Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 103: Chương 103: [Hoàn]




Cung điện mới tọa lạc ở chỗ giao nhau giữa Ngân Châu và Tỉnh Đài, kéo dài qua hai thành trì, quy mô khổng lồ, khí thế hoành tráng, hiện vẫn còn trong quá trình xây dựng.

Năm thứ hai khi Lâm Diệu và Tần Chí ở tại cung Ngân Châu, Kiều Hạc và Dung Quyển trở lại Lưu quốc, một lần nữa tổ chức đại hôn.

Vào ngày đại hôn, ba người Lâm Diệu cũng trở lại Lưu quốc, mang theo Duyệt Duyệt cho cữu phụ, cữu mẫu và tổ mẫu xem. Bọn họ nhìn thấy Duyệt Duyệt rất vui mừng, đã tặng cho Duyệt Duyệt rất nhiều quà gặp mặt.

Đối với hôn sự của Dung Quyển và Kiều Hạc, cữu phụ, cữu mẫu ban đầu không đồng ý, rốt cuộc Kiều Hạc cũng không thể sinh hài tử nối dõi tông đường.

Nhưng họ cũng biết uy danh đại tướng quân bách chiến bách thắng của Kiều Hạc, cũng không có thành kiến với hắn, hơn nữa thái độ Dung Quyển kiên quyết, bọn họ cũng đồng ý.

Còn vấn đề con nối dõi, sẽ để lại cho chính hai người họ đau đầu đi.

Con cháu đều có phúc của con cháu, cữu phụ, cữu mẫu cũng lười không lo được nhiều như vậy.

Sau hôn lễ, Lâm Diệu và Tần Chí không ở lâu, liền cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Kiều Hạc một mình tìm Tần Chí, nhắc tới việc từ quan của mình.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Tần Chí hỏi.

Kiều Hạc gật đầu: "Vâng. Tần hiện tại đã thống nhất các quốc gia, ít nhất trong vòng trăm năm sẽ không có chiến tranh. Đạo trị quốc ta cũng không tinh thông, huống hồ ta cũng không muốn xa cách A Quyển."

Sau khi hắn buông bỏ khúc mắc với thân phận của Dung Quyển, tình cảm của hai người thậm chí còn tốt hơn lúc trước.

Tần Chí cân nhắc hồi lâu cũng không đồng ý cho Kiều Hạc từ quan, nhưng cho phép hắn không cần vào triều, tương đương cho hắn một chức quan nhàn tản, để khi hắn muốn về Tần là có thể về.

Theo đó, Tần Chí khá bất mãn với Dung Quyển. Cảm thấy Dung Quyển đã giành mất một đại tướng của y. Chỉ là tình cảm của Kiều Hạc và Dung Quyển rất tốt, Tần Chí bất mãn cũng vô ích.

Năm Duyệt Duyệt sáu tuổi, cung điện mới được xây xong. Lúc đó Tần Hạ thông thương cũng đã hơn năm năm, người hai triều chung sống hòa thuận, đã sớm chẳng phân biệt ta ngươi.

Lâm Diệu không cố ý tránh thai, sau ngần ấy năm, những đại thần của Hạ cũng mong ngóng cậu mau sinh một vị hoàng tử. Nhưng làm mọi người thất vọng chính là, Lâm Diệu không thể mang thai.

Dần dà, những đại thần đó cũng nghĩ thông suốt. Tần Hồng tuy nói họ Tần, nhưng rốt cuộc vẫn là huyết thống của Lâm thị.

Cung điện mới hoàn thành, Lâm Diệu và Tần Chí nhanh chóng dọn vào. Hai thành trì Ngân Châu và Tỉnh Đài ban đầu hoang vắng cằn cỗi, cũng bởi vậy ngày càng trở nên thịnh vượng.

Năm Duyệt Duyệt bảy tuổi, Lâm Diệu nhận được một lá thư do Hứa Hoài Hiên phái người đưa tới, nói cậu ta và Phó Lẫm chuẩn bị tổ chức đại hôn, đặc biệt mời cậu đến đó.

Lâm Diệu xem xong bức thư rất xúc động. Mấy năm nay cậu và Hứa Hoài Hiên không cắt đứt liên lạc, lần trước gặp mặt là nửa năm trước, lúc ấy cậu nhắc tới Phó Lẫm, Hứa Hoài Hiên vẫn tỏ ra "Anh đừng nhắc đến hắn tôi không muốn nghe", không ngờ trong nháy mắt Hứa Hoài Hiên sắp kết hôn với Phó Lẫm.

Lâm Diệu vô cùng kinh hỉ, liền nói chuyện vui này cho Tần Chí.

Tần Chí nhìn Lâm Diệu kích động, luôn cảm thấy có gì đó không đúng: "Diệu Diệu tựa hồ vừa gặp lần đầu đã quen thân với Hứa Hoài Hiên, mấy năm nay ngươi đối với hắn cũng khác với kẻ khác, đây là vì sao?"

Lâm Diệu mỗi lần nhìn thấy Hứa Hoài Hiên, nói chuyện đều lén lút sợ bị y phát hiện. Tần Chí luôn cảm thấy đối phương có bí mật gạt mình.

Lâm Diệu hơi sửng sốt, giả bộ lãnh đạm nói: "Chỉ là cùng hắn tán gẫu mà thôi, nào có gì khác."

Cậu nói xong liền rời đi, cũng không quên nhắc nhở Tần Chí ngày đó dành chút thời gian rảnh đi cùng mình.

Tần Chí nhìn bóng dáng Lâm Diệu, nửa tin nửa ngờ, vẫn cảm thấy đằng sau việc này có gì đó kỳ quái, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra.

Hai người lén đi hướng Duyên Châu, dọc đường cũng không kinh động quan viên và bá tánh. Trước khi đi, Duyệt Duyệt thấy phụ hoàng và phụ thân đều đi rồi, cũng muốn đi theo, nhưng bị Lâm Diệu và Tần Chí vô tình để lại giữ nhà.

Duyệt Duyệt lúc này còn không biết, những chuyện tương tự sẽ lần lượt bị lặp lại trong tương lai, có thể nói cực kỳ bi thảm. (M: khổ thân bé)

Đêm trước đại hôn, Lâm Diệu và Tần Chí đã đến Duyên Châu. Hứa Bồi nhìn thấy bọn họ khiếp sợ đến cực điểm, liền mời bọn họ đi vào, chiêu đãi nhiệt tình.

Bởi vì ngày mai chính là đại hôn, Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên cũng không nói gì.

Lâm Diệu tuy rằng rất sốc trước chuyện đại hôn của Hứa Hoài Hiên và Phó Lẫm, nhưng cũng không hề ngạc nhiên.

Phó Lẫm cũng không phải là người hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt), so với xin lỗi, hắn càng dùng thành ý để biểu đạt. Sau khi hắn đi theo Hứa Hoài Hiên vào Duyên Châu, liền ở Duyên Châu cắm rễ. Mấy năm nay mở một vài võ quán và tiêu cục, kiếm bạc nghe nói còn nhiều hơn so với hồi làm thích khách.

Theo Hứa Hoài Hiên nói, Phó Lẫm thường cho cậu đồ ăn hoặc lễ vật, nhưng ít khi xuất hiện, nói tóm lại, khi Hứa Hoài Hiên cần ai giúp hoặc gặp nguy hiểm, Phó Lẫm luôn có mặt kịp thời.

Hứa Hoài Hiên đã sớm quen với sự tồn tại của Phó Lẫm, ngay cả Hứa Bồi cũng bị cảm động, nhiều lần thúc giục Hứa Hoài Hiên chấp nhận Phó Lẫm đừng dày vò. Đối với Phó Lẫm, Hứa Hoài Hiên cũng cảm động trong lòng, nếu không như thế, thì sao cậu lại không bao giờ đề cập đến chuyện hôn sự. Chỉ là hai người còn một tầng giấy không bị đâm thủng.

Hiện tại hai người thành thân, Lâm Diệu cũng rất mừng cho họ.

Phó Lẫm mua một căn nhà cách Hứa trạch không xa, rộng rãi và yên tĩnh, còn mua vài người hầu để chăm sóc Hứa Hoài Hiên, tuyệt đối không bạc đãi cậu.

Vào ngày đại hôn, Hứa Hoài Hiên được Phó Lẫm chính thức đón về Phó trạch.

Lụa đỏ khắp nơi, chiêng trống vang trời.

Sự xuất hiện của Lâm Diệu và Tần Chí cũng khiến dân chúng khiếp sợ kinh ngạc, vô hình trung giúp bọn họ dọn sạch rất nhiều chướng ngại, nhiều người nghĩ đến điều này cũng không dám tìm bọn họ gây phiền toái.

Vào đêm đại hôn thứ hai, Hứa Hoài Hiên mời Lâm Diệu đến Phó trạch uống rượu nói chuyện phiếm.

Lâm Diệu lập tức bỏ mặc Tần Chí đang có ý thân thiết với mình, vui vẻ đi đến chỗ hẹn.

Bên ngoài Phó trạch, Hứa Hoài Hiên kéo Lâm Diệu ra sân, còn cảnh cáo Phó Lẫm đừng nghe lén, cho người canh bên ngoài.

Phó Lẫm không rõ nguyên do, không có chút tò mò nào, xoay người rời đi, chuẩn bị đợi họ nói xong lại đến.



Trong sân, Lâm Diệu nhìn Hứa Hoài Hiên vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Chúc mừng."

"Cùng vui cùng vui." Hứa Hoài Hiên cười nói: "Em so với anh thì kém xa."

Khi biết tin Lâm Diệu xưng đế, Hứa Hoài Hiên cực kỳ khiếp sợ, nhưng việc này cũng cho thấy cậu ôm đùi đúng rồi.

Lâm Diệu bất đắc dĩ nói: "Đều là ngoài ý muốn. Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, cũng không còn lựa chọn khác. Tôi cảm thấy cậu nhàn nhã tự tại như vậy thật tốt."

"Phải. Em vốn dĩ cũng không có tham vọng lớn như vậy." Hứa Hoài Hiên giơ ly rượu lên hỏi: "Uống rượu không?"

Lâm Diệu gật đầu.

Hứa Hoài Hiên rót rượu, hai người nâng ly, đều rất sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

"Sao lại muốn uống rượu?"

"Cao hứng." Hứa Hoài Hiên nói: "Em cũng hiếm khi có thể gặp mặt anh. Tuy rằng xung quanh em có rất nhiều người, nhưng có một số việc cũng chỉ có anh có thể hiểu."

Lâm Diệu nghĩ lại, lời này là thật. Cậu cũng chỉ ở cùng Hứa Hoài Hiên, mới có thể nhớ lại một thân phận khác của mình.

"Cụng ly." Lâm Diệu nâng ly nói.

"Cụng ly." Hứa Hoài Hiên uống xong rượu, lại hỏi: "Tại sao không mang Duyệt Duyệt tới?"

Lâm Diệu cười chớp mắt: "Tôi và Tần Chí hiếm khi có thể ở riêng với nhau, cậu biết không. Nếu cậu muốn gặp nó, bất cứ lúc nào tới gặp cũng được."

"Được. Khi nào có thời gian, em sẽ bảo Phó Lẫm cùng đi."

"Cậu và Phó Lẫm hiện tại khá tốt nhỉ?"

"Khá tốt a, em cũng nghiêm túc suy nghĩ." Hứa Hoài Hiên bĩu môi nói: "Nhưng cha em luôn thúc giục em... việc đó, nói ổng muốn bồng cháu, em phiền muốn chết. Lâm ca, sinh con có phải rất đau hay không?"

Lâm Diệu gật đầu, loại chuyện này có thể không đau sao.

"Phó Lẫm nói như thế nào?"

"Anh không biết người nọ sao? Rất là Phật hệ, nói đều tùy em, muốn sinh thì sinh, không muốn thì không sinh."

(*Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.)

Lâm Diệu buồn cười nói: "Đó là hắn tôn trọng cậu, quan tâm đến cậu."

"Đúng vậy, nhưng em thấy rối rắm. Em rất thích trẻ con, đúng lúc mình có thể sinh, nhưng em lại sợ đau." Hứa Hoài Hiên nói rồi lại nâng ly lên chạm ly với Lâm Diệu: "Nếu xuyên thành người thường hoặc Xích Kiêu thì tốt rồi, loại chuyện này không tới phiên em phải đau đầu."

Hai người vừa uống vừa nói chuyện phiếm, hứng thú cũng ngày càng cao, nói đến hăng say, đến quên cả thời gian.

Tần Chí đợi mãi mà Lâm Diệu chưa về, thật sự chờ không kịp, đi Phó trạch tìm người, tình cờ gặp được Phó Lẫm.

Phó Lẫm hơi khom lưng hành lễ với Tần Chí.

"Lâm Diệu đâu?" Tần Chí hỏi.

Ánh mắt Phó Lẫm ra hiệu ở sân: "Vừa tới đã bị A Hiên dẫn vào, mãi cho đến giờ, còn phái người canh giữ, cũng không cho ta vào."

Tần Chí càng nghe càng kỳ quặc, hai người này rốt cuộc đang làm gì, thế nhưng có thể ở chung lâu như vậy? Y không nghĩ tới việc kia, khả năng này rất thấp, chỉ cảm thấy Lâm Diệu có việc gạt y, lại có thể nói thoả thích với Hứa Hoài Hiên, điều này làm cho y không vui.

"Ngươi định chờ như vậy sao?" Tần Chí hỏi.

Y có thể nhìn ra Phó Lẫm rõ ràng cũng rất sốt ruột. Tức phụ mới vừa cưới về nhà, còn chưa ôm đủ đâu.

Phó Lẫm im lặng không nói chuyện.

"Tùy ngươi." Tần Chí bỏ lại những lời này, quay đầu chuẩn bị nhảy vào tường nghe trộm. Y thật sự tò mò, muốn xem Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên đang làm trò quỷ gì.

Tần Chí đi không lâu, Phó Lẫm cũng nhanh chóng đi theo, nói không tò mò là giả.

Khinh công của hai người đều rất giỏi, không kinh động bất kỳ ai trong sân.

Lúc này Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên đang ngồi quanh bàn đá, uống rượu hơi say, sôi nổi nói chuyện phiếm.

"Lúc em mới vừa xuyên tới thật muốn chết, nơi này chẳng có gì hết, không có điều hòa, không thể xem TV, không thể chơi game, em gần như chán phát điên. Nhưng hiện tại nghĩ lại, dường như không khổ sở như vậy. Em có cha mẹ yêu thương, còn có Phó Lẫm. Dù sao cũng trở về không được, coi như bắt đầu lại một lần nữa đi."

Lâm Diệu thấp giọng "Ừ", khuôn mặt đều đỏ, lại hỏi: "Vậy nếu có thể trở về thì sao? Cậu có trở về không?"

Hứa Hoài Hiên lắc đầu: "Không biết. Em luyến tiếc cha mẹ, còn có Phó Lẫm. Lại nói loại giả thiết này cũng không thành lập, nếu có thể trở về, em sẽ mang theo Phó Lẫm. Nếu không em đi rồi hắn lẻ loi một mình, thật đáng thương."

"Tôi sẽ mang theo Tần Chí và Duyệt Duyệt. Dù sao tôi cũng nuôi nổi bọn họ."

"Lâm ca, làm minh tinh kiếm nhiều tiền lắm hả?"

"Ừ." Lâm Diệu bất đắc dĩ nói: "Vốn dĩ tôi dành dụm tiền muốn mua biệt thự, nào ngờ còn không hưởng thụ thì người cũng mất luôn."

"Woa!" Hai mắt Hứa Hoài Hiên sáng lên: "Đều học đại học, chênh lệch quá nhiều. Không bằng anh ký cho em thêm vài chữ ký đi? Ngày nào đó nếu có thể trở về, em sẽ giàu to rồi."

Trên tường, Tần Chí và Phó Lẫm ngồi xổm nghe lén đều nhíu mày, từng từ Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên nói đều có thể nghe hiểu, nhưng nếu ghép chúng lại với nhau thì họ không thể hiểu được.

Nhưng cho dù như thế, hai người vẫn cực kỳ khiếp sợ, bởi vì lời nói của Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên mơ hồ lộ ra, bọn họ đều không phải là người nơi này.

Tần Chí và Phó Lẫm liếc nhau, trong nháy mắt cả hai đều ăn ý mà ra quyết định.

Hai người nhảy khỏi tường, một người bế Lâm Diệu, một người bế Hứa Hoài Hiên, chuẩn bị ai về nhà nấy, từng người hỏi sự thật.

Khi Lâm Diệu bị Tần Chí bế lên còn mơ mơ màng màng, nhưng ngửi được hương vị quen thuộc của Tần Chí, nhanh chóng thả lỏng, lẩm bẩm hỏi sao y đến đây.

Tần Chí không nói chuyện, tiếp tục ôm Lâm Diệu về nhà trọ.

Chờ trở lại nhà trọ, Lâm Diệu ngồi trên giường dụi mắt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cả người đột nhiên bị dọa tỉnh táo lại.

Tần Chí nhìn chằm chằm Lâm Diệu, vẻ mặt nghiêm túc: "Lúc trước ta hỏi ngươi còn có chuyện gì giấu ta không, ngươi nói như thế nào?"

"..." Lâm Diệu thử hỏi: "Ngươi đã nghe bao nhiêu?"

Sắc mặt Tần Chí lập tức càng khó coi, xoay người muốn đi.

Lâm Diệu thấy tình thế không ổn, liền nhảy xuống giường ôm lấy Tần Chí, nhanh chóng nói: "Ngươi đừng đi mà. Ta sai rồi được không? Ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi."

Tần Chí dừng bước chân, xoay người rất nghiêm túc chờ Lâm Diệu giải thích.

Lâm Diệu không có biện pháp, chỉ có thể nói: "Chuyện này ta thật sự không phải cố ý giấu ngươi, rốt cuộc nghe có vẻ quá mơ hồ, ta sợ ngươi khó có thể tiếp nhận."

Ngay sau đó cậu nói với Tần Chí về thân phận và thời đại của mình, cùng với tai nạn xe, còn có việc xuyên thư đều nói.

Tần Chí càng nghe càng khiếp sợ, chân mày cũng càng chau lại, nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong, y ngược lại bình thường trở lại.

"Ngươi cũng không phải là Lâm Diệu của Hạ quốc, mà là diễn viên Lâm Diệu ở một thời không khác?"

Lâm Diệu gật đầu.

Tần Chí lại nói: "Theo như lời ngươi, thế giới này chỉ là một quyển sách, cũng vì sự xuất hiện của ngươi mà đã xảy ra thay đổi thật lớn?"

Lâm Diệu lại gật đầu, tò mò hỏi: "Ngươi không cảm thấy rất khó tiếp nhận sao?"

"Thật sự rất khó chấp nhận." Ánh mắt Tần Chí chuyên chú nhìn Lâm Diệu, cười nói: "Nhưng nghe ngươi nói xong, ta lại có cảm giác bừng tỉnh ngộ ra. Khi ta mới gặp Lâm Diệu, hắn vâng vâng dạ dạ, không dám nhìn ta một cái, nhưng sau đó lại như là thay đổi người khác, hơn nữa ngươi còn có thể biết trước... Chờ đã, nếu ngươi không phải hoàng tử Hạ quốc, vậy chuyện Lỗ Tạp là ngươi bịa ra sao?" =)))

Lâm Diệu không ngờ lại bị vạch trần chuyện này, nhất thời rất áy náy: "Ta cũng là do tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ."

Tần Chí hừ một tiếng, nhưng cũng không so đo lắm.

"Chỗ của các ngươi thực sự có nhiều đồ vật thần kỳ như vậy?"

"Ừ." Lâm Diệu cười nói: "Chỗ của chúng ta có rất nhiều đồ vật, đều là ngoài sức tưởng tượng."

Tần Chí trầm mặc một lát, lại nhìn Lâm Diệu hỏi: "Vậy ngươi ở đây sẽ nhàm chán sao?" Y nhớ tới lời Hứa Hoài Hiên nói.

"Cùng ngươi ở bên nhau, nào là bị đuổi giết rồi lại chạy trốn, làm sao nhàm chán. Lại nói hiện tại có ngươi và Duyệt Duyệt, ta rất thỏa mãn. Cho dù có trở lại thế giới kia, ta cũng chỉ lẻ loi một mình."

Tần Chí gật đầu, tò mò hỏi: "Vậy nếu không có ngươi can thiệp, kết cục của ta sẽ như thế nào?"

Lâm Diệu dừng một chút, vẫn chưa theo nguyên tác nói, mà uyển chuyển tóm tắt kết cục của Tần Chí.

Tần quốc sẽ bị diệt. Tần Chí sẽ bị độc phát mà tàn bạo bất nhân, giết người như ma, cuối cùng bị Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai công phá hoàng thành, phơi thây hoang dã.

Kỳ quái chính là, khi Lâm Diệu nói lời này, Tần Chí cũng không có chút nào kinh ngạc.

Bởi vì y có thể ý thức được, nếu không có Lâm Diệu, rất nhiều chuyện có thể thật sự đi theo quỹ đạo ban đầu.

Ngay từ đầu y cũng không nghĩ tới có thể giải độc và sống sót, là Lâm Diệu chống đỡ y, làm y không dám từ bỏ.

"Cảm ơn ngươi." Tần Chí cúi đầu, ôn nhu lưu luyến mà hôn môi Lâm Diệu: "Ngươi là cứu rỗi của ta."

Lâm Diệu cười một cái, thân mật mà hôn lại Tần Chí, lại cười nói: "Ngươi cũng vậy."

Là Tần Chí dạy cho cậu làm thế nào yêu một người, còn cho cậu một gia đình vô cùng ấm áp tốt đẹp. Để giữa thế gian mênh mông cuồn cuộn này, cậu có thểtìm thấy tổ ấm của mình.

-Hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.