Sở Ngọc chỉ xem livestream lần này là công cụ làm sáng tỏ, không ngờ tiếng vang hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán, người xem không chỉ tăng lên hơn một trăm ngàn, trên diễn đàn Đan Thanh có không ít người bày tỏ hy vọng cậu có thể tiếp tục livstream, để bọn họ biết thêm về thao tác của thần tiên.
Vốn Sở Ngọc không coi là chuyện gì lớn, không ngờ tới cậu có bên lợi hại nói muốn đặt đơn hàng, cũng hy vọng cậu có thể livestream quá trình vẽ.
Người liên hệ với cậu là nhân viên của nền tảng giải trí Thụy Văn lớn nhất nước hiện tại, hoạt động chính của doanh nghiệp bên kia là về văn học trực tuyến và phát triển bản quyền liên quan, tìm tới Sở Ngọc là muốn cậu vẽ cho một cuốn tiểu thuyết đang hot trên Thụy Văn.
Ngay từ đầu Sở Ngọc còn không quá tin tưởng, dù sao cậu cũng chưa nổi tiếng ở thế giới này, ông chủ lớn như Thụy Văn là bên cậu tạm thời không thể đáp tới. Không ngờ tới đối phương chứng minh mình thực sự là nhân viên Thụy Văn, nói video thu từ livestream của Sở Ngọc đã được lan truyền trên nhiều nền tảng, bút danh Kim Ngọc đã trở nên hot và được nhiều người biết đến.
“Chúng ta đánh giá trình độ của cậu, thấy cậu có thể thỏa mãn yêu cầu bản vẽ của chúng tôi. Đồng thời nếu cậu tiếp tục livestream sẽ có hiệu quả tuyên truyền tốt hơn, cho nên hy vọng được hợp tác với cậu.” Nhân viên Thụy Văn nói với Sở Ngọc: “Bởi vì yêu cầu livestream nên thù lao sẽ cao hơn. không đủ có thể bàn lại, cậu không cần lo lắng phương diện này.”
“... Vậy bên các anh có yêu cầu gì về mức độ phổ biến của livestream không?” Sở Ngọc nghĩ nghĩ: “Livestream thì được, nhưng tôi không thể bảo đảm hiệu quả. Lần trước là có người đập cho tôi nhiều quà nên số người xem mới có thể nhiều, sau này có lẽ không được như vậy.”
“Sẽ có một yêu cầu về độ phổ biến nhưng không khó để đạt tới, cậu có thể yên tâm. Công ty chúng tôi sẽ tiến hành hoạt động tuyên truyền livestream, bảo đảm hiệu quả livestream tăng độ hot bản vẽ và nguyên tác, cậu chỉ cần phối hợp tuyên truyền với chúng tôi là được, cụ thể có thể xem chi tiết hợp đồng.”
Sở Ngọc xem hợp đồng đối phương đưa tới, nhanh chóng quyết định nhận đơn lớn này.
Thụy Văn quả thực tài đại khí thô, giá một bức cao hơn 8 con số, tổng cộng mười sáu bức, ngoại trừ một đơn có một nội dung, trong đó còn có mấy bức nhiều thiết lập (?), tổng cộng hơn 700 triệu (Hạ: Bằng một lần anh công đập:)). Không chỉ vậy, họ còn chuẩn bị kế hoạch livestream cho Sở Ngọc, hy vọng Sở Ngọc có thể vẽ xong mấy bức tạo điểm hot bạo trong một đêm, sau đó bảo trì hai ba ngày vẽ một bức duy trì độ hot, bọn họ sẽ hỗ trợ về phương diện marketing. Lúc sáng tác nhân vật chính và những nhân vật có độ hot khác, Thụy Văn sẽ đập quà cho livestream của Sở Ngọc tạo độ hot, thậm chí mua hot search, tăng hiệu quả và lợi ích tuyên truyền.
Nếu không ngoài dự liệu, chỉ cần Sở Ngọc không lật xe, như vậy lần này không chỉ mang tới nguồn thu nhập hơn 700 triệu còn có thể tăng độ hot lên một mảng lớn. Vốn Sở Ngọc còn dự tính phải vẽ nhiều tranh mới có thể đạt tới mục tiêu trở thành họa sĩ nổi tiếng trên mạng, nhưng một đơn này có thể trực tiếp thực hiện.
Đây quả thật là nhân bánh từ trên trời rơi xuống!
Vốn Sở Ngọc cảm thấy trước đó Thời Tranh đập quà quá phí tiền, hiện tại chỉ cảm thấy đối phương thật sự rất có vận làm giàu, đặc biệt là rất có thể “vượng phu“. Sở Ngọc suy nghĩ lại, từ sau khi chuyển kiếp mình phát triển thuận lợi cũng ít nhiều gì cũng nhờ vào đối phương, lập tức thấy Thời Tranh càng thuận mắt, phát hiện anh ở sau lưng mình bắt nạt sư tử con cũng không cảm thấy bất đắc dĩ hay tức giận.
“Đúng rồi, hai đứa nó còn chưa có tên, hay anh đặt đi?” Sở Ngọc có tâm trạng rất tốt nói vậy.
Thời Tranh suýt nữa thụ sủng nhược kinh (1), ngập ngừng xác định có phải Sở Ngọc chỉ nói chơi vậy không, nói ra hai cái tên: “Màu lông đậm tên Vàng, màu nhạt hơn tên Bạc?” (2)
Sở Ngọc: “...”
Sở Ngọc: “Được đó, đơn giản dễ nhớ.”
Hai con sư tử con không hiểu tiếng người, đương nhiên nghe hiểu cũng không dám kháng nghị trước mặt Thời Tranh. Từ đây không còn sư tử phong cách tây ngoại quốc, chỉ có Vàng và Bạc quê mùa mới ra lò.
Không biết có phải bị Thời Tranh đè ép nhiều không, Vàng và Bạch không thể không ép tăng IQ. Hai đứa nhỏ khá thông minh hiểu rõ, không bao lâu đã biết đó là tên chúng, Thời Tranh và Sở Ngọc hô một tiếng sẽ nhảy cẩn tới như chó con, còn nghe lời hơn mèo.
Biết Sở Ngọc là người có thể cứu bọn nó khỏi nanh vuốt của Thời Tranh, Vàng Bạc liền đi lấy lòng Sở Ngọc, không chỉ mặc cho cậu sờ tới sờ lui còn chủ động ôm chân cọ cọ làm Sở Ngọc súy nữa quên mình là “Diệp Công hảo sư” (3), không muốn rời khỏi đảo chút nào.
“Chừng nào nhớ bọn nó em có thể đến lúc nào cũng được.” Thời Tranh nghiêm mặt nói.
Cuối cùng Sở Ngọc xoa nhẹ đầu hai anh em Vàng Bạc, thở dài: “Lần sau tới có lẽ bọn nó sẽ lớn thêm một khúc không còn nhỏ và đáng yêu như vậy nữa.”
Thời Tranh: “...” Mặc dù anh là Rồng Quỷ nhưng chỉ có thiên phú về ma pháp, kết băng phun hơi thở của rồng gì đó. Phóng to thu nhỏ đồ vật gì đó... Nếu như ở thế giới cũ thì có thể trực tiếp bắt một ma pháp sư tới, hiện tại thực sự không làm được phải làm sao đây?
Thời Tranh lập tức có cảm giác bản thân vô dụng, hiện tại cũng không thể biến trở về nguyên hình không thể bay, sở trường duy nhất đại khái chỉ có tiền, nhưng Sở Ngọc dường như không thích anh dùng tiền...
Sở Ngọc cũng không phát hiện phiền muộn của Thời Tranh, phòng ở “thuê chung” đã trang hoàng lắp đặt xong vừa vặn bọn họ cũng chán ở trên đảo rồi, lần này chuẩn bị trực tiếp dọn vào nhà mới.
Sở Ngọc rất hài lòng với nhà mới, nhất là phòng làm việc của cậu, hoàn toàn là thiết kế theo suy nghĩ của Sở Ngọc, lấy ánh sáng hoàn mỹ, phong cách đơn giản có bàn làm việc to và kệ lớn, sau này còn lắp đặt thêm bộ thiết bị livestream 11 chữ số. Sở Ngọc thử một chút cảm thấy trạng thái vẽ vô cùng tốt.
Khung ảnh cũng đã làm xong, Sở Ngọc gắn bức tranh đã đưa cho Thời Tranh trước đó chỉ huy anh đi treo trong phòng sách.
Sở Ngọc có phòng làm việc nên phòng sách chủ yếu là chuẩn bị cho Thời Tranh, phong cách tương đối lộng lẫy đầy vô cùng xứng đôi với bức tranh đứng trên tiền bạc châu báu và khung tranh nạm vàng khắc ngọc.
Thực ra Thời Tranh càng muốn treo bức tranh này ở trong phòng làm việc của Sở Ngọc để cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được là tốt nhất, tiếc là không dám nói vậy chỉ có thể quanh co tỏ vẻ: “Anh thấy trên tường hơi trống không, em có muốn vẽ thêm mấy bức treo trong nhà không? Em vẽ đẹp hơn những người khác nhiều.”
Sở Ngọc: “Được đó, vốn tôi cũng muốn vẽ, thời điểm sửa chữa cố ý kêu người để trống một số chỗ, sau này từ từ vẽ.”
Thời Tranh: “... Ừ, trước vẽ thêm em... được không? Anh muốn treo ở bên cạnh bức này.”
Lúc này Sở Ngọc mới lĩnh ngộ được ý tứ của Thời Tranh, bật cười: “Được, chờ qua một thời gian tôi sẽ vẽ, vẽ thêm mấy bức chúng ta đứng chung thì sao?”
!!
Thời Tranh suýt nữa hớn hở ra mặt, vờ trấn định nói: “Ừ, này không vội.”
Hiện tại Sở Ngọc đã có thể nhìn ra tâm tư thật sự của Thời Tranh dưới gương mặt không đổi sắc đó, trong mắt tràn đầy ý cười cố ý nói: “Muốn gấp cũng không gấp được, hiện tại giá trị nhan sắc của tôi còn kém, chờ tôi đẹp hơn mới có thể vẽ.”
Thời Tranh nghe vậy lập tức nhíu mày: “Ai nói em xấu?”
“Tôi biết tôi đẹp...” Sở Ngọc nhướng mi, không chút khách khí nói: “Chỉ là hiện tại còn chưa tới đỉnh cao.”
“Nhưng sẽ không lâu nữa...” Sở Ngọc nói liền thuận tiện xem gương: “Không biết sao gần đây làn da và thể chất của tôi được cải thiện rất nhanh chóng... Hử?”
Sở Ngọc vừa lướt qua lại nhìn thấy được nốt ruồi dưới mắt trái mà cậu vô cùng quen thuộc, nhưng chờ cậu nhìn kỹ lại chỉ có da thịt trắng nõn trơn bóng không có nốt ruồi nào.
Sở Ngọc nghi ngờ chớp mắt tưởng bản thân nhìn lầm.
Tối hôm đó Sở Ngọc cùng Thời Tranh trải nghiệm giường tân gia một phen, Thời Tranh lo lắng xảy ra chuyện cái đuôi đột nhiên xuất hiện như lần trước nên gần đây đều chọn làm việc dưới trạng thái tắt đèn. Thực ra cái đuôi xuất hiện thì dù có tắt đèn cũng không có tác dụng gì, nhưng muốn Thời Tranh từ chối bầu bạn linh hồn của mình làm tình là không thể nào, chỉ có thể tắt đèn xem như che chở, miễn cưỡng lừa gạt cho qua.
Tuy tắt đèn nhưng Thời Tranh có thể thấy rõ từng sợi tơ cọng tóc của Sở Ngọc. Vì vậy đêm nay anh bất ngờ nhìn thấy sau khi lông mi dài của Sở Ngọc hơi động, không biết từ lúc nào đuôi mắt xuất hiện một điểm nhỏ đỏ sẫm.
Ánh sáng không đủ, ánh mắt Sở Ngọc không tập trung, trong đôi mắt thất thần hơi ngấn nước lại động tình, mà nốt ruồi dưới mắt như nguồn sáng vậy, làm sáng vẻ đẹp trên gương mặt này. Một giây trước Thời Tranh còn không đủ đầu óc kinh ngạc, lúc này không nhịn được cúi đầu hôn lên điểm đỏ sẫm, thuận thế hôn lên giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Sở Ngọc...
Ngày hôm sau Sở Ngọc phát hiện nốt ruồi dưới mắt quen thuộc của mình thực sự đã trở về, sau khi kinh ngạc lập tức vui mừng, lẽ nào cậu dần trở về bộ dáng trước kia?
Sở Ngọc không nhịn được mà suy đoán ở trong lòng, chẳng lẽ mấy ngày qua biến hóa là vì thân thể mình và cơ thể này đang dần dung hợp, không phải vì những lý do như luyện tập bảo dưỡng?
Tuy Sở Ngọc không rõ hoàn toàn nguyên lý xuyên qua, nhưng với cậu mà nói hiển nhiên là chuyện tốt. Sở Ngọc có tâm trạng rất tốt không chú ý tới tối qua Thời Tranh phát hiện trước khinh bạc nốt ruồi dưới mắt của cậu, lúc cậu khoe ra còn chột dạ, sau khi lên tiếng chào đối phương xong liền tới trường chủ nhân cũ cơ thể này.
Vấn đề thu nhập và chỗ ở đều đã được giải quyết, cũng nên tới chuyện tạm nghỉ học.
(1): Được sủng mà lo sợ
(2): Kim Tử, Ngân Tử
(3): Chắc là chỉ thích vẻ ngoài