Hắc Kim giàu mạnh hơn Phù Vũ rất nhiều, đãi ngộ với nghệ sĩ cũng tốt hơn, Hồ Nghị đặt phòng cho Lê Sơ ở tầng 16, vừa lúc cùng tầng với Ninh Mạn Thanh, lần này Lê Sơ đến thỉnh giáo Ninh Mạn Thanh cũng không cần phải ngồi thang máy lên xuống nữa.
“Ninh lão sư, em về phòng rửa mặt một chút rồi sẽ thỉnh giáo chị.”
Nơi đó của Lê Sơ vẫn còn có chút ướt át mất tự nhiên, nàng muốn đi xử lý một chút, sau đó mới hỏi Ninh Mạn Thanh chuyện biểu diễn.
“Được, đến lúc đó em gõ cửa là được.”
Sau khi nhìn Ninh Mạn Thanh vào phòng xong, Lê Sơ cũng cấp tốc trở về phòng mình, Tiền Đóa Đóa đã đem vali quần áo treo ra, áo ngủ cũng để trên giường, Lê Sơ cầm áo ngủ đi đến phòng tắm, thầm nghĩ tiểu trợ lý thật tri kỷ, sau này có tiền nhất định phải tăng lương cho em ấy.
Nghĩ đến tiền Lê Sơ liền nhớ đến mình còn một đống nợ, trong lòng nghẹn ngào đi vào phòng tắm, đem tóc bới lên sau đầu, mở vòi sen.
Nước ấm thoải mái rửa sạch mỗi tấc da thịt của nàng, Lê Sơ không thể không nhớ đến chuyện trong xe, sờ đến tuyến thể hơi sưng lên sau cổ mình, nghĩ đến giả thiết về tin tức tố của thế giới này.
Tuy rằng bây giờ đã là tự do yêu đương, nhưng vẫn có không ít người dựa vào gien xứng đôi mà tìm kiếm bạn đời, độ xứng đôi càng cao chứng tỏ càng dễ dàng yêu nhau, hơn nữa còn chung tình không thay đổi.
Ở trong truyện gốc, Ninh Mạn Thanh cùng nam chủ nàng không nhớ được kia, độ phù hợp là 100%, loại tỷ lệ như vậy cực kỳ thấp, đại khái hơn 3 triệu người mới có thể có một cặp như vậy. Đối với người bình thường mà nói, độ phù hợp của bạn đời từ 80% trở lên cũng đã cực kỳ thích hợp.
Lê Sơ xoa bọt tắm lên người mình, vừa nghĩ đến hiện tại nữ chủ có khả năng là huynh đệ tốt với nam chủ không biết tên, thì khả năng hợp cũng không có nữa đi.
Bất quá Ninh Mạn Thanh đã thành Alpha rồi, lỡ như nam chủ là Omega thì sao? Lê Sơ không bờ bến suy nghĩ, lại nghĩ đến bản thân mình và Ninh Mạn Thanh.
Độ phù hợp tin tức tố của nàng và Ninh Mạn Thanh hình như rất cao nha, Lê Sơ không ngừng chà rửa bông tắm, trong lòng phấn chấn một chút.
Chẳng lẽ mình mới là nữ chủ sao?
Chẳng lẽ là mệnh xuyên thư thay đổi! Dựa vào mấy tiểu thuyết xuyên thư mà nói thì nàng mới chính là nữ chủ?
Nữ chủ nhất định có thể đại sát bốn phương, Lê Sơ nghĩ nghĩ xem mình có thể làm gì.
Hình như cái gì cũng không thể, thôi vẫn là tiếp tục tắm rửa đi.
Lê Sơ tiếp tục thoải mái yên tâm làm cá mặn, nàng không phải là người có mục tiêu to lớn gì, có thể sống vui vẻ chính là mục tiêu lớn nhất của nàng, nàng không có nguyện vọng nhất định phải trở thành đỉnh lưu, cũng không có chí hướng trở thành người vạn người mê, chỉ cần bản thân được tốt tự mình sinh hoạt ổn định sẽ cống hiến cho xã hội là được!
Còn cảm giác của nàng với tin tức tố của Ninh Mạn Thanh, có thể là bởi vì nàng đã bị Ninh Mạn Thanh đánh dấu qua, nên thân thể mới có ký ức đi.
Lê Sơ cảm thấy từ nội tâm, Ninh Mạn Thanh thích hợp là người ưu tú hơn.
Vui vui vẻ vẻ tắm xong, Lê Sơ mang theo quà của mình tặng cho Ninh Mạn Thanh, gõ cửa phòng cô.
Sau khi các nàng vào phòng, Ninh Mạn Thanh vẫn để cửa mở, phòng của các nàng đều là phòng VIP, mở cửa vào thấy phòng khách trước mới đến phòng ngủ, tầng này vốn dĩ khách ở cũng không nhiều lắm, người lạ cũng sẽ không mạo muội quấy rầy các nàng, cách âm cũng rất tốt, cho dù paparazzi có chui vào được, cũng không sợ bọn họ bịa đặt ác ý.
Ninh Mạn Thanh không phải là một người thích tạo scandal, tuy rằng trong giới giải trí này, xác thật có rất nhiều người dùng phương thức này để duy trì nhiệt độ, nhưng tuyệt nhiên cô không phải là một trong số đó, cô cũng không hy vọng Lê Sơ vì mình mà bị dính phải tin đồn gì không tốt.
“Ngồi đi, em muốn uống gì?”
“Nước là được rồi.” Lê Sơ ngồi ở trên sô pha, tiếp nhận ly nước của Ninh Mạn Thanh, sau đó đem hộp nhỏ trong tay mình đưa qua, “Ninh lão sư, đây là quà cảm ơn cho chị, cảm ơn chị lần trước đã cứu em.”
“Người tốt đều làm như vậy.”Ninh Mạn Thanh không từ chối quà của Lê Sơ, cô nhận lấy để lên bàn, dặn dò Lê Sơ: “Trong giới dơ bẩn này, mỹ mạo và giới tính đều sẽ gặp phải ý xấu, em phải chú ý bảo vệ tốt bản thân mình.”
“Vâng! Em nhất định sẽ cẩn thận!”
Thấy bộ dáng Lê Sơ ngoan ngoãn trả lời, Ninh Mạn Thanh nhịn xuống ý tưởng muốn sờ đầu tiểu cô nương, nói vào vấn đề chính.
“Tôi biết nhân vật của em, em cảm thấy bản thân mình diễn không hợp chỗ nào?”
“Lúc trưởng công chúa tức giận với Bạch Tô, em cảm thấy em diễn chưa đủ sức giãn.”
Lần này nhân vật Lê Sơ bốc được, là trưởng công chúa Omega.
Trưởng công chúa gả cho tân khoa Thám Hoa. Lang Thám Hoa gia cảnh bần hàn, nhưng chăm chỉ cầu tiến, là một Alpha tuấn tú lịch sự. Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, chính bản thân Trưởng công chúa cũng cho rằng như vậy.
Nhưng thành thân mấy năm, Trưởng công chúa biết phu quân cũng không yêu nàng, cái hắn muốn chỉ là quyền thế, nàng là người kiêu ngạo, muốn hòa li với phu quân, nhưng lúc đó triều chính rung chuyển, hoàng đế bệnh chết, mấy đệ muội Alpha vì tranh ngôi hoàng đế mà đánh nhau vỡ đầu, nàng muốn để ngũ hoàng muội của mình đăng cơ, nên phải nhịn xuống chuyện hòa li, đàm phán giao dịch với phu quân, lợi ích chung buộc bọn họ phải đứng chung một con thuyền.
Trải qua hai năm tranh đấu đằng đẵng, ngũ hoàng muội thành công đăng cơ, Lang Thám Hoa năm đó trở thành hữu tướng. Hòa li đương nhiên là không có khả năng, hữu tướng lúc này cũng có mấy người thiếp thất, trưởng công chúa nhìn thấy phiền lòng, liền phân phủ mà ở.
Nhưng đấu tranh chính trị vẫn không kết thúc, sau khi tân hoàng đăng cơ, tất cả chỉ mới là bắt đầu. Năm thứ hai ở ngoại phủ, trưởng công chúa gặp nam nhân mà mình thích, là một Beta.
Tuy rằng là Beta, nhưng tướng mạo và tài trí đều là nhất đẳng, tên là Bạch Tô.
Bạch Tô là con thiếp ở Hầu phủ, dù trưởng công chúa đối tốt với hắn ngàn vạn lần, nhưng cũng vì lý lịch đặc thù này, mà nàng phải xuống tay với Bạch Tô, trưởng công chúa áy náy rất nhiều, Bạch Tô cũng không trách nàng, thậm chí trong một lần nguy hiểm còn liều mình cứu nàng.
Trưởng công chúa quyết tâm phải tranh giành địa vị cho Bạch Tô, nàng không muốn những người ở kinh thành nói Bạch Tô là sủng vật của nàng nuôi dưỡng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào hạ thấp hắn, cho nên nàng xin hoàng đế để Bạch Tô lên quan trường.
Đoạn Lê Sơ cùng hai vị lão sư khác đóng là đoạn kế đến.
Bạch Tô từ chối cơ hội trưởng công chúa cho, hơn nữa còn tỏ vẻ mình phải rời khỏi kinh thành.
Trưởng công chúa không tin tưởng lời hắn nói, hắn nói hắn có người mình yếu, chỉ muốn dẫn người kia rời nơi phong ba. Trưởng công chúa sắp điên rồi, nàng hỏi Bạch Tô có yêu nàng không, Bạch Tô lại trầm mặc, nói thân phận quá khác nhau, nhưng trưởng công chúa không hiểu, nguyên nhân thực sự không phải là như vậy.
Nàng biết hết thảy đều là tự mình đa tình, Bạch Tô chưa từng mong muốn cái gì từ nàng, tay cũng chưa từng nắm, ở chung cũng thủ lễ. Nàng hiểu rõ không phải hắn chưa hề động tâm, mà là quyết tâm rời đi của hắn lớn hơn rất nhiều.
Lê Sơ đưa đoạn ngắn này cho Ninh Mạn Thanh xem, Ninh Mạn Thanh nói nàng diễn trước một lần.
“Tôi diễn với em, diễn đoạn này trước.”
Ninh Mạn Thanh đem bàn ghế di chuyển một chút, cô cúi đầu chốc lát, khi ngẩng đầu đã bắt đầu đọc lời thoại của Bạch Tô.
Lê Sơ nhập diễn, đem đoạn diễn mà ban ngày nàng đã luyện tập rất nhiều lần diễn ra.
Trưởng công chúa khiếp sợ, phẫn nộ, điên cuồng, thương tâm, tuyệt vọng, nàng ném bể chung trà, ngực phập phồng nhìn người trong lòng của mình, thần sắc chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Cút đi, đời này kiếp này, ngươi cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Sau vài phút Lê Sơ mới chậm rãi thoát vai, bình phục hô hấp chờ Ninh Mạn Thanh chỉ dẫn.
“Cơ bản là diễn đúng chỗ, nhưng đúng là thiếu một chút, cảm xúc không đủ.”
“Không đủ thương tâm sao, hay là không đủ tức giận?”
Lê Sơ đã thử vài loại cảm xúc, nhưng nàng cũng không rõ trong lòng trưởng công chúa tức giận vì bị phản bội cùng vứt bỏ nhiều hơn hay tuyệt vọng vì mất đi người này nhiều hơn.
Ninh Mạn Thanh lắc đầu nói: “Là không đủ yêu.”
Lê Sơ giật mình: “Yêu?”
“Cảm xúc của nàng đối với Bạch Tô có rất nhiều cảm xúc ngược nhau, đều phát sinh đối ngịch với cảm xúc chính diện của Bạch Tô.”
Ngón tay Ninh Mạn Thanh nhấn mở di động, biểu tình của trưởng công chúa trong màn hình lạnh nhạt, nhưng ai xem cũng có thể cảm thấy được nàng hỏng mất.
Lê Sơ giống như người trong mộng bừng tỉnh, đôi mắt nàng sáng lên.
Đúng, bởi vì nàng yêu hắn, ỷ lại hắn, cho nên mới có thể thống khổ đến hỏng mất.
“Yêu thì muốn người sống, hận thì muốn người chết, nhưng cuối cùng tình yêu vẫn chiếm thế thượng phong, nếu không nàng sẽ giết Bạch Tô và ái nhân trong miệng Bạch Tô, hoặc là nhốt Bạch Tô lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định thả hắn đi.”
Lê Sơ hiểu ra, không tự giác kích động, nhìn Ninh Mạn Thanh, chờ cô trả lời.
“Đúng vậy.”
Ninh Mạn Thanh nhìn nàng tán thưởng, Lê Sơ vui vẻ đến cười híp cả mắt.
“Diễn lại lần nữa, nhìn tôi nhập diễn, tôi là Bạch Tô.”
“Nhìn tôi, trong lòng nghĩ, em yêu tôi.”
Âm thanh nhỏ nhẹ của Ninh Mạn Thanh trong đêm tối cực kỳ rõ ràng, cô cướp lấy tầm mắt Lê Sơ, dẫn dụ nàng tiến vào cảm xúc.