Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, đường đến Thường An Hầu cũng không xa, nhưng không biết vì sao Ngô Ưu lại không muốn đi nhanh. Nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên xe lăn, chỉ cảm thấy dẫu cho người này ngụy trang ra dáng vẻ ôn nhu, nhưng cũng có thể khiến nàng an lòng.
Trong lòng có chút ngọt ngào, nghĩ đến khung cảnh ở trên nóc nhà lúc nãy, Ngô Ưu không khỏi có chút mặt đỏ tim đập. Ngữ khí của Triệu Thanh Tử khi nói những lời đó nghiêm túc lại ôn nhu, làm nàng nghe được cũng bất giác tin tưởng nàng ấy.
Phiêu bạc ở thế giới xa lạ này một hồi lâu, thì ra nhân sinh quỹ đạo của nàng đã hoàn toàn bị quấy rầy, Ngô Ưu không dám để mình dừng lại, nàng luôn cảm thấy bản thân phải tìm chuyện gì đó làm thì mới không bị nhấn chìm trong tưởng niệm.
Nàng trộm nhìn người ngồi trên xe lăn, mà mỗi khi Triệu Thanh Tử quay đầu lại, Ngô Ưu đều sẽ hoảng loạn thu hồi tầm mắt mình, như thể nàng sợ bị phát hiện làm những chuyện không nên làm.
Đáng tiếc, dù cho Ngô Ưu có cố tình đi chậm như thế nào đi chăng nữa, hai người vẫn đến được Thường An Hầu phủ.
Ngô Ưu cách thật xa đã thấy Triệu Thanh Thư chờ ở cửa hầu phủ, hắn vừa mới chuẩn bị vui vẻ nhưng lại thấy Ngô Ưu đi theo phía sau muội muội, rối rắm trong chốc lát, cuối cùng hắn vẫn chưa nói gì.
Sau khi giao Triệu Thanh Tử cho Triệu Thanh Thư, Ngô Ưu liền định rời đi, vì thế nàng cáo biệt với huynh muội hai người.
Triệu Thanh Tử cau mày, dường như có chút không vui, vừa định ra tiếng lưu lại nàng, không nghĩ tới giọng nói của một người khác đã trực tiếp nhanh hơn.
“Nha đầu điên, ngươi đứng lại, ta nói ngươi tới hoặc không tới đều có thể, ngươi thế nhưng thật sự không tới?”
Xưng hô này, âm lượng và ngữ khí này, không cần nghĩ cũng biết là Trương Văn Kỳ.
Trương Văn Kỳ đi ra từ hầu phủ thì đã nhìn thấy Ngô Ưu dự định bỏ trốn, trong lòng nàng có chút không vui, nàng có hảo ý mời đứa nhỏ này lưu lại, thế nhưng Ngô Ưu tới cửa mà không tiến vào, vì thế nàng đành lên tiếng lưu lại.
Nhìn thấy Ngô Ưu rối rắm, Trương Văn Kỳ có chút không cao hứng: “Ngươi còn không phải là không có tiền sao? Ngươi cứ để ý những chuyện này làm gì?”
Hiện thực trần trụi đã bị vạch trần như vậy, Ngô Ưu vô cùng xấu hổ, nàng chỉ cảm thấy người này thật đúng là ăn ngay nói thẳng.
Triệu Thanh Tử minh bạch tình cảnh của Ngô Ưu, cho nên nghe được câu nói như vậy thì chỉ che miệng cười cười, nhưng Triệu Thanh Thư lại cảm thấy có chút ngạc nhiên. Theo đạo lý mà nói, dù cho triều đình có trọng văn khinh võ như thế nào đi nữa, hẳn là cũng sẽ không làm nữ nhi võ tướng lưu lạc đến tình cảnh này đi.
Ngô Ưu bối rối cười gượng hai tiếng, Trương Văn Kỳ cũng không hề để tâm đến tâm trạng rối rắm của nàng.
Hôm nay Trương gia gả nữ nhi, Trương Văn Kỳ đã sớm từ Trương Bá Ngộ chỗ đó nhận thức Triệu Thanh Thư, nhưng mục đích của nàng không phải như vậy, hiện giờ nhìn thấy thiếu nữ ngồi trên xe lăn bên cạnh Triệu Thanh Thư, lại thấy Ngô Ưu vừa mới cùng nàng từ biệt, trong lòng nàng nghĩ người này hẳn là Triệu Thanh Tử.
Trương Văn Kỳ nhìn, trong lòng lại nhịn không được thở dài một hơi, đúng là quá giống. Nhưng mà ánh mắt của nha đầu điên cũng không tồi, có thể coi trọng một cô nương xinh đẹp như vậy, vì thế nàng cũng không khỏi lại đắc ý.
Ngô Ưu vẫn còn xấu hổ, đột nhiên bả vai nàng bị người ôm lấy, vì thế không khỏi hoảng sợ.
Ngô Ưu ngẩng đầu phát hiện là Trương Văn Kỳ, giọng nói của người này có chút hưng phấn, hạ giọng chỉ để hai người nghe được, nói: “Nha đầu điên, ánh mắt của ngươi thật không tồi, còn coi trọng một nha đầu xinh đẹp.”
Ngô Ưu chỉ cảm thấy người này thật đúng là kỳ quái, dáng vẻ cao hứng như vậy giống như người tìm được đối tượng chính là Trương Văn Kỳ.
Suy nghĩ một hồi, Ngô Ưu lại cảm thấy không đúng, từ khi nào mà Triệu Thanh Tử đã biến thành đối tượng của nàng? Nhưng mà hiểu lầm như vậy, nàng cũng thấy thật không tồi.
Ngô Ưu cảm thấy bản thân đột nhiên không ổn, tim nàng đập có chút nhanh, đời trước vội vàng việc học, kinh nghiệm yêu đương thì bằng không, Ngô Ưu không rõ đây là làm sao, nàng có chút nghi hoặc.
Mà Triệu Thanh Tử nhìn Trương Văn Kỳ ôm chầm Ngô Ưu, sau đó hai người còn nói nhỏ ở trước mặt nàng, trong lòng nàng liền bắt đầu sông cuộn biển gầm. Tuy rằng biết hai người các nàng không có loại quan hệ đó, nhưng mà nàng thấy thế nào cũng đều không thoải mái, nhịn không được lại bắt đầu phân cao thấp với vải dệt y phục trên đùi.
Triệu Thanh Thư phát hiện tâm tình muội muội nhà hắn không tốt, lại thấy dáng vẻ hai người đối diện như vậy, trong lòng mơ hồ đoán được lý do muội muội không vui.
Hắn rối rắm một chút, cuối cùng vẫn ra tiếng đánh gãy Ngô Ưu hai người nói chuyện: “Trương tướng quân, tiệc cưới đã bắt đầu rồi, chúng ta trước tiên đi vào đi.”
Lực chú ý của Trương Văn Kỳ bị tiếng nói này dời đi, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thanh Thư, tầm mắt đi xuống lại thấy Triệu Thanh Tử ôn nhu cười với nàng. Trương Văn Kỳ còn không khỏi cảm khái, người này quả nhiên giống với lời đồn, tính tình thật đúng là dịu dàng.
Nàng cúi đầu, vừa vặn phát hiện thiếu nữ bắt lấy y phục của mình, túm y phục đến mức nó đều trở nên nhăn nhúm.
Tức phụ của đồ đệ tức giận sao? Trương Văn Kỳ dời cánh tay đang đặt trên vai Ngô Ưu xuống, nàng muốn cùng Triệu Thanh Tử chào hỏi và làm quen một chút, không nghĩ tới tay nàng mới vừa buông xuống, thiếu nữ ở đối diện liền không túm lấy y phục nữa. Không biết nàng có phải bị ảo giác hay không, thế nhưng lại cảm giác nụ cười trên mặt thiếu nữ cũng càng thêm ôn nhu một ít.
Trong lòng có suy đoán, Trương Văn Kỳ lại thử đặt tay lên vai Ngô Ưu một lần nữa, quả nhiên thiếu nữ ở đối diện lại bắt đầu làm khó dễ y phục của chính mình, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt hơn rất nhiều.
Trương Văn Kỳ lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần, khiến cho Ngô Ưu đều không hiểu nàng bị làm sao, khi nàng lại một lần nữa muốn khoác tay lên, Ngô Ưu đã giơ tay ngăn nàng lại.
Trương Văn Kỳ nhìn Triệu Thanh Tử một lần nữa vui vẻ, cười cười: “Không có gì, ta chỉ đùa với ngươi một chút, chúng ta đi vào trước đi, đáng tiếc các ngươi tới quá chậm, tân nương tử đã được đón đi rồi.”
Bốn người cùng tiến vào phủ, Trương Văn Kỳ dẫn Ngô Ưu đi ở phía trước, Triệu Thanh Thư đẩy muội muội đi ở phía sau hai người.
Triệu Thanh Tử nhìn bóng lưng của Ngô Ưu, trong lòng thầm nghĩ người này thật đúng là cao, nếu như nàng có thể đứng lên, cũng không biết sẽ đứng tới đâu so với nàng ấy.
Người ở sau miên man suy nghĩ, hai người ở phía trước thì đang tán gẫu.
Trương Văn Kỳ nhìn huynh muội hai người Triệu Thanh Thư, không biết vì sao lại nghĩ tới người ở trên nền tuyết đau khổ khóc thành tiếng, nàng thở dài một hơi.
“Ta lần này đi Cẩm Châu diệt phỉ, vốn tưởng rằng nhiệm vụ hẳn sẽ không quá khó, lại không nghĩ rằng không có chút tiến triển nào.”
Ngô Ưu nhíu mày, Cẩm Châu sơn phỉ? Nàng cẩn thận nhớ lại, trong nguyên tác, lý do huynh muội hai người Mạc Tử Ý trao đổi thân phận cũng là vì Cẩm Châu sơn phỉ này.
Nội tâm Ngô Ưu bắt đầu khẩn trương, nàng cũng không biết cốt truyện sẽ phát triển giống như nguyên tác hay không. Trong nguyên tác, Mạc Tử Ý vào kinh làm buôn bán nhưng vô ý rơi xuống một dòng sông ở ngoài thành, vừa vặn bị Lý Oánh Oánh chuồn ra cung chơi gặp phải, vì thế liền được Lý Oánh Oánh cứu.
Đến nỗi vì sao Triệu Thanh Tử muốn giết Mạc Tử Ý, Ngô Ưu cũng không quá rõ ràng, mục đích hết thảy những gì Triệu Thanh Tử làm đều là vì muốn ca ca vui vẻ, nhưng giết Mạc Tử Ý có thể làm Triệu Thanh Thư vui vẻ sao?
Ngô Ưu nghĩ như thế nào cũng đều không hiểu nỗi, nàng muốn hiểu biết một chút cốt truyện trước mắt, vì thế mở miệng hỏi: “Liệu gần đây đám sơn phỉ kia có làm việc ác đả thương người không?”
“Có, bọn chúng cướp giết một hàng thương đội, khi ta chạy tới thương đội thì chỉ còn lại một thiếu niên.”
Triệu Thanh Tử nghe hai người ở phía trước nhắc tới sơn phỉ, nàng rốt cuộc dời mắt khỏi bóng lưng của Ngô Ưu, bắt đầu chú ý nghe hai người nói chuyện.
Trong lòng Triệu Thanh Tử ẩn ẩn có chút ảo não, hôm nay nàng vốn cùng ca ca tới, mục đích đương nhiên là vì tiếp cận Trương Văn Kỳ lấy được tình báo về sơn phỉ mà nàng biết, chỉ là lúc sau thuộc hạ lặng lẽ bẩm báo với nàng, nói rằng Ngô Ưu đi đến Vĩnh Định hầu phủ.
Triệu Thanh Tử sợ nàng ấy đi một chuyến vô ích, vì thế lật đật bảo mình đánh rơi đồ vật cần phải đi tìm, Triệu Thanh Thư vốn định đi theo cùng nhưng lại bị Trương Bá Ngộ lôi đi.
Khi nàng nhìn thấy Ngô Ưu thì liền thấy nàng ấy ngồi ở nóc nhà nhìn đám người, nhưng ánh mắt vô hồn, tựa như tùy thời đều muốn vứt bỏ thế giới này mà rời đi.
Triệu Thanh Tử nhớ lại chuyện này, nhớ lại ánh mắt Ngô Ưu lúc đó, tâm nàng không khỏi thắt lại, nàng luôn cảm thấy Ngô Ưu có chuyện gì đó gạt nàng.
Áp xuống những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Triệu Thanh Tử tiếp tục nghiêm túc nghe hai người nói chuyện.
Hai người ở phía trước đương nhiên sẽ không chú ý tới tâm tình của Triệu Thanh Tử, các nàng tiếp tục nói về chuyện sơn phỉ.
Trương Văn Kỳ thở dài một hơi, ngữ khí có chút hạ xuống: “Nếu như ta có thể tới nhanh hơn một chút, nói không chừng có thể cứu được toàn bộ người trong thương đội, kết quả cũng chỉ cứu được một người.”
Người đó hẳn là Mạc Tử Ý, Ngô Ưu vội vàng hỏi: “Người được cứu là ai?”
Trương Văn Kỳ cảm thấy nha đầu điên có chút chú ý quá mức chuyện này, nhưng nàng vẫn nghiêm túc mà trả lời: “Khi ta hỏi tên hắn, hắn nói tên hắn là Mạc Tử Ý.”
Quả nhiên là nàng, cốt truyện đã từng bước bắt đầu rồi sao? Vậy thì nàng phải hảo hảo chuẩn bị mới được.
“Đáng tiếc, một đôi song bào thai huynh đệ cũng chỉ còn lại một người.”
Triệu Thanh Tử nghe Trương Văn Kỳ nói thì khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc: “Song bào thai huynh đệ? Nhưng tình báo mà thuộc hạ đưa cho nàng hẳn là huynh muội mới đúng.”
Trực giác nàng cảm thấy trong đó có vấn đề, Triệu Thanh Tử nhịn không được mà dò hỏi: “Vậy người mà Trương tướng quân cứu trở về là ca ca hay vẫn là đệ đệ?”
Triệu Thanh Tử đột nhiên gián đoạn làm Trương Văn Kỳ có chút ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng tiểu nha đầu này vẫn sẽ luôn cùng mình giận dỗi đây.
“Không biết, lúc ấy hắn khóc quá thương tâm, ta cũng không đi hỏi.”
Suy nghĩ một hồi, nàng lại tiếp tục nói thêm: “Nhưng mà lúc ấy hắn khóc, ta luôn cảm thấy giọng nói của hắn có chút không thích hợp, không giống giọng của nam tử.”
Trong lòng Triệu Thanh Tử cả kinh, một ý tưởng đã hiện lên trong lòng nàng.
Ngô Ưu nghe hai người các nàng nói chuyện, trong lòng thầm mắng: “Đương nhiên, Mạc Tử Ý chính là một nữ hài tử chính cống chứ đâu.”
Liều mạng nhịn xuống tâm tình muốn lộ ra kịch bản, Ngô Ưu nghẹn đến mức vô cùng khó chịu, nhưng hiện giờ nàng lại không quen biết Mạc Tử Ý, nếu nói những lời như vậy thì sẽ vô cùng phi lý.
Bên kia, hai người Trương Văn Kỳ và Triệu Thanh Tử cũng trò chuyện với nhau, đề tài dần dần chuyển từ sơn phỉ sang những đề tài khác.
Chỉ là trò chuyện thì trò chuyện, Trương Văn Kỳ đột nhiên liền hỏi một câu: “Triệu tiểu thư, ngươi thích nha đầu điên sao?”
Triệu Thanh Tử bị một chiêu đột ngột này đánh cho không kịp trở tay, nàng ngẩn ngơ không biết nên trả lời như thế nào.
Trương Văn Kỳ cho rằng Triệu Thanh Tử nghe không hiểu: “Nha đầu điên chính là Ngô Ưu, ha ha ha, nghe nói nha đầu này đã thổ lộ với ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”
Tâm tình của Triệu Thanh Tử có chút phức tạp. Nàng muốn đáp ứng nàng ấy, nhưng lại sợ khi hai người quá thân cận, chính mình ngụy trang sẽ dễ dàng bị nàng ấy phát hiện.
Khoảng cách như bây giờ khá tốt, không xa cũng không gần.
Chỉ cần nhìn như vậy, trong lòng liền đã thỏa mãn, nhưng nội tâm Triệu Thanh Tử cũng tự hỏi: “Như vậy thật sự đã thỏa mãn sao? Ngươi thật sự cam tâm sao?”
Ngô Ưu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nàng kéo Trương Văn Kỳ đi ở phía trước, vừa đi vừa giải thích với Triệu Thanh Tử: “A Tử ngươi không cần để ý nàng, nàng chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi.”
Triệu Thanh Tử nhìn hai người ồn ào nhốn nháo đi ở phía trước, suy nghĩ trong lòng nàng lại rất là hỗn độn.
Triệu Thanh Thư cúi đầu nhìn muội muội mình, trong lòng thở dài một hơi, hắn đẩy xe lăn đuổi kịp tốc độ hai người ở phía trước.