Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 96: Chương 96: Phiên ngoại năm




Ở cửa tướng quân phủ, Ngô Ưu hai người cùng nhau cáo biệt Tô Ngôn Tuyết.

Nhấc chân tiến vào tướng quân phủ, lại xuyên qua mấy cái hành lang gấp khúc, Ngô Ưu liền thấy được thân ảnh của phụ thân. Hắn đã sớm từ chức tướng quân, nhưng Trương Văn Kỳ sẽ không bạc đãi hắn, hiện giờ hắn có phong hào “Định Quốc Hầu“.

Từ hai chữ này liền có thể nhìn ra Trương Văn Kỳ coi trọng hắn.

Nhưng hiện giờ Đại Hân đã yên ổn, mà Định Quốc Hầu thì trầm mê với việc trồng rau.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Ngô Chiêm ngồi xổm bên vườn rau, nghiêm túc mà nhìn cây cối hắn trồng sinh trưởng như thế nào.

Ngô Ưu thấy phụ thân say mê với việc trồng rau, lại sợ hắn phơi nắng mà đổ bệnh, vì thế ra tiếng xen ngang: “Phụ thân, chúng ta đã trở lại.”

Nữ nhi ở trong lòng Ngô Chiêm đương nhiên là vô cùng quan trọng, lúc nãy Ngô Ưu cùng Trương Văn Kỳ nói những lời này đó chỉ là nói giỡn thôi.

Ngô Chiêm phơi nắng nên mặt có chút hồng, hắn nhìn hai người nắm chặt tay nhau, mỉm cười: “Tam Nha, Thanh Tử các ngươi đã trở lại a, nơi này quá nóng, mau về phòng đi.”

Thời tiết này xác thật quá nóng, Ngô Ưu giơ tay lau mồ hôi trên trán, lại nhìn về phía Triệu Thanh Tử ở bên cạnh, chỉ thấy trên mặt Triệu Thanh Tử cũng đổ mồ hôi.

Ngô Ưu trước buông tay Triệu Thanh Tử, lại từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay có thêu cây trúc rất tinh tế, lau đi giúp nàng ấy.

Thanh trúc xinh đẹp trên khăn tay này là do Triệu Thanh Tử thêu cho nàng. Hiện giờ Triệu Thanh Tử không cần suy nghĩ nhiều thứ nữa, ngoại trừ du sơn ngoạn thủy thì nàng ấy đều thêu một ít đồ vật để giết thời gian.

Triệu Thanh Tử nhìn dung nhan người này gần trong gang tấc, bởi vì ánh mặt trời, khuôn mặt Ngô Ưu rất đỏ, tóc mái mướt mồ hôi kề sát gò má non mềm của nàng ấy. Bởi vì khoảng cách quá gần, Triệu Thanh Tử có thể thấy rõ tinh tế lông tơ trên mặt Ngô Ưu, tuy Ngô Ưu đứng ngược ánh mặt trời, nhưng ở trong mắt Triệu Thanh Tử nàng ấy lại tựa như tỏa sáng.

Hiện giờ Ngô Ưu tựa như một quả đào chín ngọt, gợi lên tham lam trong lòng Triệu Thanh Tử, khiến nàng muốn cắn một cái, nhấm nháp một chút tư vị ngọt lành của nó.

Triệu Thanh Tử vô thức nuốt nước bọt hai lần, nàng cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng càng ngày càng nóng, cả khuôn mặt giống như là lửa đốt.

Ngô Ưu giúp Triệu Thanh Tử lau mặt xong liền gấp cẩn thận khăn tay để vào trong lồng ngực, sau khi cất nàng lại phát hiện Triệu Thanh Tử vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng mà thất thần, hơn nữa mặt còn đỏ bừng khác thường.

Nàng không khỏi lo lắng, không biết có phải Triệu Thanh Tử bị cảm nắng hay không.

Ngô Ưu đặt tay lên trán Triệu Thanh Tử, sau đó nàng lại dùng tay này so với trán mình, trong lòng mới yên tâm chút.

Chỉ là thấy Triệu Thanh Tử còn chưa hoàn hồn, Ngô Ưu lấy hai tay phủng khuôn mặt Triệu Thanh Tử, lòng bàn tay truyền đến hơi nóng kinh người, vì thế Ngô Ưu lại bắt đầu lo lắng: “Có phải không thoải mái hay không? Về phòng trước đi.”

Ngô Ưu hàng năm tập võ, trên tay đương nhiên là có vài vết chai, Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy Ngô Ưu phủng gương mặt mình, có chút ngứa.

“Khụ khụ! Hai người các ngươi mau về phòng đi, mặt trời còn không có lóa mắt bằng các ngươi.”

Ngô Chiêm thấy hai người các nàng khanh khanh ta ta thì cười trêu chọc.

Ngô Ưu cũng lo lắng Triệu Thanh Tử bị phơi hỏng rồi, vì thế nàng kéo tay Triệu Thanh Tử đi vào phòng, lại thuận tiện nhắc nhở phụ thân một tiếng: “Phụ thân, ngươi cũng đừng tiếp tục phơi nắng nữa.”

“Đã biết, Tam Nha.”

Nghe ngữ khí có lệ như vậy, Ngô Ưu liền biết phụ thân không để ở trong lòng, nàng bất đắc dĩ mà than một tiếng, sau đó dắt Triệu Thanh Tử ngốc lăng trở về phòng.

Phòng của Ngô Ưu vốn rất nhỏ, sau khi thành hôn với Triệu Thanh Tử, Ngô Chiêm đặc biệt xây dựng lại căn phòng này một phen, như thế mới không có vẻ chen chúc.

Trong phòng bày biện không nhiều lắm, Ngô Ưu biết Triệu Thanh Tử thích đọc sách, vì thế đặc biệt bố trí một cái kệ sách ở trong phòng, lại sắp xếp những quyển sách trước đây của Triệu Thanh Tử lên.

Trước kệ sách có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày biện một trương đàn cổ.

Bởi vì Triệu Thanh Tử tàn tật đã lâu, khiến cho nàng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để học múa, đây cũng coi như là một chút tiếc nuối nho nhỏ.

Nhưng vô luận là đánh đàn hay vẫn là khiêu vũ, Triệu Thanh Tử đều là bởi vì mẫu thân mới có thể thích chúng nó, hiện giờ nàng không thể khiêu vũ, vậy thì chơi đàn cũng không có gì khác biệt.

Ngô Ưu để Triệu Thanh Tử ngồi ở trên giường, nàng liền đi bưng một chậu nước lạnh, để khăn lông vào trong chậu xoa nắn vài cái, sau đó lại vắt khô nước.

Triệu Thanh Tử không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ngô Ưu, nhìn nàng vắt khăn lông, nhìn nàng đi tới chỗ mình, lại nhìn nàng dùng khăn lông giúp mình lau mặt.

Khăn lông lạnh lẽo giúp hạ nhiệt độ trên mặt Triệu Thanh Tử, cũng khiến trái tim Triệu Thanh Tử chậm rãi bình tĩnh lại, đại não bắt đầu một lần nữa vận chuyển, Triệu Thanh Tử bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

Nàng vừa mới ra một thân đổ mồ hôi, trên người tất nhiên là dính nhớp, cho nên nàng rất muốn đi tắm.

Triệu Thanh Tử nắm lấy bàn tay bận rộn của Ngô Ưu: “A Ưu, ta muốn đi tắm.”

Nghe nàng đọc từng chữ rõ ràng, thanh âm hữu lực, Ngô Ưu liền biết được thân thể Triệu Thanh Tử cũng không có gì đáng ngại.

Ngô Ưu xoay người để khăn lông vào chậu, lại bưng chậu đi ra ngoài: “Ta đi giúp ngươi chuẩn bị nước ấm, nếu xong rồi ta liền tới kêu ngươi.”

Kỳ thật hiện giờ tướng quân phủ đã là Định Quốc Hầu phủ, những chuyện nhỏ như vậy hoàn toàn có thể để hạ nhân tới làm, Triệu Thanh Tử không muốn Ngô Ưu làm lụng vất vả như vậy, nàng mở miệng khuyên bảo: “Những việc này ngươi không cần tự mình làm.”

Ngô Ưu xoay người, nàng thấy Triệu Thanh Tử cau lại mày cùng cặp mắt không thể che giấu được sự quan tâm, lòng nàng rất ấm áp, nụ cười cũng càng thêm ôn nhu: “Chính là chiếu cố ngươi, ta không muốn để người khác nhúng tay vào. Ta cảm thấy làm như vậy, trong lòng liền bị hạnh phúc lấp đầy.”

Triệu Thanh Tử có chút ngây ngốc, nàng nhìn người kia mỉm cười rạng rỡ, chỉ cảm thấy bản thân cũng giống như lời nàng nói, bị hạnh phúc vây quanh, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Vậy thì không cần chạy thoát, Triệu Thanh Tử ngẩng mặt lên, cười xán lạn như Ngô Ưu: “Thật là hết cách với ngươi.”

Ngô Ưu xoay người ra cửa, giọng nói xa xa mà truyền vào phòng, “Đúng vậy, ta chú định là phiền toái mà đời này ngươi không thể chạy thoát.”

Này nơi nào sẽ là phiền toái đâu?

Triệu Thanh Tử cười khẽ: “Đúng vậy.”

Phòng tắm ở một nơi khác, Ngô Ưu thử nhiệt độ của nước, sau khi cảm thấy ổn rồi nàng mới dẫn Triệu Thanh Tử lại đây.

Trong phòng tắm có chút oi bức, Ngô Ưu còn cầm một cái sàng nhỏ, bên trong đều là cánh hoa, đỏ hay trắng cũng đều có.

Ngô Ưu nắm lấy hoa trong sàng rồi ném vào thau tắm, chỉ chốc lát sau trên mặt nước đã có thêm một tầng sắc thái, bằng thêm mấy phần ái muội.

Làm xong những việc này, Ngô Ưu đặt cái sàng nhỏ qua một bên, sau đó vỗ vỗ tay, Ngô Ưu nhìn tác phẩm của mình rồi vừa lòng gật gật đầu.

Nàng vội vàng tiếp đón Triệu Thanh Tử đang sững sờ ở một bên, ngữ khí thật là vui sướng: “A Tử ngươi mau tới, ngươi xem, như vậy không tồi đúng không?”

Triệu Thanh Tử tất nhiên biết tắm cánh hoa, nàng chỉ là không biết vì sao Ngô Ưu đột nhiên chuẩn bị những thế này. Rốt cuộc người này không quá biết hưởng thụ, hết thảy nàng ấy đều muốn giản lược.

Nhìn Ngô Ưu cao hứng phấn chấn như thế, Triệu Thanh Tử gật đầu: “Ừm, đẹp.”

Được người trong lòng khích lệ, Ngô Ưu tất nhiên là vô cùng vui vẻ, kỳ thật nàng vốn không thèm để ý những thứ này, chỉ là nghe nói kinh thành đang rất thịnh hành, vì thế nàng cũng muốn chuẩn bị cho A Tử một cái.

“Ngươi mau tắm đi, chờ chút nữa thì nước đều phải lạnh.”

Lời tuy là nói như vậy, nhưng Ngô Ưu hoàn toàn không có ý rời đi, Triệu Thanh Tử bỗng dưng đỏ mặt, giọng nói của nàng nhỏ như ruồi: “Ngươi tính ở đây nhìn ta sao?”

“A? Không phải.”

Triệu Thanh Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng lại ẩn ẩn có chút mất mát.

Ngô Ưu thấy cảm xúc Triệu Thanh Tử đột nhiên xấu đi, chỉ cảm thấy nàng hiện giờ vô cùng đáng yêu, Ngô Ưu cũng không hề chọc nàng: “Ta đương nhiên là muốn tắm với ngươi.”

“A, thì ra là muốn cùng nhau tắm. Cái gì?? Cùng nhau tắm!!”

Triệu Thanh Tử đột nhiên phản ứng lại đây, nàng ngẩng đầu nhìn Ngô Ưu trước mắt, chỉ thấy nàng ấy cười hì hì nhìn mình, một tay vòng lấy ngực, một tay khác thì chống đầu.

Ngô Ưu nhìn thau tắm, như là đang nghiêm túc tự hỏi: “Ngươi xem, thau tắm này còn rất lớn.”

Tiểu Ngô Ưu nào có ý gì xấu đâu, nàng chỉ là muốn chơi lưu manh mà thôi.

Giờ phút này Triệu Thanh Tử như muốn hôn mê, nàng cũng bắt đầu nói lắp: “Này, này không tốt lắm, thôi vậy.”

Ngô Ưu giả vờ vô cùng ủy khuất: “Vậy được rồi.”

Biết rõ Ngô Ưu là đang diễn kịch, Triệu Thanh Tử vẫn nhịn không được mềm lòng, hơn nữa kỳ thật lòng nàng cũng rất mong chờ, chỉ là thường xuyên lùi bước mỗi khi lâm trận mà thôi.

Triệu Thanh Tử cắn răng, nhắm mắt: “Cùng nhau tắm.”

Đồng thời nàng ở trong lòng yên lặng mà nói thêm một câu: “Dù sao cũng không phải là chưa từng tắm với nhau.”

Ánh mắt của Ngô Ưu sáng lên, nàng biết kế hoạch của chính mình đã thành.

Triệu Thanh Tử bước vào trước Ngô Ưu, nàng ngồi vào trong thau tắm, dựa vào vách thùng.

Cánh hoa che đậy cảnh đẹp dưới nước, chỉ còn lại xương quai xanh tinh xảo lộ ra trên mặt nước.

Nàng chậm rãi tắm rửa, bọt nước dọc theo xương quai xanh mà xuống, khiến cho con người không giống phàm trần lây dính một chút hơi thở khói lửa.

Một tiếng rầm vang lên, trong thau tắm lại có thêm một người khác.

Ngô Ưu chống tay lên thau tắm, nàng cao hơn Triệu Thanh Tử một ít, nước vừa vặn không quá ngực nàng.

Mái tóc đen của Ngô Ưu được buông xuống, ngược lại khiến cho khuôn mặt diễm lệ của nàng có thêm vài phần ôn nhu.

Triệu Thanh Tử đối diện với gương mặt này, chỉ cảm thấy không biết thân ở nơi nào, có lẽ là vì hơi nước bốc hơi nên đầu óc nàng có chút choáng váng.

Nàng lặn xuống một chút, chỉ để lộ ra một đôi mắt rồi lại phun bong bóng, như là muốn trút bỏ hết tất cả sự khẩn trương trong lòng.

Ngô Ưu nhìn nàng như thế, trong lòng tràn ra vô hạn trìu mến cùng tình yêu.

Nàng dần dần tới gần Triệu Thanh Tử.

Triệu Thanh Tử càng thêm khẩn trương, nàng muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện bản thân đã không còn đường lui.

“Chạy cái gì?”

Giọng nói của Ngô Ưu trầm thấp hơn bình thường một ít, nàng trêu đùa: “Ta cũng sẽ không ăn ngươi.”

Triệu Thanh Tử bị giam cầm giữa hai tay Ngô Ưu nên không thể động đậy, nàng nhỏ giọng mà nói: “Ngươi chính là muốn ăn ta.”

Triệu Thanh Tử đột nhiên không khẩn trương, nàng nhìn thẳng Ngô Ưu ở trước mắt, thưởng thức mái tóc đen ướt đẫm của nàng, cùng với bờ môi no đủ kia.

Ngay sau đó, Triệu Thanh Tử ngẩng cổ hôn lên, đối với việc Triệu Thanh Tử chủ động, Ngô Ưu cũng không lấy làm kinh ngạc. Nàng thuần thục cạy mở hàm răng Triệu Thanh Tử, sau đó cùng đầu lưỡi Triệu Thanh Tử tương ngộ, lúc này Triệu Thanh Tử lại muốn chạy trốn, nhưng Ngô Ưu sao có thể để nàng thực hiện được.

Ý loạn tình mê là lúc, Triệu Thanh Tử vòng hai tay qua cổ Ngô Ưu, nàng đã không còn biết thân thể của mình ở nơi nào, hiện tại nàng chỉ muốn cùng người này dây dưa ở bên nhau, không hề chia lìa.

Đây là một nụ hôn rất dài.

Nụ hôn qua đi, hai người lưu luyến mà tách ra.

Ngô Ưu thấy khuôn mặt Triệu Thanh Tử ửng đỏ thì chỉ mỉm cười rồi giúp Triệu Thanh Tử chà lưng.

Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu loạn nhảy lên, nàng bất đắc dĩ che lại khuôn mặt mình, cũng coi như là biết cái gì gọi là dục niệm quấn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.