Tiêu Tâm Nguyệt không có tỳ nữ, nhưng là làm Thánh Nữ Mạch Sơn phái, nàng cũng không cần làm việc nặng, một ngày ba bữa, nấu nước tắm rửa, giặt quần áo đều có người giải quyết.
Chu Châu Anh tuy cùng nàng ở một chỗ, nhưng trừ bỏ một ngày ba bữa có người đưa tới trước cửa, nấu nước tắm rửa, giặt quần áo những việc nặng này vẫn là để nàng tự mình làm thì tốt hơn.
Tiêu Tâm Nguyệt có lần nói: “Ngươi ở đây ăn không uống không, cũng đừng vọng tưởng có người hầu hạ, những việc này ngươi tự mình làm đi.”
Chu Châu Anh cũng không có oán hận gì, chỉ là mùa đông nước lạnh, mỗi lần giặc xong quần áo, tay nàng lại hồng lại sưng, phải khoanh tay kẹp nách hồi lâu mới có thể ấm lại.
Nàng nghĩ thầm, cứ tiếp tục như vậy thì không được. Vì thế trước vẽ một tấm bản vẽ, lại nói với Tiêu Tâm Nguyệt đem tới cho mình một ít ván gỗ cùng công cụ khắc gỗ. Người kia cũng không hỏi nàng cần mấy thứ này làm gì, nàng muốn, liền cho.
Dựa theo bản vẽ, Chu Châu Anh cân nhắc nghiên cứu ra loại dụng cụ tự vắt khô y phục, giống như người máy nghiền dược chạy bằng điện ở hiện đại. Nàng bất quá đem người máy chạy bằng điện đổi thành trang bị tay tự động, đem dược cối xay thành ván giặc đồ.
Tuy nói có thể dùng tay vắt vắt, nhưng thay vì tiếp xúc hoài với nước lạnh, nàng tình nguyệt làm ra cái công cụ tay vắt y phục còn hơn, nói không chừng còn có thể rèn lực thêm cho cánh tay a.
Nàng một bên phơi nắng, một bên hát nghêu ngao, phe phải tay vắt, ấn lên ván giặc đồ cọ xát, phát ra thanh âm “Kẽo kẹt”, “Kẽo lẹt“.
Trác Tử Đan tới tìm Tiêu Tâm Nguyệt, thấy nàng đứng trên hành lang tựa hồ như đang xem cái gì. Hắn theo ánh mắt nàng thì thấy được Chu Châu Anh cùng với ván mộc làm thành cái công cụ tự động vắt y phục, nhất thời giật mình nói: “Đó là cái gì?”
“Nàng cân nhắc làm ra cái công cụ vắt đồ để lười biếng.” Tiêu Tâm Nguyệt nói.
Trác Tử Đan tò mò cực kỳ: “Cái đó làm sao được hay vậy, vì sao là lắc lắc tay chà, y phục liền tự vắt sao?”
“Ta không rõ lắm.” Tiêu Tâm Nguyệt đi ra ngoài.
Trác Tử Đan không thể không đi theo: “Tâm Nguyệt ngươi thế nào không hiếu kỳ đâu?”
Tiêu Tâm Nguyệt như nhớ ra cái gì, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nói: “Tận mắt thấy nàng làm, cảm giác mới mẻ đã qua đi.”
Trác Tử Đan nghĩ nghĩ, nói có lý, nếu là cho hắn biết Ma giáo giáo chủ chế tác thế nào, hắn cũng không tò mò như vậy. Bất quá vừa rồi hắn hỏi là làm như thế nào, nàng vì sao trả lời là không biết?
“Lại xảy ra chuyện gì sao, mới để Trác trưởng lão tự mình đến?” Tiêu Tâm Nguyệt nói làm Trác Tử Đan đem nghi hoặc vừa rồi vứt ra sau đầu.
Hắn nói: “Cũng không phải chuyện chính sự gì, chúng ta lần này ở đại bản doanh Ma giáo thu được những chiến lợi phẩm kia đã kiểm kê xong, sau khi đem những ngọc khí, lăng la tơ lụa đó đổi thành tiền bạc, tổng cộng bạc trắng hai vạn 4800 hai. Trong đó cấp các đệ tử bị thương vong bồi thường kim, tả hữu thừa lại một vạn 8000 hai. Lần này các môn phái tham gia vây công Ma giái còn chờ chia, cũng không biết chia như thế nào mới tốt.”
“Mạch Sơn phái chiếm một nửa, các môn phái còn lại được chia một nửa. Nhưng xét thấy những giáo chúng Ma giáo còn tập kết lại, muốn càng nhanh càng tốt ứng đối biến cố lần này, đề nghị đại gia kết minh chống Ma giáo, để các môn các phái tự mình lấy ta tiền túi ra làm tài chính...................”
Trác Tử Đan cảm thấy chủ ý này rất hay, không chỉ phòng ngừa các môn phái sau khi tiêu diệt Ma giáo sẽ kết năm bè bảy mảng*, còn có thể làm Mạch Sơn phái tiếp tục kế hoạch chủ đạo kết minh lần này, vô hình chung có thể làm Mạch Sơn phái hình thành thế lực cầm đầu trật tự!
“Tâm Nguyệt, ngươi không hổ là quân sư của Mạch Sơn phái a, bực này diệu kế, cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra.”
Đối mặt hắn ngốc nghếch khen ngợi, Tiêu Tâm Nguyệt có lâng lâng, mà là lắc đầu: “Cái này cũng không phải là ta nghĩ ra.”
Thấy nàng ngữ khí vẫn như bình thường, Trác Tử Đan cho rằng nàng là đang khiêm tốn.
Hắn nói sang chuyện khác: “Bất quá ngươi đem giáo chủ kia an bài trong viện của mình, có mạo hiểm quá hay không? Người trong Ma giáo ai không phải hạng người quỷ kế đa đoan đâu? Nàng thân là giáo chủ, tuy nói nàng là con rối trong tay Ma Tôn, nhưng có thể làm lung lạc tâm nhiều người như vậy, có thể thấy được nàng tâm tư thâm trầm, thủ đoạn cao minh. Ta lo lắng ngươi sẽ trúng bẫy của nàng.”
Tiêu Tâm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Trác trưởng lão còn nhớ ta từng hoài nghi nàng là kẻ giả mạo không?”
Trác Tử Đan sửng sốt, nói: “Nhớ rõ, gần bốn năm qua, Ma giáo đem tin tức nàng giấu thật kỹ, này cùng nàng cao điệu* tác phong mười năm hoàn toàn tương phản. Phong cách hành sự to lớn như thế, đại gia mới có thể suy đoán bên trong Ma giáo có phải có biến cố gì không, bởi vậy không thể không giấu tin tức về nàng.”
Suy xét đến bên trong Ma giáo có lẽ có biến cố, thời điểm đó lực lượng yếu kém, các môn phái chính đạo mới nảy ra ý tưởng thừa cơ xông vào.
Chẳng qua lần này là kế hoạch tiêu diệt Ma giáo, nên bọn họ không dám nhận làm thống soái, sợ giữa chừng xảy ra chuyện không ai cõng nồi dùm. Cho nên võ công cao cường, lại rất có uy vọng Thánh Nữ Tiêu Tâm Nguyệt liền bị bọn họ đẩy ra cõng nồi dùm.
Trác Tử Đan vốn nghĩ sau khi tiến vào ma cung, sẽ có một hồi ác chiến. Nhưng Ma Tôn Ly Đãng không có xuất hiện, Ma giáo giá chủ cũng không thấy có ý trí chiến đấu gì cả, trực tiếp thúc thủ chịu trói, ———— chẳng sợ Tiêu Tâm Nguyệt lấy thân làm chuyện nguy hiểm, Ma giáo giáo chủ cũng không nhân cơ hội ra tay, bởi vậy tránh được một hồi ác chiến.
Nhưng nguyên nhân chính là Ma giáo giáo chủ đầu hàng đến dứt khoát như thế, mới làm người hoài nghi nàng thật là Ma giáo giáo chủ hay chỉ là kẻ giả mạo, rốt cuộc thì trước đây chính đạo không người gặp qua Ma giáo giáo chủ. Người duy nhất gặp qua nàng, lại còn cùng nàng giao thủ, cũng chỉ có Tiêu Tâm Nguyệt.
“Nàng có phải là người mà Ma Tôn tìm tới thế thân giáo chủ thật sự, dời đi sự chú ý của chúng ta không?” Trác Tử Đan hỏi.
“Không biết, cho nên ta mới đem nàng an bài đến địa phương trong tầm mắt ta có thể quan sát. Nếu nàng là giả, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết. Nhưng những đệ tử Ma giáo ở thủy lao kia còn có chỗ hữu dụng, đừng để bọn họ chết.”
Trác Tử Đan gật đầu: “Bọn hắn cũng không rõ lắm tung tích của Ma Tôn, thậm chí không rõ sự tồn tại của Ma Tôn, có thể thấy được Ma Tôn hành sự bí ẩn cùng cẩn thận. Nhưng Ma Tôn có thể khống chế Ma giáo, trừa bỏ giáo chủ kia, tất nhiên còn có tay mắt khác. Mặc kệ thế nào, ít nhất tìm ra được kẻ kia, mới có thể biết tung tích Ma Tôn.”
Nói xong chính sự, Trác Tử Đan nhìn Tiêu Tâm Nguyệt, ấp úp muốn nói cái gì đó.
Ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt lướt qua hắn, lộ ra một mạt ý cười nhạt: “Giáo chủ là đang nghe lén sao?”
“Tiêu Tâm Nguyệt ta nghĩ_________”
Tiếng nói hai người đồng thời truyền ra, Trác Tử Đan ngẩn ra, quay đầu nhìn sau lưng, thấy Chu Châu Anh đang đứng chỗ hồ Thuỷ tạ tròm ra lan can, trộm nhìn bọn họ.
Tiêu Tâm Nguyệt hơi chút quay đầu hỏi Trác Tử Đan: “Trác trưởng lão vừa rồi nói cái gì?”
“Không có.” Trác Tử Đan vội vàng phủ nhận. Sau một lúc lâu, lại cảm thấy phản ứng này của chính nình có chút khả nghi, liền tùy tiện tìm chút chuyện nói qua loa lấy lệ, “Ta muốn nói, ngươi vội cứ đi trước đi, không cần để ý ta.”
“Nga, hảo, Trác trưởng lão thỉnh đi thông thả.”
Trác Tử Đan: “...............”
Thấy Tiêu Tâm Nguyệt thật không giữ hắn lại, hắn đành buồn bực rời đi.
Mới đi xuống cầu thang, quay đầu lại thì thấy Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng nhảy, nhảy vọt qua thác nước, đáp xuống trước mặt Chu Châu Anh.
Chu Châu Anh trợn mắt há mồm: Ngọa tào, đây là kinh công trong truyền thuyết sao?
Không có trợ lực gì làm sao có thể bay tới?
Này là thuộc về hình thức tu tiên sao?
Newton nếu thấy cảnh này chắc chắn nhịn không được mà từ quan tài nhảy ra a!
Tiêu Tâm Nguyện nhìn nàng bộ dáng dại ra xem đến ngứa tay, liền giơ tay hướng trán nàng rõ một cái.
“Ai_______” Chu Châu Anh ăn đau, che trán trừng mắt nàng.
“Trừng cái gì? Dựa theo quy củ giang hồ, nghe lén người khác nói chuyện, đem lỗ tai cắt đi xem như trừng phạt.” Tiêu Tâm Nguyệt đe dọa nói.
Chu Châu Anh không chút nghi ngờ lời nói nữ chủ, rốt cuộc đây là thế giới võ hiệp, logic đều quay chung quanh hai chữ “Võ hiệp” này. Nàng thậm chí còn nghi ngờ thế giới này không có quốc gia cùng pháp luật, này đó môn phái chính là một thế lực.
nàng che lại lỗ tai, cười trừ: “Thánh Nữ tỷ tỷ người đẹp thiện lương, khẳng định sẽ không đối với ta như vậy.”
Tiêu Tâm Nguyệt rất có hứng thú mà trêu chọc nàng: “Nếu ta nói, ta giết mấy chục đệ tử Ma giáo của ngươi, ngươi còn thấy ta thiện lương sao?”
“Này, này ta có nên đến xem bọn họ còn sống hay chết không.” Chu Châu Anh nghiêng đầu trầm tư, “Nhưng ta tin tưởng, Thánh Nữ tỷ tỷ sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”
“Ta cùng ngươi là kẻ thù, ngươi tín nhiệm ta đến vậy?” Tiêu Tâm Nguyệt hồ nghi.
Chu Châu Anh nghĩ thầm, ngươi là “Hào quang vai chính” nữ chủ ta đương nhiên tin tưởng ngươi rồi!
Ngoài miệng lại hết sức nói lời nịnh nọt: “Muốn nói ở thế gian này, người ta tín nhiệm nhất, là Thánh Nữ tỷ tỷ a. Ta tuy là tù nhân, nhưng Thánh Nữ tỷ tỷ cũng không có khó dễ ta, còn đối đãi ta rất tốt, ta thật sợ ta sẽ yêu Thánh Nữ tỷ tỷ mất thôi.”
Tiêu Tâm Nguyệt nhấp môi, khóe môi hơi ép xuống: “Còn không mau im miệng, ta liền để ngươi muốn mở miệng cũng không được.”
Thường thường nàng đối Chu Châu Anh đe dọa hiệu quả rất tốt. Ít nhất Chu Châu Anh biết, thân phận “Ma giáo giáo chủ” này có bao nhiêu cái gọi là nghiệp chướng nặng nề, lúc nói giỡn cũng không dám quá phận, sợ nữ chủ sẽ thật sự, một chưởng vỗ nàng thổ huyết.
Có lẽ nhận thấy được ngữ khí chính mình có phần lạnh băng dọa người, cũng có lẽ là bộ dáng thật cẩn thận của Chu Châu Anh làm nàng mềm lòng, nàng sắc mặt hòa hoãn chút, hỏi: “Ngươi giặc xiêm y xong rồi sao?”
“Không, ta một người vắt không được, muốn tìm Thánh Nữ tỷ tỷ hỗ trợ. Nhưng ta lại không biết có quấy rầy Thánh Nữ tỷ tỷ cùng vị đại huynh đệ kia hay không, cho nên muốn nhìn một chút. Nga, Thánh Nữ tỷ tỷ yên tâm, khoảng cách xa vậy, ta cái gì cũng không nghe thấy a.”
Chu Châu Anh chỉ chỉ người vẫn còn đứng tại chỗ, vẫn chưa rời đi Trác Tử Đan.
Tiêu Tâm Nguyện quay đầu nhìn hắn còn đang đứng tại chỗ nhìn bên này, vậb khí hỏi: “Trác trưởng lão, còn có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Trác Tử Đan nhìn nàng, xua xua tay, lúc này mới thật sự rời đi.
Chu Châu Anh kinh ngạc phát hiện, bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng lại có thể truyền đi rất xa.
Nàng căn nhắc: Này là nguyên lý gì? Làm sao truyền âm xa hay vậy?
Tiêu Tâm Nguyệt thấy nàng tròng mắt không xê dịch nhìn chằm chằm hướng Trác Tử Đan rời đi, đạm thanh nói: “Ngươi cũng đã đi còn nhìn cái gì?”
Chu Châu Anh hoàn hồn, cảm thấy thái độ nữ chủ không thích hợp.
Dựa theo cách nói của Mạnh Nho nhỏ, giốnh như kịch bản ngôn tình, nữ chủ đối nữ nhân khác ánh mắt hướng nam chủ cực kỳ mẫn cảm. Cho nên vô cùng có khả năng nữ chủ là đang cho rằng nàng là đang mơ ước nam chủ, cho nên sinh ra cảm giác nguy cơ, bởi vậy ghen tuông.
Chu Châu Anh nếu là muốn tìm chết mới có thể để nữ chủ hiểu lầm như vậy, vậy nên nàng vội vàng giải thích: “Ta không có nhìn hắn, ta chỉ tò mò, đứng xa như vậy nói chuyện làm sao có thể nhẹ nhàng vậy được?”
“Dùng nội lực.”
Chu Châu Anh: “.............”
Ối giời ơi, thế giới này có quá nhiều sự điên đảo nàng vượt mức hiểu biết của nàng, nàng không nên dùng phương thức khoa học bình thường mà đi lý giải những chuyện như này.
Tiêu Tâm Nguyệt chăm chú nhìn nàng một chút, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, sau một lúc lâu, hỏi: “Ngươi là Chu Châu Anh?”
Chu Châu Anh tâm “Lộp bộp” một cái, ngốc lăng nhìn Tiêu Tâm Nguyệt.
________________________________________
Năm bè bảy mảng: năm bè bảy phái.
Tả hữu: trái phải, hai bên.
Cao điệu: Điệu đàn. Cao khó họa. Nghỉa bóng là ý tưởng xa vời, không thực tế.