Tiêu Tâm Nguyệt lấy một chiêu thức nhẹ nhàng làm kết thúc, động tác kia xinh đẹp đến mức Chu Châu Anh không tự chủ mà khoa tay múa chân một chút.
Ánh mắt cùng động tác của nàng, sớm đã bị Tiêu Tâm Nguyệt chú ý, bất quá lúc luyện võ kiệng kị nhất là bị phân tâm, bởi vậy vẫn chưa thể cùng nàng ấy nói chuyện.
Lúc này đã luyện xong một bộ công pháp, Tiêu Tâm Nguyệt liền có tâm tư chú ý nàng.
Thả người nhảy, cũng không biết Tiêu Tâm Nguyệt là đạp hoa mai bay múa, hay là hoa mai bị nàng mang theo bay múa, chỉ chớp mắt, nàng liền đứng trước cửa sổ.
Nàng hỏi: “Giáo chủ sao hôm nay tỉnh sớm vậy?”
Chu Châu Anh bị dáng người nàng kia câu đến tâm tư bay xa, lại nghe thấy lời nàng ấy nói, có chút phản ứng không kịp: “Cảnh đẹp ở ngay trước mắt, nơi nào còn ngủ được?”
“Nga? Là cảnh đẹp, hay là người đẹp?”
“Thơ văn 'mai cần tốn tuyết ba phần bạch, tuyết lại thua mai một đoạn hương'*.”
“Vậy ta đây là mai, hay là tuyết?”
“Tỷ là mai, cũng là tuyết. Bạch chính là ỷ, hương cũng là tỷ, chính như tỷ ở nơi nào, nơi đó đều là cảnh đẹp. Cho nên Thánh Nữ tỷ tỷ thử nói xem, cảnh đẹp hay là người đẹp?”
Tiêu Tâm Nguyệt thấy người nào đó luôn luôn không thông viết văn, lại không hiểu phong tình giáo chủ vậy mà có thể nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, thập phần kinh ngạc. Khóe miệng nàng hơi nhếch, mắt mày cũng đã nhiễm ba phần ý cười: “Đêm qua trong mộng giáo chủ là nhìn thấy Văn Khúc Tinh* sao? Nói chuyện nghe êm tai như vậy.”
Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, Chu Châu Anh biểu tình uể oải. Tiêu Tâm Nguyệt thấy thế, tươi cười hơi liễm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Châu Anh thấy Tiêu Tâm Nguyệt cả người cùng trên cổ đều có mồ hôi mỏng thấm ra, sợ nàng cảm lạnh, liền nói: “Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ tiến tới một chút, lại sát đây đi.”
Tiêu Tâm Nguyệt nghe nàng nói xong, liền từ cửa sổ nhảy vào phòng.
Chu Châu Anh: “...........”
Kỳ cục a, nữ chủ đại môn rộng lớn không đi, vì sao lại muốn trèo cửa sổ? Là cảm thấy trèo cửa sổ kích thích hơn sao?
Bất quá nữ chủ cũng không thèm để ý hình tượng của mình, nàng lại để làm gì?
Nàng lấy khăn tay đưa cho Tiêu Tâm Nguyệt, nói: “Đêm qua trong mộng không có gặp Văn Khúc Tinh, cũng không gặp Chu Công. Mà chỉ có một mình ta lẻ loi, ngồi trên đại điện hắc ám âm trầm.”
Động tác lau mồ hôi của Tiêu Tâm Nguyệt dừng lại một chút, bất động thanh sắc hỏi: “Trừ cái này ra, còn mơ thấy cái gì sao?”
“Không có a, chẳng sợ có quỷ xuất hiện, muội cũng không cảm thấy cô tịch nhàm chán như vậy.”
Tiêu Tâm Nguyệt cười nhạt: “Nếu quỷ thật xuất hiện, ngươi khẳng định không nói như vậy.”
“Quỷ cũng có nhiều loại sao, tỷ như Chu Công, hắn qua đời nhiều năm, sớm đã thành quỷ đi? Nhưng mơ thấy hắn không có đáng sợ nha!”
Tiêu Tâm Nguyệt cho nàng cái chủ ý: “Lần sau trước khi ngủ ngươi hãy nghĩ đến một người nào đó đi, người này có khả năng sẽ ở trong mơ bồi ngươi.”
Chu Châu Anh cảm thấy có lý, rốt cuộc ban ngày nghĩ cái gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, không chừng nàng nhắc mãi một người, nằm mơ mười lần, cũng sẽ xuất hiện một hai lần đi?
Nàng theo bản năng mà không thèm nghĩ tới ba mẹ mình, bởi vì nàng sợ nghĩ tới nhiều, lại không cách nào trở lại bên cạnh bọn họ còn làm chính mình thêm buồn bực. Đến nỗi bằng hữu đồng học trừ bỏ Mạnh Nho Nhỏ, cũng không có nhiều người đáng giá để nàng nhớ thương.
Nghĩ tới nghĩ lui, ở nơi này người duy nhất có thể để nàng nhắc mãi cũng chỉ có nữ chủ a?!
Nàng nghiên nghiên đầu ngắm Tiêu Tâm Nguyệt. Người kia sau khi lau xong, đem khăn tay thu vào trong ngực, cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền hỏi: “Cảm thấy không ổn?”
“Chủ ý này rất tuyệt, chính là như vậy sẽ dễ dàng ngày đêm tơ tưởng, động tình a.”
Tiêu Tâm Nguyệt: “.........”
Nàng nói: “Không nghĩ cũng không quan hệ, tìm đại người nào đó, hiệu quả giống nhau.”
“Nếu là người cùng chung chăn gối lâu, nói không chừng ban đêm của ngày nào đó nhất thời động tình liền cộng phó Vu Sơn a.”
Tiêu Tâm Nguyệt huyệt Thái Dương thình thịch nhảy. Nàng dời đi đề tài: “Nếu tỉnh, liền nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm sáng! Ta về trước đổi thân xiêm y.”
Chu Châu Anh nhìn nàng đi ra cửa, trong lòng vẫn còn cân nhắc: “'Về trước đổi thân xiêm y', không lẽ lời này ý tứ là đổi xong xiêm y liền đến đây cùng ta ăn bữa sáng sao?”
Nàng nhớ khi lúc mới gặp lại nữ chủ, biểu tình của nữ chủ, sát khí đó dùng mười tầng lự kính cũng lọc không hết. Về sau thái độ nữ chủ cũng dần dần mềm hoá, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ lấy biểu tình thập phần ẩn nhẫn lại phức tạp để nhìn nàng.
Ở giữa tâm cừu đại hận, mà nữ chủ còn có thể đối nàng săn sóc như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được!
Chu Châu Anh động não chút: “Cái gọi là giết người tru tâm, chẳng lẽ nữ chủ là muốn cho ta buông cảnh giác, để ta ỷ lại nàng, không thể rời xa nàng. Ngay sau đó liền PUA ta, từ thể xác và tinh thần đến dùng tinh thần ngược đãi ta, làm ta đau đớn đến chết?!”
Làm sao bây giờ, nàng giống như là có điểm mê luyến nữ chủ.
Không được, không được, nàng có thể thích, cũng có thể sùng bái, nhưng không được động tâm a!
Chu Châu Anh dưới đáy lòng tự khai thông chính mình, lúc này mới khoan khái mà đi rửa mặt.
Chờ nữ đệ tử đưa bữa sáng đến, Tiêu Tâm Nguyệt cũng đã đổi xong thân áo váy thuần tịnh đến đây. Váy mặc trên người, Chu Châu Anh cảm thấy nữ chủ nếu phẫn nam trang càng thêm anh tuấn tiêu soái a.
“Thánh Nữ tỷ tỷ, xuyên váy đánh nhau sẽ thuận tiện hơn sao?” Chu Châu Anh tò mò hỏi.
Tiêu Tâm Nguyệt nói: “Mạch Sơn phái rất an toàn, không cần đánh nhau.”
Chu Châu Anh nghĩ thầm cũng đúng, phỏng chừng không có mấy cái đồ đệ đạo chích dám xâm nhập vào đại bản doanh của Mạch Sơn phái a, nếu xông vào thật, sợ là còn chưa có đi vào đã bị cấp chế Mạch Sơn phái ngăn lại.
Nàng lại hỏi: “Kia Thánh Nữ tỷ tỷ là mặc quần mùa thu sao? Ngày mùa đông xuyên váy sẽ rất lạnh a!”
Tiêu Tâm Nguyệt: “.........”
Sợ nàng không biết quần mùa đông là gì, Chu Châu Anh giải thích: “Chính là quần bông, loại này dù không phải rất dày nhưng thực ấm áp.”
“Giáo chủ là muốn quần mùa thu sao? Ngày mai ta sẽ để người đến Vân Khê Các mua cho ngươi.”
Chu Châu Anh: “Vân Khê Các cũng có bán quần mùa thu?!”
Tiêu Tâm Nguyệt gật đầu: “Không chỉ có nguyệt sự bố, quần mùa thu, mà thậm chí là bàn chải đánh Giáo chủ đang dùng cũng đều là Vân Khê Các xuất phẩm.”
Chu Châu Anh nghĩ thầm, quả nhiên đúng như nàng đoán, Vân Khê Các chính là cửa hàng tinh phẩm của nữ nhân! Nếu có cơ hội nàng sẽ đến đó dạo một vòng a.
Tiêu Tâm Nguyệt đem đĩa mì đẩy tới trước mặt Chu Châu Anh: “Thời điểm ăn cơm đừng phân tâm, ăn xong đĩa mì này, ta mang ngươi đi tản bộ.”
“Ta cũng không phải hài tử.” Giáo chủ lầu bầu, nhưng lại dùng tốc độ ánh sáng ăn xong bữa sáng, sau đó phủ thêm áo choàng 'Xã hội đen', cùng Tiêu Tâm Nguyệt ra cửa.
Tiêu Tâm Nguyệt dặn dò nàng: “Nếu lát nữa có gặp người, ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng nhìn bọn họ.”
Chu giáo chủ bảo bảo tò mò hỏi: “Vì sao? Rất không lễ phép a!”
“Không có vì sao, nghe lời.”
Chu giáo chủ biểu tình ai oán.
Tốt thôi, người đứng dưới mái hiên không thể không cuối đầu, ngươi là nữ chủ ngươi làm chủ.
Lúc nãy gặp những người khác, nàng còn có thể cùng Tiêu Tâm Nguyệt nói nói hai câu, nhưng gặp để tử tuần tra, nàng liền im lặng.
Nữ chủ cùng đệ tử môn phái nhà mình tán gẫu, nàng một cái ngoại nhân vô pháp xen mồm, ——— cực kỳ giống cha mẹ mang hài tử đi gặp thân thích, lại để hài tử đứng một bên, bọn họ thì cùng những vị thân thích kia nổi lên đề tài của đại nhân, ——— thật là hảo nhàm chán a.
Chu Châu Anh chán đến chết, ánh mắt hướng lên người những đệ tử kia nhẹ nhàng đảo qua.
Đệ tử tuần tra cũng vừa vặn trộm ngắm nàng, bị ánh mắt không chút nào để ý của nàng đảo qua, nhất thời sợ tới mức muốn hét lên chấn động: Là tên nào nói đôi mắt Ma giáo giáo chủ mượt mà đáng yêu, thoạt nhìn kiều mềm nhưng lạnh?
Đôi mắt phượng hắc bạch rõ ràng lại hẹp dài, trong lười biếng lộ ra chút lãnh khốc vô tình, trong vũ mị lộ ra sát ý bị giấu giếm. Bị nàng nhìn một cái, hắn cả người đều nổi hết da gà mới hảo sao?!
Cùng so sánh với Thánh Nữ ôn nhu đoan trang hào phóng của bọn họ, nàng ta nơi nào gọi là cừu nha, đây là mỹ nhân bò cạp a!
Hai bên cũng không có đại sự gì quan trọng cần bẩm báo, nên bọn họ chạy nhanh từ biệt Thánh Nữ, tiếp tục đi tuần tra.
Chu Châu Anh hỏi: “Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ bình thường có hay hung ba ba không? Như thế nào mà mấy đệ tử kia vừa thấy ngươi liền bị dọa sợ chạy đi vậy?”
Lần trước là thế này, lần này càng khoa trương, cảm giác phía sau bọn họ như có quỷ rược.
Tiêu Tâm Nguyệt mỉm cười mà nhìn nàng một cái, nói: “Biểu hiện không tồi, tiếp tục bảo trì.”
———————————————––—–—
(*): Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết, tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.
Văn Khúc Tinh quân: là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.