Liễu đình phong tĩnh người ngủ ngày, ngày ngủ người tĩnh phong đình liễu. (Câu này mình không rõ nghĩa làm, mong mọi người giúp đỡ.)
Trên trường kỷ có một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi đang nghiêng người nằm, nàng mặc váy dài lục sắc, cây quạt lệch qua trên người nàng, che khuất cằm cùng miệng, chỉ lộ ra mũi tế mi quỳnh, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, lông mi thật dài đang run run lên.
Cho dù còn chưa có hoàn toàn nẩy nở, nhưng lại vẫn có thể nhìn ra đây tuyệt đối là một mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân hình như khó chịu cực kỳ, mày nàng cau gắt gao, ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng rên rỉ khắc chế không được, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Một màn quỷ dị đã xảy ra, trên trán nữ hài nguyên bản trắng tinh không tì vết đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ lớn bằng lỗ kim, màu đỏ kia như là sẽ chảy máu, dần dần lớn lên, cuối cùng to hơn hạt gạo một chút, hình dạng như là một ngọn lửa nho nhỏ đang thiêu đốt.
Đó là một viên chí, nốt ruồi đỏ như ngọn lửa, đoan đoan chính chính, xuất hiện ở giữa mày của nữ hài.
Ngọn lửa như nốt ruồi son kia quỷ dị xuất hiện lại chợt nhìn như là yên lặng, nếu mà nhìn kỹ thì sẽ có loại ảo giác phảng phất nó đang sống, phảng phất nó đang ở thiêu đốt, bùng lên.
Lúc nốt ruồi son ổn định lại, nữ hài nằm trên giường cũng mở to mắt.
Phong Tư Lạc mờ mịt xem chung quanh, nhìn địa phương trước mắt, có lẽ đây hẳn là khuê phòng của nữ tử cổ đại, nàng đầy một đầu đều là nghi vấn.
Không phải nàng hẳn là đã chết sao? Sau khi chết linh hồn của nàng không phải sẽ bị ma đao hấp thu sao? Vì sao nàng lại xuyên qua?
Lúc trước nàng cùng ma đao lập khế ước, những chuyện nên biết nàng đều biết, tỷ như một khi cùng ma đao lập khế ước, như vậy sau khi tử vong linh hồn của nàng liền sẽ bị ma đao hấp thu, không còn có cơ hội chuyển thế đầu thai.
Nhưng mà hiện tại, linh hồn của nàng không chỉ không có bị ma đao hấp thu mà nàng còn lại xuyên qua!
Ký ức thân thể này chen chúc truyền vào đầu nàng.
Tiếp nhận ký ức xong, lặng im một lát, nàng thấp thấp mắng một câu thô tục: “@#¥%......”
Hai lần xuyên qua, vậy mà nàng xuyên vào cùng một quyển sách, lần trước xuyên thành pháo hôi Tư Lạc chỉ xuất hiện trong hồi ức của người khác, lần này cũng không tốt hớn bao nhiêu, nguyên chủ Phong Ti La cũng là một pháo hôi.
Thời gian đã suốt qua hơn hai trăm năm từ lúc nàng chết, hiện tại đúng là thời điểm cốt truyện tiểu thuyết vừa mới bắt đầu.
Nguyên chủ Phong Ti La, đường muội của nữ chính Phong Khanh Liên, một pháo hôi với suất diễn không nhiều lắm.
Quyển tiểu thuyết này tên là 《 Phong Khanh Liên tu tiên truyện 》, tại đây thì nữ chính Phong Khanh Liên tu tiên là chủ tuyến, thân thế của nàng hỗn loạn chi mê, còn chuyện tình cảm gút mắc giữa nàng, hai vị sư huynh của nàng cùng với vài vị nhân trung long phượng khác.
Nữ chính Phong Khanh Liên, là nữ nhi của gia chủ thế gia tu tiên Phong gia, không rõ ai là thân mẫu, cha không đau mẹ kế không yêu, từ nhỏ không bị khi dễ thì chính là bị làm lơ, chỉ có một lão nô đối nàng rất tốt. Phong Khanh Liên vốn là Băng linh căn với dung mạo mỹ lệ, lại cố ý giả dạng làm phế sài Ngũ linh căn, để một mái tóc dài che đậy dung nhan mỹ lệ, để cho người khác cho rằng nàng lớn lên rất xấu. Rời khỏi Phong gia, đi tới đệ nhất tiên môn Côn Luân, sau khi bái Tư Hằng đã phi thăng thành sư phụ thì thế nhân mới biết được nàng có Băng linh căn, hơn nữa lại dung mạo mỹ lệ.
Từ sau đó nữ chính liền bình bộ thanh vân*, nàng một bên tu tiên, một bên nhặt bàn tay vàng, một bên yêu đương, một bên điều tra về thân thế của mình, cuối cùng tìm được mẫu thân, cùng nhị sư huynh của mình ở bên nhau, trở thành người mà mỗi người đều hâm mộ.
*Bình bộ thanh vân: Đường mây nhẹ bước.
Nguyên chủ Phong Tư Lạc, là nữ nhi của đệ đệ gia chủ Phong gia Phong Tiêu, tính từ phương diện nào đó thì nàng cùng nữ chính rất giống, cũng là từ nhỏ không nương, là phế sài Ngũ linh căn trong mắt mọi người. Nhưng mà cùng nữ chính bất đồng chính là, nữ chính là cố ý ngụy trang thành Ngũ linh căn còn nguyên chủ là phế sài thật sự.
Một điểm bất đồng khác, mặt ngoài gia chủ Phong gia nhìn như mặc kệ nữ chính, nhưng đây đều là vì bảo hộ nữ chính, hắn vẫn luôn phái tâm phúc bảo hộ nữ chính, từ nhỏ cung cấp cho nữ chính tài nguyên tốt nhất của Phong gia, nữ chính có thể ngụy trang Băng linh căn thành phế sài Ngũ linh căn, có thể che dấu mỹ mạo của nàng, tất cả đều bởi vì gia chủ Phong gia, cuối cùng đưa nàng đi Côn Luân bái sư, cũng là gia chủ Phong gia toàn lực thúc đẩy. Mà cha cùng mẹ kế nguyên chủ nhìn như đối xử tốt với nguyên chủ nhưng trên thực tế bọn họ bất quá là đem nguyên chủ làm một thương phẩm để dưỡng, sau khi lớn lên thì treo giá.
Bởi vì nguyên chủ cực mỹ.
Ở trong cốt truyện, nguyên chủ bị Lạc Phong thành chủ coi trọng, Lạc Phong thành chủ cung cấp một tuyệt bút tài nguyên tu luyện cho Phong Tiêu, đem nguyên chủ cưới trở về làm tiểu thiếp. Lạc Phong thành chủ phong lưu đa tình lại thiện biến, không mấy tháng liền chán ngấy nguyên chủ, đem nàng ném ở hậu viện rồi mặc kệ, mà Phong gia cũng không quản nguyên chủ.
Sau đó Lạc Phong thành chủ thích nữ chính, lại đối nữ chính cầu mà không được, lại lôi nguyên chủ ra đảm đương thế thân, còn cố ý lôi kéo nguyên chủ đi kích thích nữ chính.
Đó là lần gặp mặt cuối cùng của nữ chính cùng nguyên chủ, lúc trước là đường tỷ muội, đến bây giờ lại khác nhau một trời một vực. Nguyên chủ cầm theo bầu rượu rót rượu hầu hạ cho người ta mà nữ chính lại ngồi ngay ngắn ở trên đài chịu người truy phủng, quanh thân là mấy nam nhân ưu tú ái mộ nàng, hình ảnh thập phần đối lập mãnh liệt.
Ở giữa còn có người cố ý nhắc tới quan hệ đường tỷ muội của nguyên chủ cùng nữ chính, nhưng lúc ấy nữ chính hiểu lầm gia chủ Phong gia là hung thủ giết nương của nàng, hơn nữa hết thảy những gì khi tuổi nhỏ nàng phải trải qua làm nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng với người Phong gia, vì thế nàng lạnh lùng nói: “Ta cùng Phong gia có thù oán, người Phong gia đều là kẻ thù của ta.”
Chỉ bởi vì những lời này, sau khi trở về Lạc Phong thành chủ sai người đi xử lý nguyên chủ, từ đây về sau nguyên chủ không còn xuất hiện nữa, cụ thể là sống hay chết thì trong sách không có bất luận sự đề cập nào.
Sửa sang lại ký ức một chút, Phong Tư Lạc lại nhịn không được muốn mắng “Mẹ nó!”, bởi vì mấy ngày hôm trước Lạc Phong thành chủ đã gặp qua nguyên chủ, ngày nàng bị đưa đi làm tiểu thiếp cũng rất gần.
Nói không chừng bút tài nguyên kia Lạc Phong thành chủ đã đưa tới.
Phong Tư Lạc thật sự cảm thấy thực bi kịch, lại một lần xuyên qua, nào là sư phụ nguyên chủ tùy thời muốn đem nàng thải bổ, nàng không thể không chạy trốn suốt đêm; lúc này đây là cha mẹ nguyên chủ đem nàng đưa đi làm tiểu thiếp, nàng lại bắt đầu kiếp sống đào vong.
Bất quá nàng còn may mắn, so với việc chỉ có thể đuổi kịp thời khắc nguy hiểm thì tình cảnh lúc này đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất thân thể này không phải thể chất huyền âm gì đó, không cần thời khắc lo lắng bị người bắt lấy thải bổ.
Cao thủ ở Phong gia đông đảo, hộ vệ nghiêm mật, nàng là người mới được luyện khí hai tầng thì khẳng định trốn không thoát, trước hết cần tìm cớ để rời khỏi Phong gia.
Lúc này mấy thiếu nữ ăn mặc hoa hòe lộng lẫy nắm tay tiến vào, cười nói: “Ti La muội muội, các tỷ tỷ tới thăm muội đây.”
Phong gia là một đại gia tộc, người trong nhà đông đúc, nam nhân Phong gia đều thê thiếp thành đàn, con cái đông đảo, nguyên chủ có ba tỷ muội cha khác mẹ, còn đường tỷ muội thì có khoảng mười mấy người. Những nữ hài tử này chỉ cần là dung mạo tạm được, đều sẽ được kiều dưỡng lớn lên, sau khi lớn lên sẽ phải liên hôn, hoặc là gả cho người khác làm tiểu thiếp đổi lấy ích lợi, trên cơ bản đều là công cụ hình người thôi. Cố tình các nữ hài tử này còn thích thú, không tự tìm cách tu luyện trở nên cường đại để nắm giữ vận mệnh của mình, một đám bị tẩy não chỉ biết ở hậu trạch tranh kỳ khoe sắc, muốn gả cho một nam nhân lợi hại.
Phong gia thật là rác rưởi lại thối nát.
Trong thế hệ nữ hài tử này, nguyên chủ tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, dung mạo lại là tốt nhất.
Khi Phong Tư Lạc chậm rãi ngẩng đầu, mấy nữ hài tử nhìn thấy một đóa hoa điền sinh động như ngọn lửa thật ở giữa mày nàng, một đám đều sợ ngây người.
Vốn là dung mạo không tầm thường, lại nhiều một mạt hồng giữa mày kia, cả người Phong Tư Lạc nhiều thêm hai phần cảm giác yêu dị.
“Giữa...... Cái ở giữa mày muội đó là gì?”
Trong lòng Phong Tư Lạc cảm thấy kỳ quái, mặt ngoài lại không lộ thanh sắc, nàng chậm rãi đi đến trước gương, cũng có chút ngây người.
Nguyên chủ cùng thân thể Tư Lạc mà nàng xuyên qua lần đầu tiên đại khái có năm sáu phần tương tự, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là giữa mày nàng vì cái gì sẽ có thêm một ngọn lửa như vậy?
Buổi sáng lúc nguyên chủ trang điểm không có thứ này.
Cho nên nó từ nơi nào tới?
Hơn nữa sao nó có hình dạng giống như đồ án trên chuôi đao của ma đao như vậy?
Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài, nàng chậm rì rì lấy ra một hộp phấn, kéo một người tỷ muội qua đó, vẽ lên một cái hoa điền cùng hình thức với nàng, sau khi vẽ xong mới cười hỏi: “Đây là cái mà muội mới nghĩ ra, đẹp không?”
Vị tỷ muội kia nhìn mình trong gương, lại nhìn Phong Tư Lạc, ở trong ánh mắt chế giễu của mấy tỷ muội khác, nàng miễn cưỡng cười.
Hoa điền này đẹp là đẹp, nhưng có Phong Tư Lạc tại bên người làm đối chiếu, lại làm cho người ta có cảm giác đó là bắt chước bừa, còn không bằng không vẽ.
Nàng ngầm trợn trắng mắt liếc Phong Tư Lạc một cái, vì sao mới một ngày không gặp mà cảm giác Phong Ti La lại xinh đẹp thêm không ít?