✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
Tuy Hứa Hiện tìm được phương pháp giải độc, Tần Chí vẫn quyết định chờ sau khi Lâm Diệu sinh hạ bảo bảo lại đi, hiện tại Lâm Diệu trong tình trạng này, làm sao y có thể yên tâm rời đi.
Lâm Diệu biết rất khó thuyết phục Tần Chí thay đổi chủ ý, cũng không nói thêm gì nữa.
Hiện giờ, cậu đương nhiên cũng hy vọng Tần Chí có thể ở bên cạnh, cùng cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn này, cũng có thể nhìn thấy bảo bảo đầu tiên.
Hứa Hiện cũng không phản đối quyết định của hai người, ông không yên tâm về việc để Hứa Hoài Hiên và linh thú đơn độc ở tại dược cốc, liền chuẩn bị rời đi sau vài ngày.
Hứa Hiện không chịu ngồi yên, ngày hôm sau liền ra khỏi cung du ngoạn.
Ông đã lâu không trở lại Tần quốc, vốn muốn nhìn xem Tần quốc có thay đổi gì không, không ngờ lại phát hiện mọi người bên ngoài cung đang thảo luận về một quyển sách gọi là 《 Ngưu Lang Chức Nữ 》.
Bọn họ nói về nội dung quyển sách, bình luận nhân vật trong sách, nói đến chỗ bất đồng còn khó tránh khỏi phát sinh tranh chấp, cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Hứa Hiện thấy thế không khỏi rất ngạc nhiên, chỉ là một quyển sách mà thôi, nghe tiêu đề cũng tầm thường, có gì để tranh luận.
Ông nghĩ vậy, khi đi ngang qua hiệu sách, thấy rất nhiều người đang tụ tập giành giật sách, cũng không khỏi tò mò mua quyển sách đó.
Sau đó ông liền mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Từ sự khinh thường trước đây, lại biến thành một fan trung thành của quyển sách.
Quyển sách《 Ngưu Lang Chức Nữ 》này ngoại trừ câu chuyện tình yêu cảm động rơi lệ, còn xây dựng nên một thế giới thần thoại vô cùng hoàn chỉnh, đối với người ở thời này rất kỳ ảo.
Nhưng cho dù là kỳ ảo, mọi người cũng khao khát một thế giới thần thoại như vậy, thời điểm đọc nó, cũng sẽ tưởng tượng mình là nhân vật trong sách, bị tác động tới cảm xúc.
Hứa Hiện cầm sách trở lại tẩm cung, sau đó vừa ăn vừa xem, đi đường xem, ngủ cũng xem, đã hai ngày không bước ra khỏi phòng.
Tần Chí rất kinh ngạc khi nghe Lâm Diệu nói về việc đó, không biết tại sao sư phụ đóng cửa không ra, chẳng lẽ là đang bế quan sao.
Cuối cùng vẫn không kìm được mà cùng Lâm Diệu đi tới tẩm cung của Hứa Hiện.
Tần Chí cho rất nhiều cung nhân tới hầu hạ Hứa Hiện, Hứa Hiện tốt với y, tất nhiên y cũng sẽ tốt với Hứa Hiện.
Nhìn thấy Tần Chí và Lâm Diệu, cung nhân đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ.
Lâm Diệu đã quen thuộc cảnh này, có chút chết lặng, thuận miệng hỏi: “Sư phụ đâu?”
Cung nhân cung kính trả lời: “Hứa đại phu ở tẩm phòng, ngọ thiện cũng là sai người đưa vào.”
Lâm Diệu ngạc nhiên nói: “Ông ấy chưa từng đi ra ngoài lần nào sao?”
“Hôm nay còn chưa từng.”
Vẻ mặt của Lâm Diệu đột nhiên rất vi diệu, nhìn Tần Chí, rất ăn ý mà nhanh bước chân, muốn nhìn xem sư phụ rốt cuộc đang bận làm gì trong tẩm phòng.
Trước khi vào, Lâm Diệu và Tần Chí từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chẳng hạn như sư phụ đang bận nghiên cứu phương thuốc, hoặc làm thí nghiệm gì đó. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, hai ngày nay sư phụ lại ở trong tẩm phòng để xem một quyển sách tình cảm. . Truyện Đoản Văn
Khi cả hai bước vào, ông đang xem đến kết cục, bị kết cục Ngưu Lang và Chức Nữ bị bắt ép chia lìa làm cảm động đến hai mắt đỏ bừng.
Tần Chí nhìn sư phụ sưng đỏ hai mắt, sau đó nhìn quyển sách trong tay ông, cả người đột nhiên trở nên không khỏe.
Càng khó tin chính là, sư phụ tự mình xem còn chưa đủ, thậm chí còn bắt đầu đề cử cho y, hy vọng y cũng có thể đọc quyển sách này.
Tần Chí từ khi quen biết sư phụ đến nay, chưa từng thấy ông ra sức đề cử cái gì như thế, lúc này nhìn quyển sách kia, đột nhiên giống như nhìn tà vật gì.
“Ta ban đầu cũng có ý nghĩ giống như ngươi, cảm thấy một quyển sách mà thôi, có thể hay cỡ nào? Nhưng xem xong mới biết, quyển sách này thật sự quá hay! Ngươi chẳng lẽ còn không tin sư phụ sao? Sư phụ đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa? Đặc biệt là tình cảm của Ngưu Lang Chức Nữ, đặc biệt cảm động, ngươi xem sẽ biết. Hiện tại ngoài cung rất nhiều người đều xem qua quyển sách này, mọi người đều tranh giành, còn chưa chắc có thể mua được. Ngươi thử nghĩ xem, một quyển sách được nhiều người khảo nghiệm như vậy, liệu có thể không hấp dẫn sao?”
Ông nhiệt liệt đề cử, còn đẩy quyển sách mới vừa xem xong vào ngực Tần Chí.
Tần Chí thật sự không còn cách nào khác, cầm quyển sách giống như cầm một củ khoai lang nóng hổi.
Nhưng y tiếp nhận sách này cũng chỉ là ngại từ chối sư phụ, hoàn toàn không tính đọc.
Về phương diện này, ý chí của Tần Chí rất kiên định.
Sau khi ra khỏi chỗ của sư phụ, Tần Chí bị đề cử nhiệt tình đến có chút ngốc cuối cùng thanh tỉnh.
Lâm Diệu đứng bên cạnh Tần Chí rốt cuộc đã trở lại bình thường, vẻ mặt cũng khó nén khiếp sợ. Từ khi nhìn thấy tên sách, cậu vô cùng kinh ngạc, chỉ là không dám nói lời nào, sợ vô ý bại lộ thân phận của mình.
Cậu biết quyển sách này bán rất chạy, cũng rất được hoan nghênh, nhưng lại không ngờ rằng sư phụ lại mua quyển sách này, còn bị hấp dẫn đến hai ngày không ra khỏi cửa.
Hơn nữa vừa rồi nghe được sư phụ rất khâm phục tác giả quyển sách này, Lâm Diệu cảm thấy nếu ông biết tác giả quyển sách kỳ thật đứng bên cạnh, cũng không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Tóm lại sau khi được sư phụ khen ngợi, nụ cười trên khóe môi của Lâm Diệu không thể giấu được.
Nhưng khi trở lại tẩm cung, nhìn thấy Tần Chí tùy ý ném sách qua một bên, nụ cười này hoàn toàn biến mất.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, lại nhìn quyển sách bị thờ ơ vứt bỏ.
Cậu nghẹn một lúc lâu, vẫn không nhịn được, thử hỏi: “Ngươi không tính đọc sao?”
Tần Chí cũng không phát hiện suy nghĩ trong lòng Lâm Diệu, khinh thường nói: “Một quyển sách về tình yêu chẳng biết ra sao mà thôi, lại thu hút nhiều người như vậy, quả thực hoang đường.”
Trong lời nói của y không chút che giấu sự khinh thường và miệt thị đối với quyển sách này.
Lâm Diệu thầm nói đó là bởi vì ngươi chưa đọc, chờ ngươi xem qua sẽ thay đổi cái nhìn.
“Ngươi cũng chưa xem, sao biết nó dở. Quyển sách này rất được hoan nghênh, luôn có nguyên nhân.” Lâm Diệu uyển chuyển mà khuyên y: “Ngươi cũng có thể đọc vài trang trước khi đưa ra quyết định.”
Tần Chí không chút do dự nói: “Trẫm không muốn lãng phí thời gian.”
“Nhưng ngươi đã đem sách về, tương đương đồng ý với sư phụ, tại sao có thể đổi ý.”
Tần Chí nhìn Lâm Diệu cười nói: “Việc này trẫm không nói, Diệu Diệu không nói, làm sao sư phụ có thể biết được?”
Y nói xong, ngạc nhiên phát hiện, hai mắt ban đầu còn nheo lại và khóe môi đang cong lên của Lâm Diệu trong phút chốc liền suy sụp, mím chặt môi vẻ mặt không vui, bình tĩnh nhìn y.
Tần Chí bị nhìn không hiểu ra sao, thử nói sang chuyện khác: “Diệu Diệu không phải nói muốn đi hồ sen một chút sao? Trẫm cùng ngươi đi?”
Hôm nay y nghỉ ngơi tắm gội, cũng không làm việc gì khác. Thấy Lâm Diệu dường như đang tức giận, cũng hoàn toàn không biết mình làm gì chọc đối phương không cao hứng.
Chẳng lẽ Lâm Diệu cũng xem qua quyển sách kia, giống như sư phụ, cũng bị quyển sách kia mê hoặc?
Nếu đúng như vậy, thì chỉ sợ y đoán không sai, quyển sách này quả nhiên là tà vật.
Tần Chí thậm chí bắt đầu suy nghĩ xem có nên vận dụng thủ đoạn nào đó quét sạch tà vật hay không.
“Không muốn đi nữa, ngươi tự mình đi đi.” Lâm Diệu khó chịu trả lời.
Cậu hiện tại rất khó chịu, Tần Chí thật sự khinh thường sách cậu viết, đó chính là sách cậu đã mất mấy tháng để viết ra, người khác đều khen cậu viết rất hay.
Nhưng còn Tần Chí, là bạn lữ của cậu, thậm chí còn không xem, liền tùy tiện phê bình cậu viết không tốt, còn nói đọc sách là lãng phí thời gian, quả thực vô cớ gây rối, không nói lý, cực kỳ quá đáng.
Lâm Diệu quyết định, đợi lát nữa sẽ âm thầm đi mách với sư phụ, tố giác Tần Chí, xem y làm cách nào giải thích với sư phụ!
Hừ.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Tội anh Chí, bỗng dưng bị vợ dỗi =)))
Nếu Diệu Diệu khai thật tác giả là mình thì anh lại chả khen vội, nhưng vẫn muốn ck khen thật lòng cơ ┐(°‿°)┌