Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 42: Chương 42: Ta sẽ phụ trách 3918




Tư Hằng tuy rằng đi rất nhanh, nhưng câu nói kia của Côn Luân chưởng môn hắn vẫn nghe được rõ ràng.

Tư Hằng khịt mũi coi thường, phương thức ở chung của hắn với tiểu đồ đệ không đúng chỗ nào?

Bay một lúc lang thang không có mục tiêu, Tư Hằng đột nhiên nghĩ lại, hắn không nên tìm chưởng môn. Hắn tuy rằng có hơn chín mươi đồ đệ, nhưng trên cơ bản đều là nam đệ tử, chỉ có ít ỏi mấy nữ đồ đệ thôi, lại còn thô ráp hơn cả đám nam đệ tử.

“Hắn căn bản không biết dưỡng nữ đồ đệ.”

Nhưng mà câu nói kia vẫn làm Tư Hằng có chút nghẹn ở yết hầu, hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng tiểu đồ đệ, hắn thừa nhận ở thời điểm nào đó thì phương thức ở chung của hai người bọn họ đúng là có một chút vấn đề.

Bất quá phương thức ở chung chính xác là như thế nào chứ?

Tư Hằng quyết định đi quan sát người khác một chút, Côn Luân chưởng môn đã bị hắn gạch bỏ đầu tiên, Nguyên Sầm thu hai nữ đồ đệ nhưng thật ra tiến vào danh ngạch quan sát của hắn.

Lần này Tư Hằng không trực tiếp đi dò hỏi Nguyên Sầm mà là chỉ định trộm quan sát, chính mình tổng kết kinh nghiệm.

Vì thế hắn lại trở lại nơi mà Cơ gia chiêu đãi khách quý lần nữa, thông qua thần thức quan sát xem Nguyên Sầm ở chung với tiểu đồ đệ La Chức kia của hắn như thế nào.

Lúc này Nguyên Sầm vừa vặn đang dạy dỗ La Chức, Nguyên Sầm ngồi ngay ngắn ở chủ vị, La Chức đoan đoan chính chính ngồi ở ghế dưới, cách nhau khoảng 3 mét.

Nguyên Sầm vĩnh viễn đều là biểu tình ôn hòa, nói chuyện không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, hắn cẩn thận giảng giải yếu điểm của công pháp tu luyện, thỉnh thoảng trả lời vấn đề của La Chức.

Tư Hằng gật gật đầu, Nguyên Sầm là hắn tự mình dạy dỗ, phương pháp dạy học này với phương pháp của hắn có chút giống, khi giảng giải tri thức không tồi. Nếu nói khuyết điểm thì hắn có chút nghiêm túc quá mức, hắn cùng tiểu đồ đệ nhẹ nhàng tự nhiên hơn nhiều, hiệu suất học tập của tiểu đồ đệ cũng cao hơn chút.

Nguyên Sầm giảng bài được một hai canh giờ liền tỏ vẻ tiết khóa này kết thúc.

“Đa tạ sư phụ.” La Chức tự mình pha một ấm linh trà, cung kính đưa đến trước mặt Nguyên Sầm, nhuyễn manh nhuyễn manh nói: “Sư phụ thỉnh uống trà.”

“Ân.” Nguyên Sầm tiếp nhận, uống một ngụm.

Tư Hằng có chút hâm mộ, hắn chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, nếu tiểu đồ đệ của hắn cũng có thể nhuyễn manh kêu hắn là sư phụ như vậy, nếu nàng ngẫu nhiên cũng có thể pha trà cho hắn uống, ngẫm lại thì sẽ rất vui vẻ.

Hắn nhớ kỹ điểm này, phải sửa!

Tư Hằng quan sát đôi sư đồ này mấy ngày, lại phát hiện thời gian bọn họ ở bên nhau cũng không nhiều, mỗi ngày Nguyên Sầm sẽ dạy dỗ La Chức cố định hai ba canh giờ, còn khoảng thời gian khác đều là La Chức tự mình tu luyện, tự mình đi sờ soạng, thậm chí La Chức ở bên ngoài bị thương thì Nguyên Sầm cũng cơ bản mặc kệ.

Tư Hằng lắc đầu, nếu tiểu đồ đệ bị thương thì hắn khẳng định sẽ xen vào, điểm này không thể học.

Ngày thứ ba, Phong Khanh Liên tới gặp Nguyên Sầm.

Tinh thần Tư Hằng rung lên, Phong Khanh Liên đồng thời nhập môn với tiểu đồ đệ, quan sát Nguyên Sầm cùng nàng ở chung, với hắn mà nói thì càng có ý nghĩa tham khảo, vì thế hắn nghiêm túc một ít.

Chỗ làm Tư Hằng lại hâm mộ lần nữa là Phong Khanh Liên cũng pha cho Nguyên Sầm một ly linh trà, khom lưng cung cung kính kính mời: “Sư phụ thỉnh uống trà.”

Nguyên Sầm cẩn thận dò hỏi những chuyện của Phong Khanh Liên sau khi xuống núi một phen, Phong Khanh Liên nói không ít, khi nói đến chuyện nào đó thì Nguyên Sầm răn dạy Phong Khanh Liên vài câu, nói nàng làm không đúng.

“Sai lầm này trăm triệu không thể tái phạm.” Cuối cùng Nguyên Sầm nói.

Tư Hằng rõ ràng nhìn ra được là Phong Khanh Liên không tán đồng, nhưng nàng vẫn cung kính nói: “Đa tạ sư phụ dạy bảo, Khanh Liên khắc trong tâm khảm.”

Nguyên Sầm cau mày nói: “Ta thấy ngươi vẫn không có ý hối cải, phạt ngươi diện bích tư một ngày, cẩn thận nghĩ kỹ, ngày mai lại đến thấy ta.”

Phong Khanh Liên cung kính hành lễ, ngoan ngoãn đi cách vách diện bích tư.

Tư Hằng bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hắn cũng biết phương thức ở chung của hắn và tiểu đồ đệ có chỗ nào không thích hợp rồi.

Hắn không hề có tư thái của sư phụ!

Những lời Nguyên Sầm nói vừa rồi tuy rằng cũng đúng nhưng sai lầm của Phong Khanh Liên cũng không lớn lắm, Nguyên Sầm phạt Phong Khanh Liên, Phong Khanh Liên lại không dám nói nửa chữ “Không”, ngược lại còn ngoan ngoãn làm theo.

Nếu đổi thành hắn cùng tiểu đồ đệ, dùng đầu gối hắn cũng thể nghĩ tưởng tượng được phản ứng của tiểu đồ đệ, nàng khẳng định sẽ không ngoan ngoãn nhận phạt, nói không chừng còn có thể cãi nhau với hắn.

Phụ vì tử cương, sư vì đồ đệ cương, hình như hắn là sư cương không chấn?

Hắn phải lập quy củ cho tiểu đồ đệ, phải làm một sư phụ có uy nghiêm!

————

Tư Hằng lại bay về hướng hoàng cung, hắn đánh sẵn một phần bản thảo trong đầu, lúc này một bên lên đường một bên diễn luyện ở trong đầu, bắt chước cảnh sau khi nhìn thấy Phong Tư Lạc, hắn liền một hơi nói ra.

Hắn cần thiết phải thanh minh rằng tiểu đồ đệ phải tôn kính với sư phụ này là hắn.

Tỷ như, chuyện lần này nàng đã sinh khí mấy ngày rồi, kế tiếp nàng không thể tức giận nữa.

Vì quá mức tập trung tinh lực với bản thảo đã nghĩ sẵn trong đầu nên Tư Hằng không chú ý tới trong viện Phong Tư Lạc thiết lập mười mấy tầng kết giới.

Mấy kết giới này đối với tu vi này của hắn thì chẳng là gì, hắn trực tiếp đi qua nên mười mấy tầng kết giới kia đã bị đánh vỡ.

Hưng phấn lại mang theo vài phần khẩn trương, Tư Hằng phi vào trong phòng Phong Tư Lạc, há mồm chuẩn bị đem những lời soạn sẵn đã sửa lại thật nhiều lần trong đầu một hơi nói ra nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn hoàn toàn ngậm miệng.

Phong Tư Lạc trừng mắt nhìn Tư Hằng, Tư Hằng bình tĩnh nhìn nàng, hai người hoàn toàn đứng im.

Bởi vì vài ngày nay không thấy bóng dáng Tư Hằng nên Phong Tư Lạc cho rằng hắn không tính toán quản mình nữa, tuy rằng trong lòng nàng có chút mất mát nhưng lại cảm thấy đây là nhân chi thường tình. Trước nay hắn là người chịu người khác tôn kính cao cao tại thượng, bị nàng phát giận đuổi ra ngoài, lại còn bị những người khác thấy một màn như vậy, phần mặt mũi hắn không qua được, định từ này về sau không quản nàng thì cũng rất bình thường.

Nghĩ thông suốt điểm này nên nàng thôi việc rối rắm, vừa lúc bởi vì ở bí cảnh kiếm được nhiều linh thạch như vậy, nàng liền xa xỉ một phen, mua cho mình mấy linh dược quý để làm nước tắm, định mấy ngày kế tiếp sẽ ngâm một chút, nâng cao sức khỏe của bản thân.

Bởi vì canh tắm linh dược này yêu cầu ngâm ba ngày nên nàng thông tri cho đám người Cơ Vô U rằng nàng muốn bế quan, mấy ngày này đừng tới tìm nàng. Để ngừa vạn nhất nàng còn lập mười mấy tầng kết giới từ trong ra, chẳng sợ có người muốn tìm nàng thì khi nhìn thấy mười mấy tầng kết giới này cũng sẽ tự động rời đi.

Chuẩn bị tốt hết thảy, nàng liền yên tâm cởi quần áo, định tiến vào bồn tắm nhỏ phía sau phòng ngủ của mình.

Nhưng cởi được một nửa thì Tư Hằng liền tới!

Lúc này nàng đã cởi toàn bộ áo ngoài ra, trên người chỉ mặc yếm và quần lót, lộ ra cần cổ thon dài, xương quai xanh với hình dạng hoàn mỹ cùng với một phần da thịt lớn trắng tinh tinh tế, phía dưới càng lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trên chân ngay cả giày cũng không đi, hai chân tinh oánh dịch thấu đạp lên áo ngoài vừa mới cởi ra.

Có thể nhìn thấy trắng quá mức.

Tư Hằng giống như là choáng váng, cả người vẫn không nhúc nhích, màu đỏ lại bắt đầu lan tràn ở trên mặt hắn, không bao lâu liền hồng toàn bộ một mảnh.

Khi cách mấy ngày lại nhìn thấy Tư Hằng lần nữa, Phong Tư Lạc có chút kinh ngạc, trong tay nàng vốn là kháp quyết, nhìn thấy là Tư Hằng thì nàng thu tay lại.

Bất quá trường hợp này vẫn có chút xấu hổ, nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có thể đi ra ngoài trước không?”

Tư Hằng hút một ngụm khí lạnh rồi xoay người rời đi như bay, tốc độ có thể so với lúc chạy trốn.

Các loại kiến trúc cùng tài liệu đáng thương hề hề rơi xuống đầy đất, trên tường bị ngạnh sinh sinh đâm ra một lỗ hổng hình người, gió bên ngoài hô hô thổi vào bên trong.

Phong Tư Lạc thở dài, chữa trị lỗ hổng trên tường, nhìn bồn tắm nhỏ hơi nước tràn ngập có chút rối rắm, muốn đi vào ngâm hay không đây?

Vừa rồi Tư Hằng xông tới, tuy rằng nàng không mặc áo ngoài, nhưng mà vải của yếm và quần lót của thời này còn dày hơn cả áo ba lỗ hiện đại, càng đừng nói tới đồ bơi cho nên nàng cũng không có cảm giác gì.

Còn không phải là bị nhìn phía dưới xương quai xanh một chút cùng đùi và cẳng chân sao, nhìn thì nhìn, có gì đâu, nhưng lúc này không đi ngâm thì canh tắm linh dược sẽ mất đi hiệu lực, không ngâm thì quá lãng phí.

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng lại lập mấy chục tầng kết giới một lần nữa, yên tâm thoải mái đi vào ngâm linh dược.

————

Tư Hằng một hơi bay ra xa cách đó vạn dặm, cuối cùng bay đến một nơi lạnh buốt đầy tuyết thì lúc này hắn mới dừng lại, lập tức chui vào một hồ nước đá thật sâu, đem bản thân vùi vào trong.

Cho dù như thế thì da thịt cả người hắn vẫn hồng hồng đáng sợ, tim đập cũng nhanh vô cùng.

Phanh phanh phanh......

Kịch liệt giống như muốn nhảy ra ngoài, Tư Hằng rên rỉ một tiếng.

Vừa rồi sao hắn lại lỗ mãng như vậy! Hắn cư nhiên......

Mặt Tư Hằng càng đỏ hơn, hắn cư nhiên thấy được thân thể của đồ đệ!

Hắn chỉ cần nhắm mắt lại thì hình ảnh vừa mới nhìn thấy sẽ không tự chủ được xuất hiện ở trước mặt hắn, biểu tình kinh ngạc mang theo hai phần phẫn nộ của đồ đệ, yếm màu đỏ, da thịt trắng đến phát sáng, ngón chân nho nhỏ đáng yêu......

Hết thảy đều chấn động như vậy!

Tư Hằng hung hăng đánh cho bản thân vài chưởng nhưng vô luận như thế nào cũng không đánh bay được ký ức trong đầu.

Vừa rồi hắn cũng không cố tình nhìn, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt kia, toàn bộ hình ảnh cũng đã khắc sâu vào trong đầu hắn, phần tinh thân lực cực mạnh thuộc về Hóa Thần tôn giả, cho dù hắn muốn ngăn cản thì cũng căn bản không kịp.

Tuy rằng Tu chân giới bất đồng phàm tục, sẽ không ước thúc quá lớn đối với nữ tử, nhưng trinh tiết của nữ tử cũng rất quan trọng, mà hắn, làm sư phụ của nàng, lại làm chuyện như vậy.

Càng không bằng cầm thú chính là trong nháy mắt khi nhìn thấy thân thể của nàng thì ý niệm hiện lên trong đầu hắn lại là......

Tư Hằng ở trong nước đá ngâm một ngày một đêm, hắn lại bay trở về lần nữa, một lần nữa trở lại hoàng thành Trung Châu.

Côn Luân chưởng môn thần thanh khí sảng đứng ở nóc nhà, đang chuẩn bị thừa dịp thời cơ vừa lúc đả tọa tu luyện một phen, lại không ngờ lúc này có một thân ảnh màu đỏ bay qua.

Côn Luân chưởng môn cả kinh, kia không phải sư thúc nhà hắn sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?

Hắn vội vàng đuổi theo, vừa thấy lại bị dọa nhảy dựng, sư thúc không chỉ có mặt đỏ cổ hồng, ngay cả tròng mắt cũng hồng, nhìn giống như đang tẩu hỏa nhập ma vậy.

“Sư thúc, ngài làm sao vậy?”

“Ta không có việc gì.” Tư Hằng đang vội vã trở về thấy tiểu đồ đệ, căn bản không muốn phản ứng chưởng môn.

Chưởng môn lấy ra một cái gương, bi thương đưa cho Tư Hằng: “Sư thúc, ngài đã như vậy rồi, nếu không thì trở về Côn Luân tĩnh tu trước đi? Xem xét một chút cụ thể đã xảy ra vấn đề gì?”

Tư Hằng dư quang đảo qua, cũng sửng sốt, bộ dạng này của hắn nếu dọa tiểu đồ đệ thì không ổn.

Tư Hằng bắt đầu niệm thanh tâm chú, niệm mười mấy lần, tim rốt cuộc đập chậm lại, tuy rằng vẫn nhanh hơn so với ngày thường, nhưng ít ra không hề dị thường, màu đỏ trên người cũng mất đi không ít, thoạt nhìn chỉ là hơi hơi hồng.

Côn Luân chưởng môn rốt cuộc yên lòng, vẫn ổn vẫn ổn, sư thúc không phải tẩu hỏa nhập ma.

“Sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngài vừa rồi lại như vậy?”

Chưởng môn vừa hỏi thì Tư Hằng lại nhịn không được nhớ tới hình ảnh tiểu đồ đệ mặc yếm quần lót, một khuôn mặt lại đỏ bừng, hắn nhịn không được có chút thẹn quá hóa giận: “Không chuẩn hỏi.”

Chưởng môn: “......”

Thôi được, không hỏi thì không hỏi.

Vì thế hắn nhắc tới một vấn đề khác: “Sư thúc chuyện của ngài và Phong sư muội đã được giải quyết chưa? Muội ấy còn tức giận với ngài không? “

Vấn đề này vừa nói ra, khuôn mặt Tư Hằng không còn là đỏ bừng, mà là trong nháy mắt thì hồng, nhưng trong nháy mắt lại trắng bệch, không ngừng biến hóa.

Chưởng môn rất là lo lắng, sư thúc thật sự không phải tẩu hỏa nhập ma sao?

Liền nghe sư thúc hắn nghiến răng nói: “Không chuẩn hỏi.”

Chưởng môn buồn bực, vì sao vấn đề này cũng không thể hỏi??

Thôi được, hắn lại đổi một vấn đề, vì thế hắn lại hỏi: “Sư thúc, vậy xin hỏi hồng y tiểu cô nương ngày đó cùng ngài bày quán......”

Những lời này của hắn còn chưa nói xong, đã bị Tư Hằng trừng mắt nhìn một cái, chưởng môn ủy khuất ngậm miệng lại, chẳng lẽ vấn đề này cũng không được hỏi sao???

Một hơi bị chưởng môn chọc ba vấn đề, trong lòng Tư Hằng trở nên nóng như lửa đốt, hắn muốn lập tức nhìn thấy nàng!

Cho dù hiện tại nàng vẫn giận hắn, có lẽ còn chán ghét hắn, nhưng hắn vẫn muốn đến gặp nàng.

————

Phong Tư Lạc ngâm được hơn một ngày liền cảm giác được mấy chục tầng kết giới của nàng lại bị phá rồi.

Có thể nháy mắt phá vỡ mấy chục tầng kết giới của nàng thì tu vi khẳng định cực cao, không phải lại là Tư Hằng đi?

Lần đầu tiên là vô tình nàng có thể không so đo, nếu lần này vẫn là hắn, nàng sẽ tức giận!

Phong Tư Lạc buồn bực lấy áo ngoài khoác lên người, trong tay cầm mấy trăm trương phù chú thật dày, nếu người vào chính là Tư Hằng thì nàng liền đem này đống phù chú đó một hơi ném văng ra. Tuy rằng không thể khiến hắn bị thương, nhưng phù chú này có tác dụng thiên kỳ bách quái, ít nhất có thể làm hắn chật vật một chút.

Nàng nín thở chờ đợi trong chốc lát, nhưng sau đó không có người tiến vào, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói thật cẩn thận: “Bây giờ ta có thể đi vào không?”

Quả nhiên là Tư Hằng!

“Không thể.” Nàng lớn tiếng kêu.

Tư Hằng đứng ở bên ngoài, mang theo một chút ngữ khí lấy lòng nói: “Vậy ta ở chỗ này chờ, khi nào nàng có thể cho ta đi vào thì nói cho ta một tiếng.”

Phong Tư Lạc dùng thần thức quét ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tư Hằng ngồi ngay ngắn ở cửa phòng, tư thế có vẻ muốn đánh lâu dài.

Phong Tư Lạc: “......”

Đường đường là một tôn giả, ngồi ở cửa phòng của nàng, tư thế này của hắn là không định để nàng sống yên ổn a!

Quả nhiên không bao lâu, Cơ Lãng liền vội vàng chạy tới, biểu tình lại là bất đắc dĩ, còn có chút hoảng: “Tôn giả, sao ngài lại ngồi ở chỗ này vậy?”

Cả người Tư Hằng tản ra hơi thở suy sút, trong đầu hắn đã thay đổi mười mấy lời nghĩ sẵn trong đầu muốn nói với đồ đệ, bất đắc dĩ đều không hài lòng.

Lúc này trừ bỏ tiểu đồ đệ, hắn ai cũng không muốn thấy, vì thế hắn liếc mắt nhìn Cơ Lãng một cái: “Tu vi của ngươi đang không xong, nên bế quan.”

Cơ Lãng; “......” Hắn vốn dĩ chính là đang bế quan! Còn không phải Tư Hằng có biểu hiện cổ quái như thế nên hắn mới vội vội vàng vàng ra ngoài để dò hỏi.

Cơ Lãng cười gượng; “Ha ha ha nhìn tôn giả hình như là có tâm sự, không biết tại hạ có thể giúp được chút vội hay không?”

“Có.” Tư Hằng nói.

Tinh thần Cơ Lãng rung lên: “Mời ngài nói.”

“Trở về bế quan của ngươi đi.”

Cơ Lãng thực vô ngữ, nhưng nhìn biểu tình của Tư Hằng thì tựa hồ xác thật không muốn nhìn thấy hắn nên đành phải cáo từ.

Hắn quay người lại, Tư Hằng liền thiết lập mười mấy đạo kết giới, hoàn toàn ngăn cách những người khác dùng thần thức rà quét, cũng cấm những người khác xông tới.

Cơ Lãng: “......”

Trước kia luôn nghe nói Tư Hằng là như thế nào tiên phong đạo cốt, luôn yêu thích thanh tịnh, nhưng theo hắn thì người khác đều là mắt mù, Tư Hằng mà muốn thanh tịnh?

Bên ngoài có một vị đại thần ngồi xổm, dù Phong Tư Lạc có vô tâm vô phế đến đâu thì canh tắm linh dược này cũng ngâm không nổi nữa, nàng đành phải mặc quần áo và ra ngoài, vô ngữ nhìn Tư Hằng.

Lúc cửa phòng của nàng vừa mở ra, Tư Hằng liền biểu tình thấp thỏm nhìn qua, ánh mặt trời chiếu ở trên người nàng, vì nàng tăng thêm một mạt hào quang ánh vàng rực rỡ, lại càng làm nổi bật phần da thịt tuyết trắng của nàng, đẹp loá mắt.

Hắn lại nhịn không được nhớ tới hình ảnh nàng mặc yếm và quần lót.

Phong Tư Lạc không thể hiểu được, nhìn Tư Hằng đứng yên biểu diễn biến sắc mặt, sắc mặt trong chốc lát đỏ bừng, trong chốc lát lại trắng bệch.

“Ngài...... Không có việc gì đi?” Biểu hiện mấy ngày nay của Tư Hằng đều kỳ quái như vậy, không phải là tẩu hỏa nhập ma đi?

“Không có việc gì.” Nghe được nàng quan tâm hắn, trong lòng Tư Hằng cảm thấy vui vẻ, sắc mặt đỏ bừng duy trì nhiều vài giây.

Phong Tư Lạc có chút lo lắng, bộ dạng này của hắn không giống như không có việc gì, nàng cũng bất chấp duy trì bộ dạng tức giận mà đi về phía hắn.

Thân mình Tư Hằng cứng đờ chờ nàng tới gần, nhưng nàng càng tới gần thì hắn liền càng không dám nhìn nàng, tim đập càng nhanh, sắc mặt càng đỏ.

Đến khi nàng đi đến chỗ cách hắn 1 mét, thấy nàng còn có ý đồ lại gần hơn thì Tư Hằng liền lui về phía sau một bước, sắc mặt cổ quái nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Thấy hắn tựa hồ muốn bảo trì khoảng cách với nàng nên nàng không đi về phía trước nữa, ngửa đầu đánh giá Tư Hằng, lại phát hiện khóe miệng hắn có tơ máu nhàn nhạt.

Nàng cả kinh: “Ngài bị thương?” Người đáng sợ nào lại có thể làm Tư Hằng bị thương như vậy chứ?

Tư Hằng đầu tiên là bởi vì nàng không muốn tới gần nữa mà có chút mất mát, nghe được vấn đề nàng hỏi thì hắn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mấy chưởng hắn tự đánh chính mình kia.

“Không có gì, ta tự mình đánh.”

Phong Tư Lạc: “......” Có tật xấu gì mới tự đánh mình kiểu thế a!

“Ngài muốn vào trong ngồi hay không?” Nàng lại hỏi.

Tư Hằng nhìn vào trong phòng, bài trí quen thuộc lại làm hắn nhịn không được hiện lên một màn ngày hôm qua, tim hắn lại đập nhanh hơn, vội vàng lui về sau một bước, tầm mắt cũng không dám dừng ở trên người nàng: “Không.”

Phong Tư Lạc nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn, lại chỉ nhìn thấy thính tai hồng rực, nàng hỏi: “Vậy ngài tới tìm ta có chuyện gì sao?”

Tư Hằng do dự hồi lâu: “Chuyện ngày hôm qua......”

Nàng vội vàng đánh gãy hắn: “Chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta coi như chưa phát sinh chuyện gì đi?”

Loại chuyện xấu hổ này, sớm ngày qua đi sớm ngày an tâm a! Tốt nhất là vĩnh viễn không đề cập tới! Hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì xác thật không phát sinh chuyện gì a!

Làm sao có thể coi như cái gì cũng chưa phát sinh quá!!!

Tư Hằng đột nhiên xoay người, biểu tình có chút kích động, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng, hắn nhấp môi, đem những lời muốn nói đều nuốt xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ hóa thành mấy chữ cực nhẹ: “Ta sẽ phụ trách.”

Phong Tư Lạc còn chưa phản ứng lại được hắn vừa nói cái gì thì Tư Hằng liền biến mất.

“Sẽ phụ trách?” Phong Tư Lạc mê mang lặp lại.

Có ý tứ gì?

“Kỳ kỳ quái quái, không phải là tu hành xảy ra vấn đề nên tẩu hỏa nhập ma đi?”

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại không chịu trách nhiệm, không chịu trách nhiệm

Điềm Tửu: Cái gì mà phụ trách chứ, ngươi chính là thèm thân mình của nàng, ngươi hạ tiện!

Tư Hằng: Ngươi biết quá nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.