Chút sóng gió trên mạng cũng không khiến cho sinh hoạt của Lê Sơ gợn sóng, bộ phim này quay ở phương nam, nên dù rằng gió có rét lạnh thật, nhưng thực sự cũng ấm hơn nhiều so với phương bắc, lúc quay bên ngoài cũng không khiến người ta quá gian nan.
Loại nhân vật này đối với Lê Sơ cũng không có gì quá khó khăn, hơn nữa biên kịch còn để cho nhân vật này có tính cách tham ăn, thường xuyên có thể mượn cảnh ăn lẩu để ăn thật, miễn nói Lê Sơ có bao nhiêu vui vẻ.
Sau khi biết được nàng kiêu ngạo nói ba ngày quay phim là đi ăn lẩu, Đường Tòng Nam như bay đến đốc thúc nàng giảm cân.
Lê Sơ giảo biện nói: “Em chỉ húp nước thôi, không có vấn đề gì quá lớn.”
Đường Tòng Nam mỉm cười: “Đúng không? Lên cân.”
Lê Sơ cực kỳ không tình nguyện bước lên, Đường Tòng Nam mở to hai mắt nhìn.
“Ba cân! Em béo ba cân!”*
*là 1.5 ký à ko phải 3 ký lô việt nam đâu nha
“Mới quay hơn nửa tháng thôi mà em béo ba cân! Tháng sau có lễ trao giải em biết không! Nằm trong danh sách đề cử đều phải đi, cho dù em không có đề cử em cũng phải đi một vòng, bây giờ em định mặc lễ phục thế nào?”
Đường Tòng Nam rít gào, nhìn Lê Sơ giống như đang nhìn một đại hán tội ác tày trời phụ lòng người.
Lê Sơ vuốt vuốt mặt mình lẩm bẩm: “Em đâu có cảm giác được đâu.”
Tục ngữ nói rất đúng, béo người béo mặt, gầy người gầy ngực, nàng không cảm giác được mặt mình béo a.
Hay là.... Lê Sơ cúi đầu nhìn nhìn ngực, chỗ này nàng cũng không có cảm giác, cần Ninh lão sư giám định mới được.
Nghĩ đến Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ liền nhớ đến hương vị và nhiệt độ trong không khí ngày đó, Ninh Mạn Thanh, để lại đánh dấu ngắn ngủi trên người nàng, đại khái năm sáu ngày đã biến mất.
Kỳ thật đến mấy ngày sau đã rất đạm nhạt rồi, nàng tự mình nghe không được, cho nên tìm người công cụ tới nghe.
Không tệ, người công cụ đương nhiên chính là Minh Chi.
Tuy rằng tuyến thể Minh Chi có vấn đề, nhưng khứu giác của nàng ấy không có vấn đề, sau khi Minh Chi nói không có mùi gì xong, Lê Sơ mới dám ra cửa.
Lê Sơ đứng ở một bên thất thần, nên lời của Đường Tòng Nam lải nhải cũng từ tai này ra tai kia, chờ nàng hoàn hồn xong, Đường Tòng Nam cũng nói mệt mỏi rồi.
Lê Sơ tri kỷ dâng lên nước ấm, đưa qua nói: “Nam ca, uống chút nước ấm.”
Đường Tòng Nam tức giận tiếp nhận, ngồi trên ghế thở dài.
“Có đôi khi anh cảm thấy em thật không khiến cho anh bớt lo, nhưng nhìn thấy mấy nghệ sĩ nhà khác lại cảm thấy em vẫn còn rất ngoan.”
“Trong vòng này rất hỗn loạn cũng rất dụ hoặc, hai ngày trước bảo bối cục cưng được lão Tào che chở không phải bị phanh phui ra chuyện dùng chất cấm sao, em nói làm cái gì không làm, một hai phải đi vào con đường chết đó.”
“Còn có một người trong tay Thẩm tỷ, tình yêu bị đào ra, còn bắt cá hai tay, chuyện này Thẩm tỷ cũng không biết, chị ấy nói chị ấy sắp tức giận đến răng mọc dài ra luôn, nửa đêm tìm anh kể khổ.”
Đường Tòng Nam thổn thức, chậm rãi mà nói: “Vẫn là em ngoan, chưa bao giờ làm mấy chuyện lung tung rối loạn đó, cũng không lừa gạt anh đi yêu đương, cũng cơ bản không có tin tức hồng phấn gì, như Triệu Tri Xuân thì vô nghĩa không tính.”
Lê Sơ nghe đến đó bỗng nhiên chột dạ, che đi lương tâm lộ ra một nụ cười mỉm.
A Dược và Viên Tử ở trong phòng:......
Ok, fine.
Đường Tòng Nam ngây người ở phim trường vài ngày, bởi vậy Lê Sơ với những đồ ăn ngon đó xem như vô duyên, chỉ có thể ăn mấy ngụm trong khi quay phim, sau khi quay phim xong liền sẽ đưa hết cho nhân viên công tác.
Đường Tòng Nam nhìn thấy như vậy mới yên tâm rời khỏi phim trường, kế tiếp hắn còn bận chuyện khác, ví như xem có nhà nào xịn hơn không, hay có thể vì danh sách đề cử này mà có được thêm tài nguyên gì không, hoặc là nên tiến hành lựa chọn thế nào.
Lê Sơ nhìn danh sách đề cử, trong lòng thực sự không cân bằng.
Phim truyền hình đề cử đều có danh tiếng không tệ, trừ bỏ <<Chết vào sớm tối>> cực hot trong mùa hè thì còn có một bộ phim hình sự chống ma túy với một bộ phim quan trường, còn lại bảy bộ phim khác là ba phim cổ đại, lịch sử mưu quyền, còn lại bốn bộ là hiện đại, từ vườn trường đến công sở đến gia tộc hưng suy đều có.
Có thể nói một bộ phim trong đề cử đều đáng giá để thưởng thức, được đề cử diễn viên chính xuất sắc nhất ngoài Lê Sơ còn có 4 vị diễn viên khác, ba người là diễn viên gạo cội, còn có một người là hoa đán nổi tiếng nhất hiện tại.
Kỳ thật giải thưởng này lúc mới thành lập là muốn chia làm ba giới tính, cũng chính là lấy giới tính đầu làm chủ đạo, nhưng sau đó lại sửa đổi thành giới tính thứ hai là chủ đạo.
Bởi vì khi đó có rất ít Alpha và Omega làm ngành diễn viên điện ảnh, có cũng là người đứng phía sau, nếu chia thành ba giới tính khả năng nhân số sẽ không đều, Beta sẽ chiếm tỉ lệ rất đông, cho nên sửa đổi, sau đó vẫn tiếp tục sử dụng cho đến hiện tại.
Cho nên sau này nữ diễn viên có cả Alpha và Omega đồng thời được đề cử, cũng là cuộc đua nữ chính tốt nhất.
Bốn vị diễn viên được đề cử với Lê Sơ, trừ đại hoa đán cùng giới tính Omega như Lê Sơ thì ba người còn lại đều là Beta. Hơn nữa các nàng đều có một điểm giống nhau, đó là trừ phim truyền hình, còn có phim điện ảnh hoặc là nhạc kịch có danh tiếng, còn Lê Sơ lại không có, hơn nữa còn có mấy người phát huy rất ổn định, cho nên trong lòng Lê Sơ vẫn rất là thấp thỏm.
Bất quá từ trước đến giờ nàng không phải là người có lòng mong đợi quá cao, nàng cảm thấy có thể được đề cử đối với nàng đã xem như là được khẳng định rồi.
Đoàn làm phim cũng biết được tin tức, sôi nổi chúc mừng Lê Sơ.
Mặt khác bạn trong giới cũng ồ ạt gọi điện nhắn tin chúc mừng nàng, Lê Sơ trả lời cảm ơn từng cái, trong đoàn phim sớm tối cũng một đợt sóng trào.
<<Chết vào sớm tối>> bộ phim này được đề cử rất nhiều giải thường, trừ nữ chính xuất sắc nhất còn được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất và hình ảnh xuất sắc nhất.
Có thể trong năm người, ba người đều được đề cử.
Kỷ Vân vui vui vẻ vẻ phát bao lì xì năm đồng ăn mừng, rồi lại tự bi thương vì mình chỉ cướp được năm xu.
Tam Thu lão sư hào phóng hơn nhiều, phát một lần 50 đồng, tự mình đoạt lại được 20.
[Triệu Tri Xuân]: Thế giới này lạnh lẽo quá, 50 đồng lì xì, tôi lại chỉ được 5 xu, đây là chuyện người làm sao.
[Triệu Tri Xuân]:Hơn nữa nhóm năm người, tôi lại không có tên, cũng đỡ có Ninh tỷ bồi tôi
[Lê Sơ]: Không có cách nào, ai kêu anh diễn vai này thật sự quá cùi bắp đi.
[Triệu Tri Xuân]:Đây còn không phải do Tam Thu lão sư! Mà Ninh tỷ diễn tinh cảm với em còn không được đề cử nữ phụ xuất sắc nhất hì hì, anh còn cảm thấy mình rất có cảm giác được an ủi.
Vốn dĩ Triệu Tri Xuân lại muốn cười nhạo một chút, nhưng nghĩ kỹ lại thì, nếu lỡ Ninh Mạn Thanh tức giận nữa, hắn có khả năng phải đi Châu Phi đào dầu mỏ.
Lại nói tiếp Ninh Mạn Thanh thực sự tàn nhẫn, đúng thật là cho hắn đi diễn phim ở Châu Phi, chỉ là đạo diễn người ta không muốn nhận hắn, hắn lại bị đạp trở về.
[Triệu Tri Xuân]: Sao Ninh tỷ còn chưa nhận bao lì xì vậy, người đâu rồi.
[Triệu Tri Xuân]:Lê Tử, Ninh tỷ biết tin tức em được đề cử không?
[Lê Sơ]: Biết, chắc là chị ấy còn chưa đọc tin nhắn.
Trên thực tế, khi nàng biết có danh sách này, nàng cũng đã gửi cho Ninh Mạn Thanh xem trước nhất.
Nàng vui sướng đều muốn chia sẻ cho Ninh Mạn Thanh trước tiên, tuy rằng Ninh Mạn Thanh còn chưa có trả lời tin nhắn, nhưng nàng biết cô nhất định sẽ vui sướng vì nàng.
Trong nhóm vẫn vui vẻ đùa giỡn như cũ, Kỷ Vân thậm chí còn nói đến sau khi dự lễ trao giải thì đem theo cái gì để ăn tiệc.
[Tam Thu]: Chân gà rút xương đi, em gái cậu làm rất ngon, hơn nữa không cần nhả xương, rất tiện.
[Triệu Tri Xuân]: Em gái làm măng ngâm ớt cũng không tệ, đạo diễn Kỷ nói em ấy làm thêm đi?
[Kỷ Vân]: Chậc chậc chậc, đề cử còn không có tên, vậy mà còn muốn kêu em gái tôi làm đồ cho ăn?
[Triệu Tri Xuân]: Cái này có thể trách em sao? Không xem lại là ai viết kịch bản, ai đạo diễn?
Lê Sơ chưa gặp qua em gái của Kỷ Vân, nhưng là nàng biết, bởi vì lúc ở đoàn làm phim nàng đã từng ăn cổ vịt em gái đạo diễn Kỷ gửi qua, em gái đạo diễn Kỷ là người ngoài vòng, hình như là nhà ẩm thực gì đó.
Tuy rằng đồ ăn rất ngon, nhưng điểm chú ý của Lê Sơ cũng không phải cái này.
[Lê Sơ]: Mọi người không khẩn trương chút nào sao?
Giờ này còn nghĩ đến lúc đó ăn cái gì để giết thời gian, Lê Sơ cảm thấy bọn họ cũng quá thoải mái rồi.
[Kỷ Vân]: Khẩn trương cái gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cho dù không nhận được cũng không sao cả.
[Kỷ Vân]: Giải thưởng không có khả năng chỉ tập trung ở một bộ phim truyền hình, dù sao chúng ta cũng không đủ xuất sắc đến mức có thể nghiền áp tất cả mọi người, hơn nữa có một số điểm đánh giá cũng không phải là tương đối, nên thấy sao cũng được.
[Kỷ Vân]: Mà thật ra quan trọng nhất là giải thưởng này trước kia anh đã nhận được rồi.
[Tam Thu]: Thật ra trước kia anh cũng đã nhận được rồi.
Kỷ Vân và Tam Thu đều nổi danh, lúc ở giải Kim Kê năm đó cũng đã nhận được mấy cái cúp, đây là chuyện mọi người đều biết.
[Triệu Tri Xuân]:Tuy rằng lần này anh không có đề cử, nhưng anh vẫn còn muốn nói, thật ra trước kia anh cũng đã nhận được rồi.
Năm đó Triệu Tri Xuân là hắc mã mạnh nhất, một lần nhận được cả giải Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nam chính xuất sắc nhất, sau đó tiêu sái đi du học.
[Triệu Tri Xuân]: Tuy rằng Ninh tỷ không ở đây, nhưng anh cũng có thể nói thay cho Ninh tỷ, thật ra trước kia chị ấy cũng đã nhận được rồi.
Lúc trước tài nguyên của Ninh Mạn Thanh không tốt, nhưng cô diễn xuất rất xuất sắc, cũng rất nỗ lực, công tác cường độ cao, sản xuất nhiều.
Phát triển cả hai mặt phim truyền hình và phim điện ảnh, trong hai năm từ nữ phụ phim truyền hình xuất sắc nhất lên nữ chính xuất sắc nhất, sau đó đóng phim điện ảnh cũng được đề cử, sau đó cũng được đề cử nữ phụ phim điện ảnh xuất sắc nhất, nhưng vẫn chưa đạt được.
Không phải cô không xuất sắc, mà là cạnh tranh quá kịch liệt.
Một nhóm, năm người, bốn người đều đã từng nhận giải.
[Lê Sơ]:.......
Vai hề lại là chính mình.
[Kỷ Vân]: Vậy rốt cuộc đến lúc đó ăn cái gì?
[Tam Thu]: Chân gà rút xương
[Triệu Tri Xuân]: Măng khô ngâm ớt
[Triệu Tri Xuân]: Chân gà rút xương đến lúc đó sẽ có mùi, nghe em đi, hơn nữa măng đóng gói sẽ không làm dơ tay.
[Tam Thu]: Cậu không có khăn ướt hay là giấy hay là nước súc miệng sao?
[Kỷ Vân]: Phiền toái như vậy làm gì, tôi kêu em gái tôi làm hai phần không phải là được rồi sao, đều đem đến, nhưng vẫn muốn nói, đưa tiền trước.
[Triệu Tri Xuân]: Không phải đâu, ngày vui vẻ như vậy cũng phải đưa tiền?
[Kỷ Vân]: Được rồi, Lê Tử với lão Thu không cần, chỉ thu cậu.
[Triệu Tri Xuân]: Cái này không công bằng
[Tam Thu]: Ai kêu cậu không được đề cử chi.
Lê Sơ không nói chuyện, nàng vẫn còn đắm chìm trong đau khổ mới bị đả kích vừa rồi.
Loại cảm giác này giống như các bạn cùng nhau thi đại học, nàng thấp thỏm lo lắng không biết kết quả sẽ thế nào, mà các bạn học đều biểu hiện là không thèm quan tâm.
Bởi vì bọn họ đều là dạng được nhận học bổng, không thì được tuyển thẳng, hoặc là chuẩn bị ra nước ngoài, chỉ có nàng cái gì cũng không phải.
Lê Sơ chà xát tay, cảm giác được mùa đông năm nay cực kỳ rét lạnh.
Nhưng tự nhiên nàng nghĩ đến, trong nhóm người đang nói chuyện ở đây, ba người đều là độc thân, mà nàng không phải.
Lê Sơ bỗng nhiên phấn chấn lên, rụt rè cho kiến nghị
[Lê Sơ]: Chẳng lẽ mọi người không muốn ăn sụn gà nướng sao?
[Triệu Tri Xuân]: Đồng ý!
[Tam Thu]: Đồng ý!
[Kỷ Vân]: Có thể, thu tiền.
Lúc này bao lì xì bỗng nhiên phát ra tới, liên tiếp hiện lên năm bao.
[Ninh Mạn Thanh]: Đủ chưa?