Lúc bị Du Hi chụp lén, Sở Ngọc lập tức chú ý tới, vốn định chất vấn đối phương nhưng nhanh chóng nhớ tới vấn đề Du Hi mới vừa hỏi, còn có mấy tên côn đồ đụng phải trong hẻm, Sở Ngọc nhướng mi nhận ra gì đó.
E rằng Du Hi tìm mấy tên côn đồ đó tới đánh cậu, kết quả đối phương không nhận ra người chứ gì?
Sở Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy hơn phân nửa chính là như vậy. Cậu hơi lưỡng lự rồi dứt khoát không vạch mặt đối phương, giả vờ không biết gì tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hẳn là có lịch sử điện thoại nói chuyện trên điện thoại làm bằng chứng, nhưng chỉ như vậy đối phương có thể dễ dàng nói là nói đùa chối bỏ trách nhiệm, dù sao hiện tại Sở Ngọc không tổn hao một sợi tóc.
Tốt hơn cậu nên đợi một lúc nữa rồi đi tới đó, đứng đó gọi cảnh sát tới bắt mấy tên côn đồ mới có thể hoàn toàn đóng đinh Du Hi cái danh người thuê côn đồ tới đánh người khác.
Sở Ngọc vô cùng sảng khoái nhìn dáng vẻ Du Hi tức không ít nhưng không thể không nhịn, rất nhanh đã dọn xong đồ đạc, trước khi đi còn cố ý nhắc nhở đối phương. Nhưng tiếc là Du HI không có hiểu, kế hoạch của Sở Ngọc cũng không suông sẻ, cậu không còn thấy mấy tên côn đồ muốn dạy dỗ cậu ở trong hẻm nữa.
Ách, vậy là bỏ qua? Thật không có kiên nhẫn, Sở Ngọc thất vọng lắc đầu, xem ra muốn bắt nhược điểm của Du Hi phải chờ một thời gian.
Trở lại khách sạn, Sở Ngọc thoải mái tắm rửa dưỡng da, sau đó bắt đầu tập một số động tác võ thuật cơ bản.
Thân thể này ở trong mắt Sở Ngọc vô cùng gầy yếu, căn bản không chịu nổi cường độ rèn luyện hằng ngày của cậu, nhất định phải bắt đầu tập luyện từ cơ bản.
21 tuổi mới luyện võ đã khá muộn rồi, Sở Ngọc chỉ có thể gửi gắm hy vọng cơ thể này cũng có thiên phú luyện võ vô cùng xuất chúng như cơ thể cậu, như vậy thì trong một hai năm cậu có thể rèn ra ngoại hình như trước, sức mạnh khôi phục 6 phần. (Hạ: 6 phần chắc Thời Húc Trạch chết tươi >-<)
Chỉ là muốn vượt qua sức mạnh đời trước e rằng cần ít nhất mấy chục năm.
May mắn cậu không có ám ảnh gì với chuyện tập võ, chủ yếu là vì tự bảo vệ bản thân và định hình cơ thể, cộng thêm thiên phú tốt mới thường xuyên luyện tập, không thì đổi thành những người tập võ khác xuyên qua mất hết hai mươi năm công lực, sợ rằng đã tức tới ói máu.
Sở Ngọc điều chỉnh hơi thở, vừa ấn chân vừa lướt điện thoại, sau đó nhận được cuộc gọi từ Hà Dược.
“Cậu Sở, thiếu gia Thời đã làm kiểm tra toàn diện, cậu ấy không có vấn đề gì.” Hà Dược nói: “Chỉ là thiếu gia Thời hỏi nguyên nhân tôi xuất hiện, cậu muốn tôi trả lời thế nào?”
Sở Ngọc bất ngờ: “Không phải anh nên hỏi Thời Tranh về chuyện này sao?”
Hà Dược: “Ông chủ vẫn còn trên máy bay, tạm thời không liên lạc được. Hơn nữa trước khi ông chủ đi đã nói với tôi chuyện gì có liên quan tới cậu đều trực tiếp làm theo ý cậu.”
“...” Sở Ngọc nghe vậy không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, nghĩ nghĩ hỏi: “Thời Húc Trạch biết gì không? Là chuyện giữa tôi và Thời Tranh...”
Hà Dược: “Những gì thiếu gia Thời biết là khuya hôm trước Mã Bân bỏ thuốc một người ở Thịnh Hằng bị ông chủ bắt gặp ngăn lại. Camera đã bị xóa sạch, cậu ấy không biết tình huống cụ thể.
Chỉ là... dù không có chứng cứ, nhưng dựa theo những thông tin khác, có thể thiếu gia Thời đã đoán được cậu chính là người bị bỏ thuốc.”
Sở Ngọc giật mình, không ngờ Thời Tranh còn xóa sạch camera, giấu giếm mọi chuyện. Hèn chi Thời Húc Trạch chỉ tới làm phiền cậu chuyện bị đá, hoàn toàn không thấy phản ứng bị đội nón xanh.
Chỉ là chờ một lát nữa sẽ có, Sở Ngọc nghĩ.
Sở Ngọc: “Vậy cứ nói thẳng đi, anh ta có thể đoán được.”
Hà Dược ngập ngừng hỏi: “Cái kia... Là nói thẳng ông chủ cứu cậu, hay là công khai quan hệ sống chung của cậu và ông chủ?”
Sở Ngọc: “... Cái trước là được rồi, không cần nói rõ ràng với anh ta như vậy.”
“Được, tôi biết rồi.” Hà Dược trả lời: “Chỉ là cậu Sở, nếu nói như vậy thì thiếu gia Thời có thể sẽ cho rằng cậu chỉ có cách liên lạc với tôi, quan hệ với ông chủ không sâu sẽ sinh ra hiểu lầm về địa vị của cậu.”
“Hử?” Sở Ngọc khó hiểu: “Biết Thời Tranh cứu người bị bỏ thuốc, chẳng lẽ anh ta không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“...” Hà Dược ngây người trước lời nói đầy táo bạo của Sở Ngọc, sau khi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Này... trừ khi mắt thấy từ camera như tôi thì những người biết ông chủ sẽ không ai nghĩ tới hướng đó cả.”
Sở Ngọc: “...” Xem ra thiết lập “thân mắc bệnh kín” của Thời Tranh đã đi sâu vào lòng người.
“Khụ, không sao.” Sở Ngọc nói: “Anh nói đêm đó tôi và Thời Tranh quen biết là được, còn lại tùy anh ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Hà Dược trả lời xong biểu thị bản thân sẽ làm Thời Húc Trạch buông bỏ chuyện bị đánh, cuối cùng trước khi cúp điện thoại còn đặc biệt nhắc nhở Sở Ngọc: “Hẳn chưa tới hai tiếng nữa ông chủ sẽ xuống máy bay.”
Sở Ngọc thấy trợ lý này của Thời Tranh thực sự rất nhọc lòng, không biết là Thời Tranh đã cho hắn bao nhiêu tiền lương mới có thể tích cực chuyên nghiệp như thế.
Dù sao cũng là nhờ thế người ta, tốn hơn hai tiếng luyện xong các động tác cơ bản, Sở Ngọc chủ động thử liên lạc với Thời Tranh.
Bên kia đã xuống máy bay, trả lời lại rất nhanh.
Sở Ngọc: Anh xuống máy bay rồi sao?
Thời Tranh: Xuống.
Sở Ngọc: Vậy anh đến nơi chưa?
Thời Tranh: Còn đang ở trên đường.
Sở Ngọc: Vậy giờ anh có thời gian?
Thời Tranh:... Có.
Sở Ngọc: Tôi có một chuyện muốn nói với anh...
Sở ngọc: Đợi đã, anh có Wechat không, có thể gọi video Wechat được không, nhắn tin hơi khó chịu.
Thời Tranh:... Được.
Sở Ngọc nhanh chóng thêm Wechat Thời Tranh, sau đó nhấn gọi video, thuận lợi đạt được mục tiêu thưởng thức gương mặt Thời Tranh qua màn hình.
Sở Ngọc: “Bên kia đang là sáng sớm sao, nhìn thật tối.”
Thời Tranh: “Ừ, ba giờ sáng.”
Anh dừng chút rồi hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Sở Ngọc đảo mắt nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn... Chỉ là hôm nay tôi đánh Thời Húc Trạch một trận. Nhưng anh đừng lo, tôi có chừng mực, đánh không nặng.”
Thời Tranh: “... Cậu có sao không?”
Sở Ngọc: “Không sao, tôi có thể có chuyện gì, là tôi đánh anh ta, anh ta đánh không lại tôi.”
“... Vậy thì tốt.” Giọng nói Thời Tranh bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi phức tạp.
Sở Ngọc nở nụ cười với anh, hỏi: “Anh không đòi lại công đạo cho con trai anh sao?”
Thời Tranh nhìn Sở Ngọc trong màn hình, nói: “Chỉ bằng chuyện trước đó của Mã Bân, cậu muốn đánh nó một trận cũng không sao. Muốn đòi công đạo thì tôi cũng sẽ đứng bên cậu.”
“Vậy cũng đúng.” Sở Ngọc gật đầu nghiêng đầu nói với Thời Tranh: “Chỉ là tôi vốn mặc kệ anh ta, cũng đã nói chia tay và kêu anh ta đừng tới làm phiền tôi, kết quả anh ta lại chạy tới nói một đống thứ lại không hiểu tiếng người, tôi liền đánh anh ta.”
Thời Tranh nghe vậy mắt tối lại, hầu kết hơi giật giật, chậm chạp hỏi: “Cậu... Cậu chia tay với nó?”
“Đương nhiên là chia tay.” Sở Ngọc hơi dừng nhướng mày nhìn Thời Tranh: “Không lẽ anh nghĩ tôi sẽ vừa ký thỏa thuận sống chung với anh vừa ở bên con trai anh đấy chứ?”
Thời Tranh: “...”
“Tuy... Tôi chính thức chia tay chậm hơn ký thỏa thuận một chút, nhưng tôi tuyệt đối không bắt cá hai tay, chỉ là chuyện trước đó nhiều chuyện quá nên quên.” Sở Ngọc hùng hồn nói: “Từ giây phút tôi đổi tên, tôi đã quyết định ném Thời Húc Trạch đi rồi. Hơn nữa ngày đó anh ta nói tôi là thế thân còn kêu tôi cút trước mặt nhiều người như vậy, nó gần như là chia tay rồi, anh nói xem có đúng không?”
“... Ừ.” Thời Tranh nhìn đôi mắt hoa đào nhướng mày nhìn anh, hô hấp hơi ngưng lại, vờ bình tĩnh trả lời, trong lòng lại sôi trào.
Cái tên mới Sở Ngọc này rốt cuộc là bởi vì gặp được anh, hay là bởi vì thất vọng với Thời Húc Trạch?
(Hạ: Tui không hiểu gì luôn, trước đó nói trùng tên Sở Ngọc, chương trước nói đổi tên Kim Ngọc Ngọc, chương này nói cái tên mới Sở Ngọc nên tui cũng không hiểu ý tác giả luôn)Sở Ngọc chói mắt lại không phải vì tiền, vì sao trước đây lại ở bên cạnh Thời Húc Trạch một cách tầm thường như vậy...
Thời Húc Trạch luôn là dáng vẻ lạnh lùng, Sở Ngọc càng khó phân biệt biến hóa vẻ mặt của anh qua màn hình, thấy đối phương trả lời cũng không nghĩ quá nhiều, coi anh đã tiếp nhận lời giải thích của mình, tiếp tục nói: “Chuyện sau đó tôi tìm trợ lý Hà tới giúp xử lý, anh ấy rất chu đáo, nói sẽ không để Thời Húc Trạch tới gây chuyện với tôi.”
Thời Tranh: “...”
Thời Tranh không nói tiếp lại thấy Sở Ngọc đột nhiên lại gần màn hình nở nụ cười sáng rực với anh: “Đương nhiên, tôi biết những chuyện này đều dựa vào anh nên cảm ơn anh!”
Tim Thời Tranh lập tức rạo rực đập thình thịch, ném sự bất mãn với Hà Dược ra sau ót.
“... Không cần cảm ơn.”
“Nên cảm ơn, mấy ngày này tôi sẽ chuẩn bị quà tặng cho anh.” Sở Ngọc nói: “Chờ anh về nước liền tặng cho anh.”
Thời Tranh sững sờ, lập tức trả lời: “Được.”
“Cậu có thích gì không?” Vẻ mặt Thời Tranh vô cùng nghiêm túc hỏi: “Tôi sẽ mang về cho cậu.”
Sở Ngọc: “Đặc sản nơi đó là được rồi, anh đi đâu vậy?”
Thời Tranh: “Châu Phi.”
“...” Sở Ngọc nói trong lòng không phải gia tộc Thời chuyên làm chuỗi nhà hàng khác sạn sao, vậy mà cũng có sản nghiệp ở châu Phi, còn cần chủ tịch gấp rút bay qua xử lý?
Sở Ngọc: “Châu Phi có đặc sản gì không? Thật ra tôi rất thích sư tử, ha ha.”
Ánh mắt Thời Tranh lập tức thay đổi: “... Cậu thích sư tử?”
“Thích.” Sở Ngọc không nghĩ gì gật đầu: “Chỉ cần động vật hình mèo cỡ lớn tôi đều thích, cọp sư tử báo gì đó tôi thấy rất đáng yêu.”
“...” Thời Tranh im lặng một hồi lâu, hỏi: “Cậu muốn nuôi sao?”
Sở Ngọc cười: “Muốn nuôi cũng không được.”
“Có thể nuôi.” Thời Tranh nghiêm túc nói: “Cậu muốn nuôi thì tôi sẽ đem mấy con về.”
Sở Ngọc: “...”
Suýt nữa cậu đã quên người trước mắt này chính là người giàu có hàng đầu, có tiền đến gần như có thể muốn làm gì thì làm, nhất là ở trong thế giới tiểu thuyết nhà giàu là vô cùng lợi hại.
“Vẫn là thôi đi.” Sở Ngọc nở nụ cười vội vàng ngăn anh: “Tôi chỉ là Diệp Công thích rồng (1) mà thôi, trừ khi con sư tử đó ngoan hơn mèo, không thì chỉ có thể nhìn không thể sờ, nuôi cũng không được gì.”
Thời Tranh hỏi: “Chỉ cần ngoan giống mèo là được?”
Sở Ngọc: “... Dù nuôi từ bé thì sư tử cũng không thể nào ngoan như mèo được.”
Thời Tranh còn muốn nói gì thì bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói: “Ông chủ, đã tới.”
Sở Ngọc hoàn hồn: “Anh tới nơi rồi sao?”
Thời Tranh: “... Ừ.”
Sở Ngọc: “Vậy anh đi làm việc trước đi, lần sau nói chuyện tiếp.”
Thời Tranh: “...”
Mãi tới khi bên ngoài lại gõ gõ cửa sổ, anh mới nhìn Sở Ngọc lần cuối lên tiếng: “Được, hẹn gặp lại.”