Đoàn xe vẫn di chuyển với tốc độ như thường lệ, Ngô Ưu vẫn đi theo bên cạnh đoàn xe, Mạc Tử Ý cũng không còn sợ Ngô Ưu nữa, có đôi khi nàng cũng sẽ chủ động nói chuyện với Ngô Ưu.
Chỉ là kỳ quái chính là, cứ mỗi khi Ngô Ưu cùng Mạc Tử Ý nói chuyện, Vân Cô vẫn luôn đứng ở gần đó mà nhìn, có đôi khi còn sẽ cố ý đi tới xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Kỳ thật, Ngô Ưu hoàn toàn có thể về kinh thành trước, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy bản thân nhận ân tình của Mạc Tử Ý, tuy nói đã qua đoạn đường nguy hiểm nhất, nhưng ngẫm lại kết cục của nàng ấy trong nguyên tác, Ngô Ưu vẫn có chút lo lắng.
Huống chi, tin tức Chu đại phu mà Mạc Tử Ý nói vẫn còn rất mơ hồ, lại nhiều giao lưu thì có thể sẽ càng thêm rõ ràng hơn một chút.
“Vậy ấn theo lời công tử nói, Chu đại phu kia yêu tiền như thế, có thể dùng tiền dẫn nàng ra sao?”
“Năm đó nàng vốn không muốn giúp ta chữa bệnh, chỉ vì phụ thân ta ra giá tiền khám bệnh cao nên nàng mới thay đổi chủ ý.”
Ngô Ưu nhíu mày, nàng không có tiền, nhưng chắc chắn A Tử có. Nhưng mà Ngô Ưu có chút lo lắng, nếu Chu đại phu trị không hết chân của nàng ấy, đối với nàng ấy mà nói lại là một đả kích rất lớn.
Ngô Ưu muốn trước tiên tìm Chu đại phu để hỏi thăm tình hình, trong lúc nàng đang tự hỏi, Vân Cô đã ngồi ở giữa Ngô Ưu và Mạc Tử Ý, hỏi: “Hai vị đang nói chuyện gì vậy?”
Đột nhiên có thêm một người, Ngô Ưu cảm thấy có chút chen chúc nên bèn dịch sang bên cạnh, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Vân Cô cắt ngang cuộc trò chuyện, nghi vấn trong lòng Ngô Ưu cũng vì vậy mà càng thêm lớn.
Mạc Tử Ý nhớ rõ những gì đã đáp ứng với Ngô Ưu, vì thế liền nói: “Tán gẫu chút chuyện bình thường mà thôi.”
Đương nhiên, Vân Cô không tin lý do thoái thác thế này. Mấy ngày nay, bà đã thấy hai người thường xuyên lén lút cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng ngay sau khi phát hiện bà tới gần thì hai người lại dừng nói chuyện. Tình huống này làm Vân Cô rất là lo lắng.
Nàng nhịn không được muốn nhắc nhở: “Không biết Ngô cô nương nhưng có hâm mộ ai hay không?”
Ngô Ưu càng cảm thấy kỳ quái, toàn kinh thành đều biết chuyện nàng thổ lộ với A Tử, Vân Cô thân là phụ tá đắc lực của A Tử mà lại không rõ sao?
“Có, lòng ta đã có một người, tiền bối vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này?”
“Ta chỉ là cảm thấy, người xinh đẹp như Ngô cô nương đây, không biết sẽ thuộc về ai, dung ta lại bát quái hai câu, người thương của cô nương có đặc thù gì?”
Vân Cô hỏi câu này là bởi vì muốn xác nhận, bà có chút thấp thỏm chờ đợi Ngô Ưu trả lời.
“Nàng thật xinh đẹp, hai chân không tiện.”
Ngô Ưu suy nghĩ một lúc liền cảm thấy trả lời như vậy quá mức nông cạn, sau đó nàng liền nói thêm: “Nàng là người rất ôn nhu.”
Khi nói những lời này, khóe miệng của Ngô Ưu cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Vân Cô nghe nàng trả lời như vậy liền biết người mà nàng nhắc đến chính là tiểu thư nhà bà, tảng đá lớn trong lòng bà rốt cuộc cũng buông xuống. Nhưng nếu không phải Ngô Ưu di tình biệt luyến, vậy vì sao nàng luôn ở cùng một chỗ với Mạc Tử Ý?
Bên này Vân Cô còn đang nghi hoặc, bên kia Mạc Tử Ý nghe thấy hai người nói chuyện thì chỉ cảm thấy thập phần hâm mộ, nàng từ đáy lòng cảm khái: “Ngô tiểu thư đối với ái nhân thật tốt, không biết khi nào ta mới có thể gặp được một người si tình giống với Ngô tiểu thư đây.”
Những lời này vốn rất bình thường, lại không biết vì sao làm Vân Cô hiểu ra. Bà đột nhiên phát hiện, bà vẫn luôn nhìn theo góc độ Ngô Ưu vượt quá giới hạn, hiện tại xem tình huống này rất có khả năng Mạc Tử Ý chính là hồ ly tinh.
Vân Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn. Bà nhớ rằng Mạc Tử Ý vốn dĩ sợ Ngô Ưu muốn chết, nhưng sau khi Ngô Ưu tháo xuống mũ có rèm thì nàng ta lại không còn sợ nữa, thật đúng là người nông cạn chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài!!
Ánh mắt Vân Cô nhìn về phía Mạc Tử Ý càng lúc càng nguy hiểm. Tiểu thư cũng đã hoài nghi người mà sơn phỉ giết chết chính là thiếu gia Mạc gia, hiện giờ vị này trước mặt rất có khả năng là tiểu thư Mạc gia.
Nhưng vô luận là nam hay nữ thì cũng đều rất nguy hiểm. Vân Cô cảm thấy, bà là người trông chừng Ngô Ưu cho tiểu thư, nhất định không thể để Ngô Ưu nàng bị mấy hồ ly tinh ở bên ngoài này cướp đi mất.
Mạc Tử Ý bị Vân Cô nhìn chằm chằm mà nổi cả da gà, nàng cảm thấy chính mình vẫn chưa đắc tội người trước mắt, nàng nuốt nước bọt, có chút sợ hãi mà hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao nhìn chằm chằm ta?”
Vân Cô hiền từ mỉm cười: “Không có gì cả, ta thấy Mạc công tử tuổi cũng không nhỏ, nhưng có vừa ý ai hay chưa?”
Mạc Tử Ý có chút ngượng ngùng: “Chưa từng, ta vẫn chưa nghĩ tới những chuyện như thế này, nhưng mà hiện giờ nghe Ngô tiểu thư nói như vậy, trong lòng nhưng thật ra có chút khát khao.”
Lời này làm Vân Cô rất là khó chịu. Người này sau khi biết Ngô Ưu có ái nhân mà vẫn còn nhớ thương, thật sự là đáng xấu hổ đến cực điểm. Mấy ngày nữa là đoàn xe liền phải tới kinh thành, bà phải gọi tiểu thư sớm chút phòng bị mới được.
“Thiếu gia, có thể khởi hành rồi.”
Giọng nói của Giang Hồng từ xa truyền đến, Mạc Tử Ý đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, đi về hướng đoàn xe.
Ngô Ưu tất nhiên cũng đi theo nàng, khi đứng dậy còn không quên quan tâm đến Vân Cô: “Tiền bối, chúng ta cũng đi thôi, với tốc độ này thì không mấy ngày nữa liền phải đến kinh thành.”
Vân Cô đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, nghe vậy cười khẽ: “Cô nương cứ đi trước, lão thân liền theo sau.”
Ngô Ưu biết trong lòng Vân Cô đều có tính toán, vì vậy nàng trước đi về phía đoàn xe.
Nhìn bóng lưng Ngô Ưu dần dần đi xa, nụ cười trên mặt Vân Cô chậm rãi biến mất, bà muốn nhanh chóng báo cáo tình huống ở đây cho tiểu thư.
Đồng thời Vân Cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nếu như có thể, bà còn muốn trực tiếp giáo huấn Mạc Tử Ý một trận, nhưng Ngô Ưu vẫn luôn theo sát Mạc Tử Ý, giống như là đang phòng bị cái gì đó, khiến cho bà không thể nào xuống tay.
Đem tình báo nhét ở trên đùi bồ câu, sau khi thả bồ câu bay đi, Vân Cô vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người lên ngựa đuổi theo đoàn xe của Mạc gia.
Khi bồ câu mang theo tình báo đi vào Vĩnh Định hầu phủ, Triệu Thanh Tử đang ngồi ở bên cửa sổ luyện chữ. Lúc này cửa sổ mở ra, bồ câu kia liền ngừng ở trước mặt Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử đóng lại cửa sổ, nàng gỡ cái ống tròn trên đùi bồ câu xuống, mở ra tờ giấy bên trong rồi nhìn xem.
Nàng nhìn kỹ nội dung trên giấy, mày càng lúc càng nhăn chặt, bàn tay cầm tờ giấy cũng siết lại, đến cuối cùng tờ giấy kia thế nhưng cũng bị xé rách thành hai với một tiếng cười mỉa mai.
Nhắm mắt lại, Triệu Thanh Tử cố gắng làm dịu đi lửa giận trong lòng, nhưng cuối cùng nàng phát hiện, bản thân căn bản không thể bình tĩnh được chút nào.
Triệu Thanh Tử thắp lên ngọn nến trong phòng, thiêu cháy tờ giấy.
Nàng không ngờ chỉ có mới mấy ngày liền có hồ ly tinh tìm tới A Ưu, Triệu Thanh Tử sắp bị tin này làm cho tức chết rồi.
Tính toán thời gian, hẳn là qua hai ngày nữa thì đoàn xe Mạc gia sẽ đi vào kinh thành.
Giờ phút này bên trong phòng không có ai khác, Triệu Thanh Tử cũng không hề che giấu bản thân nữa, trong mắt nàng dâng lên những cảm xúc dữ tợn, sau đó nàng cười lạnh một tiếng: “Mạc Tử Ý phải không? Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì.” .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Gả Thay Được Tổng Tài Cưng Chiều Hết Mực |||||
Tuy nhiên, trên bức thư của Vân Cô cũng nhắc đến câu trả lời của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử nhớ tới Ngô Ưu thế nhưng xem nàng là ái nhân, trong lòng vẫn là có chút ngọt ngào.
Tâm tình của nàng cũng không khỏi tốt lên, suy nghĩ một hồi nàng lại cầm lấy giấy bút viết cho Vân Cô một lá thư, cẩn thận cuốn lại và thả bay chim bồ câu.
Vân Cô cũng đã thu được lá thư Triệu Thanh Tử hồi âm, trên thư nói bà tạm thời đừng động đến Mạc Tử Ý, chờ sau khi đoàn xe của Mạc gia vào kinh thì Triệu Thanh Tử sẽ tiếp tục an bài.
“Tiền bối, nên lên đường rồi!”, Nơi xa truyền đến tiếng Ngô Ưu ầm ĩ gọi, Vân Cô cẩn thận giấu thư vào trong tay áo, sau đó mới đi về hướng Ngô Ưu.
Hai ngày sau, đoàn xe rốt cuộc tới kinh thành, nhìn thấy cửa thành quen thuộc làm cho Ngô Ưu rất là cao hứng, nhưng dường như ở cửa thành có bóng người, nàng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện người đó chính là A Tử.
Ngô Ưu giao ngựa cho Vân Cô, để cho bà giúp trông chừng một chút, sau đó liền chạy về phía trước.
“A Tử, sao ngươi lại ở đây?”
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn người trước mặt đầy ý cười, trong lòng nàng cũng trở nên ấm áp: “Ta tùy ý đi dạo, không ngờ sẽ gặp phải ngươi.”
Người này thật đúng là không thành thật chút nào, Ngô Ưu cảm thấy Triệu Thanh Tử nhất định là đang đợi nàng, nhưng ngẫm lại, bản thân nàng kỳ thật cũng không phải là một người trung thực gì cho cam.
Binh lính thủ thành đang kiểm tra đoàn xe của Mạc gia, vào thành liền có chút thong thả, Mạc Tử Ý đang nói chuyện với binh lính thủ thành.
Lúc này Vân Cô cũng đã dẫn ngựa đến, Triệu Thanh Tử lén lút đưa mắt ra hiệu cho Vân Cô, Vân Cô nhìn về phía Mạc Tử Ý, ý bảo người nọ chính là Mạc Tử Ý. Triệu Thanh Tử nhìn người đứng ở cửa thành, trong lòng đánh giá: “Nhan sắc tầm thường.”
Kỳ thật, Mạc Tử Ý lớn lên rất là thanh tú, cảm thấy nàng tầm thường chỉ là vì Triệu Thanh Tử ngứa mắt nàng mà thôi
Triệu Thanh Tử ở trong lòng tự hỏi một phen, nói: “A Ưu lúc này đã kết giao bằng hữu mới sao? Sao lại không giới thiệu cho ta nhận thức chứ?”
Ngô Ưu cảm thấy cảnh tượng lúc này rất là quái dị. Trong nguyên tác, Mạc Tử Ý chính là bị A Tử giết chết, hiện giờ A Tử lại nói muốn làm quen với Mạc Tử Ý.
Cũng không biết A Tử phái người ẩn núp ở bên cạnh Mạc Tử Ý là có dụng ý gì? Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng Ngô Ưu vẫn gọi Mạc Tử Ý đến.
“Ngô tiểu thư gọi tại hạ là vì có chuyện gì sao?”, Mạc Tử Ý vừa mới an bài đoàn xe vào thành, đột nhiên đã bị Ngô Ưu gọi đến đây.
Nhìn thấy bên cạnh Ngô Ưu có một nữ tử mang khăn xe mặt và ngồi xe lăn, trông cử chỉ giữa hai người thân mật, Mạc Tử Ý ở trong lòng liền phỏng đoán người này hẳn là ái nhân mà Ngô Ưu nhắc đến. Người này không giống với những gì nàng đã tưởng tượng, thế nhưng là một nữ hài tử.
Ngô Ưu trả lời: “A Tử muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu.”
Ai muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu? Tiểu hồ ly, xem ta lột da của ngươi ra. Triệu Thanh Tử ở trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười rạng rỡ: “Vị này chính là Mạc công tử đi, ta họ Triệu tên là Thanh Tử.”
Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy cô nương này thật giống như lời Ngô Ưu nói, nàng ấy đặc biệt ôn nhu, cũng khó trách Ngô tiểu thư sẽ đối với nàng ấy để bụng như vậy.
“Triệu tiểu thư, ta họ Mạc tên Tử Nghĩa, là nhi tử nhà giàu nhất ở Cẩm Châu.”
Nói xong, Mạc Tử Ý lại nhìn Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử, chỉ cảm thấy hai người thập phần xứng đôi, nàng nhịn không được mà nói: “Triệu tiểu thư hẳn là người trong lòng của Ngô tiểu thư, hai người quả thực vô cùng xứng đôi.”
A này... Miệng của tiểu hồ ly này còn rất ngọt, không giống với những gì nàng tưởng tượng a.
Triệu Thanh Tử lâm vào mê mang. Nàng còn chưa chính thức đồng ý lời thổ lộ của Ngô Ưu, quan hệ của hai người đang lâm vào trạng thái vô cùng vi diệu. Nếu như lúc này nàng trả lời, chẳng phải là nói cho Ngô Ưu rằng nàng bằng lòng, sau khi đồng ý nếu là trong quá trình hai người ở chung, A Ưu phát hiện bí mật của nàng thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như không đáp ứng thì có phải nàng sẽ làm tổn thương tâm của Ngô Ưu hay không?
Tiểu hồ ly này đúng là tính kế rất tốt, nàng quả nhiên đã gặp được đối thủ.
Mạc Tử Ý cũng không biết Triệu Thanh Tử ở trong lòng xoắn quýt, nàng vẫn nhìn chằm chằm hai người, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi, một người thì diễm lệ còn người kia thì ôn nhu.
“Mạc công tử đã có chỗ ở rồi chưa? Nếu là không có thì ta có thể hỗ trợ an bài.”, Lời này là Triệu Thanh Tử nói.
“Ta đã tìm được nơi đặt chân, cảm ơn hảo ý của cô nương.”
Mạc Tử Ý vô cùng cảm động, nàng chỉ cảm thấy cô nương lớn lên giống với tiên nữ này thật là lương thiện, lại nghĩ tới những lời Ngô Ưu nói, chân của nàng ấy đã tê liệt mười hai năm.
Trong lòng nàng cảm thấy bất công, một người tốt như vậy sao lại trải qua cuộc sống như thế này? Mạc Tử Ý cảm thấy bản thân nhất định phải hảo hảo giúp đỡ các nàng mới được.
“Mạc công tử, đoàn xe đã vào thành, ngươi mau tới đây.”
Mạc Tử Ý đáp lại một tiếng rồi cáo biệt với hai người Ngô Ưu, sau đó thân ảnh của nàng dần dần biến mất ở cửa thành.
Ngô Ưu dắt lấy con ngựa từ trong tay Vân Cô, nói một tiếng với Triệu Thanh Tử: “Đi thôi.”
Triệu Thanh Tử tạm thời bỏ xuống cảm giác khủng hoảng trong lòng, nghĩ đến chuyện Mạc Tử Ý hẳn là sẽ ở trong kinh thành một thời gian, nàng về sau lại phải nghĩ cách khiến nàng ta biết khó mà lui.
Sau khi nghĩ kĩ, nàng cười cười với Ngô Ưu, sau đó hai người cùng vào thành.