Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 44: Chương 44: “Ta không phải y.”




Edit: PP

Beta: Lee + Lẩu + Dii

“Có lúc, ngụy trang một người quá lâu, đến mức chính ta cũng nghi ngờ.”

__________________________

Mang thai nhãi con đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên Diệp Thư cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng.

Y đặt tay lên bụng, không tự chủ được mà nín thở.

Dường như cảm nhận được động tác của cha mình, nhãi con trong bụng lại động đậy. Động tác của nó rất nhẹ, giống như móng vuốt của mèo con đang cào vào lòng bàn tay Diệp Thư qua một lớp da bụng, chẳng khiến người ta khó chịu mà còn mang đến cảm giác mới mẻ.

Diệp Thư kinh ngạc đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Nó nó nó ____ nó đang cử động thật này!”

Tấn Vọng cũng rất kinh ngạc.

Diệp Thư mang thai nhãi con gần bốn tháng rồi, bây giờ đã hơi lộ bụng. Chỉ là quần áo mùa đông khá dày nên không nhìn ra, nếu đổi sang đồ mùa hè mỏng hơn thì có thể thấy rất rõ, phần bụng vốn bằng phẳng đã nhô lên một chút.

Tấn Vọng đặt tay lên, tựa như sợ làm phiền đến cái gì đó, động tác của hắn cực kì nhẹ nhàng.

Nhưng mà trong bụng chẳng có động tĩnh gì cả.

Diệp Thư cau mày nói: “Sao con không động đậy, không phải vừa rồi vẫn động hả?”

Vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Hai người giằng co một lát, Diệp Thư nhìn Tấn Vọng, nghiêm túc nói: “Nó sợ ngươi.”

“…” Tấn Vọng dở khóc dở cười, “Trẫm đáng sợ lắm à?”

Diệp Thư gật đầu: “Đúng.”

Tấn Vọng: “…”

“Thôi.” Tấn Vọng nói, “Mau ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Mà Diệp Thư vẫn hơi không cam lòng.

Nhưng y có dỗ, có hù dọa, thậm chí còn định xuống giường đi hai vòng thì nhãi con trong bụng vẫn chẳng động đậy gì. Còn Diệp Thư đùa mệt rồi lại buồn ngủ, đành phải tạm thời bỏ qua.

Tấn Vọng ôm Diệp Thư nằm xuống, người kia phút chốc đã không phát ra âm thanh gì nữa.

Có lẽ bởi vì có tâm sự nên đêm nay Diệp Thư ngủ không an ổn, cứ nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lại trở mình trong vòng tay Tấn Vọng. Tấn Vọng sợ y nằm đè lên bụng, bèn giữ chặt lưng y kéo sát vào trong lòng mình.

Diệp Thư dựa lưng vào lồng ngực của Tấn Vọng, được đối phương an ủi, dần dần không cử động nữa.

Tấn Vọng tự nhiên đặt tay lên bụng Diệp Thư.

Eo của Diệp Thư thon, cho dù hiện giờ đã hơi lộ bụng nhưng cũng không rõ ràng lắm. Tấn Vọng áp tay trên bụng Diệp Thư, nhẹ nhàng sờ sờ.

Bỗng nhiên, da dẻ mát mẻ dưới lòng bàn tay hắn truyền đến một gợn sóng nhè nhẹ.

Tấn Vọng kinh ngạc mở mắt ra.

Đó là một cảm giác kỳ diệu khó có thể dùng lời để diễn tả. Hắn cảm giác rõ ràng, dưới tay mình là một sinh mạng nho nhỏ đang dần trưởng thành.

Mà sinh mạng nhỏ này là máu mủ của hắn và Diệp Thư.

Tấn Vọng không nhịn được mà sờ cái bụng nhô lên, có vẻ như lần này nhãi con đã tỉnh giấc hoàn toàn, nhúc nhích liên tục trong bụng Diệp Thư, chẳng chịu an phận.

“A…” Diệp Thư bị làm phiền đến mức có chút khó chịu, nhíu mày rên nhẹ một tiếng.

Tấn Vọng thấp giọng trách mắng: “Không được nghịch nữa, mau ngủ đi.”

Hình như uy hiếp của Tấn Vọng có tác dụng, gợn sóng ở trong lòng bàn tay nhanh chóng ngừng lại.

…Trẫm thật sự đáng sợ lắm à?

Tấn Vọng lại tự ngẫm thêm một lần.

Đúng lúc này Diệp Thư trở mình, chui vào trong lồng ngực Tấn Vọng, đầu cọ lên khuỷu tay hắn: “Đừng ồn…”

“Ừm, không làm ồn nữa.” Tấn Vọng sờ tóc y, dịu dàng nói: “Mau ngủ đi.”

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau lúc Diệp Thư tỉnh lại, đúng là Tấn Vọng đã không còn ở trong điện.

Cung nữ bưng đồ để rửa mặt đi đến, Diệp Thư không nhịn được hỏi: “Đêm qua… có phát hiện ra chuyện gì quái lạ không?”

Cung nữ cuốn màn lên, nghe y nói thì hơi sửng sốt: “Đêm qua nô tì vẫn luôn trông coi ở ngoài điện, không phát hiện ra điều gì lạ cả. Công tử đang nói đến cái gì?”

“… Không có gì.”

Xem ra Tấn Vọng làm đúng như hắn nói, trời chưa sáng đã đi rồi.

Diệp Thư thở dài, không hiểu sao trong lòng có hơi khó chịu.

Cung nữ mở cửa sổ hôm qua bị Tấn Vọng mở ra đóng vào, ngoài sân có vài tiểu thái giám đang cầm đèn lồng đỏ, bận bịu khắp nơi.

Sắp tới cuối năm, phía nội thị đã bắt đầu trang trí lại hoàng cung.

Qua một đêm, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, nơi thâm cung quạnh quẽ này cũng vì thế mà tăng thêm không khí đón Tết.

Mười ngày trôi qua rất nhanh, đêm giao thừa, hoàng đế bệ hạ thiết yến ở Phương Hiên Lâu, mời hết tất cả quan lại.

Lúc Diệp Thư đến bên ngoài Phương Hiên Lâu, quần thần vẫn chưa đến đủ.

Bên ngoài Phương Hiên Lâu người đến người đi, Diệp Thư được người hầu đỡ xuống long liễn, vừa đưa mắt nhìn đã thấy thân ảnh một người đứng ngay ngoài điện.

Là Tiêu Hoán.

Tiêu Hoán mỉm cười đi tới, hành lễ với y: “Tham kiến Hoàng phi.”

Diệp Thư đáp lễ.

Mấy ngày không gặp, khí sắc của thanh niên còn kém hơn lúc trước, có thể thấy được mấy ngày nay, tên cẩu hoàng đế kia cũng không vì gặp cửa ải cuối năm mà buông tha y.

Tiêu Hoán than thở trong lòng, ánh mắt nhìn y cũng mang theo một tia đồng tình.

Bốn bề vắng lặng đều đang chú ý đến phía bọn họ, Tiêu Hoán bước lên một bước, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay hoàng phi nghĩ thế nào rồi, đừng quên ước định của chúng ta.”

Đương nhiên là Diệp Thư không quên.

Không những không quên, chuyện này còn khiến y ngày nhớ đêm mong, không hôm nào được ngủ ngon giấc.

Diệp Thư còn chưa kịp trả lời, phía sau đã truyền đến âm thanh của Tấn Vọng: “Các ngươi đang nói chuyện gì?”

Diệp Thư bị hắn dọa sợ, y run lên một cái, vội vàng xoay người: “Bệ, bệ hạ…”

Mặt Tấn Vọng đầy tự nhiên ôm người đi: “Sắp khai tiệc rồi, lên lầu cùng trẫm.”

“Vâng…”

Tấn Vọng cũng chẳng thèm để ý còn có một Tiêu Hoán đứng bên cạnh, trực tiếp ôm Diệp Thư đi về phía Phương Hiên Lâu.

Mặt Tiêu Hoán lộ vẻ không vui, lại chẳng dám nói gì, hừ lạnh một tiếng, quay người cùng đám quần thần đi vào cửa bên hông.

Phương Hiên Lâu là tòa nhà cao nhất bên trong hoàng thành, Tấn Vọng dắt Diệp Thư lên tầng cao, đứng ở phía lan can, phóng tầm mắt ra xa là hoàng thành bị bao trùm bởi tuyết trắng xóa.

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời u tối, đèn lồng màu đỏ được treo khắp hoàng cung sáng lên, nhìn đâu cũng thấy được đèn hoa giăng khắp lối.

Nhưng Diệp Thư lại chẳng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh.

Y cẩn thận đánh giá người bên cạnh từng li từng tí, không hiểu sao có hơi chột dạ.

Không biết vừa rồi người này có nghe thấy mấy câu nói của Tiêu Hoán không.

Trông vẻ mặt của Tấn Vọng không có gì khác thường, nhưng từ trước đến giờ người này chẳng biểu hiện rõ vui giận, nên cũng không nói trước được điều gì.

Quả nhiên, y nghe thấy Tấn Vọng hỏi: “Vừa nãy ngươi với Tiêu Hoán nói chuyện gì?”

Diệp Thư chợt dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Không… Không có gì.”

Tấn Vọng không nói nữa, lẳng lặng nhìn y chăm chú.

Ánh mắt hắn an tĩnh, lại tựa như ẩn giấu thứ gì đó cực kì sâu sắc, nhìn đến mức xương sống Diệp Thư lạnh run.

Một lát sau, Tấn Vọng bình tĩnh mà thu ánh mắt về: “Nhập tiệc đi.”

Màn đêm buông xuống, bắt đầu ca múa mừng cảnh thái bình.

Chúng thần cụng chén cạn ly, khung cảnh hòa thuận vui vẻ.

Đêm nay Tấn Vọng không có biểu hiện gì khác thường, chăm sóc Diệp Thư tỉ mỉ như mọi khi, chỉ là hôm nay uống nhiều rượu hơn hồi trước. Không bao lâu, cạnh chân hắn đã lăn lóc một đống bình rỗng.

Không biết đã nghe Tấn Vọng sai người hầu dâng rượu bao nhiêu lần rồi, cuối cùng Diệp Thư không nhịn được mở miệng: “Ngươi không được uống nữa.”

Động tác của Tấn Vọng ngưng lại, tiểu thái giám đang hầu hạ bên cạnh hắn cũng ngây người.

Chưa có ai dám nói chữ “không” với bệ hạ cả.

Diệp Thư rũ mắt, thấp giọng nhắc nhở: “Sắp tới giờ Hợi rồi, nên tan tiệc thôi.”

Đêm giao thừa qua đi thì chính là năm mới, yến hội thường sẽ nhanh chóng kết thúc để quan lại có thể về nhà đoàn tụ bên gia đình.

Ánh mắt Tấn Vọng đã không còn tỉnh táo, ngưng lại một chốc mới gật đầu: “Được rồi.”

Người đi nhà trống, các triều thần lần lượt đi về, trên lầu cao chỉ còn lại hai người Tấn Vọng và Diệp Thư.

Tấn Vọng chống vào bàn ăn để đứng lên, ngay tức khắc thân hình nghiêng ngả rồi ngã về chỗ ngồi.

Diệp Thư vội vàng đỡ lấy hắn.

“Ta đã nói ngươi uống nhiều quá rồi…” Diệp Thư nhỏ giọng trách móc.

Tấn Vọng cao hơn y nhiều nên đỡ hắn có hơi khó khăn, Diệp Thư không kéo hắn đứng dậy được.

Diệp Thư biết không thể trông đợi vào sự nỗ lực của bản thân, nên để người hầu đỡ hắn đi thì hơn. Bỗng nhiên Tấn Vọng chỉ tay về phía bầu trời: “Ngươi nhìn kìa.”

Nơi chân trời xa xa có một đóa pháo hoa nở rộ.

Tầm nhìn của Phương Hiên Lâu rộng rãi, Diệp Thư đưa mắt nhìn lên, từng bông pháo hoa sáng rực ở phía chân trời, cảm giác gần đến mức giơ tay là có thể chạm vào.

Màn đêm nặng nề bị ánh sáng chiếu rực lên như ban ngày. Giữa ồn ào náo nhiệt, Tấn Vọng quay đầu lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Diệp Thư.

Xúc cảm rất nhẹ nên Diệp Thư cũng không chú ý tới. Mà cũng vì vậy, y không nhìn thấy đáy mắt Tấn Vọng chợt lóe một tia ảm đạm.

Lát sau, pháo hoa ngừng lại.

Diệp Thư đang định lên tiếng, chợt thấy vai bị chùng xuống.

Tấn Vọng dựa vào bả vai y.

Diệp Thư quay đầu nhìn sang, mắt Tấn Vọng khép hờ, dường như đã ngủ.

…Ngủ rồi à?

“Bệ hạ?” Diệp Thư nhẹ giọng gọi, “…Tấn Vọng?”

Không trả lời.

Quả nhiên là quá chén rồi.

Diệp Thư hết cách, y xoa ấn đường, gọi người hầu đỡ hắn dậy.

Vài người hầu luống cuống đỡ Tấn Vọng xuống lầu, long liễn đã chờ ở ngoài điện từ lâu. Dường như Tấn Vọng đã say khướt, được người ta nâng lên long liễn cũng không mở mắt ra, trông sắc mặt có hơi không khỏe.

Người hầu đỡ Tấn Vọng ngồi yên, quay người định dìu Diệp Thư lên long liễn, nhưng Diệp Thư lắc đầu.

“Ta không cần, các ngươi cứ đưa bệ hạ về cung trước đi.” Diệp Thư nói.

Vẻ mặt người hầu lộ vẻ chần chừ: “Nhưng mà công tử…”

Diệp Thư ngắt lời: “Chỗ này cách Vĩnh Thọ Cung không xa, ta đi dạo một chút sẽ về ngay.”

Người hầu còn muốn nói gì đó, Diệp Thư đã hừ lạnh một tiếng: “Sao thế, lời ta dặn dò không đáng tin?”

“… Không dám ạ.”

Diệp Thư quay người định đi, nhưng nghĩ đến chuyện gì, quay lại nói: “Nhớ nấu bát canh giải rượu, bảo bệ hạ uống hết rồi hẵng ngủ tiếp.”

Người hầu: “Vâng.”

Cuối cùng y liếc mắt nhìn theo hướng của long liễn. Rèm che đã được người hầu thả xuống, đèn lồng treo hai bên đường rọi sáng long liễn, bóng dáng người kia hiện lên lờ mờ.

Diệp Thư lẳng lặng thở phào một tiếng, quay người đi vào trong bóng đêm.

Tối nay Tấn Vọng say rượu, chuyện này càng tiện cho Diệp Thư hành động.

Vì là đêm giao thừa nên trong cung náo nhiệt hơn thường ngày, người hầu tụ tập cùng nhau ngắm cảnh, đốt đèn thưởng trăng, hoàng cung lạnh lẽo cũng có thêm không khí ấm áp.

Vì gần đây Tấn Vọng vừa sủng ái vừa bao dung Diệp Thư, nên y dễ dàng đi qua cả đoạn đường, đến cửa Sùng Đức còn sớm hơn thời gian hẹn với Tiêu Hoán.

Nhưng đối phương đã chờ ở đó từ lâu.

Tiêu Hoán mặc một bộ đồ đen, đi ra từ sau gốc cây. Lúc nhìn thấy Diệp Thư, mắt cậu ta thoáng sáng lên.

Tiêu Hoán nói: “Ta biết là ngươi sẽ đến, chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi, lát nữa chúng ta _____”

“Tiêu công tử.” Diệp Thư nhẹ giọng nói, “Ta đến đây vì muốn nói với ngươi, ta không định đi cùng ngươi.”

Tiêu Hoán ngẩn ra.

Diệp Thư nghiêm túc nói: “Tiêu công tử có ý tốt, ta xin ghi nhớ, nhưng ta không thể làm phiền ngươi được.”

“Ngươi không cần lo lắng chuyện này.” Tiêu Hoán nói, “Không phải ta đã nói rồi sao, kể cả bị phát hiện, tên cẩu hoàng đế kia cũng sẽ không…”

“Đây chỉ là lý do thứ nhất.” Diệp Thư ngắt lời cậu ta, “Lý do thứ hai là ta với bệ hạ… Có một vài việc chưa giải quyết xong, bây giờ ta không thể rời khỏi hắn được.”

“Gì mà chưa giải quyết xong?” Tiêu Hoán nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, “Không lẽ….Không lẽ ngươi có ý với Tấn Vọng thật? Ngươi không hiểu ư, hắn không đối xử tốt với ngươi thật lòng đâu, hắn chỉ coi ngươi…”

Cuối cùng cậu ta cũng chẳng nói từ đó ra khỏi miệng.

Phía chân trời, từng đóa pháo hoa hóa thành những đốm sáng nho nhỏ rơi xuống, đẹp không tả xiết.

Hai người đứng dưới pháo hoa, lát sau, Tiêu Hoán nhẹ nhàng nói: “Có những lúc nói chuyện với ngươi, ta thật sự cho rằng Diệp Thư ca ca đã trở lại.”

“Năm năm trước ta quen biết với Diệp Thư ca ca, khi đó ta đã nói với huynh ấy, kinh đô nguy hiểm trùng trùng, bảo huynh ấy rời khỏi đây với ta. Nhưng huynh ấy không chịu.”

“Huynh ấy nói ở đây còn có chuyện huynh ấy nhất định phải làm, có người huynh ấy không bỏ xuống được. Vẻ mặt, giọng điệu lúc đó của huynh ấy giống hệt ngươi bây giờ.”

“…Có lẽ bởi vì ngươi quá giống huynh ấy, nên ta mới muốn đưa ngươi đi.”

Tiêu Hoán nở nụ cười tự giễu: “Mấy ngày nay thậm chí ta còn nghi ngờ, không lẽ ngươi thật sự là Diệp Thư ca ca?”

Đột nhiên Diệp Thư trở nên trầm mặc kì lạ.

Nụ cười trên mặt Tiêu Hoán dần dần nhạt đi.

Nhưng ngay sau đó Diệp Thư lắc đầu: “Ta không phải y.”

“Có lúc, ngụy trang một người quá lâu, đến mức chính ta cũng nghi ngờ.” Diệp Thư buông mắt, thấp giọng nói, “Nhưng mà giả chính là giả, ta không phải y, đây là chuyện ta hiểu rất rõ.”

Nghe thấy lời của y, vẻ mặt Tiêu Hoán giãn ra.

“Ngươi không phải huynh ấy cũng tốt.” Tiêu Hoán ngoảnh mặt về hướng khác, nửa khuôn mặt cậu ta chìm trong bóng tối lu mờ, giọng nói cũng khàn đi, “Ta không hề muốn nhìn thấy Diệp Thư ca ca ở cùng một chỗ với tên cẩu hoàng đế kia, hắn không xứng.”

Diệp Thư há miệng, lại chẳng biết phải giải thích như thế nào.

“Được rồi.” Tiêu Hoán nói: “Nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không ép.”

Cậu ta dừng lại một chốc, nói tiếp: “Nhưng mà ngươi phải nghĩ cho kỹ, qua hôm nay sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa đâu. Cẩu hoàng đế kia biến thái lắm, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi đừng bị tình cảm làm cho đầu óc mê muội”

“….” Diệp Thư đành cười cười, nghiêm túc nói, “Ta không đi đâu, cũng sẽ không hối hận.”

“Được rồi…” Trông Tiêu Hoán có hơi không cam lòng, nhưng cũng không nói gì thêm, “Vậy ta về phủ trước đây, nhân lúc cha ta còn chưa ra ngoài, nếu không sẽ bị phát hiện mất.”

Cậu ta chắp tay hành lễ với Diệp Thư: “Bảo trọng.”

Diệp Thư: “Bảo trọng.”

Bóng lưng Tiêu Hoán nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Diệp Thư xoay người, đang định quay về theo đường cũ, lại nhìn thấy một bóng người đi đến từ khúc rẽ của góc tường.

Là Tấn Vọng.

Hắn vẫn mặc trang phục lúc trước, vẻ mặt tỉnh táo, không hề có tí men say. Hắn đứng xa xa nhìn về phía Diệp Thư, khóe miệng cong lên một độ cong mà Diệp Thư cực kỳ quen thuộc, một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Thư: “…”

Bây giờ y hối hận còn kịp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.