Vẻ ngoài hoàng cung hùng vĩ bao la bao nhiêu, thì nội cung Ma giáo đại bản doanh lại âm lãnh lành lạnh như 18 tầng địa ngục bấy nhiêu, trước nay địa phương này đều gọi người sợ hãi có đi vào chứ không đi ra, lúc này lại rách nát bất kham, một mảnh hỗn độn.
Những người mặc huyền y Ma giáo có người chết, có người bị thương, chỉ có những người cá biệt dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Mấy trăm nhân sĩ từ các môn phái liên hợp lại theo sát phía sau bạch y Thánh Nữ bước đến, đem đại điện bao vây lại.
Chu Châu Anh bỗng nhiên nghĩ đến, ở cổ đại này cảnh ngộ mưu triều soán vị hoàng đế có phải rất giống tình cảnh hiện giờ của nàng không. Nghĩ rồi lại nghĩ, hoàng đế bị mưu triều soán vị lúc trước tốt xấu từng hưởng thụ qua những đều mà ngôi vị hoàng đến mang đến.
Còn nàng đâu? Mới vừa xuyên qua liền thành kẻ chết thay, hợp lại chuyện tốt đều là của nguyên chủ, chính mình lại chỉ có phân đoạn chết thay.
A, đáng giận nga!
Chu Châu Anh trong lòng đấm ngực dậm chân, khi ánh mắt nàng chạm đến hai tròng mắt bạch y nữ tử dưới đài, liền trố mắt.
Làm một tác giả sẽ không quá miêu tả ngoại hình nhân vật, theo Mạnh Nho Nhỏ nói, tác giả đối nữ chủ miêu tả giống nhau như là: Đẹp như thiên tiên, phong thái yểu điệu, so với những nữ tử mà nam chủ gặp ở Tu Tiên giới còn muốn đẹp hơn vài phần, nhất tần nhất tiếu, gọi người động tâm không ngừng.
Chu Châu Anh một giới khoa học tự nhiên, không có tu dưỡng văn học, tự nhiên cũng không tìm được từ ngữ trau chuốt vẻ đẹp của nữ chủ.
Cặp mắt kia dần dần đỏ lên, nàng cảm thấy đôi mắt đó như biết nói, chính là ẩn ẩn muốn cùng nàng nói cái gì đó. Nàng có chút không rõ cảm xúc, xuyên thấu qua đôi mắt kia, một chút, một chút mà nhộm dần tâm của nàng.
Tiêu Tâm Nguyệt ngửa đầu nhìn huyền y nữ tử ngồi trên đài cao kia, biểu tình nàng ta lãnh đạm, môi lại hồng đến yêu diễm, ánh mắt tuy dừng trên người mình, lại đạm mạc giống như đang nhìn đến tôm tém râu ria.
Tiêu Tâm Nguyệt nắm chặt tay, đôi mắt lại đỏ thêm mấy phần:
Người này tại sao có thể thản nhiên như vậy?
Rõ ràng là đã làm những chuyện đó, lại có thể giống như người đứng ngoài cuộc cao cao tại thượng, làm như không liên quan đến mình!
Tiêu Tâm Nguyệt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Chu Châu Anh.
Chu Châu Anh sợ tới mức không ngừng run lên:
A a a, thật đáng sợ nga, đó là sát khí đi?
Đây tuyệt đối là khát khí!
Nữ chủ giết đỏ cả mắt rồi thật là đáng sợ!
Cứu mạng a, ta nghĩ quay về xã hội pháp tắc, ta muốn về nhà!
Chuyện để nàng run sợ còn chưa có xong.
Ngoài đại điện người không tiếng động trách qua hai bên, một nam tử cả người là máu mang theo cổ sắc bén khí thế đi vào đại điện. Hắn vô hình trung tỏa ra uy áp, đã đủ để cho Chu Châu Anh biết thân phận của hắn.
Tổn thọ a, đem ta, a không, đem nguyên chủ một đao chém thành hai nửa nam chủ tới rồi a!
Chu Châu Anh đã cảm giác được linh hồn của mình đang run rẩy.
Hy vọng lát nữa nam chủ xuống tay mau chuẩn tàn nhẫn một chút, đừng để nàng chịu nhiều tra tấn, nàng sợ nhất là đau.
Trác Tử Đan đi tới bên người Tiêu Tâm Nguyệt, hắn tùy ý kéo xuống một nửa màn che, cẩn thận chà lau máu dính trên bội kiếm.
“Người bên ngoài đều đã giải quyết, chỉ còn mình nàng ta.” Trác Tử Đan nói.
Tiêu Tâm Nguyệt thu hồi ánh mắt, đá một cái vào hắc y nam tử đang giả chết: “Chỗ này còn một người.”
Hắc y nam tử thấy không thể giấu diếm được nàng, lập tức nhảy dựng lên kèm theo một chưởng vỗ ra. Tiêu Tâm Nguyệt đôi mắt không chớp, giơ tay chém xuống, trực tiếp chấm dứt hắn.
Huyết dịch phun đầy lên bạch y của nàng, huyết tích vựng khai, giống hoa mai cùng băng tuyết trộn lẫn.
Tiêu Tâm Nguyệt ngước mắt nhìn Chu Châu Anh, lạnh lùng nói: “Thật không hổ là giáo chủ, nhân tài kiệt xuất tà đạo. Địa bàn không còn, thủ hạ thương vong thảm trọng, mà ngay cả mày cũng không nhăn lại, chúng ta giết tới trước mặt, ngươi cũng vững như núi Thái Sơn.”
Chu Châu Anh: A, thanh âm của nữ chủ hảo dễ nghe, lỗ tai muốn mang thai rồi......... Đáng tiếc đây là bùa đòi mạng.
Lúc này, Trác Tử Đan nhìn bốn phía, nói: “Nghe đồn điện này ngày xưa có một cái chảo, dùng để mấu sát chính đạo nhân sĩ rơi vào tay Ma giáo. Còn có hai phòng mười tám kiện hình cụ, nói là muốn cho người ta nếm thử tư vị mười tám tầng địa ngục. Hôm nay tại sao lại không thấy những dụng cụ đó? Chẳng lẽ ngươi sớm đã đoán được sẽ có ngày này, sợ bị dùng trên ngươi mình, nên đã sớm thủ tiêu?”
Chu Châu Anh trong lòng mắng: Ngươi câm mồm a, bộ ngươi không nghe không nên tin vào lời đồn sao? Thân là nam chủ còn bịa đặt tin đồn, thân là nam chủ thì phải có hình tượng chứ?
Chu Châu Anh từ đầu tới cuối không nói lời nào, vô luận là Tiêu Tâm Nguyệt hay là Trác Tử Đan giống như là ngươi hát ta xướng cũng không nói gì, không khí từng chút kết băng.
Trác Tử Đan đại khái chịu không nổi cảm giác tẻ ngắt này, quay đầu hỏi Tiêu Tâm Nguyệt: “Nàng võ công không thấp, có cần ta giúp ngươi đem nàng bắt lại không?”
Tiêu Tâm Nguyệt lắc đầu, nhắc chân đi lên bậc thang.
Nàng thoạt nhìn bình tĩnh, tự tin lại cường đại.
Chu Châu Anh thấy nàng mũi kiếm nhỏ giọt huyết, một giọt, lại một giọt, phảng phất lại một đạo bùa đòi mạng đánh vào trong lòng. Trái tim “Bùm bùm” nhảy loạn, phản phất muốn từ cổ họng nhảy ra.
Nàng sợ hãi nhắm mắt lại.
A, muốn chết muốn chết, bây giờ quỳ xuống ôm đùi kêu “Nãi nãi” còn kịp không?
Tiếng bước chân ngày càng gần, Chu Châu Anh khẩn trương mà nuốt ngụm nước bọt.
Đột nhiên, mùi máu tươi bao lấy chớp mũi, sau đó chui vào trong mũi. Thanh âm thanh lãnh hỏi: “Vì sao không mở mắt nhìn ta?” Ngự điệu hời hợt cất cao, “Mở mắt ra, nhìn ta!”
Chu Châu Anh trợn mắt, lại bị gần trong gang tấc, cơ hồ gương mặt Tiêu Tâm Nguyệt muốn dán đến sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp.
Tại đây trời đông ngập tràn giá rét, cả người nàng lạnh đến hàm răng đều đánh vào nhau, tóc mây cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Đôi mắt Tiêu Tâm Nguyệt hơi liếc đi, lướt qua lỗ tai nàng, một lần nữa nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Ngươi tự mình đi theo ta, hay là muốn ta thỉnh ngươi đi?
Chu Châu Anh tự cấp chính mình đây chỉ là đang diễn, lại ngạc nhiên phát hiện, nàng giống như còn thêm một đường sinh cơ?
Nữ chủ không có bước lên kêu giết, nam chủ cũng không có ý tứ muốn bổ dưa hấu.
Hấp dẫn?
Nhưng nghĩ lại nghĩ, nguyên chủ sẽ rơi vào kết cục bị một đao chém thành hai nửa, đoán không nhầm là lúc này xảy ra chuyện. Tỷ như chơi trò chơi giống nhau, chọn sai liền game over?
Chu Châu Anh chưa thấy qua quyển tiểu tuyết này, cũng không rõ nguyên chủ lại lãnh tiện nghi phân này, lựa chọn nào sẽ tiến vào kết cục tử vong.
Chính mình đi? Chọn điều kiện trước mắt nàng hình như làm không được.
Để nữ chủ thỉnh chính mình đi? Lời này thật hiển nhiên là “Ngươi nếu không ngoan ngoãn phối hợp, ta liền để ngươi đẹp nhất hôm nay” ý tứ, nàng nếu là chán sống mới có thể lựa chọn như vậy nha.
Sau một phen trầm tư, nàng quyết định lựa chọn phương án thứ 3, _______ chẳng sợ không có lựa chọn thứ 3, nàng cũng muốn sáng tạo lựa chọn thứ 3 a!
“Có thể đỡ ta đi không?” Sợ nữ chủ sinh khí, nàng vội bổ sung thêm câu: “Chân ta mền, đi không nổi.”
Nàng là nói thật, không bị dọa đến tiểu trong quần đã là nàng giữ được một chút tôn nghiêm rồi.
Tiêu Tâm Nguyết: “............”
Trác Tử Đan: “...........”
Nhân sĩ chính đạo: “............”
Này Ma giáo giáo chủ, như thế nào cùng lời đồn không giống nhau? Đầu óc không được tốt a.
Chu Châu Anh mở đôi mắt thật lớn, trông mong mà nhìn Tiêu Tâm Nguyệt, ý đồ để cho mình nhìn thật chân thành một chút.
Trác Tử Đan “Cộp cộp cộp” mà chạy lên, cười lạnh nói: “Hếch cái mũi lên mặt, kiệu tám người nâng ngươi muốn không?”
Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hàm ý sâu xa, ý vị sâu xa.
Chu Châu Anh gật đầu không ngừng: “Kia tự nhiên là được.”
Không nghĩ tới nam chủ phóng khoáng đến vậy, vừa rồi mình còn trách lầm hắn đâu!
Tiêu Tâm Nguyện hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói, ngươi muốn đi kiệu
tám người nâng sao?”
Chu Châu Anh bị ánh mắt nàng như dao nhỏ đâm một lỗ, nơi nào còn không rõ nữ chủ đây là cho rằng nàng đang câu dẫn nam chủ, cho nên ăn dấm?!
Nàng thầm mắng chính mình, nữ chủ vẻ mặt ôn hoà, cũng quên thân phận chính mình, suýt nữa dẫm vào bẫy rập ôn nhu của nữ chủ.
Thanh tỉnh một chút, đây là nam nữ chủ a!
Nàng nếu thật để nam chủ cho kiệu tám người nâng nâng nàng đi, nữ chủ nhịn không được lột da nàng?!
Ý trí cầu sinh của nàng bùng nổ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, gắt gao bắt lấy tay Tiêu Tâm Nguyệt, rất thành khẩn mà nói: “Ngươi!” Nàng lại nói tiếp, “Ý ta là, chỉ cần là kiệu tám người khiêng của ngươi ta liền đi, trừ bỏ ngươi, kiệu tám người khiêng của người khác ta chết cũng không đi.”
Nói xong, lại lộ ra nụ cười lấy lòng.
Đáp án này rất là hoàn mỹ đi? Đã trách cùng nam chủ dây dưa, lại có thể cùng nữ chủ thân cận.
Chu Châu Anh cảm thấy đầu nhỏ của mình rất linh hoạt, những từ ngữ tốt vậy mà nàng cũng có thể nghĩ ra!
Nàng lại không nhìn thấy Tiêu Tâm Nguyệt cười nhạt thoáng qua, chỉ thấy môi Tiêu Tâm Nguyệt mím thành đường thẳng, ánh mắt càng thêm thâm thúy: “Là ngươi nói.”
Trong lòng Chu Châu Anh, có loại dự cảm xấu.
Lời thoại này thường thường xuất hiện ở những hạng người tâm cơ thâm trầm, mà khi nói xong lời thoại này, bọn họ liền sẽ hạ độc thủ.
Nhưng hình như nàng không nên nghĩ xấu nữ chủ như vậy, nàng nhớ Mạnh Nho Nhỏ nói nữ chủ là một người chính trực và thiện lương, là người chính tà rõ ràng, khi nàng cùng nam chủ đánh vào đại bản doanh Ma giáo, cũng chỉ giết những người mang trên mình tội ác.
Nghĩ như vậy, Chu Châu Anh lại cảm thấy muốn tao. Nhà nữ chủ bị diệt môn, đó chính là Ma giáo làm a, mà nàng thân là Ma giáo giá chủ, thoát được không?
Liền ở thời điểm Chu Châu Anh hoảng thành một đoàn, Tiêu Tâm Nguyệt thu kiếm, nói: “Trước mắt ở đây không có kiệu tám người khiêng, ủy khuất giáo chủ một chút.”
“A?” Chu Châu Anh mờ mịt, lại phát hiện nàng từ cái ghế màu đen được Tiêu Tâm Nguyệt bế theo kiểu công chú lên. Nàng theo bản nảng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Tâm Nguyệt, thân mình cứng đờ.
Chu Châu Anh nín thở ngưng thần.
Ối giời ơi, nàng đâu là được ôm kiểu công chú?!
Nàng không cảm thấy lạnh nữa, ngược lại cả người nhiệt huyết sôi sục, trái tim nhảy nhanh như thể nàng vừa chạy 1000m đường dài về vậy, hô hấp nàng nặng nề.
Ai có thể giải thích một chút không, nàng vì cái gì lòng lại cảm thấy rung động như vậy đây? Trong nguyên tác nữ chủ thể lực mạnh vậy sao?
A, nữ chủ mị lực thật đáng trách a, thế nhưng nàng suýt nữa nhất kiến chung tình_______ nếu không phải vị nam chủ kia trừng mắt đến nổi sắp rớt ra tròng mắt, nàng nhất định sẽ hảo hảo nhìn ngắm Tiêu Tâm Nguyệt, trầm mê trong nhan sắc của nữ chủ, tưởng tượng về sau các nàng sẽ sinh mấy cái hài tử.
Đại khái mọi người không dự đoán được Thánh Nữ sẽ làm như vậy, cho nên bọn họ đều sững sờ tại chỗ, nguyên bản đại điện đang cãi cọ ầm ĩ nhất thời yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng gió lạnh từ cửa sổ chui vào kêu ô ô.
“Hành động này hẳn là nữ chủ tự chủ trương, nhất thời nảy lòng tham.” Chu Châu Anh nghĩ, “Nữ chủ không theo lẽ thường là phóng ra bài sao?”
Nam chủ Trác Tử Đan lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tới: “Tâm Nguyệt, đừng như vậy, ta giúp ngươi.”
Tiêu Tâm Nguyệt nhìn hắn oai oai đầu, xinh đẹp cười. Trác Tử Đan phảng phất trước mắt như có hoa mai bay đầy trời, ngực giống như bị cào, tim hắn đập thình thịch.
Chu Châu Anh vẻ mặt kinh khủng: Nam chủ ngươi đừng lại đây, ta sợ ngươi chạm vào chỗ nào của ta, nữ chủ liền cắt ta chỗ đó.
Tiêu Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn nàng một cái, nói: “Phiền toái Trác trưởng lão kiểm kê thương vong lần này cùng chiến lợi phẩm, nga đúng rồi, chiếc ghế huyền thuyết tạo thành ghế kia, cũng đem đi luôn!”
Trác Tử Đan: “..........., hảo.”