Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 91: Chương 91: Chương 88




Vào ngày này, Tần Chí đang cùng Lâm Diệu chơi đùa với Duyệt Duyệt ở Trùng Hoa Cung, bất ngờ nhận được tin chiến thắng Kiều Hạc phái người truyền đến, nói quân Tần đại thắng, hiện đã bắt sống quốc sư Tề quốc, chuẩn bị sai người áp giải về Tần trước, hắn còn cần xử lý chút hậu sự.

Lâm Diệu cũng nhìn thấy tin chiến thắng này, cười nhẹ nhõm: “Kiều tướng quân không sao thì tốt, biểu tỷ hẳn là tìm được hắn?”

“Trong thư không đề cập đến.” Quân Tần đại thắng, Tần Chí cũng rất vui mừng: “Nhưng quân Tần trùng trùng điệp điệp, hành tung cũng không khó để tìm ra, hẳn là nàng tới rồi.”

Lâm Diệu gật đầu: “Chờ áp giải quốc sư Tề quốc kia hồi kinh, sẽ biết hắn có phải là Tần Hựu hay không.”

Tần Chí vẻ mặt u ám mà gật đầu.

Hai người vẫn chưa nói thêm việc này, mọi chuyện phải đợi áp giải Tần Hựu hồi kinh lại nói.

Dùng xong ngọ thiện, Tần Chí cùng Lâm Diệu đi nghỉ ngơi, chợt nhớ tới trước đó nhận được mật thư từ Hạ đưa tới, thuận tiện nói chuyện với Lâm Diệu.

“Mật thư nói, Lâm Hầu Đình không biết vì sao đột nhiên ngã bệnh, hiện tại triều chính Hạ quốc đều do Lâm Duẫn Phù đại diện. Lâm Hầu Đình bệnh kỳ quái, trong triều cũng có người không phục Lâm Duẫn Phù, nghe nói còn có người muốn ủng hộ Thất hoàng tử, dẫn tới tình hình Hạ quốc rối ren, sóng ngầm bắt đầu khởi động.”

Lâm Diệu sửng sốt: “Vị Thất hoàng tử kia, năm nay không phải vừa tròn một tuổi sao?”

“Phải. Nhưng Thất hoàng tử là Xích Kiêu, những người ủng hộ hắn vốn đứng ở phía đối lập với Lâm Duẫn Phù. Nếu Lâm Duẫn Phù kế vị, bọn họ sẽ gặp họa trước tiên. Nhưng nói đến cũng kỳ quặc, người thừa kế của Hạ quốc cũng không thiếu, ngoại trừ Nhị công chúa và Ngũ công chúa ra, thế nhưng không ai có thể sống đến thành niên. Việc này Diệu Diệu có biết nội tình không?”

Lâm Diệu che giấu, chột dạ lắc đầu: “Ta không được sủng ái, đối với những việc này cũng không rõ. Chỉ biết bọn họ đều là trùng hợp xảy ra ngoài ý muốn, lúc trước cũng có người hoài nghi, nhưng vẫn chưa tra ra cái gì, cũng không giải quyết được gì.”

Tần Chí gật đầu không hỏi nữa, thầm nói từ đâu ra nhiều việc ngoài ý muốn như vậy. Ở trong hoàng cung, vì cầu quyền thế địa vị, những chuyện này có thể nói nhìn mãi quen mắt.

Lâm Diệu nghe Tần Chí nói, đáy lòng có chút do dự, Tần Chí không có gì giấu giếm cậu, cậu cũng không nên giấu Tần Chí.

“Ta gần đây cũng nhận được một lá thư, là từ Hạ truyền đến.” Lâm Diệu đột nhiên nhắc tới.

Tần Chí hơi sững sờ, nhìn Lâm Diệu chờ cậu nói tiếp.

Lâm Diệu lập tức nói không chút giấu giếm: “Thư do Đoạn Tề đưa tới, hắn lúc trước ám chỉ ta, như là cố ý giúp ta. Trong thư nhắc đến Lâm Duẫn Phù từng phái thích khách tới Tần, nhưng mục đích không rõ. Hắn nghi ngờ Lâm Duẫn Phù sẽ gây bất lợi cho ta nên đã viết thư nhắc nhở ta phải cẩn thận đề phòng.”

“Vị đại tướng quân Hạ quốc, tâm phúc của Lâm Hầu Đình, Đoạn Tề?”

Lâm Diệu gật đầu.

Tần Chí nghi hoặc: “Tại sao hắn liên hệ với ngươi?”

“Không biết.” Lâm Diệu nói: “Nhưng vấn đề mấu chốt là, phong thư này là lần thứ hai đưa đến, lúc trước khi chúng ta đi tới dược cốc không nhận được. Nói cách khác, thời gian Lâm Duẫn Phù phái thích khách tới Tần, trùng với thời gian chúng ta đi dược cốc.”

Tần Chí trầm ngâm nói: “Ý của ngươi là, có người thừa nước đục thả câu?”

“Có thừa nước đục thả câu hay không, chờ áp giải quốc sư Tề quốc kia hồi kinh sẽ biết.”

Xe tù áp giải quốc sư Tề quốc bí mật đến kinh đô, sau đó bị đưa vào thiên lao.

Quốc sư bị cầm tù, từ Tề đến Tần đường xá xa xôi gập ghềnh, áo cà sa của hắn lem luốc hôi hám, hiện giờ trở thành tù nhân, đã sớm không còn kiêu ngạo độc đoán như xưa nữa.

Tần Chí và Lâm Diệu ở đại điện nhìn thấy quốc sư Tề quốc bị áp giải tới, cũng sai người gỡ xuống mặt nạ của hắn.

Dưới mặt nạ là khuôn mặt bị bỏng nặng, làn da nhăn nheo, khắp mặt đều là vết sẹo, phần thịt mới lòi ra, nhìn có chút dọa người.

Tần Chí nhìn chằm chằm đối phương, vẫn từ trên gương mặt kia nhìn ra một cảm giác quen thuộc: “Tần Hựu?”

Tần Hựu không phủ nhận, hắn bại bởi Tần Chí, biết khó thoát cái chết.

“Thật hối hận lúc trước không khuyên tam ca nhổ cỏ tận gốc.” Tần Hựu hung ác nhìn chằm chằm Tần Chí: “Tam ca coi ngươi là một con chó, ta lại sớm biết ngươi là sài lang. Ta hiện giờ bại trong tay ngươi, không có gì để nói, chỉ hận không thể báo thù cho tam ca.”

“Ngươi có thể thoát khỏi đám cháy, thật sự mạng lớn.” Tần Chí nói: “Mục Khanh Du, còn có Trịnh Tu Khải, Kỷ Duật là do ngươi sai khiến?”

“Không sai. Bọn họ ăn vào cổ độc, chỉ có thể do ta sai khiến. Nhưng A Mục khác với họ, hắn tự nguyện. Hắn sợ ta, nhưng không biết ta đối xử chân thành với hắn. Hắn muốn mạng ngươi, ta giúp hắn mọi nơi, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có ngươi. Ta sớm nói với hắn ngươi không đáng, hắn không nghe, tự nhiên mất đi tính mạng.”

“Là ngươi cứu hắn?”

“Đúng vậy, nếu hắn không gặp ta, đã sớm mất mạng.”

Tần Chí không hỏi thêm về Mục Khanh Du, ngược lại hỏi: “Ngày ấy trẫm giải độc, thích khách tới dược cốc cũng là ngươi phái tới?”

“Ý ngươi là Phó Lẫm?”

“Sau Phó Lẫm.” Tần Chí nói: “Khoảng chừng mấy chục người, có phải là ngươi phái tới?”

Tần Hựu nhíu mày: “Thích khách gì, ta không biết, ta chỉ phái Phó Lẫm. Quả thực được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”

Hắn mắng một cách hung tợn, đại khái là nghĩ đến chuyện bị Phó Lẫm bán đứng bại lộ thân phận.

Lâm Diệu hỏi lại xác nhận: “Ngươi xác định ngoài Phó Lẫm, không phái ai đến dược cốc?”

“Chuyện tới bây giờ, ta có cần phải lừa các ngươi sao.” Tần Hựu nói: “Ta đã làm ta nhận, ta chưa làm, đừng ai mơ tưởng vu oan cho ta!”

Lâm Diệu nghe vậy nhanh chóng cùng Tần Chí nhìn nhau, xác định Tần Hựu không nói dối, những thích khách đó không phải do hắn phái tới.

Tần Chí gật đầu, ra lệnh cấm quân dẫn Tần Hựu đi.

Vẻ mặt của Tần Hựu bình tĩnh, cũng không hoảng sợ, chỉ có đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tần Chí kia vẫn tràn ngập sát khí hung ác, nếu không phải rơi vào trong tay Tần Chí, hắn nhất định phải đem Tần Chí bầm thây vạn đoạn.

Đáng tiếc hiện tại người kia là dao thớt, hắn là thịt cá, cho dù hận không thể giết Tần Chí, cũng chỉ có thể bất lực mà thôi.

Gặp qua Tần Hựu, trở lại Trùng Hoa Cung, Lâm Diệu vẫn còn tức giận: “Những thích khách đó không phải Tần Hựu phái tới, vậy nhất định là do Lâm Duẫn Phù sai tới. Chỉ là ta không hiểu được tại sao hắn lại muốn nhằm vào ngươi.”

Tần Chí rót cho Lâm Diệu ly trà, lắc đầu nói: “Không phải trẫm, là ngươi.”

Lâm Diệu uống trà, vẻ mặt khó hiểu: “Ý của ngươi là, những thích khách đó đều là nhằm vào ta tới?”

“Không sai.” Tần Chí trầm ngâm nói: “Nếu trẫm đoán không sai, sắp tới Hạ quốc sẽ xuất hiện biến lớn.”

Tần Chí quả thực đoán không sai, Lâm Duẫn Phù lúc trước đột nhiên nhằm vào Lâm Diệu là có nguyên nhân.

Vào ngày mà Tần Hựu bị đẩy ra ngọ môn chém đầu, Tần Chí nhận được mật báo, nói Lâm Hầu Đình bệnh nặng băng hà, Lâm Duẫn Phù ít ngày nữa sẽ tổ chức lễ đăng cơ, chính thức xưng đế.

Lâm Hầu Đình đột nhiên bị bệnh, Lâm Duẫn Phù bỗng nhiên phái thích khách giết Lâm Diệu, hiện tại Lâm Hầu Đình lại băng hà một cách kỳ lạ, một loạt chuyện này càng nghĩ càng sợ.

Nhưng chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tần Chí nói với Lâm Diệu, Lâm Diệu cũng vô cùng tin tưởng: “Hắn bỗng nhiên nhằm vào ta, đơn giản cảm thấy ta sẽ là mối đe dọa đối với hắn.”

Khi nói chuyện, cậu đột nhiên đổi thái độ, giọng điệu sắc bén nói: “Hắn đã cảm thấy như vậy, ta cũng không thể để hắn thất vọng.”

Cậu luôn nghĩ về chuyện lúc trước mình bị hại suýt nữa một xác hai mạng, đêm đó nếu không phải cậu và Duyệt Duyệt đều mạng lớn, chỉ sợ cũng không nhìn thấy mặt trời.

Mà người gây ra tất cả những chuyện này chính là Lâm Duẫn Phù.

Lâm Diệu là người tự bênh vực mình, bất luận thế nào cũng không thể nhìn người như Lâm Duẫn Phù đăng cơ xưng đế.

Tần Chí nghĩ đến Lâm Duẫn Phù hại Lâm Diệu và Duyệt Duyệt chịu khổ, ánh mắt hơi u ám, sát khí cuồn cuộn. Nếu không tại Lâm Duẫn Phù phái thích khách động thủ, Duyệt Duyệt đã không ra đời sớm như vậy. Bé con sinh ra nhỏ như thế, trông thật đáng thương.

“Không bằng trẫm lập tức phái binh, đánh hạ Hạ quốc.”

Lâm Diệu kinh ngạc nhìn Tần Chí, công thành chuyện lớn như vậy, làm sao Tần Chí có thể nói đến nhẹ nhàng bâng quơ.

“Nếu có thể chiến thắng mà không cần đánh nhau, cần gì phải đại động can qua* khiến cho dân chúng lầm than?”

(*Can, tức thuẫn, nghĩa là cái khiên được làm từ gỗ, da hặc mây. Qua là lưỡi qua, hay lưỡi mác là binh khí hình dáng tựa như rìu nhưng mỏ nhọn. Trong văn học cổ hay dùng cụm từ “đại động can qua” để chỉ việc chiến tranh.)

Khởi xướng chiến tranh, chịu khổ đều là bá tánh vô tội, nếu có thể có cách không cần đánh nhau, Lâm Diệu không muốn nhìn bá tánh chịu liên lụy khổ sở.

“Không bằng ta đi......”

Lâm Diệu còn chưa nói xong đã bị Tần Chí ngắt lời không cho cãi lại: “Không được, trẫm không đồng ý.”

“... Ta còn chưa nói xong.”

“Ngươi đơn giản là muốn chủ động đến Hạ quốc trước, việc này trẫm tuyệt đối không đồng ý. Tình hình Hạ hiện giờ rối ren, nguy cơ chồng chất, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì sao?”

Lâm Diệu nhíu mày nói: “Lâm Hầu Đình băng hà, ta tuy bị đưa đi hòa thân, nhưng về Hạ quốc để chịu tang cha cũng là đương nhiên, Lâm Duẫn Phù cũng sẽ không công khai xuống tay với ta. Huống hồ ở Hạ còn có Đoạn Tề giúp đỡ ta, chỉ cần ta cẩn thận một chút, sẽ không xảy ra chuyện.”

Tần Chí suy tư sau một lúc lâu: “Vậy trẫm cùng đi với ngươi.”

“Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai đều đã gặp qua ngươi, ngươi đi càng nguy hiểm, lại nói Tề mới vừa bị đánh hạ, còn rất nhiều chuyện đang chờ ngươi giải quyết, ngươi có thể đi được không?”

Tần Chí biết lời nói của Lâm Diệu đều rất có đạo lý, so với phái binh tấn công Hạ thì việc Lâm Diệu trước mượn danh nghĩa chịu tang về đến Hạ quốc điều tra rõ chân tướng càng thích hợp hơn.

Nhưng biết thì biết, y vẫn không thể để cho Lâm Diệu đi, thấy cậu rơi vào nguy hiểm, huống chi Hạ và Tần đường xá xa xôi, Lâm Diệu đi rồi, bọn họ lại phải chia xa.

“Tóm lại trẫm tuyệt đối không đồng ý chuyện này.” Tần Chí không chút khách khí nói: “Lâm Duẫn Phù cho dù đăng cơ ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế, trẫm cũng có thể bắt hắn xuống khỏi ngai vàng. Không cần ngươi đi mạo hiểm.”

Lâm Diệu cũng muốn thuyết phục Tần Chí, hiện tại thừa dịp Lâm Duẫn Phù còn chưa đăng cơ, sự tình chưa hạ màn, nhanh chóng tìm ra sự thật là tốt nhất, cái chết của Lâm Hầu Đình tất có kỳ quặc.

Nhưng chờ Lâm Duẫn Phù ngồi vững ngôi vị hoàng đế, Lâm Hầu Đình thuận lợi an táng, chứng cứ đều bị tiêu trừ không còn gì, người trong triều cũng bị Lâm Duẫn Phù thay đổi, khi đó thật sự cũng chỉ có thể giao chiến.

Nhưng Tần Chí không hề động lòng trước những lời này, thái độ vẫn rất kiên định, đó chính là tuyệt đối không đồng ý cho Lâm Diệu một mình đi Hạ quốc trước.

Lâm Diệu biết Tần Chí đều là vì tốt cho mình, nhưng bị thái độ “nước đổ lá khoai” này của Tần Chí chọc tức, đơn giản trở mặt không để ý tới y.

Cậu quyết định đi Hạ không phải là xúc động nhất thời, cũng không muốn đi chịu chết. Mặc dù Lâm Hầu Đình đã chết, nhưng Đoạn Tề vẫn nắm quyền lực trong tay, có thể được hắn bảo vệ, an toàn của Lâm Diệu không thành vấn đề, huống hồ Tần Chí tuy chưa nói, nhưng Lâm Diệu cũng biết hoàng cung Hạ quốc tất nhiên không thể thiếu mật thám Tần quốc.

Sau đó cậu lại thử nói cho Tần Chí nghe kế hoạch, nhưng Tần Chí hiển nhiên không có hứng thú với nó, trên mặt viết mấy chữ lớn: Không cho phép.

Lâm Diệu tức khắc cũng không thèm lý luận với y.

Trong nguyên tác, thiết lập của Lâm Duẫn Phù cũng không phải là người lương thiện, vì thế bị độc giả mắng. Lâm Duẫn Phù một lòng muốn diệt Tần, một khi hắn lên ngôi, tấn công Tần là chuyện sớm muộn.

Cậu phải tiên hạ thủ vi cường*. (*ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế)



Ngày hôm đó ở chính sự đường, Tần Chí triệu vài vị đại thần thảo luận về vấn đề bố trí ổn thoả Tề.

Lưu Kính Trung đột nhiên gõ cửa xông vào, sau khi nhanh chóng hành lễ, tiến đến bên tai Tần Chí, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, không hay! Hoàng hậu mang theo mấy thị vệ ra khỏi thành, một đường hướng về phía đông.”

Hạ đúng lúc ở phía đông của Tần.

Tần Chí nghe vậy mặt trầm xuống, cả giận nói: “Tại sao không ai ngăn cản hắn?”

Lưu Kính Trung sợ hãi cúi đầu nói: “Bệ hạ lúc trước hạ lệnh thấy hoàng hậu như thấy ngài, không ai dám ngăn cản.”

Tần quốc có một vị hoàng hậu như vậy, rất được bệ hạ sủng ái, hiện tại lại là phụ thân của thái tử, trước triều sau triều, ai nhìn thấy Lâm Diệu cũng đều cung kính, ai dám đắc tội.

Tần Chí trầm mặc, sau một lúc lâu nhanh chóng dặn dò Lưu Kính Trung vài câu, lại đứng lên nói: “Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung.”

Chẳng bao lâu, Lưu Kính Trung đã theo lời dặn của bệ hạ chọn ra một vài cấm quân tinh nhuệ, Ngụy Lăng Dương cũng ở trong đó, đi theo Tần Chí cưỡi ngựa ra khỏi thành, đuổi theo về phía đông.

Lưu Kính Trung nhìn bóng dáng bệ hạ và cấm quân đi xa, trong lòng không khỏi nghiền ngẫm, tự hỏi không biết lần này bệ hạ mang hoàng hậu về cung, hoàng hậu còn có thể được sủng ái giống lúc trước không.

Ông trải qua hai triều, cũng nghe nói rất nhiều chuyện xưa hồng nhan bạc mệnh. Hoàng hậu là người được sủng ái lâu nhất từ trước tới nay mà ông biết.

Nhưng tình cảm của hoàng đế luôn rất khó kéo dài, điểm này Lưu Kính Trung từ đầu đến cuối đều tin chắc như vậy.

Màn đêm buông xuống, khi ánh nắng chiều bao phủ đại địa, đám người Tần Chí cuối cùng đuổi kịp xe ngựa của Lâm Diệu.

Lâm Diệu chạy tốc độ cũng không nhanh, như là đoán được y sẽ tìm tới.

Xe ngựa dừng lại, cậu từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn Tần Chí đang ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt sương lạnh hỏi: “Ngươi tới bắt ta trở về sao?”

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

Tần Hựu end game hơi sớm, tưởng thế nào~~

Anh Chí lại rượt theo vợ lần 2 =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.