Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 10: Chương 10: Nhìn lên




“Rất tốt.”

Lê Sơ mang theo câu khích lệ này, bước chân nhảy nhót rời khỏi phòng, thuận tiện giúp Ninh Mạn Thanh khóa cửa.

Lê Sơ ngươi quá xuất sắc! Có lẽ là thiên tài mới lộ đi!

Lê Sơ vừa chờ thang máy vừa tự khen ngợi chính mình trong lòng, cảm thấy bản thân tràn đầy nhiệt tình, giống như có thể lập tức lên biểu diễn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tự nói trong lòng nàng một chút, nếu thực sự phải lên sân khấu biểu diễn, Lê Sơ cảm thấy mình vẫn còn có một chút khẩn trương đây.

Chờ trở về phòng của mình, lúc đem cửa phòng đóng lại, Lê Sơ mới hoàn toàn phun ra một ngụm khí lớn từ trong lồng ngực.

Nàng lại đi tắm rửa một lần, thay áo ngủ thoải mái, nằm ở trên giường chơi đi động.

Lúc nàng đi là hơn 8 giờ, bây giờ mới 10 giờ hơn, nàng nghĩ rằng mình phải học thật lâu mới tìm được trạng thái tốt nhất, không nghĩ đến chỉ ở trong phòng Ninh Mạn Thanh hơn một tiếng.

Trên đường học tập, có một lão sư rất giỏi chỉ dẫn, quả thật là ở hiền gặp lành.

Nghĩ đến Ninh Mạn Thanh, suy nghĩ Lê Sơ bắt đầu phiêu tán.

Kỳ thật nàng cảm giác được Ninh Mạn Thanh đối với nàng rất tốt, mặc kệ là trước máy quay hay sau máy quay, thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị chỉ dẫn nàng, hơn nữa Lê Sơ xác định hết thảy mọi chuyện Ninh Mạn Ninh làm đều là với mình, chứ không phải với nguyên chủ.

Đại khái chắc là một đêm phu thê trăm ngày ân ái đi, trong lòng Lê Sơ vui đùa nghĩ.

Nghĩ đến những hành vi của Ninh Mạn Thanh trong ngày này, kỳ thật trong một nháy mắt nào đó, Lê Sơ cũng đã từng có suy nghĩ “có phải là chị ấy cũng có chút thích mình không?”, nói không chừng do tin tức tố của nàng thực mê người, thân thể của Ninh Mạn Thanh đối với mình là ăn một lần biết vị chăng?

Đương nhiên, đây cũng là nàng tự mình trêu mình một chút, loại ý tưởng này chỉ dạo trong đầu Lê Sơ một vòng, đã bị chính nàng loại bỏ.

'nàng thích mình', quả thực là cảm giác ảo giác khủng bố nhất thế giới, mà Lê Sơ đặc biệt tự hiểu lấy mình, không thích tự mình đa tình.

Có khả năng là bởi vì Ninh Mạn Thanh chính là người đặc biệt chính trực biết chịu trách nhiệm đi, hơn nữa trong thế giới quan của quyển sách này, Alpha đối với Omega đều có cảm giác bảo hộ, đặc biệt là đối với Omega của mình, nàng cực kỳ hiểu rõ lòng người, không cần Ninh Mạn Thanh chịu trách nhiệm, nên Ninh Mạn Thanh đối với nàng mới có cảm giác áy náy.

Nghĩ đến cảm giác áy náy, Lê Sơ liền nghĩ đến ly nước đáng chết biến nàng thành Omega kia.

Lê Sơ căm giận bò dậy, uống một ly nước, sau đó mới nằm trở về.

Tuy rằng đối với thế giới này nàng đã có thích ứng tốt, nhưng nàng vẫn có chút tưởng niệm thế giới thật của mình, tuy rằng nàng đã không còn thân nhân, nhưng vẫn còn mấy người bạn thân, không biết nhận được tin tử vong của nàng, mọi người sẽ khổ sở thành dạng gì.

Lê Sơ còn thử triệu hồi hệ thống, nhưng trong đầu nàng không có bất kỳ phản ứng gì, giống như cười nhạo nàng là đồ ngốc.

Đây đối với Lê Sơ cũng xem như là tin tốt, ít nhất không có hệ thống, cũng tượng trưng cho việc nàng không phải chịu bất kỳ hạn chế nào.

Lê Sơ nhìn di động, nhịn không được đánh tên Ninh Mạn Thanh trong khung tìm kiếm.

Ninh Mạn Thanh hiện tại vẫn còn là diễn viên tuyến* ba, độ nổi tiếng cũng có một chút nhưng không đến mức quá nổi danh, có một ít fan trung thành cùng rất nhiều người qua đường yêu thích, Lê Sơ thấy hậu viện hội* của Ninh Mạn Thanh tháng trước phát một video được biên tập.

*Tuyến: những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3... Do đó mà cụm từ “diễn viên tuyến 18” dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt“.

*Hậu viện hội: tổ chức đại diện cho một cộng đồng fan hâm mộ (fandom)

Nàng nhịn không được bấm bào, video cắt ghép rất có tâm, cơ hồ bao quát hết tất cả tác phẩm của Ninh Mạn Thanh từ lúc xuất đạo đến giờ.

Ninh Mạn Thanh diễn rất nhiều nhân vật, cho dù có mấy nhân vật chỉ có một vài phân cảnh nhỏ, biên tập cắt nối theo thứ tự thời gian, cũng có thể nhìn thấy được kỹ xảo diễn của Ninh Mạn Thanh càng lúc càng thành thục, cảm xúc càng ngày càng co giãn.

[nàng không lãng phí bất luận một giây nào trên màn ảnh, đây là lý do ta yêu nàng]

Đây là lời dẫn trong video, Lê Sơ xem xong cũng cảm thấy mình phảng phất như những fans kia, yêu Ninh Mạn Thanh thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Ninh lão sư quá tuyệt vời ô ô ô ô, Lê Sơ cực kỳ cảm động nhìn các fans khen tặng Ninh Mạn Thanh, sau đó lại không cẩn thận bấm vào trang bình luận.

@ninh mạn trường thanh: Nghe đồn diễn viên tuyến mười tám siêu cấp phiền cùng tham dự một chương trình thực tế với tỷ tỷ, tỷ tỷ quá Phật hệ*, hy vọng cô ta đừng yêu sách, nhận rõ thân phận của mình, lúc mới xuất đạo không làm được gì một hai còn phải dẫm kéo tỷ tỷ của ta, hy vọng cô ta sớm rời vòng đi.

*Phật hệ: ý chỉ hiền hậu, lấy tâm lương thiện báo đáp chúng sinh =)))

Lê Sơ nghĩ đây là pháo hôi nào đó ăn vạ nữ chủ, sau đó thấy di động chiếu lên ảnh của mình.

Ặc, thì ra chính là mình a!

Bất quá bây giờ rời vòng là không có khả năng rồi, chỉ có thể làm nhóm tiểu khả ái này thất vọng nha.

Lê Sơ lại đi tìm tòi chính mình, uhm, tình huống cực kỳ phù hợp với một diễn viên tuyến mười tám, fans không được mấy người.

Trang weibo trước đó, trừ bỏ bộ phim điện ảnh đầu tiên, sau khi nàng phân hóa, Đường Tòng Nam cũng đã xóa hết toàn bộ, để nàng làm mới một lần nữa.

Lê Sơ chưa nghĩ ra nên đăng cái gì, nên cũng luôn giữ trạng thái cũ.

Bây giờ nàng cũng không có ý tưởng chụp ảnh selfie mặt mộc buổi tối, trong đầu nàng u mê trong chốc lát.

Tay nàng không ngừng tìm tòi khung tìm kiếm, muốn xem tình huống của nam chủ bây giờ là thế nào.

Động tác đánh chữ của Lê Sơ ngừng trong chốc lát, ủa, nam chủ tên gọi là gì?

Đây thực sự là một vấn đề, Lê Sơ nhìn giao diện tìm kiếm, lâm vào trầm tư. Tuần trước nàng cũng đã muốn tìm hiểu về nam chủ, nhưng lúc ấy nàng cũng hoàn toàn không nhớ rõ tên hắn là gì, càng nghĩ càng mù mịt, nên mới quyết định buông bỏ, nói không chừng lúc nào đó sẽ tự dưng mà xuất hiện.

Kết quả lúc nào đó, nàng đã quên hoàn toàn.

Hơn một tuần, nàng vẫn không nhớ đến.

Nàng thực sự là một người đọc vô tình.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ nam chủ là tổng tài, nói về tương xứng, tin tức tố của hắn với nữ chủ hoàn toàn phù hợp, bất quá hiện tại nữ chủ cũng biến thành Alpha, không biết hắn có biến thành Omega không hay về sau hai người là huynh đệ tốt.

Trừ chuyện này ra.... trong đầu Lê Sơ như chứa nước, mấy chuyện khác về nam chủ nàng thực sự không thể nào nhớ ra, tóm lại chỉ biết đây là sảng văn ngọt ngào thôi.

Lúc nàng xem còn hô to tình yêu thần tiên gì thế này, đã đời xem xong thì quên sạch.

Lê Sơ từ bỏ chuyện tìm kiếm, vừa lúc này Đường Tòng Nam gọi điện thoại đến, an ủi nàng.

Ban ngày rút thăm xong, hắn cũng đã gọi điện thoại đến, sau khi biết được nhân vật Lê Sơ phải diễn cũng rất tuyệt vọng, nhưng vẫn dặn dò Lê Sơ diễn cho tốt, có hỏng cũng không sao cả.

“Không có việc gì Nam ca, em cảm thấy em đã ngộ ra, đến lúc đó dù điểm không cao, cũng sẽ không mất mặt.”

“Không sao đâu Bảo Nhi, em yên tâm lớn mật mà diễn, đừng quá áp lực tâm lý, chương trình này chỉ để cho em hấp thụ chút ánh sáng, anh đang kiếm kịch bản cho em, chúng ta đi lên từ phim thần tượng, cho dù em có bị loại cũng không sao, yên tâm”

Đường Tòng Nam trái phải an ủi Lê Sơ, sợ tâm lý của Lê Sơ không vững không chấp nhận được.

Lê Sơ suy nghĩ đây là tình yêu của nam mụ mụ sao, chắc luôn.

Nói chuyện với nam mụ mụ xong, Lê Sơ đặt điện thoại ở một bên, an tường nhắm mắt lại.

Hôm nay cũng là một ngày chăm chỉ phong phú của nàng đây.

Buổi sáng hôm sau, trong phòng luyện tập <<Nữ kiêu>>, cả team nhanh chóng tập hợp, bắt đầu diễn thử.

“Lê Tiểu Sơ, cậu lén tôi học thêm?!”

Trần Anh thấy Lê Sơ biểu diễn, rất là khiếp sợ.

Bạn ơi sao lại thế này, tiến độ hôm qua của chúng ta vẫn giống nhau, vì cái gì chỉ qua một buổi tối, bạn liền tiến bộ vượt bậc như vậy, để lại mình tôi không biết làm sao bạn ơi?????

“Tối qua tôi trở về luyện tập một chút, ngộ ra.”

Lê Sơ ngượng ngùng tỏ vẻ, nàng không nhắc đến Ninh Mạn Thanh, đây là bí mật của các nàng.

“Đây là thiên phú Omega sao, tôi ghen tỵ!”

Trần Anh ghanh rõ ràng, cảm thán một tiếng, sau đó tiếp tục nghiên cứu phần biểu diễn của mình.

Lê Sơ lại luyện tập cùng với Ninh Mạn Thanh, tranh thủ trước khi biểu diễn.

Trong lúc rảnh rỗi, Lê Sơ mới đem nghi hoặc ngày hôm qua của mình hỏi ra

“Ninh lão sư, sao chị lại tham gia chương trình này, không phải gần đây có một bộ phim bắt đầu quay sao?”

Chuyện này Lê Sơ đã muốn hỏi từ hôm qua, nhưng vẫn không có cơ hội, tối hôm qua được cô dạy ngộ ra chân lý quá mức hưng phấn, cũng quên luôn chuyện này.

Tuy rằng trong truyện gốc có rất nhiều tình tiết nàng không nhớ nổi trong một chốc, nhưng là Lê Sơ nhớ rõ, sau khi nữ chủ phân hóa xong, liền trực tiếp đi diễn một bộ phim điện ảnh, chính là bộ phim nguyên chủ hạ dược muốn dành lấy kia.

“Tin tức của em rất nhanh, nhưng không đủ chính xác, lau mồ hôi.”

Ninh Mạn Thanh đưa cho nàng khăn giấy, Lê Sơ tự nhiên mà nhận lấy, lau lau mồ hôi trên chán, chờ Ninh Mạn Thanh nói tiếp.

Ninh Mạn Thanh: “Bộ phim kia hợp với Beta hoặc Omega diễn hơn.”

Lê Sơ nghe xong có một chút khổ sở nho nhỏ, nàng vô tình làm cơn gió khiến cánh bướm bay xa*, nhưng là nàng cũng bất đắc dĩ.

*hiệu ứng cánh bướm

Nếu quay lại lần nữa, nàng sẽ không uống ly nước kia, Ninh Mạn Thanh cũng sẽ không có cơ hội phân hóa.

Trong nháy mắt Ninh Mạn Thanh cho rằng nàng tự trách, nhưng cảm giác này lại có chút vô căn cứ, có lẽ là nàng tiếc nuối vì mình.

Ninh Mạn Thanh bị bộ dáng của nàng làm cho mềm lòng, cô không tự nghĩ nhiều, chỉ như an ủi nàng nói: “Tôi còn có rất nhiều cơ hội.”

Mùi trà mây nhàn nhạt theo lời nói ôn nhu vây lấy Lê Sơ, Lê Sơ giương mắt, nhìn thấy gương mặt tự tin của Ninh Mạn Thanh.

“Đương nhiên, lão sư ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều cơ hội, chị sẽ rất nổi tiếng, trở thành đỉnh núi mà mọi người nhìn lên.”

Lê Sơ dùng sức gật đầu, hận không thể lập tức biểu diễn 108 điệu chúc mừng.

Cho đến lúc này, Lê Sơ mới phát hiện, có chút tình cảm mênh mông mà câu từ không thể nào truyền đạt hết, giống như lúc này, nàng tin tưởng nàng sẽ nhìn thấy được Ninh Mạn Thanh một đường lộng lẫy, đi thẳng đến trời cao.

Nàng chắc chắn như vậy, đôi mắt trong sạch làm Ninh Mạn Thanh cảm thấy chói, cảm xúc nóng bỏng trong lòng ngực quay cuồng, làm hơi thở cô thêm vài phần nóng bức.

Một màn này Ninh Mạn Thanh nhớ thật lâu, tương lai mỗi lần vấp ngã, cô đều sẽ nhớ đến ngày này, từ nơi té xuống mà bò lên, sau đó lập lại vô số lần như vậy, nhưng tại đây một khắc này, cô chỉ ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng:

“Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.