“Ngươi là nói, phụ hoàng bọn họ đã xử lý xong rồi sao?”
“Đúng vậy, Nhị hoàng tử điện hạ.”
Khuôn mặt của Nhị hoàng tử xanh tím một mảnh, tay phải còn bị băng bó, bên cạnh ghế dựa còn có hai cái nạng.
Sau khi nghe La Vấn nói ra được tin tức tốt như vậy, Nhị hoàng tử rất là cao hứng, ở Đại Hân hắn rất là không thoải mái.
Rốt cuộc không phải là đất nước của mình, có rất nhiều chuyện không thể tùy tâm sở dục, hơn nữa hắn vẫn luôn muốn gây khó dễ cho Trương Văn Kỳ và Ngô Chiêm, nhưng mà vẫn luôn không thể thành công.
Trước đó vài ngày, Nhị hoàng tử ở trên đường ngẫu nhiên gặp được nữ nhi của Ngô Chiêm, hắn tức thì nổi lên tâm tư, tiến lên đùa giỡn. Bởi vì lời nói và việc làm của hắn quá mức ghê tởm, hắn bị Ngô Ưu tức giận đánh cho một trận.
Cuối cùng việc này còn nháo tới trước mặt Hoàng Thượng, chỉ là Ngô Chiêm che chở Ngô Ưu, việc này vẫn là Nhị hoàng tử đuối lý, hoàng đế cũng không có biện pháp, chỉ nói với Ngô Ưu vài câu rồi khiến cho phụ tử bọn họ quay về.
Nhị hoàng tử muốn đứng lên, nhưng hai chân vừa động thì sẽ đau đến xuyên tim, hắn nhịn không được mà kêu một tiếng.
La Vấn vội vàng tiến lên nâng, dưới sự trợ giúp của hắn, Nhị hoàng tử lại lần nữa ngồi xuống.
Nhị hoàng tử ngồi xuống được rồi, hận ý trong lòng dần dần càng lớn, mà người đánh hắn thành ra nông nỗi này vẫn là nữ nhi của Ngô Chiêm.
Hận thì hận, nhưng khi Nhị hoàng tử nhớ lại dung mạo của Ngô Ưu, hận ý lại dần dần bị tham lam thay thế.
Hòa hoãn trong chốc lát, Nhị hoàng tử đột nhiên nói: “Ta nói với Đại Hân hoàng đế muốn Ngô Ưu, được không?”
Lời này thật sự quá mức kỳ lạ. Lúc trước Đại Hân hoàng đế sẽ đồng ý gả Lý Oánh Oánh cho hắn, là bởi vì Lý Oánh Oánh không có tác dụng gì, nhưng Ngô Ưu thì khác, nàng chính là nữ nhi của Ngô Chiêm, Đại Hân hoàng đế còn không có ngu như vậy.
La Vấn ở trong lòng cũng nghĩ như vậy: “Điện hạ, Đại Hân hoàng đế không thể quyết định chuyện này, trước mắt quốc nội đã an bình, chúng ta có thể về nước.”
Nhị hoàng tử có chút phẫn nộ, hắn được cưng chiều lớn lên, từ nhỏ muốn cái gì thì sẽ lập tức có được cái đó. Nhưng từ khi hắn tới nơi này, năm lần bảy lượt mà vấp phải trắc trở.
Hắn vừa giận liền thích quăng ngã đồ vật rồi lại trút giận lên thuộc hạ, chỉ là hiện giờ tay phải của Nhị hoàng tử bị băng bó, không có thể nào ném đồ đạc được.
Hắn lớn tiếng mắng: “Đồ vô dụng! Không có được Lý Oánh Oánh thì cũng thôi đi, lần trước ta nhìn trúng nha hoàn bên người Thái Tử mà ngươi cũng không bắt được, hiện giờ Ngô Ưu ngươi cũng nói không có biện pháp, phụ hoàng lấy bổng lộc dưỡng ngươi ăn không ngồi rồi sao!”
Nói xong hắn lại hít lên một tiếng, cảm xúc quá kích động nên chạm phải miệng vết thương trên mặt, hắn không dám nói nữa, thật sự đau đến hoảng.
Bộ dạng nhe răng trợn mắt của Nhị hoàng tử làm cho La Vấn có chút hả giận, nghĩ đến hiện giờ chuyện trong nước đã được giải quyết, có thể mang theo Nhị hoàng tử về nước, đến lúc đó La Vấn hắn sẽ không còn phụ trách gì nữa.
Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử, La Vấn vẫn phải trấn an hắn: “Điện hạ không cần sốt ruột, hiện giờ chuyện trong nước đã giải quyết, chờ chúng ta quay về Dục Triều, Hoàng Thượng sẽ tìm lý do tấn công Đại Hân. Sau khi chiếm được Đại Hân rồi, Ngô Ưu còn không phải là của ngài sao?”
Nhị hoàng tử cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy lời này thập phần có đạo lý, tâm tình rất tốt nên hắn tạm thời buông tha La Vấn.
Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử ở trong viện phơi nắng, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, mang đến cảm giác thật là ấm áp.
Ngô Ưu lười biếng duỗi eo một cái, sau đó lại tiếp tục nằm ở trên ghế nằm.
Triệu Thanh Tử thấy nàng lười nhác như vậy thì nhịn không được cười: “Ngươi luôn vô tâm không phổi như vậy, trước đó vài ngày ta muốn trực tiếp tiễn tên đầu heo kia lên tây thiên mà ngươi cũng không cho.”
Nói đến việc này Triệu Thanh Tử vẫn là không cam lòng, người mà nàng trân trọng để ở trong lòng thế nhưng bị một tên như vậy đùa giỡn.
Nếu như là bình thương, dù cho Triệu Thanh Tử không lấy mạng hắn thì nhất định cũng đến băm tay hắn ra cho bằng được.
Nhưng Ngô Ưu không cho nàng làm như vậy, nàng cũng chỉ có thể nhịn, chỉ là lửa giận trong lòng thật sự nuốt không trôi, cho nên nàng sẽ thường xuyên nhắc tới cho hả giận.
Ngô Ưu biết lòng Triệu Thanh Tử rất khó bỏ qua lần này, kỳ thật chính Ngô Ưu cũng không qua được, tưởng tượng đến dáng vẻ đầy mỡ cùng biểu tình đánh khinh của Nhị hoàng tử lúc ấy, nàng liền cảm thấy thức ăn đêm hôm qua nàng dùng đều phải nhổ ra.
Chỉ là Ngô Ưu không muốn để cốt truyện lại quay về quỹ đạo ban đầu, huống hồ nàng đã đánh hắn thành như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một ít.
Trời đất bao la lão bà lớn nhất, Ngô Ưu không muốn để A Tử thường xuyên nhớ tới chuyện này, vì thế nàng ngồi dậy nhìn về phía chân của A Tử.
“Ta đã đánh hắn ra nông nỗi này, trong khoảng thời gian này hắn hẳn là không thể ra ngoài gây tai họa cho mắt người khác. A Tử, chân của ngươi như thế nào rồi?”
Nói đến tình trạng hồi phục của chân mình, Triệu Thanh Tử vẫn thật cao hứng, thậm chí còn vượt qua sự mong đợi của Chu đại phu, chân của Triệu Thanh Tử hồi phục rất nhanh, sợ là không cần ba tháng thì đã có thể đứng lên.
“Cảm giác so với lúc trước càng thêm mãnh liệt.”
Mấy ngày nay không ngừng có tin tốt truyền đến, chân của A Tử chuyển biến tốt, mà Lý Oánh Oánh bọn họ đã đào tẩu, bọn họ nghĩ cách truyền tin cho Ngô Ưu, trong đó có nhắc tới chuyện Trương Văn Lý cứu bọn họ.
Lúc ấy Ngô Ưu còn cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì nàng nghe Triệu Thanh Tử nói Trương Văn Lý cũng có liên quan đến Dục Triều, mà hắn làm nhiều việc xấu như vậy, không giống như là người coi trọng thân tình.
Ngô Ưu cũng nói chuyện này cho Triệu Thanh Tử, lúc ấy Triệu Thanh Tử thoạt nhìn cũng có chút nghi hoặc, sau lại phân phó Tĩnh Dung đi tra xét, không biết hiện tại đã tra ra được gì hay chưa.
Ngô Ưu còn đang suy nghĩ, lại nghe được Triệu Thanh Tử nói: “Đầu heo kia chuẩn bị trở về, A Ưu ngươi thật sự không cần ta xử lý hắn sao?”
Biết Triệu Thanh Tử nói chính là ai, Ngô Ưu vội vàng lắc đầu: “Không cần, nếu như ta thật sự muốn giết hắn, ta lúc đó liền đánh chết hắn, không cần để cho A Tử ra tay. Hiện tại sơn phỉ ở Cẩm Châu còn chưa được giải quyết, lúc này hành động không ổn.”
Kỳ thật, tuy lời này của Ngô Ưu dễ nghe, nhưng nàng vẫn sẽ suy xét hậu quả thật kĩ trước khi hành động.
Triệu Thanh Tử nhàn nhạt nói một câu: “Sắp.”
Ngô Ưu có chút không hiểu được, cẩn thận ngẫm lại, có thể là chuyện ở Cẩm Châu đã sắp giải quyết.
“Ta đã biết chuyện của Trương Văn Lý, nhưng mà người hiện tại ta lo lắng chính là ngươi.”
Triệu Thanh Tử cau mày, vẻ mặt nàng rõ ràng thực u sầu. Ngô Ưu thấy nàng như vậy, trong lòng liền ấm áp, nhịn không được duỗi tay, muốn xoa xoa hàng lông mày đang cau lại kia.
Một bên bất động thanh sắc mà ăn đậu hủ, một bên chẳng hề để ý mà an ủi nàng: “Ta biết ngươi lo lắng, phụ thân hắn thập phần rõ ràng, sẽ không có nhiều tiếp xúc với Thái Tử, có vài lần Tô Ngôn Tuyết muốn tìm ta nhưng đều bị ta tránh.”
Triệu Thanh Tử bị nàng sờ đến có chút ngứa, không thể không bắt lấy bàn tay đang tác loạn của nàng: “Ngươi đừng nháo, ta không có nói đến chuyện này, uy hiếp cũng không phải là Thái Tử.”
Ngô Ưu gật đầu đáp ứng, tỏ vẻ chính mình đã hiểu, nhưng trong đầu vẫn mãi nghĩ: “Tay của A Tử thật là trơn nhẵn“.
Dáng vẻ lơ đễnh có lệ như vậy đương nhiên không thể gạt được Triệu Thanh Tử, trong lòng nàng hơi khẩn trương, nàng buông tay Ngô Ưu ra, lại dùng lực chọt chọt cái trán của Ngô Ưu.
“Ta đang nghiêm túc, nếu như sau này thật sự có chiến tranh như ngươi nói, mặc kệ là Đại Hân thắng hay thua, Ngô bá phụ và ngươi đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Ý thức được A Tử không có nói giỡn với nàng, Ngô Ưu cũng bắt đầu nghiêm túc, nhưng mà nếu đánh thắng thì sao lại gặp nguy hiểm được.
Nếu như đánh thắng, lúc đó phụ thân chính là anh hùng của Đại Hân, mà Hoàng Thượng nhìn qua cũng không giống như là loại người qua cầu rút ván.
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu suy tư thì cũng không nóng nảy đánh gãy, lúc trước khi điều tra Trương Văn Lý nàng cũng không có điều tra cẩn thận đến như vậy, bởi vì hắn cũng coi như là người nổi danh ở kinh thành.
Hắn nổi danh cũng chỉ bởi vì quá tai tiếng, quá quen thuộc, Triệu Thanh Tử vì thế không tra xét kĩ. Hiện giờ nàng lại nghiêm túc điều tra một lần nữa, nàng phát hiện năm đó Trương Văn Lý làm phản dường như có chỗ kỳ quặc.
“A Tử, ngươi là muốn nói, nếu là thắng trận, bệ hạ sẽ đối với phụ thân ta bất lợi sao?”
Không nghĩ tới Ngô Ưu sẽ ngộ ra, Triệu Thanh Tử có chút kinh ngạc. Cảm giác Ngô Ưu cho nàng vẫn luôn thực phức tạp, Triệu Thanh Tử cảm thấy nàng ấy thực đơn thuần, có đôi khi lại cảm thấy kỳ thật nàng ấy hiểu được tất cả.
Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như thắng trận, hai nước sẽ hòa bình trong một khoảng thời gian ngắn, quyền uy và danh vọng của bá phụ sẽ tăng cao, đây là chuyện hắn không thể cho phép.”
Đây là kịch bản thường thấy trong phim truyền hình, trong lòng Ngô Ưu biết rõ ràng, nàng chỉ là không muốn nghĩ đến phương diện kia mà thôi. Rốt cuộc ngoại trừ chuyện của Lý Oánh Oánh ra, ấn tượng hoàng đế để lại cho nàng vẫn không tồi.
Kia nếu đánh thắng, phụ thân và Trương dì chẳng phải đều rất nguy hiểm sao, Ngô Ưu cũng bắt đầu lo âu.
Ngô Ưu đột nhiên cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, nàng nhịn không được mà che lại ngực, một lát sau mới có thể dần hoà hoãn.
Lòng nàng cảm thấy có chút bất an, mỗi khi nàng nhớ tới kết cục thê thảm của Trương Văn Kỳ cùng Ngô Chiêm thì sẽ xuất hiện tình huống này.
Triệu Thanh Tử nhìn nàng đột nhiên che lại ngực, biểu tình thống khổ, nàng liền hoảng sợ nói: “Ngươi có sao không? Hay là gọi Chu đại phu lại đây nhìn xem?”
Ngô Ưu lúc này đã không sao, nàng xua tay, tiếp theo lại hỏi: “Vì sao A Tử đột nhiên nghĩ như vậy? Có phải ngươi đã phát hiện được gì hay không?”
Triệu Thanh Tử vẫn thực lo lắng, đây không phải là lần đầu tiên Ngô Ưu che ngực đồng thời sắc mặt trắng bệch như vậy, nàng vẫn khuyên nhủ: “Ngươi trước đừng hỏi ta suy nghĩ như thế nào, để Chu đại phu đến xem được hay không?”
Ngô Ưu vẫn lắc đầu, nàng cảm giác đây không phải là do thân thể, gọi Chu đại phu đến cũng vô dụng.
Thấy Triệu Thanh Tử vẫn lo lắng, Ngô Ưu nhịn không được nở nụ cười, nàng duỗi tay vuốt ve mái tóc đen như lụa của Triệu Thanh Tử, an ủi: “Ta biết, ta không sao, ngươi không cần lo lắng, lo lắng nhiều thì sẽ già mất đó.”
Triệu Thanh Tử cảm nhận được Ngô Ưu nhẹ nhàng vuốt ve, nàng không muốn cưỡng bách Ngô Ưu, mà Ngô Ưu làm như vậy hẳn là có đạo lý của nàng ấy.
Tuy nói như thế, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn không cao hứng, nàng xụ mặt nhìn người trong lòng, nhưng mà người trong lòng cười quá ôn nhu, dần dần xua đi lửa giận trong lòng nàng.
Đến cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.
Ngô Ưu thấy biểu tình của Triệu Thanh Tử dần dần nhu hòa, nói vậy đã không tức giận, nàng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngô Ưu tiếp tục vuốt tóc A Tử, chỉ là trong lòng nàng suy nghĩ cuồn cuộn, đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Bỗng cảm giác trên vai nặng trĩu, Ngô Ưu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay đầu vậy mà đã nhìn thấy Triệu Thanh Tử ngủ rồi.
May mắn ghế nằm của hai người được đặt gần nhau, nếu như lại xa hơn một chút, chẳng phải người này sẽ ngã trên mặt đất sao.
Lông mi của thiếu nữ rất dài, làn da cũng thực trắng, vốn dĩ diện mạo của nàng đã ôn nhu, hiện giờ ngủ rồi nên càng có vẻ trầm tĩnh.
Ngô Ưu không khỏi xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng, ngữ khí sủng nịch: “Ngươi là mèo sao? Như thế nào vuốt vuốt liền ngủ rồi, ta lần trước còn cảm thấy ngươi giống cá nóc.”
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Ngô Ưu cẩn thận đứng dậy và bế Triệu Thanh Tử lên, sau đó đi về phía phòng nàng ấy.
Hẳn là bởi vì ngủ không quá an ổn, Triệu Thanh Tử chui rúc vào trong lòng Ngô Ưu, sau đó còn nói mớ.
Bởi vì giọng nói của nàng quá nhỏ, Ngô Ưu nhịn không được mà dừng lại bước chân rồi nghiêm túc nghe, chỉ nghe thấy Triệu Thanh Tử lẩm bẩm nói: “Gối đầu này thật là mềm.”
Ngô Ưu đỏ mặt, sau đó cũng mỉm cười: “Tiểu lưu manh.”