Tuyết lớn rơi dày đặc nửa tháng, mọi người đều bị phong tỏa, chỉ được hoạt động ở khu vực cố định. Ngô Ưu cũng không ngoại lệ, nàng bắt đầu những tháng ngày bắt buộc chui rúc ở trong nhà.
Nhiệt độ quá lạnh làm cho Ngô Ưu càng tham luyến ổ chăn ấm áp của nàng. Lúc này đã gần đến giữa trưa, nhưng Ngô Ưu lại không muốn thức dậy, dù sao cũng không có ai tới cửa, hà tất phải khó xử bản thân, không bằng nằm xuống ngủ cho ngon.
Dùng chăn quấn lại bản thân kín không còn kẽ hở, Ngô Ưu thỏa mãn mà than thở một tiếng, trong lòng lại có vài phần tội lỗi, dường như nàng càng ngày càng lười thì phải.
Nàng thử thò một bàn tay ra chăn, mới vừa duỗi ra mà đã bị khí lạnh đông lại, nàng giật mình rồi nhanh chóng thu tay vào trong chăn, tự sa ngã nghĩ: “Quên đi, lười liền lười thôi.”
Triệu Thanh Tử vừa tới đã nhìn thấy người nọ nằm ở trên giường ngủ không nhúc nhích, trong lòng nàng hơi buồn cười. Trước kia Ngô Ưu đã phân phó qua, nếu như Triệu Thanh Tử tới thì trực tiếp để nàng ấy tiến vào là được, không cần thông báo với nàng. Cho nên giờ phút này, Ngô Ưu cũng không biết hôm nay Triệu Thanh Tử sẽ đến, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị.
Tiếng xe lăn cọ xát với mặt đất khiến cho người ở trên giường chú ý, Ngô Ưu đoán là Triệu Thanh Tử tới, cho nên nàng vươn đầu ra khỏi chăn rồi nhìn về phía cửa, liền phát hiện hôm nay Triệu Thanh Tử khoác một cái áo khoác màu hồng nhạt, ở cuối áo khoác còn treo hai cái tiểu mao cầu.
Sao hôm nay nàng ấy đột nhiên đáng yêu như vậy? Nhưng mà kỳ thật, trang phục này làm nàng ấy có thêm vài phần đáng yêu, ít đi vài phần trầm tĩnh, càng thêm hoạt bát hơn một chút.
Bên ngoài gió tuyết vô cùng lớn, cho dù có người giúp nàng ấy cầm ô thì cũng không khỏi bị tuyết vươn đến vài phần, kỳ thật Ngô Ưu lúc này có chút xấu hổ, dáng vẻ nàng lười biếng vừa lúc bị người tóm được.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Ngô Ưu vẫn nhanh chóng đứng dậy và tiếp Triệu Thanh Tử vào trong phòng. Tuy Ngô Ưu không có rời giường, nhưng nha hoàn vẫn bổ sung lò sưởi ở trong phòng nàng.
Giờ phút này vừa lúc, hiện tại Ngô Ưu chỉ mặc một thân áo lót, bản thân nàng cũng không cảm thấy gì, còn cảm thấy mặc thứ này chỗ nào cũng không bị để lộ, so với quần áo ở hiện đại thì còn bảo thủ hơn nhiều.
Nhưng rốt cuộc quan niệm ở thời đại này bất đồng, Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu như vậy thì hơi đỏ mặt. Nhưng giữa nữ tử với nhau, chuyện như vậy cũng không có gì ghê gớm, nhưng bởi vì Triệu Thanh Tử có chút tâm tư khác nên luôn hiểu sai.
Sau khi Ngô Ưu thu xếp cho Triệu Thanh Tử xong, cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, nàng cảm giác cánh tay đều bắt đầu nổi da gà, cho nên vội vàng tìm y phục ở tủ rồi mặc vào.
Nhìn Ngô Ưu đã mặc y phục chỉnh tề, trong lòng Triệu Thanh Tử lại có vài phần tiếc nuối, lại nhìn thấy nàng ấy vẫn chưa chải tóc, vẫn cứ để tóc như vậy rồi mặc y phục vào.
“Ngươi thật ngược đời, ngủ đến lúc này còn không dậy nổi.”
Ngô Ưu nhún vai, biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Tuyết rơi như vậy khiến người ta không thể ra khỏi cửa. Dù có dậy hay không dậy đều không sao cả, nếu như biết rằng ngươi sẽ đến, ta cũng sẽ không lười như vậy.”
Triệu Thanh Tử cười cười: “Ngươi đây trách ta sao? Nhìn ngươi kìa, đến tóc cũng chưa chải lại, để người ngoài nhìn thấy thì nên làm thế nào cho phải.”
Ngô Ưu vội lắc đầu phủ nhận: “Ta không có trách ngươi, chải tóc quá khó, hôm nay ta cũng không ra ngoài, A Tử ngươi cũng không phải là người ngoài, cứ để nó như vậy đi.”
Ngô Ưu ở trong lòng thầm mắng, ai dám trách ngươi a, ngươi chính là vai ác đại lão. Mà Triệu Thanh Tử lại chú ý đến nửa lời sau của Ngô Ưu, nàng nghe thấy nàng ấy không xem nàng là người ngoài, tâm tình nàng không khỏi càng thêm sáng ngời một chút.
Trên mặt lộ ra ý cười, nhìn Ngô Ưu tóc tai bù xù, tuy rằng như vậy cũng có một loại mỹ cảm hỗn độn, nhưng trong lòng Triệu Thanh Tử vẫn ngứa ngáy, nàng muốn giúp người trước mặt thắt lại tóc.
Ngô Ưu thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào tóc nàng, nghĩ rằng nàng ấy chẳng qua xem mà thôi, nhưng nàng thật sự không biết làm thế nào. Nếu mà nói kiểu tóc mà nàng làm thuận buồm xuôi gió nhất, hẳn đó là kiểu tóc đuôi ngựa.
Không bằng gọi nha hoàn lại đây chải một chút đi, trước tiên vẫn phải giải thích cho vai ác đại lão một chút.
“Ta kêu nha hoàn tiến vào chải tóc đi.”
“A Ưu, ta giúp ngươi chải tóc.”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó cả hai đều ngây ra một lúc, nhìn nhau nở nụ cười.
Nếu nàng ấy đã muốn giúp, Ngô Ưu đương nhiên cũng sẵn lòng, nàng đưa lược cho nàng ấy, lại đặt hộp trang điểm ở nơi nàng ấy thuận tiện lấy dùng, Ngô Ưu ngồi xổm xuống và quay lưng về phía Triệu Thanh Tử.
Tóc của Ngô Ưu rất dài, Triệu Thanh Tử vươn tay cảm thụ xúc cảm ở trong tay, tim đập cũng nhanh hơn một chút. Triệu Thanh Tử bỗng nhiên muốn hút một ngụm, nàng kìm xuống dục vọng khác thường ở trong lòng, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, bắt đầu nghiêm túc chải tóc cho Ngô Ưu.
Bởi vì Ngô Ưu ngồi xổm, Triệu Thanh Tử sợ nàng ngồi xổm thì tê chân, bởi vậy liền chọn búi một búi tóc đơn giản mà lại khéo léo cho nàng. Mở ra hộp trang điểm, Triệu Thanh Tử ngạc nhiên phát hiện trang sức của người này thế nhưng lại ít giống như nàng. Nàng chọn vài món có nhiều hoa văn và đẹp mang lên cho nàng ấy, sau khi xác nhận không có sai lầm thì để cho nàng ấy đứng lên.
Ngô Ưu cầm gương đồng, trong lòng cảm khái, không nghĩ tới tay của vai ác đại lão thế nhưng lại khéo léo như vậy, vì cái gì mà tay của nàng lại không học được đây.
Nàng thật lòng khen ngợi: “A Tử ngươi thật khéo léo, ta hoàn toàn không làm được mấy chuyện đòi hỏi sự linh hoạt như vậy.”
Triệu Thanh Tử một bên thu dọn hộp trang điểm, một bên trả lời nàng: “Chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, huống hồ ưu điểm của A Ưu ngươi chính là võ công. Ta nghĩ, cũng không có mấy người ở kinh thành có thể đánh thắng ngươi đâu.”
Ngô Ưu nhìn nàng bận rộn, cũng tiến lên giúp đỡ thu dọn hộp.
Sau khi thu dọn xong, Ngô Ưu ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Tử, nàng nhớ tới tuyết ở trên đường còn chưa tan, vẫn không tiện đi lại, không biết vì sao hôm nay Triệu Thanh Tử tới tìm nàng.
Nàng tính nhẩm ở trong lòng, phát hiện hình như hôm nay là sinh nhật của nàng. Chẳng lẽ vai ác đại lão tới giúp nàng tổ chức sinh nhật sao? Không có khả năng đi...
Ngô Ưu không dám trực tiếp hỏi. Nếu như trực tiếp hỏi, chẳng phải sẽ giống như đòi quà sinh nhật của người khác sao?
Trong lúc Ngô Ưu còn đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Triệu Thanh Tử đã truyền tới: “Hôm nay là sinh nhật của ngươi, sao ngươi cũng để nó trôi qua qua loa như vậy.”
Nhìn vai ác đại lão mi mắt cong cong, trong lòng Ngô Ưu đột nhiên có chút cảm động, không nghĩ tới còn có người nhớ đến nàng.
Triệu Thanh Tử lại liếc nhìn hộp trang điểm của Ngô Ưu rồi thở dài một hơi: “Ngô tướng quân không đưa tiền cho ngươi tiêu sao? Sao lại có ít đồ trang sức như vậy.”
Nghe được lời này, Ngô Ưu nhanh chóng biện giải: “Không phải, là ta đều dùng tiền mua vũ khí rồi, ha ha ha.”
Nghe Ngô Ưu nói như vậy, Triệu Thanh Tử cũng bật cười. Nàng nghĩ, nếu như đồ trang sức của nàng ấy không nhiều lắm, vậy thì vật mà hôm nay nàng mang đến liền vừa vặn.
Nàng phất phất tay, thị nữ đi theo nàng ở ngoài cửa tiến vào trong phòng, trên tay còn cầm một hộp gỗ sơn mài. Triệu Thanh Tử nhận lấy từ trên tay thị nữ, tự mình đưa cho Ngô Ưu.
“Mở ra nhìn xem, đây là lễ vật ta đưa cho ngươi.”
Hả? Thật là có lễ vật tặng cho nàng, trong lòng Ngô Ưu có chút vui sướng, nàng nhẹ nhàng mở hộp ra, sau đó liền bị hoảng đến hoa mắt.
Bên trong hộp là một bộ trang sức đều được làm bằng vàng. Ngô Ưu cảm thấy bản thân xuất giá mà mang bộ trang sức này cũng đều không ngoa, nàng lại nhìn cái hộp, phát hiện đó là trang sức của Phúc Cẩm Vân.
Trời ạ, nàng ấy là phú bà sao? Phú bà ôm ta một cái!
Triệu Thanh Tử bị ánh mắt nóng rực của Ngô Ưu nhìn chằm chằm, trong lòng có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ là nàng đưa đồ vật quá thô tục sao? Nghĩ như vậy, trong lòng nàng hơi ảo não.
Nhưng nàng chưa từng đưa lễ vật cho nữ tử, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đưa cái gì. Nàng nghĩ ca ca mỗi lần tặng lễ vật cho nha đầu ngốc kia thì đều đưa trang sức, cho nên nàng liền noi theo.
Triệu Thanh Tử có chút thấp thỏm hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không thích sao? Không thích thì ta sẽ đổi cái khác.”
Không! Ta thực thích.
Ngô Ưu ôm hộp bảo bối vào trong ngực, giống như sợ bị người đoạt đi: “Không không không, ta thực thích, không cần đổi.”
Cẩn thận cất chiếc hộp đi, Ngô Ưu lại có chút phát sầu, trên đời không có gì là miễn phí, hiện giờ nàng thu được lễ vật quý trọng như vậy, lần sau vai ác đại lão ăn sinh nhật thì nàng nên tặng cái gì đây.
Trực tiếp hỏi vậy.
Một lần nữa ngồi lại bên cạnh Triệu Thanh Tử: “A Tử ngươi có thích cái gì không? Hoặc là đặc biệt cần cái gì cũng được.”
Thứ mà nàng đặc biệt muốn sao? Triệu Thanh Tử bắt đầu tự hỏi ở trong lòng, nàng dường như không thiếu cái gì, cũng không có thứ đặc biệt muốn.
Nếu là nói...
Triệu Thanh Tử ngước mắt nhìn người đang cười rạng rỡ ở trước mặt. Hôm nay Ngô Ưu chưa dùng phấn trang, búi tóc ở trên đầu mà nàng tự tay làm cho nàng ấy cũng đơn giản, tuy như thế giảm đi sự quyến rũ, nhưng lại có thêm vài phần tự nhiên.
Tim Triệu Thanh Tử loạn nhịp, trong lòng nàng bỗng nhiên ý thức được bản thân muốn cái gì, chỉ là như thế cũng không thể nói cho nàng ấy.
Ngô Ưu phát hiện vai ác đại lão luôn thích nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nàng ấy có những cảm xúc chợt lóe mà chính nàng cũng xem không hiểu, làm cho nàng không thể nắm bắt được.
Ngay khi Ngô Ưu sắp chịu không nổi, muốn đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, Triệu Thanh Tử rốt cuộc mở miệng.
“Ta đã biết chính mình muốn gì, nhưng thứ này lại không tiện nói ra, ngươi lại gần ta một chút, ta lặng lẽ nói cho ngươi.”
Triệu Thanh Tử muốn gì mà thần bí như vậy? Ngô Ưu cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nàng một chút lại một chút xích ghế đến gần Triệu Thanh Tử.
Nhìn Ngô Ưu tới gần, Triệu Thanh Tử ra hiệu cho nàng hơi hơi cúi người, để lỗ tai gần kề qua đây.
Ngô Ưu nghe lời làm theo, Triệu Thanh Tử nhìn nữ tử trước mắt ngoan ngoãn như thế, nàng cười xấu xa, để sát vào tai Ngô Ưu: “Không nói cho ngươi.”
Ngô Ưu bị hơi thở của nàng khi nói chuyện thổi đến lỗ tai ngứa, nghe được câu trả lời của nàng mới ý thức được bản thân lại bị vai ác đại lão đùa giỡn.
Nàng tức khắc có chút ủy khuất, hừ! Không nói thì không nói, nàng một chút cũng không hiếu kỳ!
Di chuyển ghế ra xa hơn, Ngô Ưu hơi u oán nhìn Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử bị Ngô Ưu chọc cười, nàng nghiêng người về phía trước rồi nở nụ cười. Ngô Ưu nhạy bén phát hiện trên cổ nàng ấy giống như có đeo nửa mảnh gì đó, dường như trước kia nàng còn chưa từng nhìn thấy nàng ấy đeo qua.
Thấy Ngô Ưu nhìn chằm chằm cổ mình, Triệu Thanh Tử ý thức được nàng đang nhìn cái gì, bèn lấy thứ đeo ở trên cổ nàng xuống.
Đó là một chiếc lược bị gãy một nửa, lược được làm bằng ngọc, trên đó còn có một cái lỗ nhỏ để xỏ sợi dây thừng màu đỏ. Ngô Ưu đột nhiên ý thức được đây là cái gì.
“Đây là chiếc lược của mẫu thân ta.”
Ngô Ưu nhíu nhíu mày: “Vì sao chỉ có một nửa? Còn lại ở trên người ca ca ngươi sao?”
“Không phải, một nửa còn lại không thấy, cũng không biết ở nơi nào.”
Nhìn thấy Triệu Thanh Tử có chút thương tâm, Ngô Ưu dừng lại đề tài này. Nàng một lần nữa đeo chiếc lược ngọc lên cổ Triệu Thanh Tử, vỗ về bả vai nàng ấy rồi cười nói: “Nếu mất thì cứ để nó mất vậy, chung quy cũng là vật làm người thương cảm.”
Triệu Thanh Tử đáp một tiếng “được”, sau đó cẩn thận đặt chiếc lược ngọc vào bên trong áo.