Edit: Cá
Beta: Yuyu + Dii
“Các ngươi đang nói gì đấy?”
Giọng Tấn Vọng truyền tới từ phía trước, không đợi Diệp Thư trả lời, Úc Diễn đã hành lễ với hắn: “Tại hạ muốn tặng Hoàng phi một ít lễ vật.”
Tấn Vọng: “Lễ vật gì thế, mở ra trẫm xem nào?”
“Không được.” Úc Diễn đè nắp hộp gấm lại, y nghiêng đầu cười với Tấn Vọng, “Ở đây có quá nhiều người, không tiện cho lắm. Đợi lát nữa trở về tẩm cung, bệ hạ và Hoàng phi hãy mở ra xem sau.”
Tròng mắt Tấn Vọng khẽ chuyển động, hắn và Úc Diễn liếc nhìn nhau, lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Lát sau, Tấn Vọng gật đầu: “Trẫm hiểu rồi, Nhị hoàng tử có tâm quá.”
Úc Diễn nhanh chóng theo sứ thần lên đường, Tấn Vọng ra lệnh cho người hầu cầm lấy hộp gấm rồi bế Diệp Thư lên.
”! ” Bỗng nhiên bị nhấc lên làm Diệp Thư giật nảy mình, “Ngươi làm gì thế?!”
“Bế ngươi lên xe ngựa.” Tấn Vọng liếc y, “Chân hết mềm rồi sao?”
Diệp Thư: “...”
Người đến cổng thành để đưa tiễn không chỉ có bá quan trong triều mà còn có rất nhiều dân chúng. Mọi người đều thấy được hành động của Tấn Vọng.
Hai tai Diệp Thư đỏ ửng, khẽ nói: “Nhiều người đang nhìn lắm đấy.”
Tấn Vọng khẽ cười: “Để bọn họ thấy trẫm chiều ngươi như thế nào, không phải rất tốt sao?”
“Ngươi…”
“Được rồi, ngoan nào.” Tấn Vọng hôn lên má Diệp Thư, y lườm hắn một cái rồi ngừng ngọ nguậy.
Tấn Vọng bế Diệp Thư lên xe ngựa, lệnh cho người hầu đánh xe trở về.
Còn bá quan trong triều và dân chúng cảm thấy thế nào, Hoàng đế bệ hạ không hề quan tâm đến.
Xe ngựa đến cửa cung thì đổi sang long liễn, long liễn đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm Điện thì dừng lại.
Tấn Vọng bế Diệp Thư xuống long liễn, hắn quay đầu sai người gọi thái y đến, sau đó nhanh chóng bước vào trong điện.
Mấy ngày nay, nội thị trong Dưỡng Tâm Điện là những người nhàn rỗi nhất hoàng thành. Vừa thấy bệ hạ bế người vào là lập tức kéo nhau ra ngoài, chừa lại không gian cho cả hai.
Tấn Vọng thả Diệp Thư xuống giường, hắn giơ tay muốn cởi triều phục giúp y.
“Ta tự làm!” Diệp Thư kéo vạt áo lại rồi lùi về sau.
Diệp Thư vẫn còn ám ảnh chuyện đã xảy ra trong ba ngày vừa rồi, nên giờ chỉ cần ở gần Tấn Vọng, y sẽ cảm thấy khó chịu trong người. Nhưng Tấn Vọng lại không chịu để người khác hầu hạ, hắn tự làm hết mọi chuyện, lấy lý do là muốn biểu hiện thật tốt cho Diệp Thư xem.
Diệp Thư không hề ghét tiếp xúc với Tấn Vọng, y không những không ghét mà còn có hơi... thích.
Thể chất khôn quân chết tiệt!
Hai má Diệp Thư nóng bỏng, y kiên quyết không để Tấn Vọng đụng vào, thậm chí còn làm bộ nghiêm túc mà kéo màn lụa ở bên mép giường lên, tách ra thành hai bên, mỗi người tự thay y phục.
Hai người thay xong thường phục ở tẩm cung, Diệp Thư vừa sửa sang lại dây buộc vừa đi tới bên cạnh bàn.
Trên bàn đang để hộp gấm nhận được từ Úc Diễn.
Diệp Thư gõ thử mặt hộp, tò mò nói: “Thật ra đây là gì, cứ giấu giấu diếm diếm...”
Tấn Vọng vừa gỡ mũ xuống, nghe vậy thì khựng lại, vẻ mặt thản nhiên nói: “... Ngươi mở ra xem thử đi?”
“Ừm...” Diệp Thư nói một tiếng rồi mở nắp ra.
Không gian bên trong rất rộng, được chia thành nhiều tầng, đập vào mắt đầu tiên là một đống bình và hộp sứ ở tầng trên cùng.
“Son phấn à? Y tặng ta mấy thứ này để làm gì?” Diệp Thư nhíu mày, xem tiếp tầng thứ hai. Tầng thứ hai là mấy quyển sách được đóng gáy đẹp đẽ tinh tế, Diệp Thư lấy ra đọc: “Xuân tiêu bí hí đồ, mười tám chiêu thức Long Dương...”
Giọng nói của y bỗng dưng im bặt.
Cái cái cái cái cái—— cái thứ quần què gì vậy??!!
Ánh mắt y dời xuống tầng cuối cùng của hộp gấm, ở đó chất đầy mấy “thứ đồ nhỏ bé” muôn màu muôn vẻ.
Sau khi thấy rõ hình dáng đống “đồ chơi” kia, hai má Diệp Thư nhanh chóng đỏ bừng lên.
Thấy Diệp Thư im lặng một lúc lâu, Tấn Vọng bước tới: “Y tặng cái gì thế?”
“Rầm—!” Diệp Thư nhanh tay đóng hộp gấm lại, nói: “Không, không có gì đặc biệt đâu, không cần xem.”
Tấn Vọng đã đoán được sơ sơ ý đồ của Úc Diễn từ lâu, giờ thấy Diệp Thư phản ứng như vậy thì càng thêm chắc chắn. Hắn giấu ý cười nơi đáy mắt, cố tình nói: “Quà của Nhị hoàng tử thì không thể là thứ tầm thường được, để trẫm xem nào.”
“Đã bảo là không cần xem rồi mà!”
Diệp Thư hoảng sợ, vội ôm hộp gấm bỏ chạy, Tấn Vọng lo y sẽ ngã nên giơ tay cản lại.
Đúng lúc hai người đang giằng co thì nội thị đi vào bẩm báo: “Bệ hạ, thái y đã tới.”
“Rầm——”
Diệp Thư run tay làm rơi hộp gấm xuống đất.
Nắp hộp đóng không chặt, vừa rơi xuống đã khiến một đống đồ vật từ bên trong lăn ra đầy đất, rơi rớt khắp nơi.
Phùng thái y được nội thị dẫn vào tẩm điện, đúng lúc thấy một vật hình tròn lăn đến chân mình.
Ông vô thức nhặt nó lên.
Thứ này khá giống một cái lục lạc được làm bằng bạc, thiết kế tinh xảo, bên trong còn gắn thêm một viên ngọc bằng đồng có thể lắc qua lắc lại, phía trên còn treo một sợi dây bạc.
Phùng thái y chợt nhận ra đó là cái gì: “...”
Nhóm nội thị đã nhìn rõ trên mặt đất là cái gì: “...”
Trong Dưỡng Tâm Điện lặng im một lúc lâu, hai mắt Diệp Thư dần tối đi, y muốn chết cho rồi.
Dường như Tấn Vọng hiểu được suy nghĩ của Diệp Thư, hắn vội ôm chặt lấy y, bình tĩnh nói: “Ngẩn ra đó làm gì, mau dọn dẹp đi.”
“Vâng!”
Mọi người luống cuống nhặt đồ, Tấn Vọng nửa ôm nửa dìu Diệp Thư ngồi lên giường nhỏ.
Diệp Thư nắm lấy ống tay áo Tấn Vọng, vẻ mặt hoảng hốt: “Lần đầu tiên ta thấy nhiều như thế…”
Ai mà bình tĩnh cho nổi.
Tấn Vọng vỗ về tay y để trấn an, hắn lại có thêm nhận thức mới về Nhị hoàng tử rồi.
Dù sở hữu kỹ viện lớn nhất kinh thành nhưng hắn chưa từng thấy qua nhiều “đồ chơi” như thế này.
Có trời mới biết làm thế nào mà tên kia chuẩn bị xong rương đồ này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đúng là “rương bảo bối”.
Tên này không đơn giản.
Phùng thái y ngồi cạnh giường nhỏ bắt mạch cho Diệp Thư, phía bên kia đám nội thị vẫn đang miệt mài gom từng “món đồ” về.
Cuối cùng Diệp Thư cũng tỉnh táo lại, y vừa thẹn vừa giận: “Không cho nhặt lại, ném hết đi cho ta!”
Tấn Vọng hơi do dự: “Dù sao cũng là thành ý của người ta...”
Diệp Thư nhíu mày, Tấn Vọng nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Không nghe công tử nói à, ném hết đi.”
Mọi người vội vã làm theo.
Tấn Vọng thấy xót trong lòng, nhưng không dám có ý kiến, hắn ôm người vào lòng: “Được rồi đừng giận, nếu cần thì trẫm sẽ tìm cơ hội trả thù y giúp người, giận nhiều hỏng người.”
Diệp Thư: “Hừ.”
Hai tai Diệp Thư đỏ ửng, y nhấn mạnh thêm: “Ta không muốn dùng mấy thứ đó!”
Tấn Vọng: “Ừ, không muốn.”
Tấn Vọng ôm người vào lòng dỗ dành: “Trẫm không nỡ để ngươi dùng.”
Phùng thái y nghe mà ê cả răng, sau khi chẩn đoán cơ thể Diệp Thư đã bình phục, đứa bé cũng không có gì khác thường, bèn vội vã đứng dậy cáo lui.
Lúc ra khỏi Dưỡng Tâm Điện thì thấy mấy tên tiểu thái giám đang ôm hộp gấm rời đi.
“Không ngờ bệ hạ cũng thích chơi mấy trò “thú vị” này.”
“Không phải trước đó còn nói bệ hạ không “lên” được sao? Nếu không phải, sao còn dùng mấy thứ này?”
“Ôi, công tử thật đáng thương, được cưng chiều cũng không vui vẻ gì...”
Mấy ngày sau đó đều bình yên.
Ban đêm Tấn Vọng ngồi ngay ngắn trước bàn để xử lí công vụ.
Diệp Thư tựa vào giường nhỏ đọc sách, y không nhịn được mà lặng lẽ ngước mắt lên quan sát Tấn Vọng.
Dáng vẻ nghiêm túc của cẩu hoàng đế nhìn rất đáng sợ, dưới ánh đèn ngũ quan hắn trở nên rõ nét mà thâm thúy, lông mày tuấn mỹ hơi nhíu lại, giống như đang suy tư gì đó.
Nhìn xuống dưới thì thấy đôi môi mỏng sắc bén hơi nhạt màu, trông có hơi là lạ.
Nhưng Diệp Thư biết, thật ra đôi môi kia rất mềm, lúc nhếch lên nhìn cũng đẹp lắm.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của y, Tấn Vọng ngước lên, ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên dịu dàng: “Sao thế? Buồn ngủ rồi à?”
“Đâu có!” Diệp Thư vội dời mắt đi, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Gần đây y thường xuyên ngẩn người nhìn Tấn Vọng.
Diệp Thư chỉ xem ba ngày phát tình đó là phương pháp giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi, dù sao y cũng bị Tấn Vọng đánh dấu, cũng là hắn làm y có thai dẫn đến việc rối loạn tin hương.
Kỳ phát tình đã qua, hai người bọn họ nên quay lại mối quan hệ như lúc đầu.
Mối quan hệ lúc đầu của bọn họ... là thế nào nhỉ?
Đúng rồi, lúc đó y nhịn nhục vì việc lớn, phải vào cung sắm vai phi tần, chỉ muốn bảo vệ mạng sống rồi tìm cơ hội trốn thoát.
Không sai, y vốn muốn chạy trốn.
...Tóm lại, qua một kỳ phát tình, tất cả mọi thứ đều trở nên khác thường.
“Cả đêm ngồi ngẩn người suy nghĩ gì thế?”
Tấn Vọng sáp lại hôn lên môi Diệp Thư một cái.
Hắn mới tắm xong, trên người vẫn còn vương hơi nước, bờ môi hắn ấm áp và mềm mại.
Diệp Thư chợt tỉnh táo lại, dời mắt đi: “Không, không có gì...”
Dáng vẻ mơ màng của y đáng yêu vô cùng, Tấn Vọng cúi đầu muốn hôn tiếp thì bị Diệp Thư đẩy ra: “Ngươi đừng đục nước béo cò!”
Kỳ phát tình cũng qua lâu rồi mà sao người này còn thích “sờ mó lung tung” thế!?
Chắc chắn là do hắn cứ rảnh ra là đi trêu y, mới hại y trở nên bất thường như vậy!
Tấn Vọng mỉm cười: “Ta muốn hôn hoàng phi của ta cũng không được à?”
“Không được.” Diệp Thư kiên quyết nói, “Về sau nếu chưa được ta cho phép, ngươi không được động chân động tay với ta!”
Tấn Vọng không hề giận, hắn ngồi thẳng người làm bộ đang thương lượng, kiên nhẫn hỏi: “Phải làm gì thì trẫm mới được chạm vào ngươi?”
Trái lại, Diệp Thư có hơi do dự, ngập ngừng nói: “Phải xem, xem biểu hiện của ngươi.”
Tấn Vọng hỏi: “Thế biểu hiện hôm nay của trẫm thế nào?”
Diệp Thư nghiêm túc suy nghĩ.
Hôm nay là lần đầu tiên Tấn Vọng hấp bánh ngọt thành công, mặc dù cho hơi nhiều đường và hấp đến mềm nhũn nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt được.
Hôm nay hắn cũng cho Diệp Thư nửa canh giờ để đọc tiểu thuyết thịnh hành nhất trong dân gian, rồi dẫn y đi ngắm tuyết ở Ngự hoa viên, còn dẫn y đi chọn quần áo mặc trong lễ hội tết nguyên tiêu sắp tới nữa...
Nói một cách công bằng thì biểu hiện không tệ.
Diệp Thư trả lời: “Tạm ổn.”
Tấn Vọng mỉm cười, cúi đầu hôn y.
Hắn đè Diệp Thư xuống giường mềm, một tay ôm eo y, tay còn lại chống xuống giường, tuy không dùng nhiều lực nhưng cũng không để người khác phản kháng được, giống như muồn vò y lại rồi nhét vào ngực vậy.
Một lát sau Tấn Vọng mới buông y ra.
Diệp Thư thở hổn hển, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước. Y chưa kịp nói gì, Tấn Vọng đã cướp lời: “Ngươi nói chỉ cần ta thể hiện tốt là có thể chạm vào ngươi.”
“...”
Y vừa mới nói thế sao?
Diệp Thư bị hắn hôn cho mơ mơ màng màng nên càng khó đáp trả.
Tấn Vọng vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, bàn tay hắn chậm rãi dời xuống dưới rồi đặt lên bụng Diệp Thư, con ngươi tối lại: “A Thư, trẫm cảm thấy hơi hối hận.”
“... Nếu không có tên oắt con này, ngươi và ta không cần nhẫn nhịn như vậy.”
Tim thai đã ổn định, có thể làm chuyện “giường chiếu” nhưng không được làm quá nhiều. Lúc trước là do kỳ phát tình nên bắt buộc phải làm, giờ cơ thể Diệp Thư đã hồi phục, hai người lại trở về dáng vẻ “nhẫn nhịn” như trước.
Đã nếm qua “mùi vị” kia rồi thì thời gian kiêng khem sau này sẽ còn khó khăn hơn lúc đầu.
Điều này đúng với cả Tấn Vọng và Diệp Thư.
Diệp Thư sắp đi ngủ, lúc này y chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, nên có thế cảm nhận rõ nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay Tấn Vọng. Y co người lại, khẽ nói: “Ta... ta có ý này.”
Tấn Vọng: “Ừ?”
Diệp Thư không dám nhìn hắn, ấp a ấp úng nói: “Ta... ta muốn tới Vĩnh Thọ Cung ở.”
Tấn Vọng từ từ híp mắt lại.
Kể từ khi Diệp Thư nói với hắn về việc mang thai, hiếm khi y thấy Tấn Vọng lộ ra vẻ mặt không vui như vậy trước mặt mình.
Diệp Thư vẫn còn hơi sợ dáng vẻ này của hắn, giọng nói dần yếu đi: “Ta không thể khống chế được bản năng của khôn quân, nên nếu ở gần ngươi ta không thể ngủ ngon được, mà nghỉ ngơi không đủ sẽ gây hại tới đứa bé. Coi như ngươi không quan tâm ta thì cũng nên để ý tới con chó con trong bụng...khụ, hoàng tử nhỏ trong bụng ta chứ.”
Đây chính là phương pháp giải quyết mà Diệp Thư nghĩ cả đêm mới ra được.
Với thể chất khôn quân này, chắc chắn y sẽ không chịu được sự mê hoặc của Tấn Vọng, nên cách tốt nhất là rời khỏi hắn.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
(Cá: Tôi đang chờ để nhặt liêm sỉ của cháu nó lên.)
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, có hơi dở khóc dở cười: “Ngươi cho rằng phản ứng của ngươi với trẫm đều là do thể chất khôn quân?”
Diệp Thư hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải? Nếu không thì là gì?”
Tấn Vọng im lặng.
Hai người im lặng đối mặt nhau trong chốc lát, Tấn Vọng chợt thở dài: “Thôi, ngươi muốn thì cứ đi đi.”
Vĩnh Thọ Cung vốn được ban cho Diệp Thư.
Nơi ấy từng là chỗ ở của vài vị hoàng hậu tiền triều, cách Dưỡng Tâm Điện gần nhất, Tấn Vọng có thể tới gặp y bất cứ lúc nào, đêm xuống cũng có thể ngủ lại, Diệp Thư chuyển qua đó cũng không có gì thay đổi.
Hơn nữa Tấn Vọng cũng không muốn nhốt y ở trong tẩm cung mãi.
Nếu muốn đối xử tốt với y, phải trả tự do cho y trước.
Với cả...
Bây giờ bọn họ tách ra cũng không phải chuyện xấu, dù sao...Tấn Vọng cũng ngủ không ngon mấy đêm rồi.
Đều tại thằng oắt con kia!
Tấn Vọng ôm Diệp Thư nằm xuống, tức giận trong lòng.
(Không đọc ở goctruyen, sstruyen,…)
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con không những phải lo lắng tính mạng mình từng giây từng phút, giờ còn bị ghét bỏ: “Hic…..”
Nguyễn Văn Cá có lời muốn nói: Nguyên hộp séc-toi chà bá lửa mà không xơ múi được gì! U! XƠ! MÚI! ĐƯỢC! GÌ! (ノಥ益ಥ)ノ