Chuyện công chúa và cháu đích tôn của Thường An Hầu tư bôn khiến cho hoàng đế vô cùng phẫn nộ, định nghiêm trị những người có liên quan đến chuyện này, nhưng sau đó Hoàng Hậu đã đứng ra gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Trương Văn Kỳ cũng chủ động tiến cung thỉnh tội, nhưng hoàng đế sao có thể động nàng, tuy rằng không có sắc mặt gì tốt, nhưng cuối cùng vẫn không nhẹ không nặng mà bỏ qua, chỉ phạt Trương Văn Kỳ cùng Trương Văn Hiên ba tháng bổng lộc.
Nhưng hoàng đế cũng không có từ bỏ, hắn phái truy binh muốn bắt lại hai người, đồng thời tuyên bố lệnh truy nã hai người bọn họ trong toàn bộ cảnh nội Đại Hân.
“Ngươi nói hai người bọn họ có bị bắt trở về không?”
Ngô Ưu nhìn lệnh truy nã được treo lên khắp đường phố thì có chút lo lắng. Tuy hai người bọn họ là nam nữ chủ trong nguyên tác, nhưng bởi vì nguyên nhân là như thế nên Ngô Ưu mới càng thêm lo lắng, bởi vì nguyên tác thích ngược chết bọn họ.
Triệu Thanh Tử mang khăn che mặt, lòng nàng cũng không có nhiều lo lắng, Trương Bá Ngộ tên kia thoạt nhìn rất cơ linh, không đến mức lại bị bắt trở về, dù cho có bị bắt Triệu Thanh Tử cũng sẽ nghĩ cách lại để cho bọn họ chạy đi.
Nhưng mà Triệu Thanh Tử có chút tiếc nuối, dáng vẻ hoàng đế cữu cữu của nàng bạo nộ nhất định là rất thú vị, đáng tiếc nàng không thể nhìn thấy.
Sau việc ngày hôm qua, ca ca nàng càng làm việc thêm điên cuồng. Triệu Thanh Tử thật sự lo lắng, nhưng nàng cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Ngô Ưu nói để hắn bình tĩnh một đoạn thời gian thì tốt rồi, nàng tin tưởng lời Ngô Ưu nói sẽ không sai. Hiện tại Triệu Thanh Tử có chút lười, trước đây mỗi khi nàng muốn làm một việc gì đó thì đều luôn suy xét tính khả thi, hiện giờ chỉ cần Ngô Ưu nói cái gì nàng liền tin cái đó.
Bản thân Triệu Thanh Tử đương nhiên cũng đã nhận ra, nhưng mà nàng cũng không tính toán sửa, bởi vì nàng tin tưởng Ngô Ưu sẽ không thương tổn nàng.
“Ngô tiểu thư! Triệu tiểu thư!”
Là giọng của Mạc Tử Ý, Ngô Ưu quay đầu đồng thời có chút kinh ngạc, bởi vì hôm nay Mạc Tử Ý không có mặc nam trang mà là nữ trang.
Triệu Thanh Tử đương nhiên cũng chú ý tới, nhưng nàng cũng suy ngẫm thật nhiều.
Mạc Tử Ý chạy tới bên cạnh hai người, Ngô Ưu cười cùng nàng chào hỏi: “Mạc tiểu thư, ngươi đây là?”
Bởi vì Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều nhìn chằm chằm nàng, Mạc Tử Ý hơi ngượng ngùng: “Phụ thân nói ta không cần lại thay thế thân phận của ca ca nữa, mộ bia và linh vị của ca ca cũng được sửa trở lại.”
Ngô Ưu nhìn người thiếu nữ thanh tú trước mắt, tuy Ngô Ưu có chút nghi hoặc, nhưng mà Mạc Tử Ý có thể chân chính là chính mình, nàng thật lòng cảm thấy vui vẻ thay nàng ấy.
Triệu Thanh Tử cười nhìn hai người, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Nàng đoán là Mạc lão gia bên kia hẳn là muốn hành động, bọn đạo tặc hoặc nói đúng hơn là tư binh kia cần phải nhanh chóng giải quyết mới được. Triệu Thanh Tử vốn định mời Mạc Tử Ý đến Vĩnh Định hầu phủ làm khách, nhưng nghĩ đến Giang Hồng còn nằm ở trong phủ, nếu như bị nàng ấy phát hiện thì cũng không tốt, Giang Hồng hiện tại còn hôn mê, nhưng mà Chu đại phu nói nàng không sao.
Mấy người lại hàn huyên trong chốc lát, sau đó liền cáo biệt.
Đám người Ngô Ưu giờ phút này vô cùng vui vẻ, nhưng Dục Triều Nhị hoàng tử lại không có vui vẻ như vậy. Rốt cuộc vịt chưa kịp tới tay thì đã bay mất, huống hồ trước đây hắn luôn miệng khoe khoang Tam công chúa sẽ gả cho hắn, hiện giờ Tam công chúa lại chạy theo người khác.
Tuy rằng hắn da mặt dày, nhưng vẫn không chịu nổi kích thích này, Đại Hân hoàng đế tuy rằng thoạt nhìn ôn hòa, nhưng cũng không phải là nhân vật mà người như hắn có thể nhăn mặt.
Vì thế hắn chỉ có thể trút giận lên thuộc hạ đi theo mình.
Trong đoàn sứ thần Dục Triều phái tới lần này, người phụ trách chính là La Vấn, hắn nhìn tên Nhị hoàng tử vô dụng, nhịn không được mà lắc đầu.
Đám thuộc hạ đi theo đều được chọn lựa trong quân binh Dục Triều, bị Nhị hoàng tử vô duyên vô cớ đánh chửi trừng phạt như vậy, La Vấn vẫn có chút không đành lòng, hắn không thể không tiến lên khuyên nhủ: “Nhị hoàng tử bớt giận, Tam công chúa kia cũng chỉ là tiểu nha đầu thô bạo vô lý mà thôi, Dục Triều ta giai lệ muôn vàn, nhất định có thể tìm được người càng hợp tâm ý điện hạ.”
Nhị hoàng tử nhìn La Vấn: “La sứ thần ngươi không hiểu, chúng ta cũng đã ở Đại Hân thật lâu rồi, khi nào thì mới về nước, ta nhớ mẫu hậu.”
La Vấn cúi đầu, đáp: “Điện hạ hãy kiên nhân, tình thế nước ta vẫn chưa ổn, chờ ổn định rồi lại quay về cũng không sao.”
Nhưng Nhị hoàng tử nào nghe lọt mấy lời này, nơi đây không phải Dục Triều, tuy rằng Đại Hân đối với bọn họ lễ ngộ có thêm, nhưng Nhị hoàng tử vẫn bị hạn chế hoạt động, hiện giờ người hắn coi trọng cũng không thể đoạt về được.
Trong lòng hắn sớm đã không kiên nhẫn, hắn hất văng toàn bộ trà cụ trên bàn xuống đất, đột nhiên bạo nộ nói: “Tình thế chưa ổn? Không phải chỉ có mấy tên phản tặc thôi sao, vậy mà phụ hoàng đều giải quyết không được!”
Ấm trà bị Nhị hoàng tử quét xuống va phải La Vấn, nước trà khuynh đảo xối lên y phục hắn, lá trà trong ấm cũng dính trên người hắn, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lòng La Vấn bốc lên lửa giận, nhưng mà hắn không dám phát tác, chỉ có thể nở nụ cười khuyên nhủ tên chủ tử không có đầu óc này: “Điện hạ bớt giận, rất nhanh sẽ tốt.”
Nhị hoàng tử phát tác trong chốc lát, những tích tụ trong lòng xem như giảm bớt đi rất nhiều. Hắn phất tay để các thị vệ đang quỳ trên mặt đất đi ra ngoài, chỉ để lại La Vấn: “Đại Hân hoàng đế vì an ủi ta nên chuẩn bị làm hội luận võ, còn mời ta đi xem, chẳng lẽ ta nói không bằng tận lực bắt nữ nhi kia của hắn đem về tặng cho ta.”
Không biết vì sao Nhị hoàng tử lại chấp nhất với Tam công chúa như thế, La Vấn thật sự không nghĩ ra, nhưng hắn không chuẩn bị hỏi, chỉ đáp lại: “Dục Triều thượng võ, luận võ chính là trò tiêu khiển của Dục Triều, Đại Hân hoàng đế đây là muốn kỳ hảo với ngài.”
Nhị hoàng tử nghe vậy, không chút nào để ý: “Ngoạn ý kia có cái gì đẹp, nhưng mà ta ở kinh thành lâu như vậy, sao mà cũng không thấy người chúng ta đặt ở Đại Hân?”
La Vấn biết nguyên nhân, nhưng mà lại không dám trả lời, không thể nói là sợ Nhị hoàng tử thấy sắc nảy lòng tham đi. La Vấn không ngừng kêu khổ ở trong lòng, đi theo tên chủ tử như vậy, hắn vốn dĩ đã không có quá nhiều tóc, mà nay tóc rụng càng lúc càng nhanh.
Hắn dùng tay áo lau đi mồ hôi trên đầu, qua loa lấy lệ nói là nàng bận quá.
Nhị hoàng tử cũng không nghĩ quá nhiều, hắn bắt đầu suy ngẫm nên làm như thế nào ở luận võ ngáng chân Đại Hân, làm cho bọn họ không còn mặt mũi. Hai nước là địch nhiều năm, tất nhiên là thấy nhau không hợp mắt.
Thấy Nhị hoàng tử không nói chuyện nữa, lòng La Vấn cũng yên ổn trở lại. Lần này Dục Triều cũng không có thật lòng hòa đàm, chỉ là trong nước bọn hắn xảy ra chuyện, hoà đàm chỉ là thủ thuật che mắt, khiến Đại Hân không chú ý, miễn cho bọn họ xông vào chiếm lấy đất nước.
Giờ phút này Trương Văn Kỳ và Ngô Chiêm đều ở kinh thành, nếu như có thể lặng lẽ diệt trừ một người cũng đã rất tốt, chỉ là tư binh bố trí ở Cẩm Châu xảy ra vấn đề, gián điệp xếp vào Đại Hân đã đến xem xét, kể từ đó La Vấn muốn xuống tay với hai người Trương Văn Kỳ cũng đã trở thành chuyện phiền toái rất nhiều.
Một nhà Thường An Hầu ngoại trừ Trương Văn Lý ra thì đều trung thành và tận tâm với Đại Hân, vẫn là Ngô Chiêm dễ xuống tay hơn nhiều.
Trong mắt hiện lên tính toán, hắn biết Ngô Chiêm có một nữ nhi không nên thân, có lẽ nên xuống tay từ chỗ này. Thế nhưng gián điệp mà bọn họ xếp vào nói tốt nhất đừng động nàng, bởi lẽ nàng và Triệu Thanh Tử thường ở bên nhau.
La Vấn có chút không tin, đều đã tới kinh thành, hắn nhất định phải làm cái gì đó mới được.
“Hắt xì!”
Ngô Ưu hắt xì, nàng nhịn không được mà ôm chặt chính mình thêm một chút, nghĩ đến thời tiết gần đây chuyển lạnh, xem ra phải mặc thêm vài lớp áo mới được.
Lúc này Triệu Thanh Tử đang uống thuốc, mặc kệ xem bao nhiêu lần Ngô Ưu đều cảm thấy bội phục, chỉ ngửi liền biết thuốc kia rất đắng, nhưng A Tử có thể uống xong trong một ngụm, mày đều không có nhăn một chút.
Triệu Thanh Tử uống thuốc xong, đặt chén lên bàn, Ngô Ưu lấy khăn tay cho nàng lau khóe miệng.
Trước đây Ngô Ưu không quen dùng khăn tay, chỉ là sau khi cùng Triệu Thanh Tử ở bên nhau, nàng cũng bất tri bất giác mà mang theo. Họa tiết trên khăn là do Ngô Ưu tự mình thêu, nàng vốn dĩ muốn thêu cây trúc, chỉ là thêu có hơi béo một chút, đến cuối cùng như là cái thùng xăng màu xanh lục...
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn mứt hoa quả, dùng để cho Triệu Thanh Tử ngọt miệng, Ngô Ưu đút cho nàng một viên, nhìn nàng ăn xong mứt hoa quả, Ngô Ưu cảm giác trong lòng mình cũng thoải mái lên.
“Thuốc này sao lại có hiệu quả chậm như vậy, đều đã một tháng, một chút khởi sắc cũng không có.”
Ngô Ưu có chút khẩn trương, nàng sợ rằng hy vọng sẽ mất đi.
Triệu Thanh Tử kỳ thật không lo lắng, nàng đều đã nằm liệt mười hai năm, lúc này mới một tháng, nàng chờ nổi.
Vì thế nàng cũng không quá để ý, chỉ tiếp tục lật sách: “Không vội, ta tin tưởng Chu đại phu, nàng nói có thể trị thì nhất định có thể trị được.”
Ngô Ưu thấy nàng nhàn nhã như vậy cũng không có biện pháp, chỉ vội vàng mở cửa sổ để ánh sáng chiếu vào nhiều hơn, để nàng đọc sách dễ dàng hơn một chút.
Ngô Ưu trở lại, ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Tử, nhìn thấy quyển sách quen thuộc Ngô Ưu lại nhịn không được thầm mắng: “A Tử, quyển sách này ngươi đều đã đọc thuộc lòng rồi, đẹp thì đẹp, nhưng mà xem nhiều như vậy cũng sẽ chán đi.”
Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn về phía nàng: “Ngươi biết cái gì?”
Ngô Ưu liền không phục, dù sao kiếp trước nàng cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết: “Sao mà không hiểu, đây còn không phải là chuyện tình giữa hoa khôi và đạo tặc sao.”
Ánh mắt Triệu Thanh Tử mang theo ý cười: “Ngươi không cảm thấy này rất quen thuộc?”
Là rất quen thuộc, Ngô Ưu đột nhiên nhớ tới Giang Hồng cùng Lệ nương. Giang Hồng là đạo tặc, Lệ nương là hoa khôi, nhưng mà sách này vốn dĩ được viết theo hình mẫu của Lệ nương.
Chỉ là tính cách của hoa khôi kia hoàn toàn không giống với Lệ nương. Khi Lệ nương còn sinh thời, chuyện giữa nàng và Giang Hồng vẫn được bá tánh thường xuyên bàn tán, có người dùng câu chuyện này viết sách cũng không có gì quái lạ.
Nhưng Ngô Ưu luôn cảm thấy, lời A Tử muốn nói không có đơn giản như vậy, nhưng nàng cũng nghĩ không ra là cái gì: “A Tử muốn nói đến Lệ nương và Giang Hồng sao, khi Lệ nương sinh thời, nàng đã nói với ta quyển sách này được viết theo hình mẫu của nàng, chẳng qua là hứng thú của những người nhiều lời ở kinh thành mà thôi.”
Ánh mắt Triệu Thanh Tử lóe lóe: “Ta chỉ là có chút đồng cảm thôi, đúng rồi, qua mấy ngày nữa sẽ có hội luận võ, A Ưu có muốn đi chơi hay không?”
Ngô Ưu không có hứng thú với những chuyện này, nàng cũng không muốn cho hoàng đế chú ý tới nàng, bởi vậy nàng lắc đầu cự tuyệt: “Không đi, huống hồ phụ thân cũng không hy vọng ta đi, hắn sợ Hoàng Thượng bắt ta đến chiến trường.”
Ngô Chiêm tựa như gà mái già hộ nhãi con, khiến cho Triệu Thanh Tử cũng bật cười: “Hoàng đế không phải vẫn luôn muốn bắt ngươi đến chiến trường sao? Nhưng hắn có bao giờ thành công đâu.”
Nói như vậy hoàng đế cũng thật là mất mặt. Tuy Ngô Ưu muốn nỗ lực trở thành một người xứng đôi với Triệu Thanh Tử, nhưng chiến trường quá hung hiểm, một không cẩn thận liền sẽ vứt bỏ tánh mạng.
Trước đây nàng không cầu tiến cho nên không muốn ra chiến trường, hiện giờ là trong lòng có vướng bận, cho nên càng quý trọng mạng sống của mình.
Ngô Ưu nhún vai: “Đã là giữa trưa, ngươi có muốn ngủ trưa một chút hay không?”
Triệu Thanh Tử vừa lúc cũng có chút buồn ngủ, vì thế nàng gật đầu đồng ý.
Một mình Triệu Thanh Tử đương nhiên không thể lên giường, bình thường là Tĩnh Dung hoặc là Vân Cô hỗ trợ, sau này không biết như thế nào mà việc này liền biến thành Ngô Ưu chuyên chúc.
Ngô Ưu bế Triệu Thanh Tử lên, đang chuẩn bị đặt nàng lên giường, đột nhiên thấy sắc mặt Triệu Thanh Tử biến đổi, đôi mắt trợn to như là thập phần không thể tin được.
Ngô Ưu đột nhiên khẩn trương, nàng nhanh chóng đặt Triệu Thanh Tử ở trên giường, ngồi xuống sốt ruột hỏi: “A Tử ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!”
Triệu Thanh Tử nở nụ cười, nàng nhìn Ngô Ưu, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, nàng quá kích động.
Nàng vừa khóc vừa cười, làm trái tim Ngô Ưu cũng co rút khẩn trương, cho rằng nàng lại là trúng phải kỳ độc, đang muốn đi kêu Chu đại phu nhưng tay lại bị Triệu Thanh Tử giữ chặt.
“A Ưu, chân ta có cảm giác, khi ngươi vừa mới ôm ta, ta cảm giác được!”