần nhiều là Beta, liếc mắt một cái xem qua thì không có gì đặc biệt dụ người khác chú ý, khách khứa đại khái đều trực tiếp tới giáo đường, cho nên bên này không có gì đáng để lưu tâm.
Hắn lại vỗ tay Quý Dữ, “Tạm thời coi như tham gia hôn lễ bình thường, không cần quá khẩn trương.”
“Được.” Quý Dữ gật đầu.
Hai người mới đi ra cửa không bao lâu, liền có người đuổi tới, là một trong các chuyên viên vừa mới trang điểm cho Quý Hằng: “Quý thiếu gia, người chủ trì đã tới, phiền ngài đi một chuyến, hắn sẽ nói qua một lần tiến trình với ngài, còn sẽ giao lời chứng hôn cho ngài.”
Quý Dữ ừ một tiếng: “Được, tôi tới ngay.”