Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 39: Chương 39: Mật đào nhân gian




Tuy rằng trong phim, Lý Tố Đông là mục tiêu cuối cùng Tần Mộ muốn trả thù, nhưng kỳ thật Lê Sơ và Đổng Minh người đóng vai Lý Tố Đông cũng không có quá nhiều cảnh quay chung.

Tần Mộ ở trong tối, giống như một hồn ma bay khắp bàn cờ đã được bố trí sẵn, nàng là người khiến người khác nghi ngờ, nhưng cũng khiến người ta tìm không ra được chứng cứ liên quan, từng manh mối hiện ra sau này, làm Lý Duệ căn bản không có biện pháp cắn nàng không buông nữa.

Nhưng mà có một người vẫn luôn chú ý đến Tần Mộ, đó chính là Tịch Ỷ Vân.

Trong bộ phim này, người diễn chung với Lê Sơ nhiều nhất chính là Ninh Mạn Thanh, tiếp theo là Triệu Tri Xuân.

Tịch Ỷ Vân trước giờ vẫn luôn nghi ngờ Tần Mộ, mà Tần Mộ lại cố tình lượn lờ trước tầm mắt cô, quỹ đạo sinh hoạt của các nàng không thể tránh khỏi phải dây dưa cùng nhau.

Một người thành thạo thử, một người trong lòng có quỷ ngụy trang, hai người các nàng đều là cố tình va vào nhau, nên tuyến tình cảm diễn ra cũng rất nhanh.

Đầu tháng 11, thời tiết chuyển từ thu sang đông, nhưng mùa đông ở thành phố này cũng tương đối ấm áp, nhiệt độ bên ngoài cũng không giảm xuống quá nhiều.

Lê Sơ mặc áo sơ mi quần tây rộng, tóc dài thả tự nhiên sau đầu, vài sợi lất phất phía trước, càng khiến gương mặt thêm nhỏ nhắn trắng nõn. Quần dài bao lấy đôi chân thon gầy của nàng, dưới hiệu quả thị giác nhìn có vẻ đẫy đà không ít, nhìn rất đẹp mắt.

Nhưng mà giờ phút này người trong xe cũng không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của nàng, mà mặt đầy ưu sầu.

“Đợi lát nữa còn phải xuống nước, sẽ lạnh hơn bây giờ nữa, hơn nữa hôm nay có khả năng sẽ có mưa, Lê tỷ, em chuẩn bị nươc gừng ấm xong rồi, đến lúc đó chị uống nhiều một chút nha.”

Tiền Đóa Đóa cực kỳ lo lắng cho thân thể Lê Sơ, khả năng là do ảnh hưởng của hình tượng nhân vật Tần Mộ này, cứ cảm thấy Lê Sơ bây giờ rất mỏng manh yếu đuối, nghĩ đến lát nữa còn phải quay cảnh vui chơi dưới nước liền phiền muộn.

“Biết rồi.”

Lê Sơ vừa đọc kịch bản vừa trả lời, dù thật ra nàng cũng không cảm thấy bản thân mình sẽ dễ dàng bị bệnh.

Cảnh quay hôm nay là ở công viên nước, nụ hôn đầu tiên của Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân cũng là ở đây.

Nhưng mà nụ hôn đầu tiên này cũng không có gì tốt đẹp, thậm chí là không liên quan đến cảm xúc thật của hai nhân vật chính, tuy rằng trên mặt hai người rất hòa thuận vui vẻ, nhưng thực sự trong lòng hai người đều bực vì đối phương không có chuyện gì.

Tịch Ỷ Vân hy vọng Tần Mộ lộ ra dấu vết sớm một chút, mà Tần Mộ lại mong muốn Tịch Ỷ Vân gặp chút tai họa gì đó, để không cản trở kế hoạch của nàng.

Cuộc hẹn này là Tần Mộ mời Tịch Ỷ Vân, nàng nói mình và bạn mình mua hai vé vào công viên nước, nhưng không biết bạn nàng lại có việc đột xuất, chỉ có thể lỡ hẹn.

Lý do này Tịch Ỷ Vân cũng không nghi ngờ, thật giả đối với cô cũng không quan trọng, hôm nay cô cũng mang theo chút tin tức vừa điều tra được mà đến đây, muốn thử Tần Mộ lần nữa.

Lúc Lê Sơ đến công viên nước, Ninh Mạn Thanh đã đứng chờ.

Cô ăn mặc một thân quần áo thường ngày, vẫy vẫy tay với Lê Sơ.

“Ninh lão sư.”

Lê Sơ chỉ kịp chào hỏi một tiếng, đã bị Kỷ Vân bắt loa lớn kêu nàng bắt đầu tiến hành quay phim.

Sau cảnh quay gặp nhau này, chính là cảnh đổi áo tắm.

“Uống chút nước ấm hãy thay quần áo.”

Ngoài máy quay, Ninh Mạn Thanh dặn dò Lê Sơ như thế.

“Đã biết.”

Lê Sơ nhìn vào mắt Ninh Mạn Thanh, cong cong mắt đáp ứng.

Bộ dáng nàng nói chuyện luôn là nghiêm túc như vậy, đôi mắt giống như một đầm nước kia chỉ có thể chứa được thân ảnh của một người.

Đầu lưỡi Ninh Mạn Thanh chạm vào hàm trên, dùng hết sức khống chế bản thân mình, mới khiến cô có thể ngừng được xúc động muốn xoa xoa gò má nàng ở tại chỗ này.

Áo tắm của Lê Sơ là kiểu gì, Kỷ Vân với tổ phục trang cũng đã bàn luận một hồi lâu.

Lê Sơ quá trắng và gầy, Kỷ Vân đã suy xét qua váy trắng, nhưng lại cảm thấy loại màu này quá nhạt nhẽo, cho hắn có cảm giác như hai đoạn màu trắng tròng lên nhau, không quá bắt mắt cũng không đủ đặc sắc.

Tham khảo vài kiểu dáng, Kỷ Vân đều cảm thấy không được, cuối cùng lại định kiểu dáng thanh xuân của thiếu nữ.

Nói như vậy tương đối phù hợp với tâm cảnh mà Tần Mộ hẹn Tịch Ỷ Vân, đương nhiên Lê Sơ cảm thấy thế nào cũng được, đạo diễn đã quyết định rồi mà, chỉ là nàng không nghĩ tới hình in phía trên áo tắm lại là quả đào, tròn tròn tươi tươi làm người vừa nhìn liền cảm thấy đó là quả đào thực ngọt.

Lúc nàng đi ra tới, Kỷ Vân liên tục gật đầu.

“Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, tôi đã nói là quả đào hợp mà.”

Lúc trước Kỷ Vân cũng đã ngửi được hương vị tin tức tố của Lê Sơ, ở kỳ mẫn cảm sớm hai ngày của nàng lúc đó, tuy rằng chỉ ngắn ngủi mấy giây, nhưng loại hương vị này quá đặc trưng, Kỷ Vân chỉ cần một chút cũng đã có thể nhận rõ là vị quả đào.

Vừa nhìn liền thấy, mật đào hồng nhạt chiếu lên dáng người thiếu nữ, giống như quả đào mọng nước tươi mát đáng yêu, thật quá thích hợp. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy Lê Sơ thích hợp với hình tượng như thế, có thể nói là biểu diễn bằng bản sắc.

Tiền Đóa Đóa giơ tay chụp hai bức ảnh, gửi cho Đường Tòng Nam, nói cho hắn hôm nay trạng thái của con gái không tệ lắm, vừa mới uống xong ly gừng ấm mới thay quần áo.

Mẹ già bên kia gửi một đống tim, hơn nữa còn phát cho Tiền Đóa Đóa 5 đồng phí vất vả.

Lê Sơ mang dép lê rời khỏi phòng thay quần áo, thấy Ninh Mạn Thanh đi ra phía sau nàng.

Cô mặc áo tắm liền thân màu đen, chân dài thẳng tắp nhìn không sót cái gì, tóc đen xoăn xõa sau vai, làm Lê Sơ rung đôi mắt.

Kỳ thật màu đen có đôi khi là một loại màu sắc cực kỳ quyến rũ mê người lại dụ hoặc, chỉ là mặc trên người Ninh Mạn Thanh lạnh nhạt làm người ta không dám ngả ngớn nhìn, cho dù biểu tình giờ phút này của cô cũng rất là ôn hòa.

Mi dài mắt đen mặt sắc, khiến cho mùa đông mới chỉ lạnh lẽo ba phần dường như biến thành bảy phần.

Nhân viên đoàn phim làm việc không ai dám nhìn nhiều, mấy diễn viên quần chúng cũng chỉ dám nhìn mặt cô, chứ không dám nhìn thân thể của cô.

Lê Sơ nghĩ, đây cũng quá công khí rồi đi.

Eo tỷ tỷ không phải eo, mà là thanh đao giết người, chân tỷ tỷ không phải chân, mà là dòng sông Seine chảy siết!

Kỷ Vân cầm loa nói: “Được rồi, đợi lát nữa bắt đầu, bây giờ hai người tự do một chút, chơi vui vẻ tìm cảm giác là được.”

Trong kịch bản thực sự cũng yêu cầu như vậy, trừ bỏ mấy lời thoại ban đầu, Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân đều là chăm chú vui chơi, tuy rằng các nàng đều có tâm tư, nhưng cũng có chút thiên tính cần phải giải phóng.

Tần Mộ chưa từng cùng ai vui chơi như vậy, Tịch Ỷ Vân đã là rất lâu trước kia rồi.

Nhưng Lê Sơ lại không phải, kiếp trước nàng đi công viên nước chơi cũng không ít, mấy trò mạo hiểm như trượt nước từ thang cuộn nàng cũng không sợ.

Tuy rằng nhìn nàng không giống như là người có gan lớn, nhưng thực ra Lê Sơ lại cực kỳ thích những trò trơi mạo hiểm kích thích, cũng không phải là quá cuồng, nàng cảm thấy trong cuộc sống bình đạm vẫn nên có chút sắc thái, không thể để u buồn mãi được, cho nên nàng mới thích học tập cái mới, kiếm việc làm mới là vậy.

“Ninh lão sư, chị chưa từng đến đây chơi sao?”

Máy quay cũng không có thu tiếng, Lê Sơ yên tâm nói chuyện phiếm với Ninh Mạn Thanh.

“Không có.”

Kỳ thật Ninh Mạn Thanh là người không thú vị, không có quá chú trọng đến chuyện vui chơi, cho nên từ nhỏ cô cũng không có nhu cầu đi chơi, sau lớn tuổi hơn đi đến trường lại càng không có.

“Vậy đợi lát nữa chị có thể thử xem, thật ra rất là thú vị, hình như bên kia chúng ta không có quay đến, chờ lát nữa kết thúc công việc chúng ta qua đó chơi một chút nha.”

Trong mắt Lê Sơ sáng lấp lánh, ngôn từ tràn ngập hứng thú.

Lát nữa các nàng quay cảnh quay dưới nước, sau đó lại quay thêm mấy đoạn ngắn khác.

Nụ hôn đầu tiên kỳ thật cũng rất máu chó, là do không cẩn thận.

Hai người đồng thời chuẩn bị nói chuyện, trong nháy mắt quay đầu, cánh môi hai người chạm nhau.

Cảm xúc biểu diễn Lê Sơ khó hơn Ninh Mạn Thanh một chút, bởi vì Ninh Mạn Thanh đóng vai Tịch Ỷ Vân chỉ hơi kinh ngạc sau đó xin lỗi, mà Lê Sơ cần phải diễn cảm giác cứng đờ, sau đó lại là cảm giác ngượng ngùng của thiếu nữ.

Sau khi nghiêng đầu qua đi, biểu tình của hai người đều là nhíu mày, đem chút ái muội bên ngoài diễn đến rất nhuần nhuyễn.

Lê Sơ hứng thú bừng bừng chơi mấy trò trong công viên nước, nàng không cần diễn, trạng thái hiện tại của nàng chính là trạng thái Tần Mộ cần biểu diễn trước mặt Tịch Ỷ Vân.

Một đóa lan với hình tượng gầy yếu trước giờ, giống như được độ ấm thích hợp chiếu vào, nở rộ cực kỳ xinh đẹp, mỗi một đường cong đều mang theo sức sống.

Kỷ Vân không kêu dừng, để Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh vui vẻ chơi.

Hai người ngồi thuyền phao đi qua ống dẫn, toàn bộ đường ống đều quanh quẫn tiếng cười của Lê Sơ.

Cảnh hôn diễn ra sau khi hai người vui chơi ở hồ nước xong, giờ phút này trong ống dẫn cũng không có camera, càng không có ánh mắt của người khác, chỉ có một đường uốn lượn hẹp hòi.

Sau khi lao nhanh lên phía trước, dưới ống dẫn sẽ có một mực nước giảm xóc, dòng nước dâng lên sẽ làm thuyền phao rơi xuống, khiến du khách bay lượn hứng khởi mới rơi xuống.

Ngay lúc này, Lê Sơ cảm nhận được sau cổ mình dán lên một bàn tay.

Cái tay kia đặt ngay vị trí tuyến thể trên cổ nàng, có chút mẫn cảm, làm Lê Sơ nhịn không được run lên cả người.

“Ninh lão sư, có phải chị sợ hãi không?”

Lê Sơ nói đùa, dù sao trong ống dẫn lúc nãy cũng có mình nàng kêu thành tiếng, mà Ninh Mạn Thanh ở phía sau cũng không nói một lời.

“Cảm giác có chút kỳ diệu.”

Âm thanh Ninh Mạn Thanh không lớn, nhưng vang bên tai Lê Sơ lại cực kỳ rõ ràng.

“Cái này cũng tương tự như tàu lượn siêu tốc vậy, nhưng cũng có chút không giống, em cảm thấy cái này chơi vui hơn tàu lượn siêu tốc nhiều.”

Sau cổ Lê Sơ có chút nhột, nàng vừa mặt mày hớn hở nói như vậy, vừa ngửa đầu nhìn Ninh Mạn Thanh.

Hai người đang ngồi trên thuyền phao hai chỗ trước sau, vì thuyền phao khá hẹp, nên Lê Sơ phải ngửa đầu mới có thể thấy được mặt Ninh Mạn Thanh, vừa lúc đụng phải tầm mắt cúi đầu của cô.

Ở đầm nước giảm xóc này có khe hở, nhưng cũng không đủ ánh sáng, ánh sáng chiếu xuống phía dưới lại phản xạ lên trên.

Phiếm quang ảnh kia giống như dung nhập vào đôi mắt đen đậm như sơn kia, không biết thế nào, Lê Sơ có chút ách giọng.

Nàng thấy ánh mắt kia cách nàng càng lúc càng gần, hơi thở hương khí như u lan cũng quấn quanh trên mặt nàng, trong hô hấp nàng đều ngửi được hơi thở khiến mình an tâm đó.

Rõ ràng Lê Sơ biết người trước mắt muốn làm cái gì, nàng cũng có thể ngăn lại, cũng có thể đánh vỡ không khí kích động ái muội này, nhưng giờ phút này đầu óc nàng trống rỗng, căn bản không thể nghĩ ra được chuyện gì.

Nàng không động đậy, chỉ nhìn Ninh Mạn Thanh dựa càng lúc càng gần, thậm chí khi chóp mũi chạm vào nhau, nàng đã nhắm mắt lại.

Giờ phút này nàng dường như đã quên đây là nơi nào, chỉ cảm thấy xung quanh tối đen thật đúng chỗ, ánh sáng dưới nước kia chiếu vào trong mắt, cũng chiếu vào trong lòng nàng.

Ninh Mạn Thanh vốn định lướt qua liền sẽ ngừng lại, trong lòng cô kích động nhưng cũng biết không khí ở đây thích hợp, nhưng địa điểm và thời gian lại không thích hợp. Mà Đào Đào trước mắt lại ngoan ngoãn phối hợp như thế, làm yêu thương và dục vọng của cô nảy mầm, tâm tình yêu thương cưng chiều nàng ở đầu tim, xúc động muốn dung nhập nàng vào mình, tầng tầng xuất hiện.

Cô cực lực khắc chế những cảm xúc xao động kia, cho dù trong lòng đã sóng to gió lớn, cũng hết sức dịu dàng.

Môi mềm mại ngọt ngào như mật, Lê Sơ bị môi mềm bao lấy khiến nàng không tự giác mở miệng, cực kỳ phối hợp hôn môi với Ninh Mạn Thanh, tâm tình giống như chiếc bóng, hóa thành gợn sóng lăn tăn.

Sao có thể ngoan như vậy chứ, trong lòng Ninh Mạn Thanh than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.