Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 68: Chương 68: Mua một tặng một




Khi biết Lê Sơ muốn chọn kịch bản này, Đường Tòng Nam lại cực kỳ do dự.

Quả thật, kịch bản này nhìn qua có vẻ rất thú vị, nhưng đạo diễn kịch bản người chưa nổi danh, đạo diễn trước đó còn có quay phim truyền hình, nhưng cũng không phải là phim nổi tiếng.

Hơn nữa giả thuyết của kịch bản này khiến nó trở này một bộ phim truyền hình tốn rất nhiều chi phí, chuyện gì thì được chứ liên quan đến tiền thì lại khó, theo Đường Tòng Nam biết, phía sau bọn họ cũng không có tư bản nào hỗ trợ, có nghĩa là phần kinh phí đoàn phim sẽ cực kỳ khẩn trương.

Lê Sơ có thể dựa vào hứng thú chọn kịch bản này, nhưng thân là người đại diện của nàng, Đường Tòng Nam cần phải suy sét trên nhiều phương diện, xem kịch bản này rốt cuộc có đáng giá để nhận hay không.

Một bộ phim tốt muốn ra lò, không phải cần có một kịch bản tốt là đủ, nhân tố biến động còn có rất nhiều.

“Anh băn khoăn là đúng, chúng ta tìm hiểu trước một chút.”

Lê Sơ hiểu rõ sự lo lắng của Đường Tòng Nam, để Đường Tòng Nam tìm số điện thoại của đạo diễn, nàng đi liên hệ.

Trước khi liên hệ, Lê Sơ tự tìm hiểu tư liệu của vị đạo diễn này một chút.

Đây là một đạo diễn trẻ tốt nghiệp đại học chính quy khoa đạo diễn, giới tính Beta, tốt nghiệp khoa thiết kế quay phim ngắn, sau khi vào giới quay một bộ phim truyền hình, độ hưởng ứng của phim bình thường, sau đó cô cũng không có tác phẩm gì.

Lê Sơ vẫn gọi điện thoại cho cô, đối với kịch bản này, nàng thực sự có hứng thú.

Khi biết Lê Sơ có ý muốn tham diễn, nữ nhân bên kia điện thoại cực kỳ hưng phấn.

“Lê lão sư, chúng ta hẹn thời gian ăn cơm có thể chứ? Chị xem khi nào chị rảnh, bên này em đều có thể phối hợp với thời gian của chị.”

“Giữa trưa ngày mai, ở đường Thanh Niên, thời gian với địa điểm cụ thể tôi gửi sau, có được không?”

“Đương nhiên đương nhiên!”

Sau khi liên hệ xong, Lê Sơ lại đem tầm mắt nhìn lại kịch bản.

Trong lòng nàng đã có diễn viên đóng cặp lý tưởng với nàng, người này không là bạn gái nàng thì còn là ai nữa.

Vì không biết đối phương có đáng tin cậy hay không, Lê Sơ vẫn quyết định chưa nói tin tức này cho Ninh Mạn Thanh.

Tóm lại giữa trưa ngày mai là biết, đến lúc đó lại nói cho Ninh Mạn Thanh cũng không muộn, dù sao gần đây Ninh Mạn Thanh cũng không có kế hoạch diễn phim mới gì, vừa quay xong <<Kiến Ngã Lăng San>> cũng khiến cô mất quá nhiều tinh lực, cô cũng không phải diễn viên thương mại, cho nên cũng không cần phải thường xuyên đi quay phim.

Lê Sơ lại đưa tầm mắt về lại kịch bản lần nữa, nhìn tiếp cốt truyện.

Rất khó nói trong truyện này hai người rốt cuộc có yêu nhau hay không, nếu như nói giữa các nàng không có tình yêu, hình như cũng không phải như vậy, nhưng nói các nàng yêu nhau, tựa hồ cũng không là như thế.

Bởi vì danh hiệu người yêu mẫu mực của thế kỷ, nhân vật chính sống dưới ánh đèn flash, các nàng cùng nhau tham dự các chương trình, cùng nhau kết hôn, cùng nhau chụp tạp chí, cùng nhau diễn phim điện ảnh, trở thành marketing thành công điển hình trong giới giải trí.

Kết thúc phim, các nàng cứ như vậy vượt qua cả đời, cả đời đều là người yêu mẫu mực trong mắt người khác.

Các nàng không bằng mặt không bằng lòng trong mắt người khác, các nàng không ngoại tình, các nàng có ăn ý, trong các việc lặt vặt hằng ngày các nàng sẽ lộ ra chút đồ vật của đối phương.

Chỉ là khi không có cameras, không có tầm mắt của người khác, cho dù có ngủ chung một giường, cũng không ôm nhau hay hôn môi.

Alpha sẽ định kỳ đánh dấu Omega, lúc ấy các nàng cũng từng có tình cảm mãnh liệt điên cuồng, nhưng khi lý trí được lấy về, giống như là nhàn nhạt lạnh lẽo mang theo chút hư không.

Quan hệ giữa các nàng, giống như một cây diêm đã cháy hết chỉ còn tàn tro.

Loại tình cảm này là yêu sao? Lê Sơ nghĩ cũng không phải.

Yêu hẳn là có cảm giác mênh mông lãng mạn, giống như mỗi lần nàng với Ninh Mạn Thanh cùng nhau thở chung một bầu không khí, cho dù các nàng không hôn môi, không ôm nhau, nhưng đối diện với tầm mắt của Ninh mạn Thanh, hoặc là động tác nào đó của tay chân Ninh Mạn Thanh, nàng cũng có thể cảm giác được Ninh Mạn Thanh thích mình.

Lê Sơ cảm thấy tình cảm giữa hai nhân vật chính giống như là thói quen, kỳ thật nếu không có yêu đương, Lê Sơ cảm thấy loại quan hệ này cũng không phải không ổn, bởi vì có nhiều người yêu nhau, nhưng cũng không hề tin tưởng lẫn nhau.

Trong kịch bản hai nhân vật chính là ăn ý như vậy, ăn ý đến mực khi mọi người nhìn thấy mọi động tác mọi hành vi của các nàng, đều sẽ nói một câu duyên trời tác hợp, không có người nào thích hợp hơn các nàng.

Nhưng có đôi khi tình yêu cũng không phải xuất phát từ chuyện thích hợp, Lê Sơ cảm thấy kịch bản này rất là thú vị.

Nếu nói ký ức là vật dẫn, khi một người mất trí nhớ, hắn vẫn là hắn sao?

Lê Sơ cảm thấy đương nhiên là phải, chẳng qua là thiếu hụt một chút cái gọi là “chính mình“.

Nhưng nếu người này mất đi ký ức của mình, đồng thời lại bị rót vào một phần ký ức mới thì sao?

Hắn vẫn còn là hắn sao? Hắn vẫn là hắn trước kia, hay là hắn bây giờ đây?

Tình huống này được chia làm ba loại, loại thứ nhất, hắn vẫn là bản thân hắn. Quan điểm này là để linh hồn làm vật dẫn, cho nên mới có kiếp trước kiếp này, cách nói tam sinh tam thế là như vậy.

Loại thứ hai, hắn không phải là hắn. Giờ phút này hắn đã trở thành một người hoàn toàn mới, bởi vì có cảnh ngộ khác biệt, ký ức khác biệt cho nên mới hình thành con người khác biệt.

Loại quan điểm này có thể bổ sung thêm là do ý thức, vì thế có thể nói đến lĩnh vực khác, nếu nói ký ức là vật dẫn trong ý thức người, như vậy đem phần ký ức này rót vào người máy hay người nhân bản, hoặc là một thân thể khác, thì “người khác” đó có thể trở thành “hắn” hay không?

Loại thứ ba, biện chứng bản thân. Loại này chia ra hai tình huống mà xử lý, một là nếu người này khôi phục ký ức, như vậy hắn chính là bản thân hắn, hai là nếu hắn không có khôi phục ký ức, vậy hắn không phải là hắn.

Loại này có rất nhiều tình huống rất phức tạp, cũng liên lụy đến tình cảm của rất nhiều người, giống như lý luận vĩnh viễn không có điểm dừng.

Vì không phải tất cả mọi người đều muốn rõ ràng, cũng không phải ai có tình cảm đều phải yêu cầu thẳng thắn.

Giống như Lê Sơ vĩnh viễn đều sẽ không nói cho Ninh Mạn Thanh, nàng chỉ là một người xuyên sách, bởi vì không có ý nghĩa.

Bây giờ nàng chính là Lê Sơ, Ninh Mạn Thanh yêu chính là nàng, như vậy là đủ rồi.

Lê Sơ nghĩ đến Ninh Mạn Thanh, giật mình, nhắn tin bằng giọng nói cho Ninh Mạn Thanh.

“Chị đang bận sao?”

Bên kia trả lời rất nhanh, cũng nhắn một tin bằng giọng nói gửi về.

“Ổn, nhưng chị đang ở văn phòng, làm sao vậy?”

Ninh Mạn Thanh bỏ báo cáo mình đang xem xuống, cầm lấy di động chờ Lê Sơ trả lời.

Bên góc trái đang hiện chữ “Đào Đào đang nhập văn bản....”khi giọng nói được gửi đến, Ninh Mạn Thanh nhận mở tin.

“Ninh Mạn Thanh, chị có yêu em hay không?”

Âm thanh của tiểu cô nương mềm mại mang theo dòng điện truyền đến màng tai, làm khóe môi Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng nhếch lên.

“Đương nhiên là chị yêu em.”

“He he, em liền biết là chị yêu em, em cũng yêu chị.”

“Không có việc gì, đồng chí Ninh chăm chỉ công tác! Bên này em đang xem trọng một kịch bản, ngày mai đi tìm hiểu một chút, nếu đáng tin cậy sẽ nói cho chị nghe.”

“Được, chú ý nghỉ ngơi, phải ngoan nghỉ ngơi đó.”

Lê Sơ nghe xong giọng nói cảm thấy mỹ mãn buông di động xuống, hy vọng bạn gái biết nàng nàng muốn diễn phim gì, không cần phải chuẩn bị sẵn câu hỏi nữa.

Bởi vì kịch bản này không phải là đôi yêu nhau cuồng nhiệt, nên phim này cũng không phải là tình yêu ngọt nào gì, các nàng là phát dao trong yêu đương.

Giữa trưa hôm sau, Lê Sơ gặp mặt đạo diễn của <<Người yêu mẫu mực>>, đó là cô nương nhìn qua tầm hai mươi mấy tuổi, nhìn kỹ sẽ cảm thấy cô có chút nội liễm nhưng ngây ngô, nhưng khi vào câu chuyện, cô bỏ hết khẩn trương, lại làm người cảm thấy kỳ thật cô rất lão luyện.

“Thật kinh hỉ Lê lão sư, chị lại có thể xem được kịch bản của em, gần đây em đang xem chị diễn, kỹ thuật diễn của chị thực sự rất tốt, cực kỳ có sức giãn.”

Đạo diễn tên là Chu Hân Duyên, lúc khen Lê Sơ đôi mắt đều tỏa sáng.

Gặp được diễn viên tốt đối với đạo diễn mà nói, quả thực là chuyện đáng để vui vẻ, Chu Hân Duyên rất thích sự tương phản của Lê Sơ trong phim với ngoài đợi, tuy rằng trong phim cũng không trang điểm quá khoa trương, nhưng nhìn Lê Sơ thanh xuân đáng yêu trước mắt, thật sự khó làm người liên tưởng đến Tần Mộ trong phim.

“Cảm ơn, mọi người thổi phồng lẫn nhau thôi, về sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian để nói hơn, đối với bộ phim này tôi cảm thấy rất có hứng thú, cho nên tôi muốn biết một chút suy nghĩ của em.

“Được!”

Chu Hân Duyên thấy Lê Sơ thành tâm thoải mái như vậy, lập tức đi vào vấn đề chính.

Khi Lê Sơ hỏi đến chuyện ký ức và linh hồn quay về, Chu Hân Duyên có vẻ có chút quẫn bách và ngượng ngùng.

“Không nghĩ tới Lê lão sư là hỏi sâu như vậy, lúc em viết thực sự không có nghĩ nhiều như vậy, như vậy làm em cảm thấy quá ngượng ngùng, giống như bản thân mình cảm thấy nông cạn và bình thường.”

Lê Sơ vẫy vẫy tay cười nói: “Làm sao như vậy, tôi còn tưởng tôi nghĩ quá kỳ quái đây. Tình yêu vốn dĩ là bình thường, suy nghĩ nó quá ảo diệu hay mộng tưởng cũng là vô dụng, mỗi người đều có sự giải thích câu chuyện không giống nhau, kể cho tôi nghe câu chuyện nguyên bản một chút.”

Chu Hân Duyên hơi thả lỏng, thanh giọng nói: “Kỳ thật linh cảm của chuyện này xuất phát lúc em bị thất tình. Em với bạn gái cũ quen nhau ở đại học, cậu ấy học biên đạo, chúng em cực kỳ hút nhau, hứng thú hay sở thích cũng cực kỳ phù hợp, em cảm thấy sự ăn ý của chúng em không ai có thể so được, em cũng cho rằng chúng em sẽ đi đến cuối cùng.:

“Nhưng cuối cùng chúng em vẫn chia tay, lúc chia tay em rất mơ màng hồ đồ, cậu ấy cảm thấy em không yêu cậu ấy, cậu ấy cảm thấy em không thích hợp, em rất hoang mang, cái gì mới gọi là thích hợp?”

“Cho nên em mới viết ra câu chuyện này, hơn nữa cũng tốn thời gian rất lâu để hoàn thiện, em thừa nhận ban đầu em mang theo một chút tâm lý giận dỗi, muốn bộ phim này được chiếu ra, được nổi tiếng, để cậu ấy có thể nhìn thấy, sau đó em muốn biết có phải trong mắt cậu ấy không thích hợp là như vậy không? Nhưng sau đó lại suy nghĩ, nguyên nhân chia tay hai người đều có phần, có đôi khi chỉ là ăn ý là chưa đủ. Trong chuyện tình cảm, đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, nhưng em vẫn muốn bộ phim này được quay ra mắt.”

.........

Lê Sơ và Chu Hân Duyên ở nhà hàng hàn huyên gần hai tiếng đồng hồ, đại đa số đều là Chu Hân Duyên nói cho Lê Sơ nghe, nói đại khái về ý tưởng quay phim, còn có cần phải thêm điểm gì, sẽ dẫn đến kết cục thế nào, biểu đạt ý tưởng của chính mình.

Lê Sơ cảm thấy, đây hẳn là một tác phẩm tốt.

“Vậy một diễn viên còn lại em đã quyết định rồi sao, trong lòng có chọn được người nào chưa?”

“Chưa có,“ Chu Hân Duyên có chút thẹn thùng lắc đầu, “Những người có danh tiếng em không mời nổi, kỳ thật em cũng cảm thấy em mời không nổi chị, vì tiền cat-xê em có thể xin được kỳ thật cũng rất có hạn, hiện tại em vẫn còn tranh thủ mời đầu tư.”

Chu Hân Duyên thực sự là ngượng ngùng vì tiền trong túi, cô gửi kịch bản cho Lê Sơ cũng chỉ là ôm lòng may mắn mà thôi.

“Nếu chưa chọn người nào, thì để Ninh Mạn Thanh đến diễn được chứ?”

Chu Hân Duyên run tay, lòng loạn mà run nhìn Lê Sơ nói: “Em sợ mời hai người các ngươi, sẽ tiêu hao hết dự toán ngân sách...”

“Em chờ một chút” Lê Sơ cúi đầu nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh, vài phút sau nói với Chu Hân Duyên, “Mua một tặng một, muốn không?”

Lê Sơ chỉ chỉ mình nói: “Chọn tôi, thêm Ninh Mạn Thanh, chỉ cần trả cat-xê cho tôi là được.”

Chu Hân Duyên cho rằng mình đang nằm mơ, không thể tin tưởng nói: “Thật thật thật không?”

Lê Sơ cười cười gật đầu, Ninh lão sư nói, tiền lương sẽ nộp lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.