Triệu Thanh Tử về đến nhà, trong lòng nàng vẫn có chút tức giận, vì thế nàng lại ngồi xuống bên cửa sổ, muốn dùng biện pháp cũ để bản thân bình tĩnh, nhưng mà nàng vẫn lại thất bại.
Trong lòng ảo não, nàng bất đắc dĩ phát hiện, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Ngô Ưu thì nàng liền khó có thể bình tĩnh giải quyết. Trong đình viện vẫn còn có tuyết chưa tan, mặt đất cũng ướt dầm dề, Triệu Thanh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại bắt đầu thất thần.
Vân Cô tiến vào phòng liền nhìn thấy tiểu thư một tay chống cằm, hai mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng thường thường nở nụ cười.
Vân Cô cười rồi lại lắc đầu, trong lòng nàng có chút cảm tạ Ngô Ưu. Trước kia, tuy tiểu thư cũng luôn thích ngẩn người, nhưng đó là bởi vì nàng không có hứng thú với vạn sự, không có việc gì cần phải nghĩ đến, mà hiện giờ nàng thất thần là bởi vì trong lòng nhớ đến người thương.
Bị tiếng mở cửa kinh động đến, Triệu Thanh Tử thu hồi nụ cười ở khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Cô: “Vân Cô, chuyện gì?”
Vân Cô quỳ một gối xuống đất, cung kính bẩm báo: “Sơn phỉ ở Cẩm Châu có dị thường, bộ hạ tìm hiểu tin tức báo lại tình báo, sơn phỉ kia cũng không giống sơn phỉ tầm thường, ngược lại thập phần có quy củ, tố chất còn cao hơn sơn phỉ rất nhiều.”
Sơn phỉ ở Cẩm Châu sao? Triệu Thanh Tử bắt đầu tự hỏi, Cẩm Châu sơn phỉ gây tai họa cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, hoàng đế đã phái vô số quan binh đến diệt phỉ nhưng lại không thể hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ, lần này thậm chí còn phái cả Trương Văn Kỳ đi diệt phỉ.
Trương Văn Kỳ từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân doanh, thậm chí còn trở thành chủ soái của một quân khi mới hai mươi chín tuổi, nàng hiện giờ đã giữ chức vị đại soái được sáu năm.
Phái ra người tài giỏi như thế cũng không được, khiến cho Triệu Thanh Tử có chút ngoài ý muốn. Tuy nói cũng là do tuyết rơi gây ra tai họa, nhưng như vậy cũng đã đủ chứng minh sơn phỉ khó chơi.
Nàng suy nghĩ một hồi, hỏi: “Gần đây sơn phỉ có dị động hay không?”
“Núi bị lớp tuyết dày bao phủ, bọn chúng ít xuống núi hoạt động, duy nhất một lần là cướp gạo thóc của Mạc gia, cũng là phú thương ở Cẩm Châu. Tiểu thư của Mạc gia cũng vì vậy mà bỏ mạng.”
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì nhíu mày, phân phó Vân Cô: “Ngươi phái người tiếp tục điều tra, nhưng mà cần phải cẩn thận, không thể làm cho bọn họ phát hiện, miễn cho rút dây động rừng.”
Nàng suy nghĩ rồi lại tiếp tục phân phó: “Ngươi cũng có thể đi điều tra Mạc gia kia một phen, nghe nói lúc đó thiếu gia của bọn họ còn sống, có thể đi hỏi thăm tình huống cụ thể của vụ cướp.”
“Vâng!”
Đợi đến khi Vân Cô đi rồi, Triệu Thanh Tử ngả người ra phía sau, nàng xoa xoa cái trán, trên mặt có chút mỏi mệt. Cẩm Châu chính là nơi cực kỳ quan trọng, vạn không thể sơ suất. Triệu Thanh Tử cũng không có ủng hộ triều đại này, nhưng mà nàng minh bạch, ở dưới thế cục lớn, sinh mệnh của mỗi người đều có vẻ thập phần nhỏ bé.
Chẳng qua là tìm đường lui cho nàng và ca ca mà thôi, hiện tại còn tiện thể dẫn theo Ngô Ưu, trong lòng Triệu Thanh Tử nghĩ như vậy.
Ở Cẩm Châu, bên trong một cửa hàng lớn của Mạc gia, Mạc Tử Ý đang ở quầy tính sổ sách. Từ sau khi ca ca chết, nàng phải thay thế thân phận của hắn, từ đây liền không còn tiêu dao như trước, mỗi ngày phải làm sổ sách khiến cho nàng hoàn toàn không thể thoát thân.
Hoặc là nói cách khác, Mạc Tử Ý nàng đang trốn tránh, nàng sợ hãi chính mình dừng lại thì sẽ miên man suy nghĩ. Hiện tại nàng suốt ngày không về nhà cũng là vì sợ bản thân nhìn thấy phụ thân thì sẽ nhịn không được mà oán trách.
Ca ca sinh thời tôn kính phụ thân nhất, có thể nói là phụ thân nói cái gì hắn liền nghe cái đó, không nghĩ tới điều này lại phải trả giá bằng mạng sống của hắn. Ngẩng đầu thoát khỏi đống sổ sách này, Mạc Tử Ý tính toán ngày tháng, còn có ba tháng nữa nàng cần phải đi đến kinh thành một chuyến.
Nàng nghĩ đến đó liền có chút sầu khổ, không biết khi nào mới có thể diệt hết bọn sơn phỉ trên núi. Nữ tướng quân lần trước cứu nàng hẳn là được triều đình phái tới diệt phỉ đi, có vẻ là vẫn chưa diệt phỉ thành công.
Mấy ngày nữa là đến trừ tịch, nàng vẫn phải đi về gặp mẫu thân mới phải. Hiện giờ đã là giữa trưa, Mạc Tử Ý hơi đói bụng, nhưng mà nàng ăn không quen thức ăn trong tiệm bình dân, vì vậy quyết định đi đến tửu lầu ăn.
Sau thảm họa tuyết rơi, bên trong thành Cẩm Châu cũng đã náo nhiệt trở lại, trên đường có chút ồn ào ầm ĩ, Mạc Tử Ý tùy tiện tìm một nhà tửu lầu rồi ngồi xuống, phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị thức ăn.
Trong lúc chờ đợi, nàng đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vã, bởi vì thanh âm có chút ồn ào, cho nên trong lòng Mạc Tử Ý không vui. Nàng vốn định nhẫn nhịn, không nghĩ tới tiếng cãi vã kia sẽ càng lúc càng lớn.
Trong lòng càng không thoải mái, Mạc Tử Ý nhấc chân đi xuống dưới lầu, phát hiện là điếm tiểu nhị đang khắc khẩu với một khất cái, nàng đi về phía trước vỗ vỗ bả vai của điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị vừa định nổi giận, nhưng sau khi nhìn thấy người vỗ bả vai mình là ai, lập tức đè xuống lửa giận: “Chính là làm ầm ĩ đến Mạc gia ngài sao, chuyện ở đây lập tức sẽ kết thúc, ngài trước lên lầu chờ đợi.”
Mạc Tử Ý vẫn chưa đáp lời, nàng nhìn khất cái ở phía cửa, chỉ nhìn thấy mơ hồ là một nữ tử, dáng người có chút thấp bé, cảm giác còn rất trẻ.
Khất cái nhìn thấy Mạc Tử Ý thì hai mắt sáng rực lên, giống như là nhìn thấy chúa cứu thế: “Xin công tử hãy thương xót ta, đã ba ngày nay ta không có ăn cơm.”
Chung quy vẫn có chút không đành lòng, sau khi Mạc Tử Ý phân phó điếm tiểu nhị thì lập tức dẫn nữ tử lên lầu hai, cùng ngồi với nàng.
Thức ăn rất nhanh đã được bưng lên, nhìn thấy nữ tử ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không kịp dùng đũa, Mạc Tử Ý bị sức ăn của nàng làm cho kinh ngạc một chút, lại sợ nàng nghẹn, vội rót cho nàng một chén nước.
Sau khi ăn uống no nê, nữ tử kia hành lễ, nói muốn lấy thân báo đáp, Mạc Tử Ý suýt chút nữa liền phun ra nước trà đang uống.
Nàng liên tục xua tay: “Không cần đâu.”
Nhìn vẻ mặt cự tuyệt của người đối diện, Giang Hồng nở nụ cười. Không sai, khất cái này chính là Giang Hồng. Lúc trước ám sát hoàng đế không có kết quả, ngược lại nàng còn bị Triệu Thanh Tử vừa lúc bắt được, vốn tưởng rằng bản thân nàng nhất định sẽ chết, không nghĩ tới sau khi nàng mắng chửi nàng ta một hồi thì lại có thể nhặt về tính mạng.
Nghĩ đến đây, Giang Hồng vẫn luôn rất nghi hoặc, nàng không rõ chính mình rốt cuộc vì sao lại sống sót, Triệu Thanh Tử buông tha nàng để làm gì.
Tuy rằng được bảo mệnh, nhưng mà tự do đã không còn. Ngọc Nhi nàng bị Triệu Thanh Tử đưa về Túy Hồng Lâu, nghe Triệu Thanh Tử nói đây là yêu cầu của nàng ấy.
Mà nàng lại biến thành cấp dưới của Triệu Thanh Tử, bị bắt bán mạng cho nàng ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút tức giận, Giang Hồng cảm giác Triệu Thanh Tử ác ý nhằm vào nàng, luôn đem những việc mệt nhất lại nguy hiểm nhất giao cho nàng, liền tỷ như lần này.
Mạc Tử Ý hòa hoãn: “Nha đầu ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
Nha đầu? Ngươi không lầm chứ. Ta đây ba mươi, thậm chí còn lớn hơn ngươi mười hai tuổi, ngươi vậy mà gọi ta là nha đầu!
Giang Hồng vốn định trực tiếp nói mình ba mươi, nhưng nàng lại nghĩ nói tuổi nhỏ một chút thì sẽ dễ tiếp cận hơn, vì vậy dùng ngữ khí cực kỳ đáng thương nói: “Năm nay mười sáu.”
Mười sáu, vậy là nhỏ hơn mình hai tuổi, Mạc Tử Ý ở trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy đứa nhỏ này thập phần ngoan ngoãn, lại có chút đáng thương.
Trong lòng nàng suy xét một chút: “Ta sẽ cho ngươi chút tiền bạc, đảm bảo ngươi tạm thời ấm no, ngươi đi mua hai thân quần áo, đi vào trong thành tìm một công việc, nuôi sống chính mình cũng không khó.”
Nhìn thiếu niên nghiêm túc vì chính mình suy xét, quả nhiên giống trong tư liệu, người này tính cách ôn nhu hiền hoà, nhân hậu, dễ dàng ở chung. Trong lòng Giang Hồng nghĩ, lần này nàng còn có thể đùa giỡn một phen.
Nàng tiếp tục đáng thương hề hề, nói: “Công tử, ngươi có thể thu lưu ta sao? Ta cái gì cũng đều có thể làm, giặt quần áo, nấu cơm, trải giường gấp chăn, ta mọi thứ đều được.”
Đương nhiên ta vẫn giỏi trộm đồ nhất, Giang Hồng ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.
Mạc Tử Ý hơi không kiên nhẫn, nàng cảm thấy hảo ý của nàng lại làm nàng bị vướng bận. Hiện giờ nàng thay thế thân phận của ca ca, ngoại trừ phụ thân và mẫu thân thì cũng không có ai biết chuyện này, cho nên hiện giờ nàng không có nha hoàn hầu hạ, bởi vì sợ rằng phải bị lộ tẩy.
Sau khi tỏ vẻ cự tuyệt nha đầu này, phát hiện nàng ấy căn bản không nghe, luôn muốn báo đáp nàng.
Mạc Tử Ý thấy thật sự không thể thuyết phục được nàng, liền ném tiền bạc cho nàng rồi vội vàng rời đi, muốn chạy thoát khỏi nàng.
Mạc Tử Ý vừa đi vừa quay đầu lại, phát hiện bản thân căn bản không có thể bỏ lại nha đầu kia, nàng ấy trước sau đều theo sau lưng nàng một đoạn ngắn.
Hôm nay gặp phải xui xẻo, trong lòng Mạc Tử Ý có chút sốt ruột. Nàng bước đi nhanh hơn, sau một nén hương lại phát hiện nha đầu kia đã không còn.
Mạc Tử Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chậm rãi đi đến cửa hàng nhà mình, đột nhiên đám người ở phía trước truyền đến một trận xôn xao, nàng chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà là cướp bóc, ăn trộm linh tinh.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi... Nàng đang muốn đi đường vòng, nhưng đột nhiên ở trên đường có một người lao đến trước mặt nàng, trong tay cầm một túi tiền, một bàn tay khác cầm một con dao nhọn dùng để giết lợn.
“Bắt ăn trộm! Người đó trộm túi tiền của ta! Bắt ăn trộm a!”
Giờ phút này Mạc Tử Ý cũng không muốn đi xem náo nhiệt, khi nàng đang muốn tránh đi, lại phát hiện tên ăn trộm cầm dao tiến về phía nàng, tốc độ rất nhanh, nàng cũng không có thời gian để tránh.
Sắc mặt nàng trắng bệch, trong lúc không biết phải làm sao, đột nhiên có bóng người xuất hiện ở trước mặt chắn một dao cho nàng, Mạc Tử Ý đỡ lấy nàng ta, mới phát hiện người chắn dao cho mình chính là nha đầu khất cái hôm nay.
Bên kia Mạc Tử Ý còn đang khiếp sợ cùng cảm động, bên này Giang Hồng kỳ thật đã tức giận đến hộc máu, nàng nhìn tên ăn trộm hung ác ở trước mắt đã bị người chế phục.
Nàng dùng vẻ mặt lặng lẽ truyền tin cho tên “ăn trộm”: “Không phải nói sẽ không đâm thật sao! Sao ngươi lại làm như vậy!”
Trong mắt của mọi người, thần sắc của tên “ăn trộm” vẫn luôn rất hung ác, nhưng kỳ thật hắn cũng đang đáp lại lời của Giang Hồng: “Tiểu thư nói đâm giả thì sẽ không có hiệu quả, đâm thật thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút, càng giống thật hơn.”
Giang Hồng phẫn nộ đến nỗi suýt chút nữa là ngăn không được, Triệu Thanh Tử ngươi cố ý! Nhìn “ăn trộm” bị người mang đi, Giang Hồng cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.
Kỳ thật, đối với người thường trà trộn trong giang hồ như Giang Hồng, chút vết thương này không phải là chuyện gì lớn, nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ, nàng nhắm lại hai mắt, làm bộ hôn mê bất tỉnh.
Mạc Tử Ý không dám để Giang Hồng dựa vào trên người nàng, bởi vì rất dễ bị người phát hiện, cho nên nàng đưa tay đỡ lấy lưng Giang Hồng. Nhìn người hôn mê bất tỉnh, nàng có chút sốt ruột, vội vàng đưa người đến y quán.
Nghe được đại phu nói không có việc gì, lúc này trong lòng Mạc Tử Ý mới bớt trầm trọng đi một chút, lại nghĩ tới người này lúc nãy chết sống muốn đi theo nàng.
Trong lòng nàng bắt đầu tự hỏi nên an trí nàng ấy như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui người này không thích hợp ở trong nhà. Nếu là để nàng ấy ở trong nhà, phụ thân chắc chắn sẽ có ý kiến, không bằng để nàng ấy ở cửa hàng quét dọn vậy.
Giang Hồng nằm trên giường ở y quán, nàng lén lút mở mắt ra, nhìn dáng vẻ thanh niên nhắm mắt trầm tư, nghĩ đến nhiệm vụ hiện giờ hẳn là đã thành công, trong lòng nàng nhiễm vài phần ý mừng.
Vết thương trên vai nàng bắt đầu đau nhức, Triệu Thanh Tử ngươi chính là cố ý!