Khi ba người cưỡi ngựa trở lại hoàng cung, trăng tròn đã treo cao trên bầu trời, ánh trăng trắng bạc bao phủ khắp mặt đất.
Kiều Hạc đưa hai người Tần Chí về cung, liền lập tức phi ngựa trở về Kiều phủ.
Tần Chí suy xét Lâm Diệu đi đường xóc nảy, sai người truyền bộ liễn đến.
Y tự mình đưa Lâm Diệu về Trùng Hoa Cung, bảo cậu nghỉ ngơi, lúc này mới trở lại phòng chính sự, lệnh cho Lưu Kính Trung mau truyền Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư và Ngự Sử Đài Hà Trung Thừa tiến cung.
Lưu Kính Trung khom người tuân lệnh, đích thân đến phủ của các vị đại nhân truyền khẩu dụ của bệ hạ, không dám chậm trễ nửa phút.
Đêm nay sắc mặt bệ hạ đặc biệt khó coi, đưa hoàng hậu về là chuyện tốt, cũng không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
Lưu Kính Trung trong lòng lo sợ, nhưng cũng không dám suy đoán thánh ý.
Lúc này đã đến giờ sửu, các vị đại nhân đều bị đánh thức từ trong mộng, nghe nói bệ hạ triệu gấp, đột nhiên có chút hoang mang lo sợ.
Bệ hạ khẩn cấp triệu người tiến cung muộn như vậy, chắc hẳn là việc cực kỳ quan trọng, ba người nhớ lại việc mình làm gần đây có sai lầm gì không, lại thử cẩn thận hỏi Lưu Kính Trung bệ hạ triệu gấp là vì chuyện gì.
Lưu Kính Trung nghiêm nghị lắc đầu, khuyên: “Việc này ta cũng không biết, nhưng bệ hạ hồi cung sắc mặt thật sự rất khó coi, xin các vị đại nhân cẩn thận một chút, chớ làm bệ hạ tức giận.”
Ba vị đại nhân kinh sợ mà đi theo Lưu Kính Trung tiến cung, khi đến phòng chính sự nghe bệ hạ nhắc tới Tần Nghiêu, mới biết là chuyện gì đang xảy ra.
Năm đó bệ hạ đăng cơ, việc đầu tiên làm chính là thí phụ sát huynh. Cả triều văn võ đều kinh hãi, tất cả đều can ngăn phản đối, nhưng sau khi bệ hạ chém đầu vài đại thần, cũng không có ai dám phản đối nữa.
Tin đồn về sự tàn nhẫn vô tình của bệ hạ cũng bắt đầu lan truyền từ đó.
“Hôm nay trên đường trẫm hồi cung, đã bị một đám thích khách tấn công, tự xưng là theo lệnh của vong hồn Tần Nghiêu, tới lấy tính mạng trẫm.”
Hình Bộ Thượng Thư Đậu Hi liền nói: “Đây là kẻ xấu nói hươu nói vượn, định dùng vong hồn che dấu sự thật. Cái chết của Tần Nghiêu vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, tuyệt đối không có vong hồn.”
Hai vị đại nhân khác nghe vậy liên tục phụ họa.
Tần Chí nói: “Trẫm cũng cảm thấy như thế, nhưng tên kia tất khó thoát can hệ với Tần Nghiêu. Trẫm ra lệnh cho ba người đến, là muốn điều tra rõ việc này. Trẫm muốn biết năm đó có bạn bè thân thích nào của Tần Nghiêu trốn thoát? Và tin tức lần này trẫm hồi cung là ai tiết lộ?”
Ba người Đậu Hi liền lãnh chỉ, vẻ mặt ngưng trọng mà bước ra khỏi phòng chính sự.
Việc này đã lâu, năm đó sự kiện kia xảy ra cũng hỗn loạn, rắc rối phức tạp, hiện tại muốn điều tra ra cũng không dễ dàng.
Huống chi việc này còn liên quan đến hoàng huynh của bệ hạ, nguyên thái tử Tần quốc Tần Nghiêu.
Nghĩ đến điều này, ba người họ đều cảm giác sâu sắc mình nhận một công việc cực nhọc.
–
Sau khi từ Lưu quốc trở lại Tần, đường xá xa xôi, Lâm Diệu đã ngủ một giấc ngon lành khi hồi cung, lúc tỉnh lại tinh thần sảng khoái.
Trước khi cậu ngủ Tần Chí còn có việc phải làm, tỉnh lại cũng không thấy Tần Chí, có Thanh Dụ nhắc nhở, mới biết Tần Chí đêm qua đã ở đây. Chỉ là đêm quá khuya, y không ngủ thì đã rời giường thượng triều.
Đã rời đi Tần quốc nhiều ngày, chính sự đều giao cho tả tướng Sở Huyễn và một vài vị trọng thần bàn bạc, lần này y trở về đương nhiên sẽ có rất nhiều việc phải giải quyết.
Thanh Dụ giúp Lâm Diệu chải đầu, nhìn người trong gương nhếch miệng nói: “Hoàng hậu đi cũng không nói với nô tài một tiếng, làm hại ta bị bệ hạ trách mắng một trận, trách ta không chăm sóc tốt cho ngài.”
Lâm Diệu tự biết hổ thẹn, thậm chí tòng thiện như lưu* nói: “Ta sai rồi.”
*Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy
“Ta nào dám trách tội ngài.” Thanh Dụ lại cười rộ lên: “Ngài và bệ hạ hòa hảo sao?”
Lâm Diệu gật đầu.
Thanh Dụ cười nói: “Vậy là tốt rồi. Ngài hiện giờ phải bảo trọng thân mình, nhất thiết phải để ý, tốt hơn là nên ở trong cung.”
Lâm Diệu không nói tiếp, cậu còn đang suy nghĩ đến độc của Tần Chí, việc này không giải quyết, tảng đá lớn trong lòng cậu vẫn treo.
Chờ Thanh Dụ chải đầu, dùng trâm cài cố định xong, Lâm Diệu lại cố ý dặn hắn, người trong cung không ai được phép bắt bướm.
Thanh Dụ đã nhìn thấy Huyền Điệp, biết Huyền Điệp mang kịch độc và thông minh, liền gật đầu, nói hắn sẽ dặn người ở dưới.
Huyền Điệp thông tuệ, chưa chắc sẽ bị bắt, nhưng nếu người trong cung trúng độc cũng rất phiền phức.
Tần Chí bận rộn đến tận chạng vạng, buổi trưa chỉ sai người tới truyền lời.
Vãn thiện là Tần Chí dặn đưa đến Trùng Hoa Cung, Lâm Diệu vẫn còn đang buồn bực, sau khi Tần Chí nhắc tới vị ngự trù mới tới thoáng chốc hiểu rõ.
Vào ngày cậu rời cung, Tần Chí dường như nói qua trong cung có vị ngự trù mới tới, còn nói phải đợi cậu hồi cung dùng bữa. Nhưng lúc ấy Lâm Diệu một lòng muốn chạy trốn, căn bản không nghe những lời này.
Không biết sao, lúc này cùng Tần Chí dùng bữa vãn thiện trễ này, Lâm Diệu liền có chút chột dạ.
“Diệu Diệu nếm thử món cá này.” Tần Chí gắp một miếng cá cho Lâm Diệu: “Cá này là cống phẩm của Tề quốc, thịt tươi mới mềm mịn. Trẫm biết ngươi thích ăn, đặc biệt ra lệnh cho ngự trù làm.”
Lâm Diệu gắp cá lên nếm thử, quả thật rất ngon, lại nhanh chóng ăn nhiều hơn.
“Ngự trù làm có hợp với khẩu vị của Diệu Diệu không?” Chờ Lâm Diệu nếm thử vài món ăn, Tần Chí hỏi.
Lâm Diệu chột dạ gật đầu: “Thật sự rất ngon.”
Tần Chí nhìn Lâm Diệu, lời nói chứa đầy thâm ý: “Vãn thiện này, Diệu Diệu đáng lẽ phải ăn từ mấy ngày trước. Ngày ấy trẫm đặc biệt ra lệnh cho ngự trù làm những món ăn yêu thích của ngươi, ai ngờ cuối cùng chỉ có thể lãng phí.”
“......” Lâm Diệu yên lặng ăn cơm, quyết định lựa chọn làm ngơ, quán triệt không nói chuyện khi ăn.
Không lâu sau đó, tết Nguyên Tiêu người Tần quốc háo hức chờ đợi đã đến.
Trước tết Nguyên Tiêu, trong cung sớm bắt đầu dọn dẹp, treo lên những chiếc đèn lồng lộng lẫy, để nhóm lên bầu không khí lễ hội.
Lâm Diệu mong đợi tết Nguyên Tiêu đến, sáng hôm nay thức dậy rất sớm.
Trùng Hoa Cung phủ đầy tuyết trắng, người trong cung đều mặc xiêm y thật dày, duy chỉ có Lỗ Tạp vẫn đang vui vẻ lăn lộn trên tuyết.
Lỗ Tạp ở Trùng Hoa Cung được hầu hạ ăn ngon uống tốt, trọng lượng của nó nhanh chóng tăng vọt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nó rất rụt rè và nhút nhát khi mới tới, hiện tại đã quên đi nỗi sợ hãi lúc trước, khung cửa tẩm điện của Lâm Diệu đều bị nó cắn một lỗ lớn.
Lâm Diệu cũng không biết nó là loại chó gì, trông rất uy mãnh khí phách, cũng phá phách giống chó Husky, đôi khi còn bộc lộ sự ngốc nghếch.
Nhưng nuôi cũng nuôi rồi, Lâm Diệu cũng bó tay.
Tết Nguyên Tiêu cũng giống như Tết hiện đại, mọi người đều mong được đoàn tụ, các quan viên cũng nghỉ ngơi không cần thượng triều.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Diệu và Tần Chí liền ngồi xe ngựa xuất cung. Lúc này đám đông ồn ào sôi nổi, hiển nhiên náo nhiệt hơn so với trong cung.
Xe ngựa dừng ở lối vào chợ, ngay khi Lâm Diệu đi theo Tần Chí xuống xe ngựa, đã bị hoa đăng muôn màu rực rỡ chói mắt trước mặt thu hút.
Cả con phố này treo đèn lồng đủ loại kiểu dáng tinh xảo, chiếu sáng khắp phố, còn có rất nhiều tiểu thương bán đồ ăn vặt, vật phẩm trang sức.
Ngoài ra, trên đường cũng đông đúc người qua lại, nối tiếp nhau, cảnh tượng náo nhiệt.
Tần Chí nắm chặt tay Lâm Diệu, sợ cậu lạc vào dòng người. Trên đường nhiều người như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ va phải, y rất cẩn thận che chở Lâm Diệu.
Lâm Diệu quan sát dáng vẻ cảnh giác đề phòng của Tần Chí, không khỏi muốn trêu chọc y.
Cậu thừa dịp Tần Chí chưa chuẩn bị, thoát khỏi lòng bàn tay y.
Lúc đó Tần Chí đang xem một câu đố đèn, câu đố kia cũng không phức tạp, y nhanh chóng trả lời đáp án, thành công lấy được chiếc đèn lồng mà mình yêu thích.
Chiếc đèn lồng kia rất tinh xảo, nhưng tuyệt vời hơn là hình dáng của nó, đó là đèn lồng hồ ly, đầu và đuôi của hồ ly sinh động như thật, đèn được đặt trong bụng của hồ ly, trông rất đáng yêu.
Tần Chí đầu tiên trông thấy liền cảm thấy chiếc đèn lồng này rất thích hợp với Lâm Diệu.
Y mang đèn lồng đi tìm Lâm Diệu, lúc này mới phát hiện đối phương không ở bên cạnh.
Tần Chí tức khắc hoảng sợ, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, không đề phòng phía sau lại có người đột nhiên tới gần, nhón chân lên, che kín hai mắt y.
Đôi tay che mắt mềm mại tinh tế, vẻ mặt của Tần Chí nháy mắt biến thành bất đắc dĩ.
“Đừng nhúc nhích, ăn cướp đây.” Lâm Diệu cố ý thô giọng nói.
Tần Chí do dự, cũng rất phối hợp: “Ngươi muốn cướp cái gì? Ta sẽ cho ngươi những gì ta có.”
Lâm Diệu trầm mặc hai giây: “Đưa đèn lồng kia cho ta!”
Tần Chí ngoan ngoãn giao ra đèn lồng.
Lâm Diệu cầm lấy đèn lồng, Tần Chí lại nắm lấy tay kia của cậu, có chút trách móc nói: “Đừng chạy lung tung, lỡ như bị lạc thì làm sao?”
“Ta không phải tiểu hài tử, đâu dễ dàng lạc như vậy.” Lâm Diệu lẩm bẩm, cúi đầu xem đèn lồng hồ ly, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hai người dạo từ đầu phố đến cuối phố, Lâm Diệu nhìn thấy trong hồ có rất nhiều du thuyền, liền kéo Tần Chí nói muốn đi du ngoạn hồ bằng thuyền.
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, những du thuyền đó đều treo đèn lồng tinh xảo xinh đẹp, từ xa nhìn lại, rất lộng lẫy động lòng người.
Lâm Diệu muốn du hồ, Tần Chí sao có thể từ chối, cho nên liền đi tìm nhà đò thuê thuyền.
Y vốn là muốn bao hết hồ này, nhưng ngẫm lại trong hồ chỉ có một con thuyền của bọn họ thì rất quạnh quẽ, đành từ bỏ.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí lấy ra bạc thuê thuyền, không biết sao liền nhớ tới lúc trước cậu cũng từng muốn du hồ, lại bị Tần Chí vô tình từ chối, cậu còn trêu chọc Tần Chí bảo y xếp hàng mua bánh nướng cho mình.
Khi đó thái độ của Tần Chí đối với cậu và hiện tại khác nhau một trời một vực.
Lâm Diệu cũng không ngờ, mình lại yêu Tần Chí, còn mang bảo bảo của y.
Sau khi thuê thuyền, Tần Chí dắt Lâm Diệu bước lên thuyền, có người chèo thuyền tới chống thuyền cho bọn họ.
Trong khoang thuyền được ngăn bằng một tấm rèm, người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền, hai người vén rèm lên đi vào khoang, người chèo thuyền liền chống thuyền chuẩn bị xuất phát.
Lâm Diệu vén rèm, từ trong mũi thuyền nhìn ra bên ngoài, thấy trong hồ nơi nơi đều là du thuyền treo đèn lồng, gió nhẹ vi vu, rất thoải mái dễ chịu.
Đúng lúc này, thuyền lại đột nhiên va chạm mạnh.
Lâm Diệu nghe người chèo thuyền phát ra tiếng hô, ngay sau đó một nữ tử nghiêng ngả chật vật mà xông vào khoang thuyền.
Lâm Diệu thoáng chốc kinh ngạc nhìn người nọ.
Nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, rất xinh đẹp, da trắng, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Nàng vừa vào, trực tiếp ngã xuống đất, ngẩng đầu run rẩy mà nhìn hai vị quý nhân mặc quần áo đắt tiền, vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm.
Do dự một lúc, nàng vội vàng quỳ xuống van xin: “Hai vị công tử cứu mạng! Ta bị truy đuổi tới đây, cầu hai vị công tử cứu ta. Ta vốn là người thôn Trần gia, lại bị ác bá bắt nhốt. Hôm nay vất vả tìm được cơ hội chạy thoát, nếu bị bắt về, hắn nhất định sẽ không tha cho ta.”
Nàng vừa nói vừa dập đầu, bởi vì sợ hãi và oan ức, nước mắt cũng chảy dài trên khóe mắt.
Lâm Diệu vội vàng ngăn cản nàng tiếp tục dập đầu, lại nói với người chèo thuyền: “Không cần cập bờ, cứ rời đi như bình thường.”
Sau khi dặn dò, cậu lại hướng ánh mắt về phía người nọ: “Đừng sợ, không sao cả, có chúng ta ở đây, không ai có thể bắt ngươi đi. Ngươi có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra? Chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi.”
Nếu nữ tử này thực sự có oan khuất, hôm nay gặp Tần Chí, cũng là may mắn.
Rốt cuộc bàn về thân phận còn có ai có thể thắng được Tần Chí.
“Ta tên là Trần Tương Tương, là người thôn Trần gia phía đông, trong nhà chỉ có ta, nương và ca ca. Ngày ấy ta đến bên dòng suối giặt quần áo, lại gặp phải ác bá, đầu tiên là đùa giỡn ta, thấy ta không chịu, liền sai hạ nhân bắt ta đi, nhốt lại trong phủ, thậm chí còn dùng tính mạng của nương và ca ca uy hiếp ta, nói nếu ta không ngoan ngoãn làm thiếp của hắn, hắn liền giết nương và ca ca ta. Ta... ta rất sợ hãi, nhưng lại không muốn đi theo hắn, liền cố ý giả vờ phục tùng để làm cho hắn thả lỏng cảnh giác, tết Nguyên Tiêu, hắn quả thực mang ta ra ngoài du ngoạn, ta liền thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, chạy trốn.”
Lâm Diệu trầm ngâm nói: “Ngươi biết người nọ là ai không?”
Trần Tương Tương do dự nói: “Biết... biết.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Nhưng thân phận của vị kia không tầm thường, không phải là người bình thường có thể chọc. Hai vị công tử giúp ta tạm lánh người nọ, Tương Tương đã vô cùng cảm kích, cũng không dám liên lụy hai vị công tử.”
Lâm Diệu và Tần Chí nhìn nhau, thầm nghĩ thân phận không tầm thường? Vậy càng thú vị.
“Ngươi cứ nói đừng ngại......”
Giọng nói Lâm Diệu còn chưa hết, thuyền đột nhiên bị va đập dữ dội.
Tiếp theo là giọng nói rất kiêu ngạo ương ngạnh vang lên: “Người trên thuyền, bổn thiếu gia tìm các ngươi đã lâu. Mau ngoan ngoãn giao người ra đây, nếu không đừng trách ta vô tình.”
Lâm Diệu vén rèm lên, liền thấy một tên ăn chơi trác táng đứng ở đầu thuyền, đầy vẻ kiêu ngạo.
“A?” Lâm Diệu bình tĩnh nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Khi cậu xuất hiện, tên kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu ngây ngẩn cả người. Lâm Diệu diện mạo xinh đẹp, gương mặt kia được đèn lồng chiếu rọi càng minh diễm động lòng người, khiến người ta hoàn toàn bị thu hút bởi sự kinh diễm này.
“Từ đâu ra mỹ nhân?” Tên ăn chơi trác táng nhìn Lâm Diệu không chớp mắt, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cậu, không chút nào che dấu thèm muốn trong lòng, ngả ngớn nói: “Còn không qua đây, để cho bổn thiếu gia nhìn kỹ.”