Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 25: Chương 25: Cạm bẫy dịu dàng




Lê Sơ mê muội với câu chuyện này, trước mắt nàng giống như xuất hiện hình tượng của Tần Mộ, một thiếu nữ Omega tái nhợt yếu đuối xinh đẹp, khoác lên vẻ bề ngoài vô tội, lại không khỏi quái dị, giống như nửa người nửa quỷ du đãng trên thế gian, sâu trong nhu nhược cất giấu sát khí.

Lê Sơ hít sâu một hơi, làm tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.

Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên làm Lê Sơ hoảng sợ, nàng chăm chăm nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới vươn tay cầm điện thoại.

Vì duy trì một tư thế quá lâu, cổ và cánh tay nàng phát ra cảnh báo đau nhức, Lê Sơ xoa xoa cổ mới tiếp nhận điện thoại.

Bên kia còn chưa lên tiếng, Lê Sơ đã hưng phấn mở miệng trước: “Nam ca, bộ phim này quá tuyệt vời đi, tuy rằng còn chưa xong, nhưng cũng có thể nhìn thấy tương lai của nó rồi.”

Bên kia dừng một chút nói: “Đúng vậy, bộ phim này rất tốt, Tam Thu là biên kịch, Kỷ Vân là đạo diễn.”

Tam Thu và Kỷ Vân là bộ đôi nổi tiếng trong giới, thời gian hợp tác cùng nhau chưa lâu, nhưng đã rất nổi tiếng rồi, sở trường của bọn họ là phim trinh thám, trước đó cũng đã cùng nhau sản xuất một bộ phim điện ảnh cùng hai bộ phim truyền hình cực kỳ ăn khách.

“Hẻ, công ty có thể kiếm được tài nguyên như vậy cho em luôn sao?”

Lê Sơ biết kịch bản này rất tuyệt, nhưng không nghĩ đến lại lợi hại như vậy, kịch bản xịn đạo diễn tốt, chỉ cần không quá xui rủi, cơ bản sẽ ổn, nàng không nghĩ đến bản thân mình có thể có cơ hội thử vai diễn trong này.

“Thật ra không phải công ty tranh thủ, là đạo diễn Kỷ Vân tự mình tìm tới, cho em cơ hội này.”

Đường Tòng Nam có chút ngượng ngùng nói, Kỷ Vân và Tam Thu lại hợp tác lần nữa, bộ phim này hiển nhiên là một cái bánh hảo hạn, mấy người đại diện của công ty thật ra đã đưa người đi thử vai hết rồi, chỉ là không định đưa cho Lê Sơ, định cho nghệ sĩ dưới trướng người kia, một diễn viên Omega xuất đạo đã lâu.

Đường Tòng Nam và Hồ Nghị thật sự muốn cho Lê Sơ diễn phim thần tượng, bởi vì bọn họ cảm thấy ngoại hình của Lê Sơ không diễn phim thần tượng thì quá đáng tiếc, hơn nữa phim thần tượng đặc biệt là phim thanh xuân vườn trường, chỉ cần hình tượng nhân vật ổn, kịch bản đủ ngọt thì nổi tiếng trong phạm vi nhỏ cũng không là vấn đề, phim trong quá trình hoàn thiện cũng không lo lắng chuyện hấp thụ được nhiệt độ bị ngắt quãng.

Nhưng <<Chết vào sớm tối>> đưa đến trước, Hồ Nghị và Đường Tòng Nam lập tức ưu tiên xem xét phim này. Phim tốt không sợ lạnh, cho dù hiện tại chưa thể có nhiệt độ ngay, nhưng Hồ Nghị và Đường Tòng Nam cảm thấy, chỉ cần phim này quay xong công chiếu, tất cả mọi người đều sẽ biết đến Lê Sơ.

“Đạo diễn Kỷ Vân làm sao lại biết em được?”

Lê Sơ kinh ngạc, nàng cảm thấy bản thân mình cũng không có nổi tiếng đến mức như vậy, tuy rằng chương trình PK kỹ thuật diễn thấy cũng ổn định, nhưng trong giới giải trí người có kỹ thuật diễn tốt hơn cũng còn rất nhiều.

Đường Tòng Nam: “Đạo diễn Kỷ Vân nói có người giới thiệu với ông ta, ông ta nhìn những biểu hiện gần nhất của em, nói cảm thấy em rất có tiềm nàng, chủ yếu là tuổi và ngoại hình cũng thích hợp.”

Tuổi và ngoại hình thích hợp, trong lòng Lê Sơ tán thành, thực sự, tuy rằng trong giới giải trí xuất hiện nhân tài lớp lớp, nhưng Omega trẻ tuổi, kỹ thuật diễn không có vấn đề thực sự lại không có nhiều.

Nhân vật Tần Mộ này, chính là người dối trá khắc trong xương máu, nhẹ nhàng mỹ lệ nhưng lại tà ác, độ khó vào vai thực sự không thấp.

Hơn nữa nếu diễn bộ phim này, chính là một người diễn hai vai, dù những lời Tần Mộ là nói dối, nhưng Tần Triều vẫn cần phải diễn ra, tuy rằng sau này mọi người sẽ biết được Tần Triều không tồn tại, nhưng trước khi công bố kết quả, biên kịch và đạo diễn phải cho mọi người có cảm giác thực sự, là Tần Triều có thật.

Hình tượng cá nhân của Tần Triều còn cổ quái hơn cả Tần Mộ, nàng lại là Beta, trên người không có hơi thở nhu nhược đặc thù của Omega, tố chất thần kinh nàng lại có chút cực đoan, mang theo một cổ cảm giác chán đời tăm tối.

“Bảo Nhi, em có thể diễn được không? Nếu em đồng ý, đạo diễn Kỷ với Thu lão sư nói, muốn ăn với em một bữa, muốn thấy em.”

“Có thể!”

Lê Sơ không biết bản thân mình có phù hợp với tiêu chuẩn của hai vị này không, nhưng nàng nhất định phải thử một lần, cho dù thất bại cũng sẽ không đáng tiếc.

Đường Tòng Nam: “Được, để anh trả lời bên kia, sau khi hẹn thời gian xong sẽ nhắn em.”

“Vâng!”

Lê Sơ gật đầu, lại một lần nữa mở Wechat, nàng còn có một việc phải làm.

[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, là chị đề cử em sao?

Lê Sơ nhìn lên trên, cuộc nói chuyện phiếm vẫn dừng lại ở tin Ninh Mạn Thanh chúc nàng ngủ ngon vào tối qua.

Nửa tháng này nàng với Ninh Mạn Thanh nhắn tin chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải bởi vì nửa tháng trước thân mật mà xấu hổ, mà là vì các nàng đều rất bận.

Lê Sơ vội vàng làm việc và nghỉ ngơi điên đảo thời gian, mỗi ngày chỉ biết đi đi về về ở sân bay, đa số thời gian đều phải ngủ trên máy bay, hình như Ninh Mạn Thanh còn bận hơn nàng, có đôi khi một câu hỏi thăm mà đến mấy tiếng đồng hồ cô mới trả lời, mối quan hệ giữa các nàng giống như là nhạt hơn trước kia nhiều.

Lần gặp mặt gần đây nhất là kỳ quay <<Đây là diễn viên>>, hai kỳ mười lăm người vào vòng trong mười hai người, nên tinh thần mỗi người đều căng chặt, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh cũng chưa gặp nhau.

Hai nhân vật trong kỳ đó Lê Sơ không hợp mấy, hơn nữa nàng và Ninh Mạn Thanh cũng không còn đặt cùng một cái khách sạn, cũng không có tiếp xúc riêng, Lê Sơ cũng không nghĩ sẽ dựa quá nhiều vào Ninh Mạn Thanh, cho nên suốt lúc quay tiết mục, Lê Sơ cũng không nói với Ninh Mạn Thanh được mấy lời.

Kết quả Ninh Mạn Thanh hạng ba, nàng miễn cưỡng hạng mười một, không có bị loại, kỳ mới mấy ngày tới lại bắt đầu quay.

Tuy rằng biên tập rất biến thái, buộc người chơi phải bùng nổ, loại thời gian áp bách như thế này, cũng có thể khiến người xem thấy khả năng ứng biến và chịu đựng áp lực của từng diễn viên, việc này không chỉ cho khán giả xem, mà còn để cho những đạo diễn sản xuất ở nơi nào đó nghiên cứu quan tâm, hiện tại được vào vòng trong đều là những người có năng lực thực sự, mỗi người muốn tiếp tục đóng phim, đều phải biểu diễn thực sự hấp dẫn.

Âm thanh tin nhắn khiến suy nghĩ của Lê Sơ đang bay xa quay trở lại, nàng cúi đầu nhìn về tin nhắn trong màn hình.

[Ninh lão sư]: Đúng rồi, đạo diễn Kỷ định tìm tôi diễn vai này, nhưng là tôi đã phân hóa thành Alpha, cũng không thích hợp.

[Ninh lão sư]: Ông ấy vẫn luôn tìm diễn viên thích hợp, nên tôi đề cử em.

[Lê Tiểu Sơ]: Cho nên ban đầu Tần Mộ là một Beta đúng không?

Lê Sơ không kịp nói lời cảm ơn, gấp không chờ nổi mà nói về nhân vật. Khó trách Tần Triều là Beta, nếu Tần Mộ là beta, bộ diễn này cũng hợp lý, nhưng khi đổi thành Omega, càng thêm thú vị một chút, khi lật lại tình huống cũng sẽ đặc biệt hơn, diễn tình cảm cũng dễ dàng có tính kích thích hơn.

[Ninh lão sư]: Uhm, Tam Thu lão sư cũng đã chuẩn bị tinh thần, nếu không tìm thấy diễn viên Omega thích hợp, hoặc diễn viễn Beta nào có thể diễn xuất được vai này, thì sẽ sửa lại kịch bản.

Lê Sơ đang chuẩn bị cảm ơn Ninh Mạn Thanh, cũng muốn khen Tam Thu lão sư nghiêm túc, thì thấy được tin nhắn mới đến.

[Ninh lão sư]: Tịch Ỷ Vân sẽ do tôi diễn, nếu em để ý, tôi có thể không nhận.

[Lê Tiểu Sơ]: Em để ý gì chứ! Nếu Ninh lão sư như vậy em sẽ tức giận! Cơ hội này là chị cho em, em cảm ơn chị còn không kịp, làm sao em lại để ý đến chị diễn chứ!

Lê Sơ bực mình đến tay đánh chữ cũng run lên, hoàn toàn không biết diễn tả tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.

[Ninh lão sư]: Cho dù tôi không đề cử, đạo diễn Kỷ cũng sẽ thấy em, không nên tự coi nhẹ mình.

[Ninh lão sư]: Tôi chỉ lo lắng tôi diễn, có khả năng sẽ gây trở ngại đến chuyện em nhập vai.

Ninh Mạn Thanh không chút suy nghĩ, trà mây là danh trà của trà xanh.

[Lê Tiểu Sơ]: Công việc là công việc, không thể gộp chung với hiện thực, Ninh lão sư, chị đã đối xử rất tốt với em.

[Lê Tiểu Sơ]: Tốt đến mức em không biết phải báo đáp chị như thế nào.

Lê Sơ thực sự tức giận, trên thế giới sao lại có Bồ Tát tri kỷ như vậy!

Nàng không muốn yêu đương với Ninh Mạn Thanh, nàng không cần Ninh Mạn Thanh chịu trách nhiệm, nhưng cũng không đại biểu cho chuyện nàng sẽ kháng cự diễn cảnh tình cảm với Ninh Mạn Thanh, đó là hai chuyện khác nhau.

[Ninh lão sư]: Không phải em xem tôi là lão sư sao, chưa từng nghe giảng viên dạy học sinh, là vì muốn báo đáp học sinh sao?

Khóe môi Ninh Mạn Thanh hiện lên ý cười, từ tin nhắn kia có thể tưởng tượng được bộ dáng tích cực đánh chữ của tiểu cô nương, đương nhiên cô biết dựa theo tính cách của Lê Sơ, chắc chắn sẽ không từ chối chuyện công việc, chứ đừng nói vì để ý đến cô mà muốn bỏ vai.

Chuyện này ban đầu Ninh Mạn Thanh không định để Lê Sơ biết cô ở sau lưng nàng, giống như chuyện Hắc Kim vậy, sau đó bất ngờ xuất hiện ở đoàn làm phim khiến Lê Sơ ngạc nhiên, nhưng chính cô lại thay đổi chủ ý.

Cô không muốn một ngày nào đó Lê Sơ ở bên người khác, trong tương lai lại biết được cô lót đường cho nàng, sau đó cảm động đặt cô ở vị trí cao hơn, chuyện cô muốn không phải cái này.

Cô có thể cảm giác được, Lê Sơ là người chậm nhiệt, vậy cô từ từ đến, cho đến khi quỹ đạo của các nàng quấn quanh bên nhau.

Lê sơ sẽ tốt hơn, nhất định sẽ hiểu tâm ý mong chờ là thế nào, cô vẫn có thể chờ đợi thật lâu, cho đến khi cánh chim của nàng đầy đặn, Ninh Mạn Thanh hy vọng đến lúc đó, cô có thể có được thứ mình muốn.

Tiểu Đào Đào bên kia còn không biết phía trước còn có rất nhiều cạm bẫy dịu dàng chờ nàng, tỉ mỉ căn nhắc lời Ninh Mạn Thanh nói một chút, phấn khởi giống như tiêm máu gà.

[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị!

Nàng nhất định phải diễn được nhân vật này! Không phụ lòng chờ mong của Ninh lão sư! Nàng nhất định phải trở thành học sinh xuất sắc nhất của Ninh lão sư, đưa vinh dự đến dâng tặng cô!

Bên ngoài đã hoàng hôn, trong phòng có chút tối, Lê Sơ mở đèn, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Kỷ Vân và Tam Thu khắc họa đủ loại “hung thủ” làm vai chính, có rất nhiều thiên tài phản xã hội, có rất nhiều người không thể không rơi vào bóng tối, còn có rất nhiều tội phạm trời sinh, đương nhiên, những vai chính như vậy cơ bản sẽ không chết già.

Bọn họ cũng không theo lối tà không thắng chính, có đôi khi viết chính nghĩa cao hơn, có đôi khi viết vai chính đã hoàn thành sứ mệnh của mình, mà kết thúc phim.

Kết cục của Tần Mộ chính là người sau.

Nàng giết rất nhiều người, chắc chắn nàng không thể chết già, tuy rằng ngành điện ảnh trong thế giới này Cục xét duyệt không có gắt gao như bên thế giới của nàng, nhưng loại sát thủ liên hoàn tà ác như vậy mà chết già, sẽ truyền bá tư tưởng ác liệt, tất nhiên Tam Thu và Kỷ Vân cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Lê Sơ đọc lại kịch bản hiện có một lần nữa, lấy bút tiến hành đánh dấu các trọng điểm và phát họa tiêu chuẩn nhân vật lên kịch bản, còn viết tóm tắt truyện của Tần Mộ.

Sau khi nghiên cứu xong, Lê Sơ lại suy nghĩ phải đóng vai Tần Triều như thế nào, Tần Triều và Tần Mộ là hai người mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ban đầu Lê Sơ có chút cứng nhắc đóng vai, tìm không ra mấu chốt của nhân vật này, nàng đi đi lại lại trong phòng khách mấy lần, chợt thấy dây buộc tóc của nàng trên bàn, có ý tưởng.

Trong kịch bản, Tần Mộ là người lừa gạt khắp nơi, đáp án nàng nói cho cảnh sát cũng không có mấy câu nói thật, bao gồm miêu tả của Tần Mộ với lưu manh và hộ sĩ.

Tần Mộ nói, lưu manh thường xuyên đùa giỡn nàng, nhưng thực sự cũng không làm gì, nhiều nhất chỉ là sờ soạng tay nàng, cướp đi dây buộc tóc của nàng.

Tần Mộ nói, nàng với hộ sĩ không quen thân, chỉ là lúc mẹ nàng nằm viện mấy năm trước, hộ sĩ thường xuyên đến tiêm thuốc cho mẹ nàng, sau đó nàng tới tháng bị cảm sốt, hộ sĩ cũng là người chăm sóc cho nàng.

Chân tướng sâu xa, không phải chỉ có như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.