Trong điện yên tĩnh, tính chiếm hữu mạnh mẽ của Tần Chí không chút che giấu. Lâm Diệu dùng ngón chân nghĩ cũng biết y đã hiểu lầm, không khỏi đỡ trán vô cùng bất lực.
Dung Mộ tất nhiên cũng đoán được điều này, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lâm Diệu, cũng từng hiểu lầm.
“Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Tần Chí hơi híp mắt lại, cho dù là ở Lưu quốc cũng không hề sợ hãi, ngạo nghễ lạnh nhạt nói: “Kẻ nào dám ngăn cản trẫm, đó là kẻ địch của trẫm. Trẫm không bao giờ nương tay với kẻ địch.”
Trên mặt Lâm Diệu hiện vẻ thảm không nỡ nhìn, còn ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu cho Tần Chí, muốn y đừng nói lời hung hãn như vậy, đến lúc đó sẽ bị vả mặt.
Tần Chí lại không hiểu ý tứ của Lâm Diệu, thấy cậu lúc này còn đứng bên phe của Dung gia, lông mày tức khắc càng cau lại.
“A? Thật sao?” Dung Mộ nghiêm nghị nhìn Tần Chí: “Vậy ngươi muốn dùng cách đối xử không nương tay với trẫm, cũng chính là cữu phụ của A Diệu như thế nào?”
Bầu không khí trong điện vốn dĩ giương cung bạt kiếm, nhưng sau khi Dung Mộ nói xong, lại lập tức tràn ngập sự xấu hổ.
Khí thế cả người Tần Chí bỗng chốc bị dập tắt, nhìn Lâm Diệu, sau đó nhìn về phía Dung Mộ, không ngờ Lâm Diệu lại có quan hệ như vậy với Lưu quốc.
Lâm Diệu bỏ qua ánh mắt trách móc của Tần Chí, cậu đã nhắc nhở Tần Chí rồi, lại nói ai đã khiến Tần Chí hiểu lầm cậu.
Tần Chí trầm mặc vài giây, cũng không có gì để nói nữa, đều do y thành kiến, không nghĩ tới quan hệ này.
Hiện tại ngẫm lại, nương của Lâm Diệu đúng là họ Dung. Như vậy, Dung Quyển kia cũng chính là biểu tỷ của Lâm Diệu.
Như vậy Lâm Diệu đi theo Dung Quyển cùng nhau về Lưu quốc, và việc người của Dung gia đối đãi Lâm Diệu như người nhà là hoàn toàn hợp lý, bởi vì bọn họ vốn là người nhà.
Thái độ của Tần Chí dịu xuống, nhưng dù sao y cũng là hoàng đế, vạn thừa chi tôn*, sẽ không dễ dàng cúi đầu.
(*chỉ sự cao quý của hoàng đế)
“Là trẫm hiểu lầm.” Tần Chí gật đầu.
Tiêu Vĩ Thời lập tức giảng hòa cười nói: “Không sao, chúng ta cũng chưa giải thích trước. Nương của A Diệu rời Lưu quốc nhiều năm, cũng đã lâu không liên lạc với chúng ta. Chúng ta cũng nhờ A Quyển, mới biết A Tuyên còn có nhi tử. Nếu không, sợ là đến bây giờ cũng chưa có cơ hội nhận nhau.”
Tần Chí nhìn Lâm Diệu, nói: “Diệu Diệu khi còn nhỏ ở Hạ quốc thật sự rất khổ.”
“Việc này chúng ta cũng nghe A Diệu và A Quyển đề cập qua. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Lâm Hầu Đình lại đối xử với hài tử của A Tuyên như thế.” Dung Mộ nhắc tới liền tức giận: “Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua, hắn làm nhục, hại chết hoàng muội, còn ngược đãi A Diệu. Nếu có cơ hội, phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu.”
Ánh mắt Tần Chí lóe lên tàn nhẫn, nhưng cũng không nói thêm. Y sau khi biết Lâm Diệu đã trải qua những gì, cũng không có ý tha cho Hạ. Chỉ là hiện tại thời cơ không thích hợp, y còn cần bày mưu tính kế tốt.
Mà nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Lưu quốc, sẽ như hổ thêm cánh.
“Nhưng từ nay về sau, trẫm sẽ đối xử tử tế Diệu Diệu, tuyệt đối không để cho Diệu Diệu chịu khổ.” Tần Chí nghiêm túc nói.
Lâm Diệu nghe lời này nhất thời không được tự nhiên, Tần Chí đây là đang bảo đảm với gia trưởng sao? Trước công chúng, có thể khiêm tốn một chút không?
Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời lại cùng nở nụ cười. Bọn họ gặp vô số người, nhìn thấy Lâm Diệu và Tần Chí liền biết tình cảm giữa hai người rất tốt. Lâm Diệu chạy tới Lưu quốc cũng là giận dỗi, căn bản không thật sự tức giận.
Lúc này lời nói của Tần Chí cũng rất tình chân ý thiết*.
(*Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng dứt khoát rõ ràng)
Trò chuyện xong, Dung Mộ để mọi người đi xuống nghỉ ngơi, lại hạ lệnh buổi tối mở tiệc nghênh đón Tần Chí và Kiều Hạc, cũng coi như là hoan nghênh.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu trước khi rời đi, nhưng không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu, chỉ có thể kiềm chế suy nghĩ của mình, thầm nói Lâm Diệu ở đây, chỉ cần tìm cơ hội gặp cậu là được.
Lúc chạng vạng, Lưu quốc mở tiệc rất long trọng, có ca vũ, cũng có mỹ thực. Điệu nhảy của Lưu quốc rất nhanh, dáng múa tuyệt đẹp.
Dung Mộ mở tiệc, thứ nhất là vì khoản đãi đám người Tần Chí, thứ hai cũng để nhân cơ hội tuyên bố thân phận của Lâm Diệu, cũng phong cho Lâm Diệu làm Vĩnh Nhạc vương, mong cậu vĩnh viễn hạnh phúc không phiền lo.
Vương gia tuy là chức quan nhàn hạ, nhưng quyền lực lại không thấp, mỗi tháng cũng có thể lãnh bổng lộc.
Lâm Diệu không ngờ được phong vương gia, niềm vui bất ngờ này tới quá nhanh, cậu còn chưa phản ứng kịp, ngẩn người đứng dậy tiếp chỉ.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu cầm thánh chỉ kia, bề ngoài bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại đang âm thầm phân cao thấp: chẳng qua là một Vĩnh Nhạc vương,làm sao có thể so sánh được với vị trí hoàng hậu của trẫm.
Nghĩ vậy tâm tình của y lại tốt hơn.
Cung yến xong, Tần Chí vốn định đi tìm Lâm Diệu, lại bị Dung Mộ đột nhiên gọi lại, mời y cùng nhau tâm sự.
Sau khi thưởng thức ca vũ trong bữa tiệc, tâm trạng của mỗi người đều rất thoải mái vui vẻ, Dung Mộ vẫn chưa nói chuyện với Tần Chí trong điện, mà mời y vừa đi dạo vừa nói chuyện.
Tần Chí vốn có tính cách không sợ trời không sợ đất, nhưng nghĩ người trước mặt là cữu phụ của Lâm Diệu, cũng là quốc cữu (cậu của vua), thái độ của y vẫn ôn hòa hơn rất nhiều.
“Lúc trước không biết thân phận của cữu phụ, đã đắc tội, mong cữu phụ thứ lỗi.” Tần Chí tuy là xin lỗi, nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dung Mộ cười nói: “Không sao.”
Ông kỳ thật cũng rất kinh ngạc, không ngờ Tần Chí sẽ gọi mình là cữu phụ một cách dễ dàng như vậy.
Ông tuy ở Lưu quốc, nhưng đã nghe rất nhiều lời đồn đãi liên quan đến Tần Chí. Nói y tàn bạo bất nhân, hung ác thô bạo, giết người không chớp mắt, chinh chiến liều lĩnh, khiến dân chúng lầm than, chết đói khắp nơi.
Nhưng mà hiện tại gặp mặt, ông liền thay đổi cái nhìn với Tần Chí, cảm thấy đối phương cũng không phải như lời đồn đại.
Lần này ông tìm Tần Chí, cũng là vì chuyện của Lâm Diệu, ông biết Lâm Diệu cuối cùng sẽ đi cùng Tần Chí, nhưng vì chuyện của hoàng muội trước đây, ông là cữu phụ, vẫn cần phải vì Lâm Diệu nhìn xem Tần Chí có phải là người đáng để giao phó không.
Dung Mộ vẫn chưa trực tiếp hỏi, mà trước tiên nói cho Tần Chí nghe chuyện hoàng muội gặp phải người không tốt.
Tần Chí nghe xong sao có thể không hiểu dụng ý của ông: “Cữu phụ yên tâm, trẫm đối với Diệu Diệu là chân thành, không có nửa phần giả ý. Trẫm cuộc đời này cũng quyết không phụ hắn. Không giấu gì cữu phụ, cuộc đời này trẫm chỉ nguyện cùng một mình Diệu Diệu bạch đầu giai lão, ngoại trừ hắn ra, trẫm tuyệt đối sẽ không tuyển người thứ hai tiến cung, hay động tình với người thứ hai.”
Lời này của Tần Chí có khí phách, là những câu phát ra từ tận đáy lòng.
Dung Mộ nhất thời cũng rất chấn động, không còn nghi ngờ tình cảm của Tần Chí dành cho Lâm Diệu. Ông nghe Dung Quyển nói qua, hậu cung của Tần Chí quả thật chỉ có một mình Lâm Diệu, hơn nữa lời này của Tần Chí cũng đủ để chứng minh tình cảm của y.
“Ngươi cần phải nhớ lời nói hôm nay.” Dung Mộ nghiêm túc: “Ngày nào đó nếu ngươi vi phạm, cho dù Lưu quốc không mạnh bằng Tần quốc, cũng dùng toàn lực giao tranh.”
Lời này là uy hiếp Tần Chí.
Tần Chí lại không cảm thấy bị xúc phạm: “Trẫm bảo đảm, tuyệt đối không có ngày đó.”
Y biết rõ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, tại sao phải tức giận, thậm chí Tần Chí còn rất cảm kích Dung Mộ, có thể yêu thương Lâm Diệu, lo lắng cho Lâm Diệu như thế.
Diệu Diệu đã từng chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ có nhiều người thương yêu Diệu Diệu, y mừng cho Lâm Diệu.
Sau một cuộc nói chuyện, Dung Mộ rất hài lòng với Tần Chí, nhưng việc này chỉ ông hài lòng thì không đủ.
“Ngươi muốn mang A Diệu đi, cần phải nghĩ cách thuyết phục hắn. Nếu hắn không muốn, trẫm sẽ không để người đi.” Dung Mộ nói.
Ông là cữu phụ của Lâm Diệu, tất nhiên là mọi chuyện cần phải suy xét cho Lâm Diệu. Huống hồ Lâm Diệu hiện tại còn mang thai, đi cũng cần cậu phải cam tâm tình nguyện.
Tần Chí gật đầu nói phải, y tất nhiên là muốn Lâm Diệu cam tâm tình nguyện, cũng chưa từng nghĩ ép buộc cậu.
Tuy nói trước đây y quả thực có tiền án, nhưng hiện tại y đã quyết định thay đổi.
Trên đường tới đây y đã nghĩ kỹ rồi, y đã quyết định bạch đầu giai lão với Lâm Diệu, quả thực cũng không nên giấu giếm Lâm Diệu. Ngược lại nếu Lâm Diệu có việc muốn giấu y, tâm trạng của y sẽ như thế nào?
Bởi vậy lần này tới, Tần Chí quyết định nói cho Lâm Diệu chuyện kia. Y nên tôn trọng ý muốn của Lâm Diệu, thay vì tự cho là đúng muốn tốt cho Lâm Diệu.
Nhưng kể từ đó, Tần Chí không tìm được cơ hội nhắc tới việc này với Lâm Diệu.
Lâm Diệu cũng không trốn tránh Tần Chí, vẫn hòa hợp với y như thường, ngoại trừ việc không muốn cùng Tần Chí nhắc tới chuyện bảo bảo. Tần Chí chủ động nhắc tới, cậu đều nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Tần Chí thấy thế cũng rất bất đắc dĩ, y biết Lâm Diệu còn cho rằng y không thích bảo bảo, nhưng bởi vì xung quanh nhiều người nhiều miệng, y không tiện giải thích.
Lâm Diệu kỳ thật khi Tần Chí tìm tới đã nghĩ thông suốt, cũng nghiêm túc suy ngẫm qua.
Cậu biết rõ Tần Chí yêu cậu, cũng muốn đối xử tốt với bảo bảo, nhưng y có lẽ chính là trời sinh không thích tiểu hài tử, việc này cậu cũng không cần thiết cưỡng cầu Tần Chí.
Lâm Diệu có thể cảm giác được Tần Chí khó xử, cũng có thể cảm giác được tâm ý của mình với Tần Chí. Cậu mới xa Tần Chí một ngày, cũng đã thấy không quen.
Khi nghĩ thông suốt thì dù Tần Chí không thích bảo bảo kỳ thật cũng không sao, bảo bảo có cậu thương là đủ rồi. Cậu và Tần Chí đều như vậy, chẳng lẽ có thể rời xa nhau sao? Ai mà không kiên nhẫn chịu đựng đối phương.
Lâm Diệu nghĩ thông suốt cũng không rối rắm nữa.
Sáng sớm nay rời giường, cậu dùng xong tảo thiện liền chuẩn bị đi tìm Tần Chí, ai ngờ mới vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đã có người hùng hổ xông về phía cậu.
Lâm Diệu nhanh chóng nhận ra người đó là Hạ Lăng, thanh mai trúc mã của Dung Quyển.
Hạ Lăng và Dung Quyển là thanh mai trúc mã, phụ thân lại là đại tướng quân của Lưu quốc, còn rất được hoàng hậu yêu mến, vì vậy, nàng cũng được hưởng đặc quyền, nếu có việc gấp có thể ra vào cung.
Mà hôm nay nàng tiến cung, chính là cố ý tới tìm Lâm Diệu.
Hạ tướng quân tuy biết thân phận của Lâm Diệu và việc Lâm Diệu được phong Vĩnh Nhạc vương, lại cố ý không báo cho Hạ Lăng. Hơn nữa ngày ấy Dung Quyển mang Lâm Diệu về Lưu quốc đã truyền ra đồn đãi vớ vẩn, khiến cho Hạ Lăng xem Lâm Diệu thành tình địch.
Hôm nay Hạ Lăng tìm tới chính là muốn xem người khiến Dung Quyển động lòng rốt cuộc có gì khác biệt, còn mang theo vài phần khiêu khích.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy Lâm Diệu, cẩn thận đánh giá xong đối phương, Hạ Lăng lại nháy mắt bị đả kích nghiêm trọng, bắt đầu cảm thấy tự ti.
“Ngươi ——” Hạ Lăng tức giận chỉ vào Lâm Diệu, tức giận đến dậm chân nói: “Sao ngươi lại trắng như vậy, sao có thể đẹp như vậy? Đôi mắt to hơn ta, chân cũng dài hơn ta, ô ô, còn muốn cho người ta sống không! Cùng là Đệ Hôn, ta đứng trước mặt ngươi giống như nha hoàn.”
Nàng méo miệng, khiêu khích tình địch không thành, còn bị tình địch mạnh mẽ đè bẹp, nhất thời suýt chút nữa phát khóc.
Lâm Diệu sững sờ nghe nàng nói, đây là đang khen cậu à?
“Ngươi tìm ta có việc?”
Hạ Lăng trừng to mắt, tiếp theo than thở: “Ô ô, cả giọng nói cũng dễ nghe hơn ta!”
Nàng thua kém tình địch về mọi mặt, tràn đầy tự ti, tức khắc cũng có thể hiểu tại sao Dung Quyển thích Lâm Diệu. Đổi thành nàng cũng sẽ càng thích a!
Nhưng sau khi nghĩ lại, khí thế lại không thể thua, Hạ Lăng nhanh chóng ưỡn ngực phô trương thanh thế mà khiêu khích nói: “Ngươi, ngươi đừng tưởng rằng lớn lên xinh đẹp là ghê gớm! Ta có ngươi còn không có đâu! Lại nói A Quyển không phải là người nông cạn, ngươi đẹp thì sao? Ta có thể nội hàm* hơn ngươi, có biết nội hàm không? Ta thích A Quyển, từ nhỏ đã thích, không ai có thể cướp nàng đi. Cho dù ngươi mang thai con của nàng, ta cũng không bao giờ nhận thua! Ngươi chờ, vị trí thái tử phi sẽ là của ta!”
*Nội hàm là tổng hợp những tính chất, thuộc tính cơ bản thể hiện bản chất của các lớp đối tượng do khái niệm phản ánh và miêu tả.
Lâm Diệu nghe vậy quả thật dở khóc dở cười, tại sao lại có người hiểu lầm quan hệ giữa cậu và Dung Quyển? Cạn lời.
“Ngươi hiểu lầm......”
Lâm Diệu chưa kịp nói xong, đã bị Tần Chí cất bước tiến vào đột ngột cắt ngang: “Lâm Diệu là hoàng hậu của trẫm, hắn mang chính là thái tử của trẫm. Ngươi đang khiêu khích hoàng hậu và thái tử Tần quốc sao?”
Vừa nói, y vừa đi đến bên cạnh ôm lấy eo Lâm Diệu, giọng điệu sắc bén, khí thế lạnh thấu xương, trong khoảnh khắc khiến Hạ Lăng á khẩu không trả lời được.