“Tiểu thư, ngày mai Ngô Ưu tiểu thư sẽ hồi kinh.”
Nghe được lời Tĩnh Dung nói, ánh mắt của Triệu Thanh Tử lập tức sáng rực lên, nói thật thì thời gian dài không thể gặp được Ngô Ưu, nàng thật sự rất nhớ nàng ấy.
Sau khi ân oán giữa Thập Thất và Giang Hồng kết thúc, Triệu Thanh Tử vẫn luôn suy nghĩ mãi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nàng cũng cảm thấy bản thân thật may mắn, may mắn rằng giữa nàng và Ngô Ưu không có nhiều ngăn cách như vậy.
Hiện tại xem ra những ác mộng lúc trước nàng thấy đều không đáng tin, Ngô Ưu ở trên chiến trường giao tranh lâu như vậy, cũng không biết là có bị trọng thương hay không.
Triệu Thanh Tử có chút ảo não, nàng cảm thấy nhất định là vì bản thân quá mức quan tâm nên ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.
Tĩnh Dung đứng ở một bên, cũng không quấy nhiễu tiểu thư suy nghĩ. Tuy sắc mặt nàng vẫn rất bình thuờng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, dù sao thì cuộc sống của tiểu thư mười mấy năm qua cũng hề suôn sẻ.
Mãi đến mấy năm gần đây, Ngô Ưu xuất hiện, tiểu thư mới dần dần mỉm cười thật lòng.
Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng Triệu Thanh Tử cũng không có quên chính sự, nàng hỏi tiếp: “Trương Văn Kỳ còn ở Cẩm Châu?”
“Đúng vậy, Trương nguyên soái còn ở Cẩm Châu tìm kiếm Trương Văn Lý.”
Triệu Thanh Tử thưởng thức quân cờ trong tay, kỳ thật hoàng đế muốn để cho Trương Văn Kỳ và Ngô Ưu cùng nhau trở về, nhưng Trương Văn Kỳ đơn thương độc mã quay lại không phải là để mặc hoàng đế vo tròn bóp dẹp sao?
Triệu Thanh Tử sao có thể để cho Trương Văn Kỳ gặp chuyện, những điều này nàng đã sớm suy xét tới.
Trước khi đại chiến kết thúc, nàng đã viết thư công đạo cho Ngô Ưu, để nàng ấy nghĩ cách khống chế Trương Văn Lý, sau đó lại dùng Trương Văn Lý khống chế Trương Văn Kỳ.
Trương Văn Kỳ không giống với Thường An Hầu, hai người tuy đều ngu trung, nhưng Trương Văn Kỳ cũng không biết bộ mặt thật của hoàng đế, mà Thường An Hầu dù có biết thì vẫn nguyện ý trợ giúp hoàng đế.
Nói cách khác, Trương Văn Kỳ có chút bướng bỉnh, nàng chỉ tin vào những gì mà mình nhìn thấy, luôn quan tâm đúng sai trong mọi việc.
Bởi vậy trước kia Trương Văn Lý bị hoàng đế bày kế, nàng cũng không có tin lời giải thích của Trương Văn Lý, nhưng nàng đối với Trương Văn Lý vẫn có thân tình, cho nên cũng sẽ nghĩ mọi cách giữ được tính mạng của hắn.
Lại suy tư một phen, Triệu Thanh Tử phân phó: “Bảo Vân Cô cẩn thận an bài, trên triều đình phản ứng như thế nào?”
“Đã có đại thần thượng tấu, nói Trương Văn Kỳ cự tuyệt không trở về kinh là vì có tâm mưu phản, hoàng đế chỉ nói ngày sau lại bàn bạc.”
Triệu Thanh Tử cười lạnh một tiếng: “Giả nhân giả nghĩa, chỉ là Trương Văn Kỳ hiện giờ không dễ động đến mà thôi. Một khi trận chiến kết thúc, địa vị của võ tướng tất nhiên sẽ được nâng cao, có chút người không thể kiềm chế được, trên dưới triều đình đều mang tâm tư, thật là nhàm chán đến cực điểm.”
Nếu không phải bọn người nhàm chán này vì quyền lợi mà lục đục với nhau, Triệu Thanh Tử cảm thấy bản thân cùng Ngô Ưu cũng không cần liều mạng đến vậy.
Chỉ cần tay Ngô Ưu bị đâm phải Triệu Thanh Tử đều sẽ đau lòng muốn chết, nghĩ đến hiện tại Ngô Ưu ở trên chiến trường mệt chết mệt sống, tuy rằng không có trọng thương, nhưng bị thương hẳn là không thể tránh khỏi.
Ngô Ưu đương nhiên sẽ không nói những việc này cho Triệu Thanh Tử, nhưng mà bên người nàng còn có Vân Cô, cho nên mỗi lần Ngô Ưu bị thương Triệu Thanh Tử đều sẽ biết.
Nội tâm phẫn nộ vô pháp phát tiết, Triệu Thanh Tử liền trút giận lên đầu hoàng đế đương triều.
Nhận ra mình lại suy nghĩ lung tung, Triệu Thanh Tử nhanh chóng thu lại tâm tư: “Ta đoán không bao lâu nữa hoàng đế sẽ xuất binh thảo phạt Trương Văn Kỳ.”
Kỳ thật Tĩnh Dung có chút khó hiểu: “Đại chiến mới vừa kết thúc mà đã giết công thần, đây không phải khiến người chỉ trích sao?”
Triệu Thanh Tử nhìn cây hoa quế trong đình viện, hiện giờ hoa quế đã nở, mùi hương vô cùng nồng đậm, nàng hoảng hốt nhận ra một năm lại trôi qua.
Nàng buông quân cờ trong tay xuống, kiên nhẫn giải thích: “Năm đó Trương Văn Lý cũng được xem là anh hùng, nhưng hiện giờ phong bình hắn như thế nào ngươi cũng biết.”
Tựa hồ là cảm thấy hơi buồn cười, Triệu Thanh Tử lắc lắc đầu: “Đại Hân có nhiều người như vậy, nhưng người thật sự hiểu Trương Văn Kỳ lại rất ít, đại đa số người đều là bảo sao hay vậy.”
“Mọi người đều nói Trương Văn Kỳ là anh hùng thì nàng sẽ là anh hùng, một ngày kia mọi người đều nói nàng kể công kiêu ngạo, muốn tự mình xưng vương, vậy thì nàng chính là phản tặc.”
“Tuy rằng sự thay đổi này quá lớn, nhưng mọi người cũng chỉ sẽ cảm thán một tiếng 'thì ra Trương nguyên soái là loại người người thế này, vậy mà ta vẫn luôn cho rằng nàng là anh hùng đây', ngươi nói xem?”
Triệu Thanh Tử cười nhìn về phía Tĩnh Dung, Tĩnh Dung vô pháp phản bác.
Thấy Tĩnh Dung trầm mặc, Triệu Thanh Tử vỗ tay, vẫn cười đến vui vẻ: “Được rồi, ngươi trước lui xuống đi, nhớ chú ý chặt chẽ động tĩnh ở Thường An Hầu phủ và triều đình, còn phải bảo vệ tốt Ngô tướng quân.”
Tĩnh Dung lĩnh mệnh đi xuống, bên trong tiểu viện tức khắc chỉ còn lại một mình Triệu Thanh Tử, nàng thở dài một tiếng: “Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, nào có ai dốc hết tâm tư đi tìm hiểu một người xa lạ.”
Triệu Thanh Tử đứng dậy đi đến dưới cây hoa quế, trên cây đã điểm xuyết không ít màu vàng. Triệu Thanh Tử nhớ lại, khi nàng và Ngô Ưu bắt đầu cũng là lúc hoa quế tỏa hương ngào ngạt.
Tuy rằng nàng bị nàng ấy đâm một kiếm, lúc ấy trong lòng thực tức giận, còn nghĩ rằng nhất định phải thọc nàng ấy thành một cái sàng.
Chỉ là không ngờ người kia sẽ đột nhiên thổ lộ với nàng, thổ lộ với trò cười trong kinh thành, thổ lộ với một phế vật tàn tật, thật là làm người một chút chuẩn bị cũng không có.
Lúc ấy nàng cảm thấy rất kinh ngạc, lúc sau Ngô Ưu lại bế nàng đi tìm đại phu, Triệu Thanh Tử nhìn biểu tình của Ngô Ưu, biết được nàng ấy thật sự quan tâm đến mình.
Vì thế Triệu Thanh Tử suy nghĩ rất nhiều, nàng bắt đầu hoài nghi có phải trước kia mình đã hiểu lầm hay không. Ngô Ưu năm lần bảy lượt khiêu khích nàng kỳ thật mục tiêu cũng không phải là Trương Bá Ngộ mà là vì muốn cho nàng chú ý.
Hiện tại ngẫm lại, trước kia dù cho nàng không có mặt, Ngô Ưu cũng vẫn luôn dán lấy Trương Bá Ngộ không bỏ, từ đầu tới cuối đều là một hồi hiểu lầm.
Triệu Thanh Tử không khỏi bật cười thành tiếng, nghĩ lại đều cảm thấy bản thân thật ngốc: “Lúc trước sao lại dễ dàng tin rằng nàng yêu ta đây? Hiện giờ xem ra, nàng chỉ là vì bảo mệnh mà thôi.”
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, mặc kệ bắt đầu bằng cách nào, kết cục hiện giờ đã là tốt nhất.
Triệu Thanh Tử vươn tay hái xuống mấy đóa hoa ngọt hương, tạm thời bỏ xuống mưu tính trong lòng: “Đã đến lúc kết thúc.”
Không ngoài dự đoán của Triệu Thanh Tử, ngày thứ ba sau khi Ngô Ưu trở về, Trương Văn Kỳ vẫn không hề quay lại, trên triều đình tấu chương yêu cầu thảo phạt Trương Văn Kỳ càng lúc càng nhiều.
Ngô Chiêm hiểu rõ con người của Trương Văn Kỳ, hắn ở trong triều đình khắc khẩu với những người đó, nhưng hoàng đế nói hắn bệnh nặng mới khỏi không thể bị kích thích, bảo hắn không cần thượng triều mà hãy ở nhà tĩnh dưỡng.
Hành động này gián tiếp biểu lộ thái độ của hoàng đế, vì thế những người đó càng không kiêng nể gì.
Trương Văn Kỳ trị quân nghiêm khắc, không lợi dụng quyền lực, bởi vậy nàng đắc tội rất nhiều người. Huống hồ quyền thế của nàng càng lúc càng lớn, cục diện vốn trọng văn khinh võ của Đại Hân nhất định sẽ thay đổi.
Một ít văn thần quen kiêu căng, người trước kia thấp hơn bọn họ một bậc đột nhiên đứng lên muốn cùng ngồi cùng ăn với bọn họ, trong lòng tất nhiên là không thoải mái.
Đồng thời ở kinh thành bắt đầu dấy lên những tin đồn nhảm nhí, mọi người đều nói Trương Văn Kỳ không trở lại là vì muốn tạo phản, lại có rất nhiều người liên tưởng đến chuyện năm đó của Trương Văn Lý và chuyện Trương Bá Ngô cùng công chúa tư bôn.
Trong lúc nhất thời Thường An Hầu phủ đứng ở đầu ngọn gió, mọi người đều nói trời cao không thương lão hầu gia, khiến cho hắn có nhiều tử tôn bất hiếu như thế.
Mấy tin tức này đương nhiên đều truyền vào trong tai lão hầu gia, một mình hắn trầm mặc ở chính đường, hiện giờ trong phủ cũng chỉ còn lại đại nhi tử của hắn.
Nhưng con trai cả bận rộn, cũng không thường ở trong phủ, hắn rõ ràng là có nhiều con nối dõi nhưng bây giờ lại một mình cô đơn.
Thân thể lão hầu gia càng không khỏe, hiện giờ ngay cả đi đứng cũng đều lao lực, hắn ho khan hai tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Hoàng Thượng muốn thu quyền, Kỳ nhi nha đầu sao còn không trở lại?”
Sau khi suy nghĩ thật lâu, lão hầu gia vẫn quyết định tự mình đi Cẩm Châu nhìn một cái.
Lúc trước, sau khi tiểu nhi tử bị cách chức, lão hầu gia liền khiến Trương Văn Kỳ dốc sức cho quân doanh, Trương Văn Kỳ khác với Trương Văn Lý, nàng càng dễ cho hắn khống chế.
Nghĩ nghĩ lão hầu gia lại bắt đầu ho khan, sau khi hòa hoãn hắn liền chống quải trượng từng bước một ra khỏi cửa, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đi đến Cẩm Châu.
Hạ nhân nhắc nhở hắn cần bảo trọng sức khỏe, nhưng hắn mắt điếc tai ngơ.
Tin lão hầu gia đến Cẩm Châu lại nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trong kinh thành.
Ngô Ưu giờ phút này đang ở Vĩnh Định hầu phủ bầu bạn với Triệu Thanh Tử, nghe thấy tin này cũng không khỏi cảm khái: “A Tử, ngươi cũng quá thần thông quảng đại rồi, quả đúng như lời ngươi nói.”
Triệu Thanh Tử cũng không khách khí: “Tất nhiên rồi, hiện giờ Ngô bá phụ như thế nào?”
Ngô Ưu thoạt nhìn có chút buồn rầu: “Cẩu hoàng đế nói là để hắn nghỉ ngơi, nhưng kỳ thật chính là giam lỏng, ta hôm nay vẫn có thể chuồn êm ra, nhưng mà tại sao nhà ta lại có mật đạo thông với Vĩnh Định hầu phủ? A Tử, là ngươi đào sao?”
“A? Những ngày ngươi không ở đây quá nhàm chán, ta liền phân phó người đào một cái.”
Không biết như thế nào Ngô Ưu lại nghĩ tới mật thất nơi Triệu Thanh Tử lúc trước thẩm vấn Thu Họa, xem ra lão bà của nàng còn rất thích đào động.
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu trầm tư, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vì thế liền dò hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Ngô Ưu nằm sấp trên bàn, đổi sang tư thế khiến bản thân thoải mái hơn: “Ta đang nghĩ, sau khi tất cả kết thúc, hôn lễ của hai ta phải làm hoành tráng một chút mới được.”
Triệu Thanh một mặt cảm thấy nàng nhất định là đang nói dối, một mặt lại nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng đều ở chung lâu như vậy, Triệu Thanh Tử cũng sẽ không còn lúng túng như lúc ban đầu.
“Ngươi lại trêu chọc ta, khi nào ngươi mới có thể nghiêm túc đây.”
Ngô Ưu đúng lý hợp tình mà phản bác: “Đùa giỡn lão bà không phải là chuyện chính đáng sao? Huống hồ ta rất thường xuyên đứng đắn, không tin thì ngươi chờ Vân Cô trở về rồi hỏi bà ấy, trên chiến trường ta rất là uy phong!”
Không thể không nói dáng vẻ Ngô Ưu đắc ý dào dạt như vậy cũng thực đáng yêu, nhưng lão bà có nghĩa là gì, đó là từ ngữ của thế giới khác sao?
Triệu Thanh Tử mang theo một ít tò mò, hỏi: “Lão bà là nương tử sao?”
Lúc này Ngô Ưu mới phát hiện nàng kích động nói lỡ miệng, nhưng nàng cũng không để ý: “Đúng vậy, chính là nương tử.”
Triệu Thanh Tử cười nói: “Thật là từ kỳ quái.”
“Nơi nào kỳ quái, ngươi không cảm thấy rất hay sao? Dù cho ngươi biến thành lão bà bà thì ta cũng vẫn yêu ngươi... A! A Tử ngươi gõ đầu ta làm gì?”
Triệu Thanh Tử liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Tay ngứa, không khống chế được.”
Một chút sức lực của Triệu Thanh Tử căn bản không thể làm Ngô Ưu bị thương. Ngô Ưu nàng vẫn tự hỏi lý do Triệu Thanh Tử tức giận, cũng không biết có phải lời nàng mới nói khiến nàng ấy không vui hay không.
Giờ phút này Triệu Thanh Tử đưa lưng về phía nàng, Ngô Ưu xoay Triệu Thanh Tử qua, nói: “Khi A Tử biến thành lão bà bà thì ta cũng là lão bà bà, đến lúc đó A Tử cũng không thể ghét bỏ ta hoa tàn ít bướm.”
Nhìn thấy Ngô Ưu mỉm cười nhìn mình, trong mắt là sự thâm tình không thể giấu được, Triệu Thanh Tử đỏ mặt, nàng giải thích: “Thực xin lỗi, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy cả đời này quá ngắn, mà ta lại quá tham lam, có bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ.”
Thì ra là như thế, Ngô Ưu đột nhiên minh bạch, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi Triệu Thanh Tử: “Ngươi quả nhiên là tiểu đồ ngốc, ngươi tin tưởng sao? Ta vượt qua thời không tìm thấy ngươi, mặc kệ là khi nào ta cũng đều sẽ tìm được ngươi.”
“Chuyện kiếp sau thì kiếp sau lại nói, đời này chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau.”
“Cho nên ngươi phải giữ gìn sức khỏe của mình, phải thường xuyên cười, như vậy chúng ta mới có thể sống đến một trăm tám mươi tuổi!”
Triệu Thanh Tử nhìn nàng cười đùa vui vẻ, liền nói: “Đều nghe theo ngươi, ngươi cũng phải như vậy, chuyện tòng quân đã là nhượng bộ lớn nhất của ta.”
Ngô Ưu ôm Triệu Thanh Tử vào lòng, ngửi lấy hương hoa sơn chi nhàn nhạt trên người nàng, nhẹ nhàng nói: “Làm sao có thể, ta không nỡ bỏ lại ngươi.”
Thời gian tĩnh lặng, không người quấy rầy, chỉ còn lại hai người dựa sát vào nhau.