Hơn nửa tháng không gặp, kinh thành vẫn mang dáng vẻ như xưa. Ngoại trừ vẻ ngoài phồn hoa, bá tánh ở kinh thành vẫn rất thích nhiều chuyện như vậy.
Ngô Ưu ngồi ở trên nóc nhà nghe người khác nói chuyện phiếm, tán gẫu một hồi, Ngô Ưu liền nghe được bọn họ nói tới chuyện Mạc Tử Ý dùng số tiền lớn chuộc hoa khôi. Trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, những người lẽ ra nên tương ngộ trong nguyên tác lại chưa hề tương ngộ, người không nên tương ngộ thế nhưng lại đều ở cùng nhau.
Ở cùng với Mạc Tử Ý được một khoảng thời gian, Ngô Ưu ít nhiều gì cũng hiểu được nàng, Mạc Tử Ý tuyệt đối sẽ không có hứng thú với hoa khôi kia, duy nhất giải thích chính là Giang Hồng yêu cầu.
Trong lòng Ngô Ưu cảm thấy có chút kỳ quái, Lệ nương rõ ràng đã nói Giang Hồng chỉ vì tiền mà nàng ta tích cóp chuộc thân, Ngô Ưu cảm giác bản thân đã bị lừa.
Ngô Ưu cầm lấy quả táo trong tay rồi cắn một ngụm, có chút phát sầu, đã nhiều ngày nàng đi tiêu cục hỏi thăm một chút, sau đó phát hiện ít nhất phải kiếm tiền hết một năm thì mới có đủ tiền mời Chu đại phu kia đến.
Chờ một năm, Ngô Ưu đương nhiên chờ không kịp, nhưng Ngô Ưu cũng không thể ỷ thế hiếp người thu phí bảo hộ giống như nguyên chủ, lương tâm không cho phép nàng làm như vậy.
“Ngô tiểu thư! Ngươi ở trên đó làm gì vậy?”
Giọng nói này là của Mạc Tử Ý, Ngô Ưu ở trong lòng cảm khái một chút: “Thật là, nghĩ cái gì thì cái đó liền tới, ta đây muốn phất lên nhanh nhưng sao lại không được đây?”
Nhìn xuống phía dưới, bên cạnh Mạc Tử Ý còn có hai người khác. Một người trang điểm đậm, đã thấy không rõ khuôn mặt vốn dĩ của nàng, nhưng Ngô Ưu vừa thấy thân hình của nàng thì liền biết đây là Giang Hồng, không vì cái gì cả, chỉ bởi vì lùn.
Người còn lại mang khăn che mặt đi cùng một chỗ với Giang Hồng, Ngô Ưu biết đây là Lệ nương, chỉ là hôm nay nàng cũng không có đeo những trang sức chọc người chú ý, hẳn là hiện giờ không ở thanh lâu nên không cần.
Ngô Ưu từ trên nóc nhà nhảy xuống rồi chào hỏi bọn họ, Giang Hồng nhìn thấy Ngô Ưu thì vẫn núp phía sau Mạc Tử Ý, tận lực giảm bớt sự tồn tại của nàng.
Tóm lại, gặp được người quen ở nơi xa lạ là chuyện vô cùng vui mừng. Ở kinh thành mấy ngày, Mạc Tử Ý cũng đã biết được thân phận của người trước mặt. Tuy Mạc Tử Ý cũng cảm thấy kỳ quái vì ác bá trong miệng kinh thành hoàn toàn khác xa với Ngô tiểu thư mà nàng gặp được, nhưng Mạc Tử Ý nguyện ý tin tưởng trực giác của bản thân nàng.
“Mạc công tử, đã lâu không gặp, hôm nay ngươi muốn đi đâu sao?”
Mạc Tử Ý hơi kinh ngạc: “Triệu tiểu thư mời ta đến phủ một chuyến, Ngô tiểu thư không biết sao?”
A Tử? Ngô Ưu ở trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng nhớ tới cốt truyện trong nguyên tác, trong lòng nàng có chút bất an, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì để làm, Ngô Ưu quyết định đi cùng với Mạc Tử Ý một chuyến.
Ngô Ưu luôn luôn muốn cho Triệu Thanh Tử một cuộc sống như những nữ hài bình thường khác, lưng không cần đeo tội ác, tay không cần nhiễm máu tươi, kết cục cũng không cần trở nên bi thảm như thế.
Ngô Ưu biết, Triệu Thanh Tử là người rất quyết tuyệt. Vì thế sau khi ca ca của nàng chết đi, nàng mới có thể chọn cách tự thiêu cháy bản thân, một chút dấu vết cũng đều không muốn lưu lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ngô Ưu cười: “Vậy thì vừa lúc, ta cùng với Mạc công tử đi vậy.”
Ánh mắt của Mạc Tử Ý sáng rực lên, nàng cũng không quen biết Triệu tiểu thư được bao lâu, một người tiến đến đương nhiên sẽ có chút khẩn trương và vô thố, hiện giờ có thêm Ngô Ưu ở bên trong hòa giải, vừa lúc giảm bớt sự bất an của nàng.
Vì thế trong giọng nói của Mạc Tử Ý đều mang theo chút ý mừng: “Vậy thật đúng là vừa lúc, phiền toái Ngô tiểu thư.”
Ngô Ưu đáp không phiền toái, lại nhìn về hai người phía sau Mạc Tử Ý, Giang Hồng không dám ngẩng đầu nhìn nàng, mà Lệ nương lại mỉm cười với nàng.
Đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì đã tới Vĩnh Định hầu phủ. Vĩnh Định Hầu quanh năm đều không ở lại phủ, chủ nhân thường gặp chính là Triệu Thanh Thư và Triệu Thanh Tử.
Hôm nay Triệu Thanh Thư không ở phủ, rốt cuộc thì người có chức quan cũng vô cùng bận rộn.
Sau khi báo cho người gác cổng, chỉ chốc lát đoàn người liền vào trong phủ, Ngô Ưu đã tới nhiều nên không quá kinh ngạc, nhưng Mạc Tử Ý lại có chút ngạc nhiên.
Nàng nhịn không được mà nói: “Vĩnh Định hầu thật là có khí phái.”
Không biết vì sao, trong lòng Ngô Ưu cũng cảm thấy rất tự hào. Nếu như có người ca ngợi chuyện liên quan tới Triệu Thanh Tử, nàng đều sẽ cảm thấy thật cao hứng.
Ngô Ưu mỉm cười: “Mẫu thân của A Tử là Minh Duyệt trưởng công chúa, dù sao cũng là nữ nhi mà tiên hoàng yêu thích nhất, cho nên vẫn sắp xếp vẻ bề ngoài như thế.”
Mấy ngày nay, Mạc Tử Ý đã nghe rất nhiều chuyện phiếm, nàng cũng có chút hiểu biết chuyện của trưởng công, cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nàng ở trong lòng nhắc nhở đợi chút nữa bản thân không đề cập những việc này khi gặp Triệu tiểu thư.
Đường đi trong phủ cũng rất khúc chiết, một phen lăn lộn rốt cuộc bọn họ cũng gặp được Triệu Thanh Tử. Lúc mọi người tới thì chỉ nhìn đến nàng ngồi ở trong đình hóng gió, nhàn nhã mà uống trà.
Dường như chú ý tới động tĩnh của bên Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử quay đầu, khi nhìn thấy Ngô Ưu nàng dường như có chút kinh ngạc, nhưng đó cũng chỉ là trong chốc lát.
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử thì vẫy tay, gọi “A Tử“. Sau đó nàng liền chạy đến, chọn một vị trí cách gần nàng ấy rồi ngồi xuống.
Mạc Tử Ý các nàng không thân thiết với Triệu Thanh Tử, cho nên đương nhiên không thể làm như vậy. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Ưu như vậy, Mạc Tử Ý không khỏi ở trong lòng cảm khái, tình cảm của hai người thật đúng là tốt.
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, dường như đã quên mất đoàn người Mạc Tử Ý. Mạc Tử Ý ngoại trừ trong lòng có chút hâm mộ ra, nàng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng không khỏi ra tiếng đánh gãy hai người nói chuyện, cường điệu một chút sự tồn tại của mình.
“Triệu tiểu thư đợi lâu, trên đường ta gặp được Ngô tiểu thư nên trì hoãn một hồi.”
Dường như Triệu Thanh Tử lúc này mới nhận ra, nàng cười nhạt và trả lời: “Không quan trọng, lại đây ngồi đi, thật sự ngượng ngùng ta thế nhưng lại quên mất các ngươi.”
Nghe vậy, Mạc Tử Ý dẫn theo hai người Giang Hồng rồi ngồi xuống. Bởi vì thân phận của Giang Hồng là nha hoàn, mà nơi này lại không phải là Mạc phủ, nàng chỉ có thể đứng, Lệ nương cũng giống như vậy.
Giang Hồng đi theo phía sau Mạc Tử Ý. Trực giác cuả nàng mách bảo, Triệu Thanh Tử cố ý phớt lờ các nàng. Có lẽ người khác không biết, nhưng mà Giang Hồng thật sự biết rõ, người này chính là tiểu quái vật, là tiểu quái vật thích tránh ở nơi âm u, lợi dụng người khác chưa kịp chuẩn bị mà cắn người ta một ngụm.
Có lẽ là bởi vì Giang Hồng nhìn chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt của Triệu Thanh Tử liền lướt qua nàng, Giang Hồng thấy đôi mắt của Triệu Thanh Tử thì trong lòng chợt lạnh, nàng cúi đầu không dám tiếp tục nhìn.
Giang Hồng cảm thấy trong lòng có chút rét run. Đột nhiên tay nàng bị người nắm lấy, trên tay người kia có vết chai, hẳn là vì luyện đàn mà ra, Giang Hồng quay đầu nhìn Lệ nương, Lệ nương nắm tay nàng mà nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Sự sợ hãi trong lòng Giang Hồng đột nhiên biến mất, nàng không thể không nắm lấy tay Lệ nương chặt hơn.
Nhận thấy tầm mắt của Triệu Thanh Tử ngừng ở phía sau mình, Mạc Tử Ý quay đầu vừa lúc thấy được Tiểu Hồng nắm lấy tay của Lệ nương, nghĩ rằng Triệu Thanh Tử hẳn là còn không quen biết hai người này, cũng chưa giới thiệu cho nàng ấy thật đúng là thất lễ.
“Triệu tiểu thư, đây là Tiểu Hồng, nàng chính là nha hoàn của ta, người bên cạnh là Lệ nương.”
Triệu Thanh Tử nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu, nàng vẫn nhìn chằm chằm Giang Hồng và Lệ nương đang nắm tay: “Mạc công tử thật là phong lưu, thế nhưng đã có thể bắt lấy đầu bảng của Túy Hồng lâu.”
Mạc Tử Ý nghe vậy thì có chút vội vàng, nàng nhanh chóng xua tay giải thích: “Không không không, không phải, Lệ nương là ân nhân của Tiểu Hồng, ta chẳng qua chỉ là hỗ trợ thôi, không có ý tưởng không an phận.”
Nghe các nàng nói chuyện, Ngô Ưu có chút tò mò, đồng thời lại cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá đơn thuần, hy vọng nàng vĩnh viễn không cần biết thân phận thật sự của Giang Hồng.
Suy nghĩ một lúc, Ngô Ưu liền thở dài một hơi.
Triệu Thanh Tử cách nàng rất gần, tuy rằng Ngô Ưu thở dài thực nhẹ nhưng nàng vẫn chú ý tới: “Làm sao vậy? Vì sao thở dài?”
Ngô Ưu quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Triệu Thanh Tử tràn đầy quan tâm, nàng cười cười: “Không sao cả, A Tử đừng lo lắng.”
Tuy khuôn mặt Ngô Ưu đầy ý cười, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn nhịn không được mà lo lắng. Nàng nghĩ, không biết có phải là bởi vì Ngô Ưu nàng đang thiếu tiền hay không? Xem ra cần phải lệnh Vân Cô nhanh hơn một chút.
Đúng rồi, Triệu Thanh Tử thiếu chút nữa đã quên vai chính hôm nay là Mạc Tử Ý. Nàng nhất định phải hỏi được chuyện của sơn phỉ, sau đó còn phải nghĩ cách để nàng ta cách Ngô Ưu thật xa.
Ấn theo cách làm bình thường của Triệu Thanh Tử, không xác định nguyên nhân thì cứ trực tiếp hủy diệt là được, nhưng hôm nay Mạc Tử Ý đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện sơn phỉ, tạm thời còn không thể động nàng ta.
Chớp mắt, Triệu Thanh Tử một lần nữa bắt chuyện: “Mạc công tử cũng thật đối tốt với hạ nhân, thân là nhi tử của phú thương Cẩm Châu mà bình dị và gần gũi như vậy thì thật đúng là khó được.”
Lời này làm Mạc Tử Ý ngượng ngùng, trong lòng nàng cảm thấy mình cũng không có tốt như vậy, so với ca ca thì còn kém xa.
Ngón tay nàng nắn vuốt cổ tay áo, đáp: “Không có, Triệu tiểu thư mới là người thật sự ôn nhu, Ngô tiểu thư có được người yêu như ngươi thì đúng là thật hạnh phúc.”
Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn các nàng nói chuyện, chỉ cảm thấy Mạc Tử Ý rất thật thà, còn rất đáng yêu. Nàng cẩn thận nhớ lại những gì nguyên tác miêu tả, thật sự là không kém người trước mắt bao nhiêu.
Triệu Thanh Tử nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng đều trở nên thay đổi. Nàng miễn cưỡng duy trì biểu tình khuôn mặt ôn nhu, trong lòng nghĩ tiểu hồ ly này thế nhưng lại có đạo hạnh rất cao, chẳng lẽ là muốn thông qua cách khen nàng để lấy lòng của Ngô Ưu sao?
Nói thật, Triệu Thanh Tử rất hưởng thụ lời mà Mạc Tử Ý nói, nhưng nghĩ đến việc người này có ý tưởng không an phận với Ngô Ưu, nàng lại nhịn không được mà đề cao cảnh giác, chỉ cảm thấy mỗi một cái thần thái hay mỗi một động tác của người này đều mang theo mục đích, trong lòng nàng cũng không khỏi ưu hỉ đan xen, tư vị vô cùng kỳ quái.
Triệu Thanh Tử nhíu mày, nàng nỗ lực nhắc nhở bản thân rằng chính sự quan trọng, mạnh mẽ đem lý trí của mình kéo về, lại cười nói: “Mạc công tử quá khen, ngươi năm nay vừa mới đến kinh thành, vậy mà một mình ngươi đã có thể an bài đoàn xe lớn như vậy, quả thật là tuổi trẻ tài cao a.”
Mạc Tử Ý cảm thấy có chút chịu không nổi, thần sắc của Triệu Thanh Tử quá chân thành, hoàn toàn khác xa với những người mà ngày xưa nàng xã giao, nàng có chút thụ sủng nhược kinh mà nói: “Triệu tiểu thư thật sự quá khen, thân thể của phụ thân không tiện, cho nên giao nhiệm vụ đến kinh thành này cho ta.”
Triệu Thanh Tử cầm trà lên rồi nhấp một ngụm: “Nghe nói Mạc lão gia là thương nghiệp kỳ tài, chỉ trong 5 năm ngắn ngủi mà đã trở thành nhà giàu số một ở Cẩm Châu, Thanh Tử có chút ngưỡng mộ.”
Nghe Triệu Thanh Tử nói đến Mạc lão gia, tâm tình của Mạc Tử Ý liền hơi chùng xuống: “Triệu tiểu thư quá khen.”
Thấy Mạc Tử Ý không quá hứng thú, Triệu Thanh Tử lại vô cùng hưng phấn: “Nghe nói đường từ Cẩm Châu tới kinh thành có sơn phỉ hoành hành, Mạc công tử trên đường trở về cần phải để ý.”
Mạc Tử Ý lại bị cảm động rồi, Ngô Ưu yên lặng nhìn Mạc Tử Ý bị Triệu Thanh Tử làm cho cảm động, trong lòng thở dài một tiếng “đứa nhỏ ngốc“.
Giang Hồng cũng suy nghĩ giống như Ngô Ưu, nàng rất muốn nhắc nhở Mạc Tử Ý không nên bị tiểu quái vật này lừa gạt, nhưng mà Triệu Thanh Tử ở đây, nàng ta còn âm thầm lặng lẽ truyền đến ánh mắt cảnh cáo, Giang Hồng cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng Lệ nương vẫn an an tĩnh tĩnh đứng đó, vô thanh vô tức, cứ mỗi khi Giang Hồng khẩn trương thì nàng ấy sẽ lén lút an ủi nàng.
Đề tài trò chuyện liền chuyển sang chuyện sơn phỉ.
“Vốn là muốn năm trước vào kinh, tuy rằng đại tuyết phong thành nhưng phụ thân vẫn thực chấp nhất, muội muội cũng vì thế mà mất vào năm trước.”
“Vì sao Mạc lão gia lại như vậy? Thật là đáng tiếc, công tử nén bi thương.”
Mạc Tử Ý cười cười, tâm tình thực phức tạp. Nàng nhớ đến đêm trước khi ca ca dẫn dắt đoàn xe xuất phát, lúc đó hai người còn đang nói chuyện, nhưng hiện tại nghĩ đến biểu hiện hôm đó của ca ca rất là kỳ quái, dường như có rất nhiều tâm sự, nhưng hiện tại ca ca đã không còn, nàng muốn dò hỏi cũng không có cách nào.
“Nghe nói Triệu tiểu thư cũng có một huynh trưởng?”
Triệu Thanh Tử cảm thấy kỳ quái, nàng không rõ người này đột nhiên hỏi vấn đề này để làm gì, nhưng nàng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Không biết Mạc công tử vì sao sẽ hỏi đến chuyện này?”
Ngô Ưu ở trong lòng yên lặng trả lời: “Còn có thể như thế nào nữa, nhất định là nàng đang nhớ ca ca của nàng, cho nên có chút hâm mộ. Nhưng mà A Tử ngươi đều sắp tra xét xong hộ khẩu của người ta rồi, Mạc Tử Ý ngươi thật đúng là người đơn giản, cứ như vậy mà đem của cải của bản thân dâng hết ra ngoài!”
Nhưng mà A Tử quan tâm tình huống của Mạc phủ như vậy, hay là sơn phỉ kia có quan hệ gì với Mạc gia? Nhưng mà không đúng, nếu mà bọn chúng có quan hệ với Mạc gia, thì sao thiếu gia Mạc gia lại bị sơn phỉ giết chết?
Nhưng trong lòng Ngô Ưu đã có chút suy đoán, dựa theo điểm cuối của nguyên thư, sơn phỉ đã chặn lại lương thảo vận chuyển đến biên cảnh trong trận chiến cuối cùng của hai triều, gián tiếp dẫn tới Trương Văn Kỳ bỏ mình.
Trong nguyên tác, Trương Văn Kỳ chết rất thảm thiết. Tuy nàng chết như một vị anh hùng, nhưng thi cốt không còn, cuối cùng thứ được chôn cất trong mộ nàng chính là áo giáp đã làm bạn với nàng nhiều năm. Bởi vì Đại Hân chiến bại, Trương Văn Kỳ và Dục Triều đánh nhiều năm như vậy, là người khiến cho Dục Triều thống hận nhất, vì thế Dục Triều áp chế Đại Hân không thể cho nàng vinh dự.
Mà lúc ấy Đại Hân đáp ứng, việc này cũng khiến cho Thường An Hầu trực tiếp cởi giáp về quê, trên dưới Thường An Hầu phủ vĩnh viễn không vào triều làm quan.
Ngô Ưu đang tự hỏi những việc này, đột nhiên trái tim nàng đau đớn kịch liệt, nàng nhịn không được mà che lại ngực, sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt. Lại tới nữa, loại cảm giác này, là thân thể này có vấn đề sao?
Triệu Thanh Tử cách gần Ngô Ưu, liếc mắt một cái liền phát hiện nàng dị thường, tức khắc sốt ruột lên: “A Ưu ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”
Cảm giác đau đớn dần dần chậm lại, Ngô Ưu cười, đáp “không có việc gì“.
Triệu Thanh Tử nhìn thấy sắc mặt Ngô Ưu vẫn rất tái nhợt, nàng muốn bảo người đi kêu đại phu, nhưng Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, lắc đầu ý bảo không cần thiết.
Mạc Tử Ý cũng bị dọa tới rồi, nàng khẩn trương hỏi: “Ngô tiểu thư vẫn ổn chứ?”
Ngô Ưu cười lắc đầu.
Triệu Thanh Tử ngồi không nổi nữa, cũng không muốn lại tiếp đón đoàn người Mạc Tử Ý, nàng vừa định để bọn họ rời đi, nhưng Ngô Ưu ở bên kia nhẹ nhàng nói: “Nghe nói Lệ nương khiêu vũ nhất tuyệt, không biết hôm nay có thể xem hay không?”
Nghe thấy đề tài đột nhiên chuyển sang mình, Lệ nương vẫn an tĩnh làm bình hoa cũng trở nên sửng sốt, sau đó nàng nhìn Mạc Tử Ý và Giang Hồng, Mạc Tử Ý cũng không biết Ngô Ưu đây là có ý tứ gì.
Ngô Ưu cười cười: “Chính là muốn nhìn xem mà thôi, Mạc công tử không cần kinh hoảng, nếu là Lệ nương không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.”
Mạc Tử Ý dò hỏi ý kiến của Lệ nương, thấy nàng không phản đối, liền đồng ý với yêu cầu của Ngô Ưu.
Lệ nương đi đến nơi rộng rãi hơn ở bên ngoài đình, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, nàng không khỏi thốt lên: “Không biết Ngô tiểu thư có thông nhạc lý hay không? Chỉ có vũ mà không có nhạc thì cũng thiếu đi chút ý nhị.”
Không ngờ nàng lại tự đào cái hố cho bản thân, Ngô Ưu cảm thấy có chút kinh ngạc. Nàng vốn dĩ thấy tâm tình của A Tử không tốt nên muốn tìm chút tiêu khiển, nhưng nàng không hề biết một chút gì về nhạc lý hết. Kiếp trước nàng chỉ biết ghim kim, kiếp này quơ đao múa kiếm là nhất tuyệt.
Ngay khi nàng xấu hổ, bên cạnh lại truyền đến giọng nói: “Ta biết đàn.”
Triệu Thanh Tử nói xong liền phân phó thị nữ ở phía sau đi lấy đàn, rồi sau đó quay đầu cười với Ngô Ưu.
Ngô Ưu biết Triệu Thanh Tử nghĩ rằng nàng muốn xem, nàng vốn định an ủi người khác nhưng cuối cùng lại bị người khác an ủi, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy thập phần kiêu ngạo, chỉ cảm thấy A Tử cái gì cũng đều giỏi.
Chỉ chốc lát sau, thị nữ đã mang đàn tới, Triệu Thanh Tử khẽ chạm dây đàn để thử âm, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
Sau đó Triệu Thanh Tử nói với Lệ nương: “Nghe nói cô nương có thể tùy khúc mà vũ, ta có một khúc do mẫu thân ta sáng tác, không biết cô nương có thể điều khiển được hay không?”
Lệ nương nhợt nhạt cười: “Lệ nương nguyện ý thử một lần, nếu như nhảy không tốt, thỉnh Triệu tiểu thư không cần giễu cợt nô tỳ.”
“Kia đương nhiên sẽ không, như thế ta sẽ bắt đầu.”
Tiếng đàn tựa như lời than thở, Ngô Ưu nghe tiếng đàn như thể là đang tự thuật cả một đời người, lúc trước rất là vui sướng và vô ưu vô lự, đoạn giữa lại có chút đau khổ vội vàng, phần sau thì trở nên bình tĩnh như đã buông xuống.
Một khúc này có chút khó, nhưng Lệ nương cũng không hổ là đầu bảng của Túy Hồng lâu, nàng thế nhưng cũng đuổi kịp khúc, cũng biểu đạt được ý cảnh trong đó.
Ngô Ưu chống cằm, nhìn thiếu nữ ở bên cạnh đang chuyên chú đánh đàn. Gió nhẹ khẽ lướt qua khuôn mặt nàng, còn có tiếng trúc diệp bên ngoài đình xàn xạt phụ họa. Ngô Ưu cảm thấy, nếu như thời gian có thể ngừng ở đây thì thật là tốt.
Lại nhìn về phía Lệ nương đang khiêu vũ ngoài đình viện, trong lòng Ngô Ưu nghĩ, nếu như chân của A Tử không có việc gì, có phải nàng ấy cũng sẽ nhảy đẹp như vậy hay không? Ngô Ưu cảm thấy ý tưởng này có chút buồn cười, A Tử nàng là người thông minh như vậy, nhất định là có thể làm càng tốt.
Giang Hồng nhìn thiếu nữ khiêu nữ ngoài đình, ánh mắt nhu hòa.
Thế nhưng Mạc Tử Ý không có nhiều cảm giác lắm, nàng chỉ cảm thấy hai người đều ưu tú như nhau. Nàng quay đầu muốn nói chuyện với Giang Hồng, lại thấy người này nhìn Lệ nương không chớp mắt, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, nàng ấy dường như trở thành một người khác.
Mạc Tử Ý đột nhiên không đành lòng quấy rầy, nàng quay đầu lại thấy Ngô Ưu an tĩnh nhìn Triệu Thanh Tử, khóe môi treo ý cười. Tuy người yêu cầu khiêu vũ là Ngô Ưu, thế nhưng nàng căn bản không có nhìn đến Lệ nương.
Không biết vì sao, Mạc Tử Ý cảm thấy thời khắc này phi thường vi diệu, đồng thời cũng cảm giác có chút xấu hổ. Mạc Tử Ý không thể nhận ra cảm giác này là gì, nàng chỉ có thể lại vuốt ve cổ tay áo rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà, không biết khi nào thì bọn họ mới khiêu vũ xong.
Vạn hạnh, điệu nhảy này thật sự không dài, Lệ nương nhảy xong thì hành lễ rồi quay về phía sau Mạc Tử Ý. Giang Hồng thấy trên trán Lệ nương có mồ hôi, mà nàng cũng không thích mang theo khăn tay bên mình, vì thế liền dùng ống tay áo lau cho Lệ nương.
Lệ nương bắt lấy tay Giang Hồng rồi đặt xuống, lắc đầu ý bảo không cần tiếp tục lau nữa.
Mạc Tử Ý âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người này e rằng không chỉ đơn giản là ân nhân như Giang Hồng nói.
Triệu Thanh Tử đã hỏi được tin tức mà nàng muốn, nàng đương nhiên không muốn lại nhìn đến Mạc Tử Ý, chỉ là trong lòng nàng muốn phải hảo hảo giận dỗi Ngô Ưu một hồi, vì thế nàng liền cau mày rồi rít lên một tiếng.
Triệu Thanh Tử đột nhiên như vậy làm cho Ngô Ưu rất khẩn trương, thân thể của Triệu Thanh Tử vốn không tốt, Ngô Ưu sợ nàng xảy ra chuyện: “Làm sao vậy?”
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu đã cắn câu, nàng cau mày vươn ra tay mình. Ngô Ưu nhanh chóng cầm lấy tay nàng để xem xét, chỉ thấy trên ngón tay mảnh khảnh của Triệu Thanh Tử có một vết xước chảy ra máu, vệt máu màu đỏ nở rộ trên ngón tay trắng như tuyết của nàng, có vẻ có chút bắt mắt.
“Vừa mới đánh đàn thì đã bị dây đàn làm bị thương, không sao cả.”
Ngô Ưu thấy miệng vết thương hơi sâu, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại sốt ruột vô cùng. Miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, đầu óc của Ngô Ưu cũng nóng lên, nàng liền tiến tới rồi ngậm vào.
Tình huống này cũng làm cho Triệu Thanh Tử ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay nàng đột nhiên bị một mảnh ướt nóng vây quanh. Đương nhiên là Triệu Thanh Tử cố ý làm ngón tay của bản thân bị thương. Triệu Thanh Tử là kẻ tàn nhẫn, nàng không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính bản thân nàng, vì thế miệng vết thương nhỏ như vậy hoàn toàn không là vấn đề gì ở trong lòng nàng.
Nhưng bây giờ phản ứng của Ngô Ưu lại vượt qua sức tưởng tượng của Triệu Thanh Tử, Mạc Tử Ý hay sơn phỉ gì đó đều đã bị nàng ném ra sau đầu, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Ngô Ưu xử lí vết máu xong liền lấy khăn tay trong lòng ngực để băng bó giúp Triệu Thanh Tử, cuối cùng xác nhận đã ổn mấy lần thì nàng mới yên lòng. Kỳ thật, Ngô Ưu cũng không phải là nữ hài nũng nịu, nhưng khi việc này phát sinh ở trên người Triệu Thanh Tử thì nàng lại luôn quá căng thẳng. Một góc của chiếc khăn còn có thêu thanh trúc, đó chính là chiếc khăn tay mà Triệu Thanh Tử dùng để băng bó cho Ngô Ưu hôm Bách Hoa yến, chỉ là không ngờ tới sẽ lấy cách y hệt để trở về.
Ngô Ưu ngẩng đầu vừa định hỏi Triệu Thanh Tử còn đau không, lời còn chưa nói ra, trên vai nàng đột nhiên nặng trịch, là Triệu Thanh Tử té xỉu.
Ngô Ưu lúc này cũng kinh hãi, giọng điệu nàng đều thay đổi: “A Tử! Tỉnh tỉnh! A Tử ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!”
Mạc Tử Ý cũng không nghĩ tới chủ nhà sẽ đột nhiên té xỉu, đồng thời trong lòng nàng cũng vô cùng sốt ruột, nàng vội vàng phân phó Giang Hồng đi kêu đại phu. Sắc mặt của Giang Hồng có chút quái dị, nhưng thấy Mạc Tử Ý sốt ruột như vậy, nàng vẫn rời đi.
Đồng thời, trong lòng Giang Hồng cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng nghĩ, không biết đây có phải là kế sách của Triệu Thanh Tử hay không? Rốt cuộc tên kia chính là một bụng ý nghĩ xấu.
Triệu Thanh Tử té xỉu, tức khắc Vĩnh Định hầu phủ một mảnh gà bay chó sủa. Người thực sự quản lý mọi chuyện ở hầu phủ cũng không phải là Vĩnh Định Hầu mà là Triệu Thanh Thư, nếu như cái người sủng muội muội kia biết chuyện, trong phủ liền không thể an bình.
Ngô Ưu đưa Triệu Thanh Tử về phòng, bởi vì lúc này Mạc Tử Ý vẫn mang thân phận nam tử nên không tiện đi cùng, bởi vậy bên trong phòng chỉ có Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử.
Ngô Ưu nắm tay Triệu Thanh Tử, nhìn người này té xỉu thế nhưng khóe miệng lại mỉm cười rất tươi, Ngô Ưu lại thăm dò hơi thở của nàng, hô hấp thập phần vững vàng, vậy thì rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Hay là nước bọt có độc? Ngô Ưu cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Bên ngoài truyền đến thanh âm Giang Hồng thở hổn hển: “Đại phu tới!”
Nếu như Triệu Thanh Thư ở đây vào giờ phút này, có lẽ nàng sẽ cảm thán một tiếng duyên phận, bởi vì đại phu được lần này cũng chính là người mà lúc trước Triệu Thanh Tử mời tới trị chứng ăn no căng cho nàng.
Lão đại phu đã lớn tuổi, bị Giang Hồng lôi kéo suốt cả một đường, hắn đều thở hổn hển không nói được một lời hoàn chỉnh, Ngô Ưu nhanh chóng rót một chén nước cho hắn.
Sau khi hòa hoãn lại, lão đại phu bắt đầu bắt mạch cho Triệu Thanh Tử, hắn cau mày, sau đó sắc mặt biến đổi.
Tâm của Ngô Ưu cũng lay động theo sắc mặt của hắn, nàng cẩn thận hỏi: “Đại phu, A Tử nàng bị bệnh gì vậy?”
Lão đại phu nhìn Ngô Ưu một cái, cũng không sợ tên tuổi bá vương của người này, hắn tức giận mà nói: “Tâm bệnh!”
Tâm bệnh? Ngô Ưu có chút nóng nảy: “Đại phu, này nên làm thế nào cho phải?”
“Trước đó các ngươi đã làm gì?”
Ngô Ưu không dám chậm trễ, nàng nói hết mọi chi tiết cho vị lão đại phu này.
Nghe xong lời Ngô Ưu nói, lại kết hợp những lời đồn đãi ở trong thành, trong lòng của đại phu đã có kết luận. Hắn nhìn nữ tử mỹ lệ nằm trên giường, trong lòng có chút không nói nên lời.
Cũng chưa từng có ai thẹn thùng đến mức này.
Nhưng thấy Ngô Ưu cực kỳ khẩn trương, hắn thở dài một hơi rồi giải thích với nàng: “Triệu tiểu thư không có việc gì, lát nữa nàng sẽ tự tỉnh lại, ngươi không cần lo lắng.”
Nghe được lời này, trái tim của Ngô Ưu mới bình tĩnh lại. Nàng đưa cho lão đại phu rất nhiều tiền khám bệnh, ngàn ân vạn tạ tự mình tiễn hắn ra cửa, sau đó quay về ngồi ở mép giường để trông chừng.
Giang Hồng nhìn thấy toàn bộ, nàng cảm giác có lẽ Ngô Ưu thật sự động tâm với tiểu quái vật. Tiểu bá vương và tiểu quái vật, lại nói tiếp còn rất xứng đôi.
Nàng bỗng nhớ tới hôm bị Triệu Thanh Tử bắt được, sau khi nàng mắng Triệu Thanh Tử một trận nhưng ngược lại còn được sống, Giang Hồng có chút nghi ngờ, hay là tiểu quái vật cũng có ý với Ngô Ưu?
Thì ra lại thú vị như thế.
Mạc Tử Ý và Lệ nương còn chờ ở bên ngoài, Giang Hồng cũng không muốn làm cái bóng đèn sáng chóe, vì thế nàng liền xoay người ra cửa.
Sau khi biết được Triệu Thanh Tử không có việc gì, Mạc Tử Ý mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi để Giang Hồng chuyển lời cáo biệt, ba người liền quay về khách điếm.
Triệu Thanh Tử ngủ một giấc rất dài, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối đen, Ngô Ưu cũng không thể qua đêm ở hầu phủ, huống chi Triệu Thanh Thư đã quay về.
Sau khi nói tình huống của Triệu Thanh Tử cho Triệu Thanh Thư nghe, sau đó đem người giao cho hắn, Ngô Ưu xoay người rời khỏi hầu phủ.
Hôm nay Triệu Thanh Thư rất bận rộn, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ để chiếu cố muội muội. Tuy là vậy, mí mắt hắn vẫn lim dim, cuối cùng thì ngủ gục trên bàn.
Ban đêm rét lạnh, Triệu Thanh Tử ở trên giường cau mày, sau đó đôi mắt nàng chậm rãi mở ra. Có lẽ là bởi vì ngủ một giấc dài, đầu óc cũng có chút nặng nề. Triệu Thanh Tử xoa xoa trán, tiếp theo chống tay rồi ngồi dậy.
Nhìn khung cảnh xung quanh, xác nhận đây là phòng của nàng, lại thấy ca ca ngủ sấp trên bàn, Triệu Thanh Tử liền muốn đi đến đắp chăn cho hắn.
Nhưng nàng hành động không tiện, không thể xuống được giường, nàng lại không dám gọi thị nữ, sợ thanh âm quá lớn thì sẽ đánh thức ca ca. Ngay khi nàng đang phát sầu, Vân Cô đã từ bên ngoài đi vào.
Vân Cô từ ngăn tủ lấy ra một cái chăn rồi cẩn thận đắp lên cho Triệu Thanh Thư, sau đó bà đi tới mép giường của Triệu Thanh Tử, xem xét cái trán của nàng.
“Vì sao tiểu thư bỗng té xỉu? Ta chỉ mới rời đi trong chốc lát.”
Cảm thấy có chút mất mặt, Triệu Thanh Tử cũng không muốn nói với Vân Cô lý do nàng xấu hổ, vì thế nàng nói thẳng đến chính sự: “Hôm nay ta đã nói chuyện với tiểu... Mạc Tử Ý, ta có thể phỏng đoán Mạc phủ kia hẳn là có liên hệ gì đó với sơn phỉ.”
Vân Cô nghĩ đến Mạc Tử Ý. Xét đến chỉ số thông minh mà nói, bà luôn cảm thấy không có khả năng này: “Mạc Tử Ý kia hẳn là không có năng lực này đi?”
“Ta không nói đến Mạc Tử Ý, mà là toàn bộ Mạc phủ. Mạc gia phát tài vào 5 năm trước, mà cũng vào 5 năm trước sơn phỉ lại dần dần lớn mạnh, ngươi không cảm thấy rất trùng hợp sao?”
Vân Cô cảm thấy lời này có chút đạo lý, nhưng nếu xem qua tình báo của Giang Hồng, thiếu gia Mạc gia rõ ràng thật sự chết trong tay sơn phỉ, bà không khỏi nghi ngờ: “Nhưng mà thiếu gia Mạc gia..”
“Ta biết, nhưng ta cũng không tin rằng trên đời này có thân tình tuyệt đối, hơn nữa lần đó làm buôn bán cũng rất là kỳ quặc, đại tuyết phong sơn, sơn phỉ nhất định không có đủ lương thực, đoàn xe lại vận chuyển gạo thóc, giống như là muốn đưa lương thực cho đạo tặc.” Triệu Thanh Tử đánh gãy lời Vân Cô muốn nói.
Vân Cô đột nhiên không dám nói nữa, cũng cảm thấy trong lòng rét run: “Vậy thì kế tiếp nên làm như thế nào?”
Triệu Thanh Tử gõ xuống mép giường, suy tư một phen: “Trước hết nghĩ biện pháp lưu Mạc Tử Ý lại kinh thành đi, sau đó ngươi lại đến Mạc phủ tra xét tình huống của Mạc lão gia, có tình báo giá trị thì trực tiếp nói cho ta.”
Nghe ý tứ này, hẳn là Triệu Thanh Tử lại muốn phái Vân Cô đến Cẩm Châu, trong lòng Vân Cô rất khẩn trương: “Tiểu thư, hành động của chúng ta nhất định đã bị sơn phỉ phát hiện, lần này trên đường đến Cẩm Châu còn tao ngộ thích khách kiếp sát, lão thân không sợ chết, nhưng tiểu thư ngươi phái ta ra ngoài, chính ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Không cần lo lắng, chuyện này rất quan trọng. Nếu người đi đến đó không phải là ngươi, ta thật sự không yên tâm.”
Vân Cô còn muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên Triệu Thanh Tử đã ôm lấy bà, nói: “Vân Cô, ta sẽ tự chiếu cố tốt cho bản thân, ngươi không cần lo lắng.”
Nàng suy nghĩ rồi lại cười nói: “Không phải còn có Ngô Ưu ở đây sao? Nàng ấy nói nàng ấy là tiểu bá vương ở kinh thành, nàng ấy sẽ che chở cho ta.”
Biết rõ không thể giảng đạo lý với thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu, Vân Cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy thỉnh tiểu thư nhất định phải tự chiếu cố tốt cho bản thân, không cần ra ngoài càng tốt, dùng thức ăn thì nhất định phải cẩn thận. Nếu như có chuyện xảy ra thì nhất định phải đi tìm Ngô Ưu, võ công của nàng không yếu.”
Triệu Thanh Tử nghe Vân Cô lải nhải. Tuy cảm thấy rất dong dài nhưng lòng của Triệu Thanh Tử lại vô cùng ấm áp.
Sau khi chân nàng mất đi tri giác, bên ngoài chưa bao giờ ngừng lan truyền những tin đồn nhảm nhí, từ chuyện mẫu thân không hạnh phúc cả đời cho đến mỗi người trong hầu phủ.
Phảng phất sự bất hạnh của người khác chính là gia vị tốt nhất của bọn họ, không có những chuyện này, dường như cuộc sống của bọn họ sẽ thiếu đi tư vị. Mà tên hoàng đế cữu cữu kia cũng không cùng mẫu phi với mẫu thân nàng, ngược lại, mẫu phi của hai người vẫn là đối thủ một mất một còn.
Dù cho có là hoàng thân quốc thích, hiện giờ bọn họ chỉ mang danh vinh quang có lệ mà thôi.
Nếu không phải mẫu thân để lại Vân Cô, còn có ca ca. Đôi mắt của Triệu Thanh Tử lóe lên, nếu như không có hai người này, e là nàng đã điên cuồng hơn hiện tại nhiều.
Đè nén xuống cảm xúc trong lòng, Triệu Thanh Tử buông ra Vân Cô, nói: “Vân Cô ngươi luôn lo lắng cho ta, ở kinh thành này ta vẫn có người che chở, ngươi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy thì cần phải bảo vệ tốt chính mình.”
Dừng một chút, Triệu Thanh Tử vẫn nói ra: “Trong lòng của ta, ngươi cũng là người quan trọng.”
Thiếu nữ ở trên giường xõa xuống mái tóc xinh đẹp, biểu tình rất là nghiêm túc, Vân Cô chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, lắc lắc đầu: “Tiểu thư bảo trọng, ta đi trước.”
Nhìn Vân Cô rời đi, Triệu Thanh Tử thả lỏng người, lại nhớ đến Vân Cô còn chưa có giao tiền cho Ngô Ưu, nàng phải đổi một người khác đi đưa mới được.
Suy nghĩ một hồi, trong lòng nàng đã có kế sách, sau khi nghĩ thông suốt thì nàng liền lười biếng duỗi eo một cái, tùy tay lấy một quyển sách ở đầu giường để đọc. Dưới ánh nến, tên của quyển sách liền hiện ra, đó là quyển hạ “Thập Thất Ký”
Không nghĩ tới quyển sách này còn có quyển hạ, nhưng Triệu Thanh Tử rất thích đọc quyển sách này. Nàng cảm thấy, có đôi khi nàng cũng có tâm tình như nhân vật chính, nếu có thể Triệu Thanh Tử cũng muốn gặp tác giả này.
Triệu Thanh Tử đọc thoại bản, Ngô Ưu cũng đang đọc thoại bản, đây có thể xem như là thú vui ít ỏi của Ngô Ưu.
Có lẽ là bởi vì tâm linh tương thông, nàng thế nhưng lại đọc quyển sách giống với Triệu Thanh Tử, đọc một hồi nàng liền cảm thấy buồn ngủ, Ngô Ưu xoa đôi mắt rồi đánh dấu nơi mà nàng đang đọc.
Nhớ đến hôm nay nàng đưa đại phu kia tiền khám bệnh, cũng không biết hiện tại còn dư lại bao nhiêu bạc. Ngô Ưu nghĩ vậy liền gỡ xuống túi tiền bên hông, sau đó lấy ngân lượng và ngân phiếu ở bên trong ra, vừa đếm vừa thở dài.
Trong lòng nàng nghĩ, nếu như có giải thi đấu có tiền thưởng làm nàng một đêm phất nhanh thì tốt rồi, tựa như kiếp trước trúng vé số vậy. Nhưng Ngô Ưu nhớ tới, kiếp trước nàng cũng chưa từng trúng vé số, vì thế trong lòng liền tiết khí.
Trái lo phải nghĩ cũng không có cách nào khác, Ngô Ưu đang chuẩn bị đi ngủ trước, nhưng khi lên giường Ngô Ưu đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng nhớ tới nàng được khen thưởng bởi vì đã cứu giá hôm Bách Hoa yến, nàng có lẽ sẽ dùng được.
Nhưng mà làm sao để gặp được hoàng đế đây?
Cơn buồn ngủ lặng lẽ ập đến, Ngô Ưu ngáp một cái, nàng nghĩ rằng bản thân đã tìm được biện pháp giải quyết nên quyết định trước tiên đi ngủ, có chuyện gì không hiểu thì ngày mai đi hỏi A Tử là được.
Sau đó, Ngô Ưu lên giường tiến vào mộng đẹp, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng hít thở đều đều. . Truyện Cổ Đại
Thời gian đi ngủ luôn trôi qua nhanh chóng, Ngô Ưu bị ánh dương ngoài cửa sổ đánh thức, nàng rời giường sửa sang lại bản thân liền ra cửa, nàng muốn đi đến Vĩnh Định hầu phủ.
Khi đi ngang qua Đằng Vân Trai, Ngô Ưu thấy ở cửa thập phần náo nhiệt. Bởi vì hiếu kỳ, Ngô Ưu cũng chen vào, người khác vừa thấy Ngô Ưu tới thì cũng không dám tranh với nàng, vì thế Ngô Ưu rất dễ dàng chen tới phía trước.
Nhìn bố cáo dán ở cửa, trong lòng Ngô Ưu đã sáng tỏ, thì ra là thi đấu để tìm ra đại dạ dày vương sao. Nàng không nghĩ tới thời đại này cũng sẽ có kiểu thi đấu như vậy, vậy thì phần thưởng là gì?
Ngô Ưu tiếp tục nhìn xuống phía dưới, sau đó hô hấp của nàng cứng lại, chỉ thấy trên bố cáo đó viết “phần thưởng một trăm lượng hoàng kim“.
Hai chữ “hoàng kim” dường như cứ văng vẳng trong đầu Ngô Ưu, nàng nuốt nước bọt. Trong lòng nàng nghĩ, hay là nàng xuyên thư thật sự mang theo bàn tay vàng, chỉ là nàng không phát hiện?
Hôm qua nàng vừa nghĩ nếu có giải đấu để nàng phất nhanh thì tốt rồi, hôm nay giải đấu này liền xuất hiện ở trước mặt nàng, thật đúng là có chút kích thích.
Thấy thời gian thi đấu chính là giữa trưa hôm nay, Ngô Ưu cũng không định lãng phí thời gian đến Vĩnh Định hầu phủ. Rốt cuộc thì lời hoàng đế hứa vẫn rất là có giá trị, có thể lưu thì cứ lưu vậy.
Trong đại sảnh có rất nhiều người tụ tập, xem ra đều là tuyển thủ dự thi. Ngô Ưu nhìn những người rắn chắc đó, lại nhìn bản thân mình, trong lòng nàng có chút khẩn trương, sau đó tự cổ vũ bản thân mình.
Trong lòng nàng mặc niệm: “Vì A Tử, ta nhất định phải thắng!”
Cứ như thế mấy lần, Ngô Ưu cảm giác mình càng thêm hăng hái.
Chờ đến khi đến bắt đầu thi đấu, Ngô Ưu nhìn thức ăn được bưng lên thế nhưng là sườn heo kho tàu mà nàng thích ăn nhất, tức khắc trong lòng nàng càng thêm tự tin.
Ngay khi vừa bắt đầu thi đấu, Ngô Ưu liền ăn uống thỏa thích. Mới vừa ăn xong một mâm, Ngô Ưu liền muốn lấy tiếp mâm nữa, nhưng giọng nói của chưởng quầy truyền đến: “Thắng bại đã phân!”
Trong lòng Ngô Ưu lộp bộp một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo: “Nhanh như vậy đã phân ra thắng bại rồi? Người này là heo sao? Sao lại nhanh như vậy?”
Sau đó, giọng nói của chưởng quầy lại lần nữa vang lên: “Người thắng là Ngô Ưu tiểu thư, phần thưởng là một trăm lượng hoàng kim!”
Ngô Ưu cũng ngây ngốc, nàng vừa mới còn đang mắng người thắng là heo, nhưng không nghĩ tới người thắng chính là nàng.
Ngô Ưu mừng như điên, nàng nghĩ: “Làm heo cũng không sao, ít nhất cũng là một con heo giàu có.”
Ngô Ưu vui vui vẻ vẻ nhận lấy hoàng kim trong tay chưởng quầy, sau đó nàng liền nhảy nhót trở về tướng quân phủ. Trong lòng nàng nghĩ, buồn ngủ liền có người đưa gối đầu đúng thật là tốt.
Mà Triệu Thanh Tử giờ phút này đang ở trong phòng luyện chữ, thuận tiện nghe thuộc hạ báo lại tình huống.
Cửa phòng đóng chặt, một hắc y nữ tử quỳ trên mặt đất, giọng nói cung kính: “Tiểu thư, một trăm lượng hoàng kim đã đưa đến tay Ngô Ưu tiểu thư.”
Triệu Thanh Tử nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nàng chuyên chú tiếp tục viết chữ, nhàn nhạt nói: “Đã biết, lui xuống đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hắc y nữ tử đi rồi, Triệu Thanh Tử xoa xoa cái cổ để giảm bớt đau nhức. Nàng buông bút xuống, khuôn mặt mỉm cười.
Đằng Vân Trai là tài sản Minh Duyệt công chúa để lại cho Triệu Thanh Tử, thế nhưng lại không có ai biết chuyện này cả, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, những thứ đó đều được Vân Cô quản lý.
Vân Cô vốn được Minh Duyệt công chúa lưu lại để trông nom Triệu Thanh Thư và Triệu Thanh Tử, nhưng Triệu Thanh Thư cảm thấy muội muội càng cần chiếu cố hơn hắn nên để Vân Cô toàn lực chăm sóc Triệu Thanh Tử.
Mới đầu Đằng Vân Trai cũng không có lớn như hiện giờ, chỉ là sau này Triệu Thanh Tử bắt tay vào kinh doanh nên dần dần có dáng vẻ này.
Nghĩ đến bản thân muốn đưa tiền mà còn phải vòng vèo như vậy, Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc trước nghe Ngô Ưu nói mớ đều tưởng niệm sườn heo kho tàu, bởi vậy lần này nàng liền chuẩn bị sườn heo kho tàu, lại sợ người nọ không muốn sống mà ăn hỏng thân thể, Triệu Thanh Tử liền đổi những tuyển thủ dự thi thành thuộc hạ của nàng.
Làm như vậy có chút trái với lẽ thường, Triệu Thanh Tử cau mày, trong lòng nàng cầu nguyện Ngô Ưu ngàn vạn không cần phát hiện.
Kỳ thật, nàng đã hoàn toàn nghĩ nhiều, Ngô Ưu giờ phút này đang đắm chìm trong sự vui sướng vì trở nên giàu có trong một cái chớp mắt, đồng thời bởi vì chân của Triệu Thanh Tử có thể được cứu chữa, vui sướng liền thành gấp đôi.
Nàng đã không có cách nào tự hỏi nhiều như vậy.
Ngô Ưu nắm vàng trong tay, tim đập đến có chút nhanh.
Nàng vui vẻ nói: “Được cứu rồi.”
Trên xà nhà, thuộc hạ của Triệu Thanh Tử nghe thấy được, mày nhăn lại, sau đó lén lút đi đến hầu phủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Ưu: Hiện tại vẫn còn không rõ lắm nước bọt có tác dụng sát trùng hay không?
Triệu Thanh Tử (mày nhăn lại): Vậy ngươi đang chiếm tiện nghi của ta?
Ngô Ưu (kinh hoảng): A Tử ngươi nghe ta giải thích!
Triệu Thanh Tử ( biểu tình ngượng ngùng): Nhiều chiếm chút, không quan hệ.
Ngô Ưu trong gió hỗn độn.