Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Bạch Cô Cô che mông, chạy một mạch về phòng mình, đóng cửa lại, cầm một cái quần mới rồi vội vã đi vào phòng tắm.
Vừa mới cởi quần xong, người máy trí năng trong phòng tắm cảm nhận được nhu cầu của chủ nhân, vòi hoa sen rào rào, nước xối xuống.
Bạch Cô Cô: “...”
Cái trí tuệ nhân tạo nghiệp chướng này.
Bạch Cô Cô vội lùi lại mấy bước, ra khỏi khu vực tắm.
Vòi hoa sen lập tức ngừng chảy.
Bạch Cô Cô thay một cái quần dài màu trắng hồng.
Màu của cái quần này rất giống với màu trên đầu nấm của cậu, Bạch Cô Cô thích lắm.
Cậu đặt cái quần bị mình làm cho dính đầy bùn đất ở phòng vệ sinh, người máy trí năng nhanh chóng lấy chiếc quần đó đi giặt.
Tiếp đó, Bạch Cô Cô cẩn thận nhìn mình trước gương một lần nữa.
Trên mặt dính mấy vết bùn.
Trên tóc cũng có luôn.
Đều bị Tần Sóc nhìn thấy cả rồi.
Mất mặt quá đi thôi.
Bạch Cô Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, cậu tự an ủi mình rồi mới từ phòng ngủ xuống lầu.
Vừa mới xuống lầu, cậu nhìn thấy một cái hộp trên bàn.
Tần Sóc đưa cái hộp đó cho cậu.
Bạch Cô Cô mở hộp ra, là vòng tay trí năng và trí não mới.
Vòng tay trí năng có kích thước hơi giống với kích thước của một sợi dây cao su nhỏ, có chức năng hình chiếu, trí não thì tương tự như kích thước của máy tính, có mũ bảo hiểm, chính là thực tế ảo hoàn chỉnh.
Dựa vào cảm giác bản năng của cơ thể và trí nhớ của nguyên chủ trong đầu Bạch Cô Cô, cậu có thể hiểu sơ qua chức năng của mấy thứ này.
Bạch Cô Cô lấy vòng tay trí năng ra, nhìn vòng tay trí năng giống như sợi dây cao su nhỏ màu đen, cậu rơi vào trầm tư.
Cái này...
Cái này và cái cậu muốn không giống.
Ít ra cái này phải có một cái nút khởi động chứ.
Bạch Cô Cô làm bộ bình tĩnh, sờ khắp chiếc vòng, cố gắng tìm chỗ nhô cao.
Sau đó...
Tần Sóc đứng dậy, đi tới chỗ Bạch Cô Cô, cầm lấy vòng tay trí năng của cậu.
“Vòng tay và trí não phải tương thích thì mới sử dụng được”, Tần Sóc đeo chiếc vòng lên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của thiếu niên, ấm áp nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong tôi sẽ dạy cho em.”
Thiếu niên vốn là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, tuy không thể nói là vạn người yêu thích, nhưng ăn sung mặc sướng vẫn không thể thiếu, trước đây, những chuyện vặt vãnh này tất nhiên là đã có người xử lý từ sớm rồi.
Hắn có cần bố trí một vài người máy chuyên chăm sóc cho thiếu niên không nhỉ?
Dù gì cũng không thể để thiếu niên chịu tủi thân thêm nữa.
Bên này Tần Sóc đang suy nghĩ xa tít tắp, thì Bạch Cô Cô không hiểu sao lại đỏ mặt, lúng ta lúng túng.
Mặt nấm xấu hổ quá đi à.
Chắc chắn Tần Sóc đang nghĩ mình bị thiểu năng trí tuệ chắc luôn.
Ngay cả vòng tay trí năng cũng không dùng được, còn cần người dạy cho.
Cơ mà Tần Sóc bằng lòng dạy cậu luôn đó, nấm nhỏ rất vui.
Đợi khi linh lực được khôi phục, cậu có thể trồng nấm nhỏ, cây nấm nhỏ đầu tiên nhất định phải đưa cho Tần Sóc.
Bạch Cô Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Sóc: “Cảm ơn.”
Hai má thiếu niên đỏ ửng, ánh mắt sáng ngời, giống như quả đào đầu thu vậy.
Tần Sóc nói: “Không có gì.”
Quản gia bưng cơm ra, nhìn thấy tướng quân nhà mình và phu nhân nắm tay nhìn nhau.
Tướng quân cao ráo, dịu dàng, phu nhân thì ngoan ngoãn, dễ thương.
Đúng là ông trời tác hợp mà.
Cuối cùng hoàng quý phi cũng làm được một việc tốt.
Tướng quân nhà ông không phải cô độc trong quãng được còn lại nữa rồi, may phước quá.
Quản gia lau nước mắt không tồn tại, đặt lần lượt thức ăn lên bàn: “Tướng quân, phu nhân, ăn cơm thôi.”
Bạch Cô Cô giật mình, rút tay mình ra khỏi tay Tần Sóc, ngồi xuống làm bộ bình tĩnh.
Tiếp đó, ánh mắt khẩn thiết của quản gia nhìn chằm chằm Bạch Cô Cô.
Bạch Cô Cô: “...”
Bạch Cô Cô len lén sờ vòng tay trí năng trên cổ tay mình dưới gầm bàn.
Cơm nước xong, quản gia dọn bàn.
Tần Sóc lấy thiết bị trí năng trong hộp ra, đặt lên bàn.
Hắn vẫy tay với Bạch Cô Cô: “Tiểu Bạch, lại đây.”
Sao như gọi cún vậy ta?
Bạch Cô Cô lẩm bẩm trong lòng, sau đó kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh Tần Sóc.
Tần Sóc lấy thiết bị mới ra, nhìn Bạch Cô Cô từ trên xuống dưới một lượt, hắn mím miệng không nói nữa, Bạch Cô Cô lại ngồi xuống lần nữa.
Bạch Cô Cô yên lặng ngồi bên cạnh Tần Sóc, đưa tay chống cằm, quan sát thao tác nhanh nhẹn của hắn.
Chẳng bao lâu, Tần Sóc đã làm xong.
Hắn kéo bàn tay đang chống cằm của Bạch Cô Cô, cậu bị bất ngờ, mém chút nữa ngã vào ngực Tần Sóc.
May mà hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ cánh tay của cậu lại, để tránh cho cậu phải ngượng ngùng.
Tần Sóc đeo vòng tay lên cho Bạch Cô Cô một lần nữa, vừa chạm vào chỗ nhỏ nhất của chiếc vòng, trên vòng tay màu đen lập tức xuất hiện một tia sáng, sau đó tất cả thông tin hiện lên trước mắt Bạch Cô Cô hệt như màn hình điện thoại di động ở thế giới thực.
Tần Sóc giải thích: “Tiểu Bạch, tôi đã đăng ký một tài khoản mới cho em rồi, sau này dùng tài khoản này, được chứ?”
Được, được chứ, rất được luôn.
Tần Sóc thật sự là một người đàn ông chu đáo và tốt bụng.
Bạch Cô Cô lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, cúi đầu gật gật.
Tần Sóc hướng dẫn Bạch Cô Cô thử tất cả các thao tác cơ bản, giúp Bạch Cô Cô đem thiết bị vào phòng.
Trong phòng, người máy đang gấp quần cho Bạch Cô Cô, tình cờ là cái quần ngã vào vũng bùn lúc sáng.
Bạch Cô Cô: “...”
Bạch Cô Cô trơ mắt nhìn người máy gấp quần của mình cất vào tủ, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, tứ chi co lại biến thành một cái ghế đẩu nhỏ trong phòng tắm.
Bạch Cô Cô: “...”
Hóa ra là người máy.
Cậu nghĩ đó là ghế đẩu nhỏ, hôm qua lúc đi vệ sinh cậu đã giẫm lên JIO.
Cậu sai rồi.
Xin lỗi anh người máy.
Tần Sóc đứng sau lưng Bạch Cô Cô, nhìn vành tai ửng đỏ của thiếu niên, hỏi: “Đặt ở đâu đây?”
Bạch Cô Cô chỉ chỉ cái bàn, ngượng ngùng nói: “Tần tướng quân cứ để trên bàn đi.”
“Được rồi.”
Tần Sóc đi tới, đặt trí não xuống bàn, đặt kính và tai nghe xuống.
Còn có một kho trí năng.
Nhưng kho trí năng chỉ có thể được liên kết thông qua tinh thần lực, người không có tinh thần lực thì không thể điều khiển kho trí năng.
Ánh mắt của Tần Sóc nhìn thiếu niên có mấy phần đáng tiếc.
Hay là, để Tống Tử Ngộ xem giúp, xem thử tinh thần lực của thiếu niên liệu có không tồn tại hay không.
Dù sao, di truyền học đã phát triển đến ngày nay, có rất ít người không có tinh thần lực.
Bạch Cô Cô vui vẻ sờ chiếc vòng tay trí năng của mình, cậu muốn tự nghiên cứu nó.
Thế nên cậu nói với Tần Sóc: “Tần tướng quân, anh vội thì đi đi, em tự chơi được rồi.”
“Được”, Tần Sóc nói: “Tôi ở phòng sách bên cạnh, có gì không hiểu thì đến tìm tôi.”
Bạch Cô Cô gật đầu, rồi lại tò mò hỏi: “Tần tướng quân, nay anh nghỉ phép hả?”
Nếu Tần Sóc nghỉ phép thì hôm nay cậu chơi đơn giản một chút thôi, nếu Tần Sóc đi, cậu có thể chơi bung lụa luôn.
Với lại, sao thiếu tướng của đế quốc lại nhàn rỗi được, có thể ở nhà cả ngày sao?
Bạch Cô Cô ngẩng đầu nhìn Tần Sóc.
Tần Sóc mỉm cười: “Đúng vậy, gần đây đang nghỉ phép.”
Hắn nhìn thiếu niên rồi giải thích: “Thời gian nghỉ kết hôn.”
Kết hôn, thời gian nghỉ kết hôn!!!
Bạch Cô Cô lập tức cúi đầu.
Cậu chỉ là bé nấm nhỏ, không biết gì cả, không nghe thấy gì cả.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Tần Sóc.
Tần Sóc cực kỳ cao, vóc người thiếu niên 1m8, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ cả người cậu.
Hắn không nhịn được vươn tay sờ đầu Bạch Cô Cô.
Cảm giác rất tốt, giống như động vật nhỏ ngoan ngoãn.
Tần Sóc hài lòng, xoay người rời đi.
Dựa vào ký ức trong đầu mình, Bạch Cô Cô có thể nhanh chóng thao tác trí não.
Sau đó, cậu phát hiện, Tần Sóc là người duy nhất trong số danh bạ trí não của mình.
Khà khà khà.
Số cá nhân của Thiếu tướng Tần.
Bạch Cô Cô thử thăm dò, gửi cho Tần Sóc một cái “mặt cười“.
Không ngờ ở thế giới tương lai vẫn có gói biểu cảm ha.
Gói biểu cảm yyds*.
*yyds: là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa là “mãi mãi là Thần”
Cậu chỉ gửi thăm dò thôi, ai ngờ đâu Tần Sóc sẽ trả lời cậu chứ.
Ngay sau đó, Tần Sóc gửi tới một dấu chấm hỏi.
Bạch Cô Cô ôm trí não, vui sướng lắc lắc.
Thiếu tướng Tần, hắn thật sự là một người tốt.
Bạch Cô Cô: Không có chuyện gì đâu, em đang thử chức năng thôi à.
Bạch Cô Cô: Biểu cảm che mặt xấu hổ.jpg
Tần Sóc: Không có chuyện gì là tốt rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một tuần trôi qua, nhưng Tần Sóc vẫn ở nhà.
Tướng quân ở thế giới tương lai đều có thể nghỉ phép lâu thế á?
Trong lòng Bạch Cô Cô vừa tò mò, nhưng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi Tần Sóc được, thế nên cậu chỉ có thể ngày đêm mong Tần Sóc sớm đi làm.
Có Tần Sóc ở đây, cậu rất mất tự nhiên.
Đáng tiếc là tính toán của Bạch Cô Cô sai rồi.
Tần Sóc xin phép bệ hạ nghỉ một tháng, để khớp với âm mưu tinh thần lực bạo động của nhị hoàng tử.
Sau đó, mặc kệ những lời đồn đại bên ngoài, hắn nhàn nhã nghỉ ngơi ở phủ tướng quân, đồng thời thông qua phương thức liên lạc đặc biệt của quân bộ, liên lạc với cấp dưới của mình để nắm tình hình.
Tần Sóc vào quân bộ chưa tới mười năm, nhưng hắn có quân đội của mình, lại là học trò cưng của Trương tướng quân, hắn được coi là nửa người kế thừa quân đoàn Tây Bộ, chỗ đứng rất cao trong quân bộ.
Tần Sóc vừa liên lạc xong với cấp dưới, tắt trí não, nhìn thấy Tiểu Bạch đang ló đầu nhìn ở cửa.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng thăm dò hắn, còn tưởng hắn không biết à, cho là mình che giấu tốt lắm ấy hả.
Tần Sóc vừa nhìn lại, đã không thấy cái đầu nhỏ ở cửa đâu.
Hắn theo thói quen mở cửa sổ, quả nhiên Tiểu Bạch lại ngồi xổm dưới cây lớn nữa rồi.
Tần Sóc đi xuống lầu.
Chiều nay, thí nghiệm của Tống Tử Ngộ đã hoàn thành, đúng lúc kiểm tra tinh thần lực cho Tiểu Bạch thử.
Tần Sóc đến cạnh Bạch Cô Cô.
Nấm nhỏ ngồi xổm như dính luôn đầu vào tảng đá, cậu chẳng để ý Tần Sóc đã đứng cạnh mình.
Mãi đến khi Tần Sóc kéo những ngón tay trắng nõn của thiếu niên ra khỏi bùn, dùng giấy vệ sinh mình mang theo cẩn thận lau sạch cho cậu.
“Tiểu Bạch, tôi có một người bạn là chuyên gia nghiên cứu tinh thần lực, em có muốn anh ta kiểm tra tinh thần lực của em thử xem sao không?”
“Kiểm tra tinh thần lực cho em?”, Bạch Cô Cô nhìn Tần Sóc, sửng sốt, dựa vào ký ức của cậu thì nguyên chủ không có tinh thần lực!
Tần Sóc gật đầu: “Em có đồng ý không?”
Chỉ là hắn nghĩ nhiều một chút thôi, nếu thiếu niên không muốn, đương nhiên ý kiến của cậu là quan trọng nhất.
Bạch Cô Cô cúi đầu, khẽ nói: “Nhưng mà em không có tinh thần lực.”
Tần Sóc: “...”
Nhìn thiếu niên như có chút khó chịu, nhưng hắn lại không biết nên an ủi như thế nào.
Tần Sóc do dự một chút, sau đó xoa đầu Tiểu Bạch như động viên, hắn giải thích: “Cũng có người qua mười tám tuổi mới có thể thức tỉnh tinh thần lực.”
Quan trọng hơn là, hắn nghi ngờ đối phương có tinh thần lực, là do bản thân không biết mà thôi.
Bởi vì, bởi vì tinh thần lực của hắn không cam chịu, cứ muốn thoát ra khỏi cơ thể hắn đi tìm Bạch Cô Cô mãi thôi.
Nếu đối phương không có tinh thần lực, sao lại có thể cộng hưởng với tinh thần lực của hắn được?
Nghe Tần Sóc giải thích, Bạch Cô Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tần Sóc bằng đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng hỏi: “Ý của ngài là, có khả năng em cũng có tinh thần lực?”
Tần Sóc gật đầu.
Ánh mắt của Bạch Cô Cô càng sáng hơn.
Chẳng lẽ vì cậu đến đây, mà cơ thể này thức tỉnh tinh thần lực một lần nữa.
Liệu tinh thần lực của cậu sẽ khí phách giống như Tần Sóc không, uy lực của tinh thần lực có thể đánh bại rất nhiều người không?
Bạch Cô Cô nói khe khẽ: “Vậy, vậy cảm ơn Tần tướng quân nha.”
-Hết chương 4-