Edit: Chanh
Beta: Yuyu + Dii
———————————
Lúc nghe thấy Tấn Vọng nói câu này, điều đầu tiên Diệp Thư nghĩ tới là lai lịch của mình.
Nếu nói trên người y có bí mật gì mà người bên cạnh tuyệt đối không được biết, thì chắc chỉ có mỗi việc y là người xuyên sách thôi.
Nhưng y không dám nói.
Chưa nói tới việc Tấn Vọng có tin hay không, quan trọng hơn là…
Bây giờ Tấn Vọng đối xử với y như thế này, đều là nhờ vào tình cảm trước đây giữa hắn và nguyên chủ. Nếu như hắn biết y là kẻ mạo danh, y còn đường sống chắc?
Nhưng trừ việc này ra, y đâu còn gì để nói?
Tấn Vọng nhìn ra y đang do dự, bèn hỏi: “Không muốn nói cho trẫm biết?”
Hắn không hỏi là có hay không, mà là muốn hay không muốn.
Khả năng quan sát người khác của Tấn Vọng rất nhạy bén, nói dối trước mặt hắn tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt.
Xe ngựa chầm chậm lắc lư trên đường, bên trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Diệp Thư thấp giọng hỏi: “…Thần có thể không nói bây giờ được chứ?”
Tấn Vọng nhíu mày: “Bây giờ?”
“Đúng vậy… nợ đấy đã.” Diệp Thư mím môi, đưa ra lời hứa hẹn: “Một ngày nào đó, chắc chắn thần sẽ nói cho bệ hạ biết.”
Tấn Vọng yên lặng nhìn Diệp Thư, ánh mắt thanh niên vừa trong trẻo lại vừa chân thành, không chứa một tí tạp chất nào.
Một nơi mềm mại trong lòng Tấn Vọng khẽ xao động.
Thấy hắn không trả lời, Diệp Thư bèn dịch đến cạnh Tấn Vọng, cúi đầu, thuận thế chui lên từ dưới cánh tay đang bưng trà của hắn: “Bệ hạ, hiện tại ta chưa muốn nói, ngài để ta nợ vài ngày đi.”
Hành động này của y khiến khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại, vẻ mặt Tấn Vọng thay đổi liên tục: “Lui ra!”
Diệp Thư vẫn ngồi im.
Hơn nửa tháng sống chung, y đã nhìn ra thái độ của Tấn Vọng đối với mình từ lâu.
Người này miệng cứng tim mềm, bề ngoài thì “chảnh chó*” thế thôi, trên thực tế lại cực kỳ thích dáng vẻ này của y, nhất là mỗi khi Diệp Thư làm nũng nhượng bộ hắn.
Loại người này, nếu ở thời cổ đại thật**, chỉ sợ sẽ là một tên hôn quân vì yêu phi*** mà gây họa cho quốc gia.
(* Raw gốc là thành ngữ 高不可攀 = cao không với tới, hình dung người ở địa vị cao khiến người khác khó tiếp cận.
**Bản gốc là thực tế cổ đại: chỉ thế giới thật chứ không phải trong sách.
***Yêu phi: phi tần thích mê hoặc lòng người, lẳng lơ,…)
Cũng may Diệp Thư không muốn làm “yêu phi”, y chỉ muốn yên ổn sống tiếp thôi.
Hai tay Diệp Thư vòng lấy cổ Tấn Vọng, làm nũng vô cùng thành thạo: “Bệ hạ, ngươi đồng ý với ta đi.”
Làm sao có chuyện Tấn Vọng không nhìn ra suy nghĩ của người này, hắn cười nhẹ một tiếng, buông ly trà, tiện tay ôm người vào lòng: “Ái khanh muốn nợ, cũng không phải không thể, chỉ cần để trẫm lâm hạnh* trên xe một lúc, trẫm sẽ đồng ý với ngươi.”
(*Chuyện ấy ấy á =)))
Cơ thể Diệp Thư cứng đờ.
Đương nhiên là không có ai dám bước lên xe ngựa của hoàng đế bệ hạ, nhưng chưa nói đến chuyện xe ngựa không có cách âm, hai bên màn xe còn không cài vào được, trên đường xóc nảy thể nào cũng lộ ra khe hở.
Bên ngoài nhiều cao thủ như thế, khả năng không bị phát hiện gần như bằng không.
Tên cẩu hoàng đế này, sao lại có sở thích buồn nôn quá vậy?!
Diệp Thư tỉnh bơ nhích khỏi người Tấn Vọng, lại bị hắn ôm càng chặt hơn: “Sao, không chịu hả?”
“Ta… mấy ngày nay thân thể ta không khỏe…”
Ánh mắt Tấn Vọng chứa ý cười: “Không khỏe chỗ nào, trẫm kiểm tra giúp ngươi?”
“…”
Diệp Thư và Tấn Vọng nhìn nhau trong chốc lát, bỗng nhiên y đẩy Tấn Vọng ra, vén rèm xe lên: “Ọe–“
Tấn Vọng: “…”
Diệp Thư nôn đến choáng đầu hoa mắt, còn không quên quay lại giải thích: “Bệ hạ, ngươi nghe ta giải thích, ta không có cố ý, ọe–“
Tấn Vọng: “…”
Cảm giác buồn nôn cứ trào lên mà không báo trước, Diệp Thư chỉ cảm thấy trong bụng trời rung đất chuyển*, dịch dạ dày chua xót cứ trào lên.
(*: Raw gốc là thành ngữ 翻江倒海 = Phiên giang đảo hải = Trời rung đất chuyển).
Sáng nay khi y rời giường thì không muốn ăn uống gì cả, chỉ bị Tấn Vọng ép húp mấy miếng cháo trắng, lúc này đều trôi hết ra ngoài.
Ngay tức khắc, một đôi tay duỗi qua, đỡ lấy bả vai Diệp Thư.
Một chén trà xanh được đưa đến bên miệng y.
“Uống miếng nước đi.” Tấn Vọng khẽ vuốt sống lưng Diệp Thư từng chút một, cho y uống nước rồi lại lấy khăn gấm lau miệng cho y, ghét bỏ nói: “Sợ máu rồi lại say xe, cái cơ thể vô dụng này của ngươi…”
Tuy nói mấy lời như vậy, nhưng hắn vẫn dang tay ra, để Diệp Thư ngả vào lòng mình.
Diệp Thư uể oải ghé vào ngực Tấn Vọng, không đủ sinh lực để đấu võ mồm với người này, chỉ ngước đôi mắt vô tội đỏ hồng đầy nước nhìn hắn.
Thế này tức là hắn bằng lòng cho nợ* ư???
(*Bản gốc chỉ để: “hắn bằng lòng ư”, beta thêm chữ vào cho dễ hiểu)
Hơn nữa lúc trước y có bị say xe đâu!
…Nghĩ thế nào cũng thấy đây là nồi* của nguyên chủ.
(*Không phải do mình nhưng mình vẫn gánh, bạn Thư nghĩ là do nguyên chủ say xe chứ đâu phải bạn, bị vạ lây.)
—–
Khi xe ngựa tiến vào hoàng thành, mặt trời đã sắp lặn.
Long liễn cho hoàng đế đã được chuẩn bị chu đáo từ sớm. Ở hai bên đường, nội thị cúi người dập đầu quỳ lạy.
Xe ngựa dừng lại ven đường, nhưng mãi vẫn chưa thấy có ai bước xuống.
Trong đám đông có cung nữ gan lớn ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này có người kéo màn xe ra, hoàng đế bệ hạ ôm một thanh niên xuất hiện.
Thanh niên trong lòng bệ hạ trông gầy yếu, nhìn không rõ tướng mạo, từ góc nhìn của cung nữ chỉ có thể thấy nửa gò má thanh tú trắng nõn. Người đó im lặng nằm trong lòng bệ hạ, giống như… đang ngủ?
Mắt Tấn Vọng nhìn thẳng, ôm thanh niên xuống xe ngựa, sau đó bước lên long liễn.
Màn lụa bên ngoài long liễn hạ xuống, che khuất toàn bộ bóng dáng hai người.
Long liễn chầm chậm rời đi, nhóm nội thị mới bắt đầu đứng lên xì xào bàn tán.
“Vị kia chính là hoàng phi sắp được bệ hạ đưa vào hậu cung hả?”
“Lại còn được bệ hạ đích thân bế lên long liễn. Trước đây chưa từng thấy bệ hạ cưng chiều ai như thế.”
“Chỉ không biết sự cưng chiều này có thể kéo dài bao lâu, hồi trước bệ hạ đối xử với Diệp thừa tướng cũng tốt lắm, cuối cùng chẳng phải là nháo nhào đến mức…”
Còn chưa kịp nói hết lời, mấy tên nội thị vội đưa mắt nhìn nhau, không dám tiếp tục.
Từ sau khi thừa tướng Diệp Thư bị xử tử trước mặt dân chúng, cái tên này đã biến thành điều cấm kỵ trong cung. Mọi người không dám bàn luận tiếp, rất nhanh ai đi đường nấy.
——
Bên trong long liễn, Tấn Vọng cúi xuống nhìn vẻ mặt tái nhợt của người trong lòng, kéo tấm chăn qua bọc cẩn thận người lại.
Hôm nay Diệp Thư say xe cực kỳ nghiêm trọng, cứ nửa canh giờ lại ói một trận, trà xanh hay nước ô mai đều không có tác dụng. Lộ trình ngắn ngủi từ hành cung đến kinh đô có hai canh giờ*, bọn họ vật vã đi gấp đôi thời gian.
(Này là nhắc lại nhé: Hai canh giờ = Bốn giờ đồng hồ).
Từ trước đến nay, chỉ có hoàng đế được quyền ngồi long liễn, nên không gian bên trong không rộng bằng xe ngựa, đương nhiên ôm cũng chẳng thoải mái tí nào.
Lông mày Diệp Thư nhíu chặt, rên khẽ một tiếng, tỉnh lại.
Tấn Vọng thấp giọng dỗ dành: “Sắp đến tẩm cung rồi, cố chịu thêm chút nữa.”
“Ưm…” Diệp Thư giơ tay xoa ấn đường, yếu ớt nói: “Từ giờ ta sẽ không ngồi xe ngựa nữa.”
Tấn Vọng ghét bỏ: “Còn không phải do căn cơ thân thể của ngươi quá kém, nhìn thử coi có ai giống ngươi không?”
Diệp Thư im lặng trong chốc lát, giải thích: “…Bệ hạ, say xe và sợ máu đều là trời sinh, cơ thể yếu hay khỏe…”
Tấn Vọng nhíu mày.
Diệp Thư chớp mắt sửa lời: “…Ừm, ngài nói gì cũng đúng.”
Chỉ một lát, long liễn đã tới tẩm cung, Tấn Vọng không để Diệp Thư tự xuống, dứt khoát bế người đi vào tẩm điện.
Diệp Thư bị xe ngựa hành hạ cả ngày, vừa chạm vào giường đã nhanh chóng cởi giày cởi vớ cởi áo ngoài, lăn vào bên trong, kéo chăn cuộn mình lại.
Tấn Vọng cởi áo ngoài, vừa quay đầu thì thấy thanh niên đã thu xếp cho mình xong xuôi hết rồi, lắc đầu cười nói: “Trẫm phải đến ngự thư phòng triệu kiến mấy vị đại thần, có việc cần bàn luận với họ, ngươi cứ ngủ một lát đi, đói bụng thì bảo nội thị chuẩn bị cơm, không cần đợi trẫm.”
Diệp Thư che kín từ trên xuống dưới, cái đầu lộ ra bên ngoài gật gật: “Ừ ừ.”
Dưới sự hầu hạ của nội thị, Tấn Vọng thay sang một bộ long bào hắc kim, đi tới bên giường, giúp Diệp Thư gỡ chiếc trâm ngọc sau gáy: “gần đây ngươi cứ nôn mãi, sợ là có liên quan đến bệnh dạ dày, ngày mai nhớ bảo Phùng thái y đến kiểm tra.”
Diệp Thư buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, ậm ờ đáp: “Biết rồi.”
Tấn Vọng bật cười, đặt trâm ngọc lên đầu giường.
Hắn sai người khép cửa sổ lại, tắt đèn lồng, rồi mới dẫn người rời khỏi tẩm cung.
Khi Diệp Thư tỉnh lại, sắc trời đã tối, trong tẩm cung vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, để lại những vầng sáng trong trẻo lạnh lẽo bên trong điện.
Y ngửa cổ nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, hồi lâu vẫn chưa nhận ra bây giờ mình đang ở chốn nào.
Một lát sau, Diệp Thư ngồi dậy, thấp giọng gọi: “Trường Viên?”
Cánh cửa sổ khép hờ được mở ra rồi đóng lại ngay, một bóng người quỳ xuống trước mặt y: “Công tử.”
Diệp Thư liếc mắt ra ngoài cửa sổ, Trường Viên ngầm hiểu: “Công tử yên tâm, bệ hạ lo ngài bị quấy rầy, đã cho cung nhân lui hết, không ai nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
“Tốt.” Diệp Thư gật đầu, nói tiếp: “Ta gọi ngươi tới là muốn hỏi, Tấn Vọng đã nói gì với ngươi?”
Trường Viên là thân tín của nguyên chủ, tuyệt đối trung thành với nguyên chủ. Đến cả việc âm mưu tạo phản, nguyên chủ cũng không hề giấu giếm hắn.
Trường Viên lập tức thuật lại một năm một mười* đoạn đối thoại cùng Tấn Vọng hồi ở hành cung.
(*: 一五一十 = Nhất ngũ nhất thập = một năm một mười).
Diệp Thư càng nghe càng khiếp sợ, đợi Trường Viên nói xong, Diệp Thư mới lắp bắp nói: “Hắn… vẫn còn nghi ngờ ta.”
Trường Viên cúi đầu không đáp.
Diệp Thư lại hỏi: “Ngươi thì sao, ngươi có nghi ngờ ta không?”
“Thuộc hạ chưa bao giờ nghi ngờ.” Trường Viên đáp: “Thuộc hạ luôn đứng về phía công tử, dù công tử muốn làm gì, quyết định ra sao, thuộc hạ đều sẽ nghe lệnh làm việc. Lúc trước nói như thế với bệ hạ chỉ là muốn thăm dò suy nghĩ của bệ hạ đối với công tử.”
Diệp Thư gật đầu: “Ngươi làm rất tốt.”
Trường Viên hỏi: “Tiếp theo công tử có dự định thế nào?”
Diệp Thư thoáng sửng sốt.
Trong khoảng thời gian y ở bên Tấn Vọng, điều y nghĩ đến mỗi ngày đều là: làm thế nào để lấy lòng bạo quân, làm sao để sống sót trong tay đối phương.
Suýt nữa thì quên mất, y vốn muốn chạy trốn.
“Ta…” Diệp Thư nhanh chóng kéo hồn trở về: “Đương nhiên là ta muốn mau chóng rời khỏi đây.”
Trường Viên: “Thuộc hạ đã rõ.”
Diệp Thư nói: “Nhưng cũng không cần vội, bây giờ bệ hạ đang để ý ta rất kỹ, chúng ta cần bàn bạc cẩn thận hơn.”
“Vâng.”
Nội điện tối mờ lại rơi vào bầu không khí yên lặng, Diệp Thư ngả người về giường, nhấc tay một cái, đụng phải trâm ngọc bên gối.
Lúc Diệp Thư vừa xuyên đến thế giới này, không quen buộc tóc, nên thường hay quên chuyện phải gỡ trang sức trên đầu trước khi đi ngủ. Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng đang ngủ mơ còn bị trang sức cấn cho tỉnh lại.
Tấn Vọng sợ y bị đồ trang sức trên đầu gây thương tích, mỗi ngày trước khi ngủ đều tự mình tháo trâm cài tóc giúp y, làm đi làm lại vài lần liền thành thói quen.
Chất ngọc của trâm cài trong suốt, sờ lên hơi lạnh, tâm trạng Diệp Thư dần bình tĩnh lại.
Mặc kệ đi, việc khẩn cấp bây giờ là phải dỗ được cẩu hoàng đế kia!
Diệp Thư ngồi dậy, hỏi: “Bây giờ bệ hạ đang ở đâu?”
“Có lẽ là ngự thư phòng.”
“Bảo người chuẩn bị cơm, ta muốn đi gặp hắn.”
Sau một nén nhang, Diệp Thư mang theo hộp đựng thức ăn đi tới ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng thắp đèn sáng trưng, tổng quản nội thị Cao Tiến canh ở ngoài cửa, thấy Diệp Thư tới, đang định thông báo thì Diệp Thư ra hiệu bảo không cần.
Cao Tiến hiểu ý, nghiêng người tránh khỏi cửa điện.
Diệp Thư đẩy cửa tiến vào.
Bên trong ngự thư phòng, Tấn Vọng cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải trẫm nói không có việc gì thì đừng vào quấy rầy à?”
Người tới không nói gì.
Tấn Vọng giương mắt nhìn qua, cũng ngẩn ra.
Thanh niên mặc áo tơ trắng, giẫm lên bóng trăng mà bước vào điện. Mái tóc dài không buộc, tản mát ở sau người, nhàn nhạt sáng lên dưới ánh trăng.
Cửa điện khép lại sau lưng y, nụ cười của Diệp Thư in sâu vào mắt Tấn Vọng: “Một mình ăn cơm quá nhàm chán, thần tới tìm bệ hạ cùng dùng bữa đây.”