Đêm khuya, mọi thứ xung quanh đều im lặng. Ngọn nến đang cháy bị gió thổi hơi lay động, không khí càng thêm ngưng trọng.
Linh cảm xấu trong lòng Lâm Diệu ngày càng lớn, cậu miễn cưỡng kiềm chế sự lo lắng khó chịu của mình.
“Lúc trước ngươi đã nói chất độc này không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tần Chí thẳng thắn nói: “Trẫm nói dối ngươi.”
Y nói đúng lý hợp tình, Lâm Diệu nhất thời tức giận, nhìn Tần Chí không nói nên lời.
Lúc ấy vì sao cậu không hề nghĩ ngợi liền dễ dàng tin Tần Chí? Khi độc tính phát tác, Tần Chí thống khổ như vậy, tính mạng lâm nguy. Y nói không sao, mình liền tin là thật?
“Trẫm không sao.” Tần Chí lúc này vẫn chưa quên quan tâm đến cảm xúc của Lâm Diệu: “Ngươi còn muốn nghe không?“. truyện ngôn tình
Lâm Diệu tức giận nhìn Tần Chí, không chút do dự nói: “Muốn.”
Tần Chí sờ đầu Lâm Diệu, chậm rãi nói: “Trẫm bị đủ loại tra tấn để thử nghiệm thuốc, khi đó nếu dám phản kháng, Tần Nghiêu sẽ tra tấn mẫu phi của trẫm. Lúc ấy trẫm nản lòng thoái chí, nếu không có chấp niệm cứu mẫu phi chống đỡ, sợ cũng không sống nổi đến hiện tại, mẫu phi cũng biết việc này, vì trẫm mà liều mạng sống sót. Người biết người tồn tại, trẫm sẽ có sức mạnh để sống. Nhưng rốt cuộc mẫu phi qua đời, người thật sự ốm rất nặng nhưng Tần Nghiêu lại không chịu cho người uống thuốc.”
“Khi đó trẫm hận bản thân vô cùng, vì trẫm mềm yếu vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi bị tra tấn đến chết. Sau đó trẫm liền hạ quyết tâm báo thù, nhất định phải bắt tất cả những kẻ đã hại chết mẫu phi phải trả cái giá khủng khiếp thê thảm nhất.”
“Trẫm bắt đầu giả vờ nhu nhược ngoan ngoãn, Tần Nghiêu quả thực thả lỏng đề phòng. Hơn nữa khi đó hình dáng của trẫm ngày càng rõ ràng, hoàng đế cũng loại bỏ hoài nghi trẫm không phải con ruột của hắn, bởi vậy cảm thấy áy náy với trẫm, hắn vừa kiêng kị trẫm lại vừa bù đắp cho trẫm, liền phong trẫm làm vương, phái đi đất phong xa xôi cằn cỗi.”
“Trẫm khi đó cả người toàn là độc, mỗi ngày đều độc phát, một lần độc phát còn suýt nữa bỏ mạng, may mắn lúc ấy gặp được sư phụ. Sư phụ giúp trẫm khống chế chất độc, nhưng ông ấy nói rằng không có biện pháp giải độc cho trẫm. Nhưng cũng may sau này độc cũng rất ít phát tác. Sư phụ theo trẫm đến đất phong, trên đường còn dạy trẫm võ công. Sau này trẫm mới biết, sư phụ tên là Hứa Hiện, là thần y tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nghe nói không độc nào không thể giải. Ngay cả ông ấy cũng nói không thể giải độc...”
Lâm Diệu nghe xong tim đều thắt lại: “Ngươi không phải nói ông ấy đang tìm phương pháp giải độc cho ngươi sao?”
“Phải. Nhưng độc này khó giải, sư phụ đã đi ba năm, cũng không có tin tức gì. Trẫm cũng không ôm hy vọng quá lớn.”
Nếu có thể tìm được phương pháp giải độc, sư phụ đã trở về từ lâu. Bây giờ đã hơn ba năm vẫn không có tin tức, độc này sợ rằng không có cách giải.
Sắc mặt Lâm Diệu khó coi, nói: “Vậy cũng chưa chắc, không chừng sư phụ đã tìm được thuốc giải, đang chuẩn bị tới tìm ngươi. Mọi việc đều phải nghĩ theo hướng tốt, huống hồ chúng ta còn có thời gian, trên giang hồ kỳ nhân dị sĩ nhiều như vậy, bảo đảm có người có thể nghĩ ra cách.”
“Diệu Diệu nói phải.” Tần Chí suy nghĩ một chút, lại cười nói: “Là trẫm bi quan.”
Y lại nói: “Trẫm lúc trước cũng từng nói cho ngươi, độc này sẽ làm cho trẫm tinh thần mơ hồ. Nhưng nếu chất độc không giải, với mỗi lần độc phát, trẫm đều sẽ càng thêm tàn bạo hung ác, cho đến khi trở thành quái vật không còn nhân tính chỉ biết giết chóc. Trẫm cũng không muốn như thế, cũng đã sớm an bài mọi thứ.”
“Trẫm tuy thích bảo bảo, nhưng vì chuyện này vẫn mang khúc mắc trong lòng. Sư phụ từng nói cho trẫm, độc trong cơ thể trẫm rất cứng đầu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. Bảo bảo sinh ra có thể bị trúng độc, bị độc tính tra tấn, cũng có thể chịu không nổi độc tính, sinh ra thai chết lưu.”
Tần Chí vừa nói vừa nắm chặt tay Lâm Diệu, y biết rõ Lâm Diệu lúc này phải gánh chịu đả kích nặng nề: “Lúc trước trẫm giấu ngươi, cũng là sợ ngươi sẽ không chịu nổi. Ngươi yêu thương bảo bảo như vậy, trẫm không biết nên làm thế nào nói cho ngươi. Việc này đối với ngươi, thực sự quá mức tàn nhẫn.”
Khi Tần Chí nói ra điều này, trong lòng cũng áy náy, là y làm Lâm Diệu không thể sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh.
Lâm Diệu im lặng hồi lâu, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, làm người ta rất khó tiếp nhận. Nhưng cậu lập tức có thể hiểu được tại sao trước đây Tần Chí lại che giấu.
Ngoài ra, Lâm Diệu còn có cảm giác bừng tỉnh ngộ ra.
Nguyên tác không nói thêm về lý do Tần Chí tàn nhẫn thô bạo giết người như ngóe, chẳng lẽ Tần Chí trở nên như vậy là vì bị độc phát? Cũng không phải điều y mong muốn?
Cậu trước đây đã cảm thấy kỳ quái. Một người bí mật lập bài vị cho cung nữ trong cung, sao lại có thể trở thành ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng lúc này Tần Chí nói cho cậu biết tất cả những điều này, thì đã dành cho cậu bao nhiêu tin tưởng.
Lâm Diệu vẫn chưa hỏi nhiều về chuyện bảo bảo, trước tiên nghĩ tới lại là: “Ngươi nói an bài mọi thứ là có ý gì?”
Tần Chí trầm giọng nói: “Trước đó trẫm đã lưu lại hai thánh chỉ. Một giao cho Kiều Hạc, nếu trẫm thật sự mất đi lý trí, để cho hắn...”
Lâm Diệu sao có thể không nghĩ ra y có ý gì, liền ngắt lời nói: “Ngươi đừng nghĩ bậy, sẽ không có ngày đó.”
Tần Chí cười không nói.
“Ta là nghiêm túc.” Lâm Diệu nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù không tìm được cách giải độc, cũng nhất định sẽ có kỳ tích. Ta còn không phải là kỳ tích sao?”
Cậu rơi xuống vách đá lẽ ra đã chết, còn không phải kỳ tích mà sống đến hiện tại sao.
Tần Chí lại không biết ý của Lâm Diệu, cho là cậu đang an ủi mình, liền gật đầu thuận theo: “Đúng vậy, có Diệu Diệu làm bạn, không chừng sẽ xuất hiện kỳ tích. Nói đến cũng kỳ lạ, mỗi lần trẫm ở bên cạnh ngươi, liền cảm thấy thần trí thanh minh, tâm trạng bình tĩnh.”
Lâm Diệu kinh ngạc: “Thật sao?”
Tần Chí nói: “Phải. Có lẽ Diệu Diệu thực sự là phúc tinh của trẫm.”
Lâm Diệu lại nghĩ nhiều hơn Tần Chí, cậu tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến việc cậu không phải là người trong sách hay không.
“Vậy ngươi đi đâu hãy mang ta theo, ở bên ta nhiều hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tần Chí mỉm cười, ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại không cho là thật. Làm sao có thể giải độc bằng cách ở cùng nhau, y cảm thấy thần trí thanh minh, đại khái cũng là do tâm trạng vui vẻ.
Rốt cuộc khi ở bên Diệu Diệu, tâm trạng của y luôn rất tốt.
Hai người lại hàn huyên, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, Lâm Diệu liền bảo Tần Chí ngủ tiếp.
Trước khi ngủ còn cố ý dặn Tần Chí ôm chặt mình, nói không chừng càng gần càng hữu hiệu. Chân giấu trong chăn của cậu cũng đã sớm quấn lên Tần Chí.
Tần Chí cũng không tin lời nói của Lâm Diệu, nhưng vẫn rất hoan nghênh sự quan tâm và chủ động thân cận của Lâm Diệu.
Lúc trước Lâm Diệu giận y vì chuyện bảo bảo, đã thật lâu không chủ động ôm hay thân cận y. Đâu giống hiện tại, ước gì cả người có thể được nhào vào trong vòng tay của Tần Chí.
Tần Chí ôm chặt Lâm Diệu, tâm tình vui vẻ, nỗi buồn phiền của quá khứ cũng nhanh chóng biến mất.
Tuy rằng hai người nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, nhưng một hồi cũng không buồn ngủ.
Đặc biệt là Lâm Diệu, cậu không ngờ Tần Chí lại giấu giếm một quả bom lớn như vậy, làm cậu thoáng chốc hoảng sợ, sao còn có thể ngủ được.
Cậu nghĩ đến những gì Tần Chí nói, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng cho đối phương, liền ôm chặt Tần Chí thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không nên trách oan ngươi, còn giận dỗi ngươi.”
Tần Chí cũng không ngủ, âm thanh nhẹ nhàng: “Không sao đâu. Việc này trẫm cũng có lỗi.”
“Ừ.” Giọng Lâm Diệu hơi khàn khàn: “Ngươi cũng đừng cảm thấy hổ thẹn với ta, đó không phải là lỗi của ngươi. Huống hồ ta cũng không muốn bảo bảo đến vậy, chỉ là đúng lúc mang thai thôi, cũng không thể làm gì được, ta kỳ thật chưa từng nghĩ tới việc sinh con. Hơn nữa ta cảm thấy bảo bảo cát nhân thiên tướng*, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không chừng bởi vì ngươi còn có thể sinh ra là bách độc bất xâm**, ngươi nói đúng không?”
*người tốt tự sẽ được sự giúp đỡ của trời
**miễn nhiễm với cả trăm loại độc
Tần Chí nghĩ đến việc bảo bảo sinh ra còn bách độc bất xâm, cũng không khỏi nở nụ cười tự đáy lòng.
Ban đầu y có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, nhưng bây giờ vì Lâm Diệu và bảo bảo lại bận lòng không muốn buông.
Y thật sự rất muốn cùng Lâm Diệu bạc đầu, cùng nhìn bảo bảo lớn lên.
Đêm nay sau khi nói ra, nửa đêm tuy hai người đều rất khó đi vào giấc ngủ, sau nửa đêm lại ngủ rất ngon.
Sáng sớm Lâm Diệu tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, quay đầu nhìn thấy Tần Chí, lòng bỗng dưng trầm xuống, rất nhanh liền che dấu cảm xúc.
Cậu quyết định âm thầm đi tìm kỳ nhân dị sĩ và cao thủ giải độc khắp nơi, trước khi tìm được phương pháp giải độc, cậu sẽ theo sát Tần Chí, giảm bớt tốc độ lan truyền của chất độc, thậm chí có thể khiến tâm trạng của Tần Chí bình tĩnh cũng tốt.
Lâm Diệu sớm biết mình và Tần Chí dây dưa từ rất lâu rồi, cậu biết mình đã sớm yêu Tần Chí, chỉ là bản thân vẫn chưa phát hiện.
Tối hôm qua nghe Tần Chí nói những chuyện đó, cậu dường như có cảm giác bản thân mình cũng vậy, đau lòng thay Tần Chí. Mà nghĩ đến Tần Chí có thể vì độc phát rời đi cậu, Lâm Diệu càng cảm thấy khó chịu.
Nếu đây không phải là yêu, Lâm Diệu cũng thật không biết cậu có thể yêu người khác hay không.
Tóm lại, cậu biết rõ mình cũng không muốn Tần Chí rời đi, chuyện này chỉ cần nghĩ đến sẽ rất thống khổ. Về phần bảo bảo... Lâm Diệu tin tưởng nhất định sẽ không sao.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Diệu suốt ngày đi theo Tần Chí, ca hát, kể chuyện xưa cho y nghe, làm cái đuôi nhỏ của Tần Chí.
Tần Chí chưa từng có loại đối đãi này, trước đây ngoài lúc Lâm Diệu ở trước mặt y lời ngon tiếng ngọt, ôn nhu như nước là diễn kịch ra, thì sau lưng lại cũng không khách khí đối với y.
Bởi vậy có thể được Lâm Diệu đối đãi như thế, Tần Chí rất vui vẻ tiếp nhận, nhưng cũng không dám làm Lâm Diệu mệt mỏi, cậu hiện tại còn mang thai, không phải một người. Cho dù bảo bảo rất ngoan, chưa quấy phá nhiều, vẫn cần được chăm sóc.
Mấy ngày nay, cách cư xử của Lâm Diệu và Tần Chí, Dung Mộ và những người khác đều nhìn thấy.
Bọn họ đã sớm biết tình cảm của Lâm Diệu và Tần Chí rất tốt, chỉ là giận nhau, bởi vậy thấy hai người hòa hảo như xưa, đi đâu cũng phải có nhau cũng hoàn toàn không kỳ quái.
Duy nhất có một điều bất mãn đó là, Lâm Diệu quá dính Tần Chí.
Có khi không gặp một lát, Lâm Diệu đã hỏi Tần Chí đi đâu, dù cách xa bao nhiêu cũng sẽ đi tìm. Khi Tiêu Vĩ Thời đi tìm Lâm Diệu, không chỉ một lần thấy Lâm Diệu và Tần Chí dính bên nhau, giống như đã lâu không gặp.
Có lẽ là do ảnh hưởng của hai người, Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời cũng có cảm giác nhen nhóm cảm giác tình yêu mãnh liệt, đi dạo Ngự Hoa Viên sẽ nắm chặt tay nhau, nói những lời ngọt ngào.
Thoáng chốc cả cung điện đều bao trùm bởi bầu không khí ngọt ngào của tình yêu, đi đến đâu cũng có thể ăn vài nồi cẩu lương, điều này thực sự làm khổ Dung Quyển và Kiều Hạc.
Dung Quyển cũng bị bầu không khí yêu đương khắp nơi kích thích đến ngo ngoe rục rịch, rất muốn tìm Kiều Hạc để rắc một ít cẩu lương, nhưng Kiều Hạc cũng không có ý định hợp tác.
Đặc biệt là ngày ấy tình cờ gặp Hạ Lăng, Kiều Hạc nhìn thấy nàng sắc mặt càng không tốt, không muốn để ý đến nàng, càng đừng nói đến cùng nàng nói chuyện.
Dung Quyển cảm thấy đau khổ trong lòng, nàng vì quốc sự đi tìm phụ hoàng, lại phát hiện phụ hoàng đang cầm bút vẽ lông mày cho mẫu hậu, hai người tình ý nồng đậm, hiển nhiên là không nhìn thấy những người khác.
Sau đó nàng lại đi tìm Lâm Diệu, muốn nhờ cậu giúp đỡ bày mưu tính kế, xem làm thế nào có thể khiến Kiều Hạc thay đổi tâm ý.
Ai ngờ mới vừa bước vào sân, liền nhìn thấy Lâm Diệu nằm trong lòng Tần Chí ca hát, vừa ca hát vừa mắt đi mày lại động tay động chân với Tần Chí, thực không đứng đắn.
Dung Quyển bị nghẹn đến cực điểm, không chút do dự quay đầu đi, cảm thấy trong cung đã không có chỗ cho nàng dung thân.
Đây là tiết tấu muốn giết cẩu a.